Án Trì Truy Xứ

Chương 40: Sát kiếm trùng trùng



Cái chết sẽ đến với Đường Thẩm, đó là điều chắc chắn. Còn ai trên thế gian này có thể thay đổi được tình huống này. Chẳng còn ai khác, tất cả như một định mệnh dành cho chàng. Một định mệnh mà Đường Thẩm chẳng bao giờ nghĩ tới, đúng hơn chẳng bao giờ ngờ tới, nhưng đã là định mệnh thì nó phải đến với chàng, bởi chẳng có người nào thay đổi được định mệnh ngoại trừ chính người trong cuộc thay đổi nó.

Vậy ai là người thay đổi định số này. Phải chăng chỉ có chủ nhân Tử Vong kỳ mới thay đổi được. Điều đó hiển nhiên rồi, chỉ có người tạo ra án Tử Vong kỳ mới thay đổi được số phận chết chóc của Đường Thẩm. Nhưng chẳng lẽ người ban án Kỳ Tử Vong cho chàng lại thay đổi được định số chết chóc của chàng sao? Điều đó chẳng thể nào xảy ra được. Chờ đợi sự thay đổi nơi chủ nhân Tử Vong kỳ thì chẳng khác nào chấp nhận định số đã gắn cho Đường Thẩm.

Chẳng có một sự thay đổi nào cả, ngoại trừ...

Lưỡi hái thần chết đã đặt vào số phận của Đường Thẩm thì một kỳ biến xảy ra mà ngay cả người trong cuộc cũng hoàn toàn bất ngờ. Một vầng trăng lưỡi liềm được kết tạo bằng tụ khí cắt một đường vòng cung lướt qua những gã Tử Vong Sứ, cùng với vầng trăng đó là đạo chỉ khí điểm vào ngọn trủy thủ trên tay chàng, đánh bắt nó rơi xuống đất.

Sự kiện kia xảy ra cùng lúc với sự xuất hiện của xám y nhân. Đã tụ khí vầng trăng lưỡi liềm cắt một đường vòng cung, và những gã Tử Vong Sứ đeo kim diện đều đổ gục xuống, chỉ còn lại mỗi một mình Mạch Kiếm Tùng.

Trong bộ lốt xám y nhân, Đông Phương Tử Linh tiếp tục đẩy về phía Mạch Kiếm Tùng hai chiếc hỏa pháo.

“Ầm... ầm...”

Hai chiếc hỏa pháo phát nổ tạo ra một bức tường đen kịt che chắn giữa nàng với Mạch Kiếm Tùng.

Nhìn lại Đường Thẩm và mọi người, Đông Phương Tử Linh gắt giọng nói :

- Chạy đến ghềnh Thạch Lầu.

Đường Thẩm bối rối và lưỡng lự.

- Tử Linh.

Đông Phương Tử Linh khoát tay :

- Đừng nói nhiều, chúng ta không có thời gian đâu.

- Đừng nói nữa, lúc này không phải lúc đàm đạo với nhau. Hãy đến ghềnh Thạch Lầu. Bạch Cúc đang chờ ở đó. Không có thời gian nhiều cho Đường Thẩm và mọi người đâu.

- Còn nàng?

- Tử Linh sẽ đến sau. Không cần phải quan tâm đến Tử Linh.

Hành Tẩu Định Tịnh vồn vã nói :

- Phù Vân cung chủ nói đúng. Chúng ta nên đi thôi.

Lão vừa nói vừa thộp lấy hổ khẩu Đường Thẩm và Uyển Thanh cùng với Y Phụng và Quốc Túy bỏ chạy.

Đường Thẩm miễn cưỡng nói :

- Đường Thẩm chờ Tử Linh.

Mọi người chạy đến ghềnh Tử Linh. Quả nhiên đúng như Tử Linh nói, tại ghềnh Thạch Lầu đã có sẵn một chiếc lâu thuyền chờ họ. Bạch Cúc đón Đường Thẩm và mọi người ngay tại ghềnh Thạch Lầu.

Đường Thẩm nhìn nàng.

- Bạch Cúc cô nương.

Y Phụng nhận ra Bạch Cúc.

- Không ngờ lại gặp tỷ tỷ... tỷ tỷ lại là ân nhân cứu mạng mọi người.

Bạch Cúc mỉm cười.

- Mọi người mau chóng lên thuyền đi.

Chờ cho tất cả lên thuyền. Bạch Cúc mới hạ lệnh cho những cung nữ giương buồm ra khơi.

Đường Thẩm chau mày, bối rối hỏi nàng :

- Bạch Cúc cô nương... còn Đông Phương Tử Linh?

Bạch Cúc từ tốn đáp lời chàng :

- Cung chủ có lệnh cho Bạch Cúc, khi mọi người đến đây thì cứ giương buồm ra khơi, rồi người sẽ tự tìm đến sau.

- Tại hạ lo cho Tử Linh cung chủ.

- Cung chủ biết cách đối phó không sao đâu.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài, dõi mắt nhìn về phía ngôi mộc xá. Chàng lắc đầu: “Đông Phương Tử Linh có phải là đối thủ của Mạch Kiếm Tùng không? Lúc này y đã luyện được kiếm khí Càn Khôn rồi”.

Ý niệm đó chàng buông tiếng thở dài nữa. Nghe tiếng thở dài của Đường Thẩm, Bạch Cúc hỏi :

- Đường Thẩm công tử lo lắng cho Cung chủ.

- Sao tại hạ không lo cho được khi một mình Cung chủ ở lại đối phó với Mạch Kiếm Tùng và bọn Tử Vong Sứ.

Bạch Cúc nhìn chàng mỉm cười.

- Võ công của Cung chủ cao siêu, không ai có thể làm hại được Cung chủ đâu.

Hành Tẩu bước đến bên Bạch Cúc.

- Cô nương... chúng ta sẽ đi đâu?

- Theo lệnh của Cung chủ cứ xuôi theo dòng Trường Giang. Cung chủ sẽ tự tìm đến với chúng ta. Khi Cung chủ đến sẽ biết chúng ta đi đâu.

- Hành Tẩu Định Tịnh nhìn qua Đường Thẩm.

Lão nhận ra vẻ mặt trang trọng của chàng.

Lão vuốt cằm rồi nói :

- Lão đệ đừng quá lo lắng, lão huynh nhận thấy võ công của Cung chủ không tầm thường chút nào. Khó có ai ngăn cản được Cung chủ Phù Vân cung.

- Nhưng Đường Thẩm cảm thấy bất an trong lòng.

Bạch Cúc nói :

- Công tử... Trong khoang Cung chủ đã bày sẵn đại yến để thiết đãi mọi người.

Chàng nhìn sang Bạch Cúc gượng cười nói :

- Khi nào Cung chủ quay về tại hạ sẽ dùng đại yến cùng người. Lúc này tại hạ đâu còn tâm để thưởng lãm hảo tửu.

Hành Tẩu Định Tịnh nhìn chàng.

- Nhất định Cung chủ sẽ quay về mà.

Hoàng Quốc Túy bước đến bên mọi người. Y ôm quyền thủ lễ với Bạch Cúc rồi nói :

- Tại hạ là Hoàng Quốc Túy, thiếu gia của Hoàng Nghiêm tuần phủ. Tại hạ vô cùng cảm kích cô nương đã cho đại cao thủ đến cứu tại hạ.

Bạch Cúc nhìn Quốc Túy.

Y vuốt gò má núc ních nhìn nàng, giả lả cười rồi nói :

- Cô nương cứ dong thuyền thẳng đến Giang Nam. Về đến Giang Nam là về đến lãnh địa của bổn thiếu gia, chẳng một ai dám quấy nhiễu nữa đâu.

- Bạch Cúc không thể nghe theo lệnh của công tử.

- Hậy... bổn thiếu gia đâu có ra lệnh cho cô nương. Mà chỉ muốn đưa mọi người về lãnh địa của mình để giúp đỡ thôi.

Đường Thẩm nói :

- Huynh có ý như thế rất tốt, nhưng huynh không hiểu lắm về Tử vong.

Đường Thẩm nói rồi bước ra trước mũi lâu thuyền. Trong bụng chàng ví như có lửa đốt với nỗi bất an trùng trùng điệp điệp khỏa lấp tất cả tâm tư.

Uyển Thanh bước đến bên chàng. Nàng nhỏ nhẹ nói :

- Huynh đang lo lắng cho Phù Vân cung chủ.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài nhìn sang nàng.

- Uyển Thanh... Đường Thẩm có phải là kẻ vô dụng không?

- Sao huynh lại nói vậy?

- Bởi vì ta có cảm giác tất cả đều vượt ra ngoài tầm tay mình. Ta chẳng làm được gì cả.

- Huynh lo lắng cho Phù Vân cung chủ mà nghĩ vậy.

- Không, đó là sự thật. Ta là kẻ vô dụng, chẳng làm được gì cả. Thậm chí ai ở bên cạnh ta cũng đều gặp tai họa diệt thân.

Uyển Thanh lắc đầu.

- Uyển Thanh không nghĩ như vậy.

- Lúc này đây ta còn làm được gì ngoài mỗi chuyện cứu lấy bản thân mình mà bỏ chạy. Ta biết làm gì hơn nữa chứ?

- Hoàn cảnh buộc huynh mà.

- Hoàn cảnh!

Chàng gượng cười.

- Hoàn cảnh. Ta ghét hai tiếng đó. Với ta không có hoàn cảnh gì cả mà ta là kẻ vô dụng mà thôi. Chỉ có kẻ vô dụng và ham sống sợ chết mới có hành động như vậy, mới vì bản thân mình mà bỏ rơi một tri nhân.

Chàng lắc đầu.

- Như vậy Đường Thẩm có đáng làm người không?

- Huynh đừng tự giày vò mình mà.

Đường Thẩm nhìn vào mắt nàng.

- Uyển Thanh hãy để cho ta yên. Ta muốn đứng đây một mình, chiêm nghiệm lại bản thân mình.

- Huynh đừng quá ưu tư về những gì đã xảy ra mà.

Đường Thẩm đanh mặt lại.

- Nàng để ta đứng đây một mình. Tránh xa Đường Thẩm ra.

Uyển Thanh cắn răng trên vào môi dưới. Nàng nhìn Đường Thẩm.

- Uyển Thanh lo cho huynh.

- Ta biết... Mọi người lo cho ta nhưng ta chẳng lo gì được cho mọi người. Ngoại trừ những phiền toái ta mang đến cho mọi người.

- Huynh...

Đường Thẩm nhìn vào mắt nàng.

- Hãy vào trong khoang thuyền đi.

Uyển Thanh từ từ thối bộ, rồi mới quay bước đi. Đường Thẩm dõi mắt về phía trước. Chàng chiêm nghiệm lại những điều đã xảy ra mà tự giày vò mình.

Trở lại với Đông Phương Tử Linh.

Khi mọi người rời khỏi mộc xá rồi cũng là lúc màn khí độc đen kịt tản mác. Mạch Kiếm Tùng trừng mắt nhìn nàng.

Kiếm Tùng nói :

- Kiếm Tùng thực thi án Tử Kỳ Vong với Đường Thẩm, vậy sao tôn giá lại ngăn cản?

- Ta không chấp nhận điều đó.

- Môn chủ Thiên môn đã trao án Kỳ Tử Vong cho tại hạ với chỉ lệnh bất cứ ai ngăn cản đều phải trả giá bằng cái mạng của mình. Tôn giá là người của Thiên môn sao ngăn cản tại hạ?

- Bởi vì ta không chấp nhận án Kỳ Tử Vong dành cho Đường Thẩm.

- Tôn giá biết mình phải trả giá chứ?

- Chẳng lẽ ngươi muốn giết cả ta sao. Đừng quên đã từng có lúc bổn nhân là chủ nhân của ngươi.

- Nhưng hôm nay thì khác rồi. Tôn giá đã ngăn cản án Kỳ Tử Vong tất đã chống lại Thiên môn.

- Nếu ta chống thì sao nào?

- Tôn giá đừng hối hận.

Mạch Kiếm Tùng vừa nói vừa vận Kim Cang thần chỉ tạo ngay một màn lưới kiếm khí Càn Khôn.

Đông Phương Tử Linh đanh giọng gắt gỏng nói :

- Kiếm Tùng... Ngươi dụng cả Càn Khôn Khí Kiếm ứng phó với ta sao? Ngươi sẽ hối hận đó. Lúc này đây, nếu Môn chủ có mặt ở đây cũng không có hành động như ngươi.

- Mạch Kiếm Tùng thực thi án Kỳ Tử Vong theo lệnh của Môn chủ. Không ai cản được Mạch Kiếm Tùng.

- Gã nói rồi đẩy màn võng kiếm khí Càn Khôn về phía Đông Phương Tử Linh.

Màn kiếm khí trùng điệp đó vụt lướt về phía Tử Linh thì bất thình lình có màn kiếm khí thứ hai ngăn đỡ lại.

“Ầm...”

Màn kiếm khí Càn Khôn vừa xuất hiện mãnh liệt hơn, phá vỡ ngay màn kiếm khí Càn Khôn của Mạch Kiếm Tùng ngay sau tiếng phát nổ. Thấy Đông Phương Bách, Mạch Kiếm Tùng liền ôm quyền :

- Tham bái chủ nhân.

Đông Phương Tử Linh lắc đầu, lớn giọng nói :

- Huynh không được làm vậy.

Nàng vừa nói dứt lời thì Đông Phương Bách vung hữu thủ. Một ngọn ánh Kỳ Tử Vong xuất ra lướt đến ghim xuống trước mũi giày của Cung chủ Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh.

Đông Phương Bách nhìn Tử Linh.

Trong khi Mạch Kiếm Tùng thối bộ rồi băng mình đi.

Còn lại Đông Phương Tử Linh và Đông Phương Bách. Nàng nhìn Đông Phương Bách gượng nói :

- Ngay cả Tử Linh, huynh cũng phát án Kỳ Tử Vong.

- Bất cứ ai kháng lại Tử Vong kỳ phải trả giá cả, cho dù người đó là Đông Phương Tử Linh.

Hừ nhạt một tiếng, Đông Phương Bách đanh giọng nói :

- Từ bấy lâu nay, khi Tử Vong kỳ có mặt trên võ lâm giang hồ, chưa có một biệt lệ nào dành cho ai cả. Nay án Tử Vong kỳ lần đầu tiên bị người làm cho mất đi sự uy nghiêm của Tử Vong kỳ. Ngươi đáng được nhận án Kỳ Tử Vong.

Tử Linh lắc đầu.

- Ngay cả muội cũng không thoát ra chiếc bóng Tử Vong kỳ của huynh sao?

- Nếu ta không nghiêm thì sao còn là chủ nhân Tử Vong kỳ. Nếu ta không nghiêm thì làm sao mưu cầu đại sự.

- Hóa ra cuối cùng muội cũng chẳng là gì cả so với ngọn tiêu kỳ chết chóc huynh đã đặt ra.

- Ta đã từng nói với muội, đừng chống lại Tử Vong kỳ chỉ vì một chút tâm tình nhi nữ.

Đường Thẩm đã khiến muội thay đổi, rứt muội ra khỏi tay ta thì gã càng đáng nhận Án Tử Kỳ. Thật ra trong tâm ta sợ có lúc phải đối mặt với nó.

- Vì một ngọn tiểu kỳ chết chóc mà huynh bất kể cả tình huynh muội mình. Huynh không còn nhớ đến thời gian huynh và muội là những kẻ bị võ lâm truy đuổi. Thời gian muội và huynh phải nếm mật, bao nhiêu năm phải chịu đau khổ ư?

- Lúc nào ta cũng nghĩ đến thời gian đó. Chỉ vì nhớ mà ta không muốn Tử Vong kỳ của ta mất đi sự uy nghiêm của nó với võ lâm. Tất cả đều phải quỳ mọp dưới ngọn tiểu kỳ Tử Vong của ta.

Đông Phương Bách chắp tay sau lưng bước đến hai bộ, rồi nói :

- Bào muội... Ta cho muội một cơ hội để ta thu hồi án Kỳ Tử Vong với muội.

Tử Linh cướp lời Đông Phương Bách :

- Giết Đường Thẩm.

- Không sai.

Tử Linh lắc đầu.

- Điều đó muội không làm được.

- Không làm được thì muội sẽ phải nhận án Kỳ Tử Vong.

- Đông Phương Tử Linh chấp nhận. Nhưng tại sao huynh cứ phải truy sát Đường Thẩm, mặc dù giờ đây Đường Thẩm mất hết công lực rồi.

- Hắn là cái gai trong mắt ta cần phải nhổ. Nhổ sớm chừng nào ngày đó ta mới có thể yên tâm mưu cầu đại nghiệp.

- Đường Thẩm đã mất hết võ công rồi, huynh biết chứ?

- Mất hết võ công nhưng hắn vẫn còn sống. Đừng nói nhiều nữa. Muội nhận án Tử Vong kỳ hay lấy mạng Đường Thẩm.

- Tử Vong kỳ của huynh, giờ đây muội mới nhận ra đó là ngọn cờ bất nghĩa bất nhân.

Đông Phương Bách chống lại nói :

- Muội chống lại ta ư?

- Muội chống lại huynh.

- Chỉ vì một gã Đường Thẩm mà muội chống lại Tử Vong kỳ. Thật là quá đáng. Ta là người thi án kỳ với muội còn hơn để cho người khác thực thi án tử vong với muội.

Vừa nói Đông Phương Bách vừa vận công vỗ thẳng tới nàng một đạo xoáy khí cực mạnh. Đông Phương Tử Linh không còn sự lựa chọn nào khác phải dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.

“Ầm...”

Nàng tợ như cánh diều bị lốc dữ cuốn phăng đi rồi va thẳng vào mộc xá sau lưng mình.

“Rầm...”

Vách mộc xá đổ sập xuống.

Tử Linh lồm cồm đứng lên. Hai bên mép miệng xuất hiện hai dòng máu tươi rỉ xuống.

Nàng nhìn Đông Phương Bách.

- Huynh đã không còn nhân tính, muốn giết cả bào muội của mình bởi ngọn tiểu kỳ vô nghĩa kia.

- Đừng nói nhiều, đã kháng lại án kỳ tử vong thì chỉ có cái chết đến với ngươi mà thôi.

Y nói dứt câu, vận công một màn huyết khí xuất hiện bao bọc khắp thân pháp gã. Cùng với sự xuất hiện của màn huyết khí đó, Đông Phương Bách phát tác một đạo chỉ khí đỏ ối tập kích Đông Phương Tử Linh.

Nàng nghiến răng dựng chưởng chống trả.

“Chát...”

Ngọc thủ của nàng bị đạo chỉ đỏ ối xuyên thủng. Tử Linh thối liền ba bộ. Nàng chưa kịp trụ thân thì nhận tiếp một đạo chưởng mãnh liệt đánh vào vùng Đan Điền.

“Bình”.

Đông Phương Tử Linh chẳng khác nào viên cuội bị ném vụt lên cao rồi rơi xuống.

Thân ảnh nàng chưa chạm đất thì một người với khinh công tuyệt đỉnh vận hắc y thùng thình lướt vụt qua đỡ lấy.

Người đó vừa đỡ Đông Phương Tử Linh vừa tạo ra một bức màn khí Càn Khôn chụp tới Đông Phương Bách.

Hơi một chút sững sờ nhưng Đông Phương Bách vẫn kịp tạo ra bức màn kiếm khí càn khôn đón thẳng đỡ thẳng vào bức màn kiếm khí càn khôn của hắc y nhân.

Những âm thanh chát chúa không ngừng phát tác, rồi sau đó là một tiếng sấm động dữ dội.

“Ầm...”

Cả hai bức màn kiếm khí đều tan biến nhưng Đông Phương Bách vẫn trụ thân một chỗ trong khi hắc y nhân và Đông Phương Tử Linh bị đẩy đi đến hơn một trượng.

Đông Phương Bách xoay tròn song thủ. Màn huyết quang hộ thể của y nhanh chóng biến qua màn tinh quang xanh rờn trông rất kỳ ảo.

Hắc y nhân chớp thấy sự thay đổi của màn huyền công hộ thể của Đông Phương Bách liền tạo ngay ra một màn kiếm khí Càn Khôn chụp tới y.

Không né tránh, Đông Phương Bách lia đôi song thủ gác chéo qua nhau. Cùng với động tác đó hai đạo thanh quang phát ra cắt đứt màn kiếm khí như gọng kéo cắt màn lưới nhện.

“Ầm...”

Không gian chấn động mãnh liệt.

Thấy màn kiếm khí Càn Khôn của mình bị cắt dễ dàng, hắc y nhân liền cắp Đông Phương Tử Linh thi triển khinh công siêu tuyệt thoát đi như một ánh chớp.

Chỉ trong chớp mắt hắc y nhân lẫn Đông Phương Tử Linh đã mất dạng. Còn lại một mình, Đông Phương Bách chắp tay sau lưng. Y nhẩm nói :

- Ngươi đã quay lại rồi à? Cho dù ngươi có quay lại thì đã muộn, không một ai có thể thay đổi được Tử Vong kỳ. Không một ai cả, chỉ có một người duy nhất thay đổi vận mạng võ lâm chính là ta mà thôi. Chỉ có ta mà thôi.