Ẩn Sát

Chương 44: Chín mươi sáu đại kế đào hôn



"Oa! Sao lại dùng lửa đốt ta?"

"Tại sao lại cạo sạch ria mép của ta làm gì? Ngươi có biết là thiếu niên không có ria mép thì không có tính cách hay sao?"

"Thật không?"

"Ai, văn thì dốt, võ thì nát, ngươi không làm sơn tặc, chẳng nhẽ ngươi muốn làm trạng nguyên?"

"Đúng là ta có nghĩ..."

"Tỉnh lại đi, đừng có mơ tưởng, hãy an phận mà làm sơn tặc đi thôi!"

"..."

Trong rạp chiếu bóng vang lên đoạn đối thoại kinh điển của Châu Tinh Trì và Mạc Văn Úy trong bộ phim Đại Thoại Tây Du, hiện giờ là lúc người ta vẫn yêu thích Tây Du Ký, nhớ lại bộ phim này ra đời vào năm 1995, người ta chỉ có một chữ: "lạnh".

Không những không khích được người khác cười, mà có người cười cũng chỉ là cười nhạt, chẳng nhẽ giờ lại thích quay thể loại phim như thế này? Tây Du Ký cũng có thể đóng như thế này hay sao?

Trong rạp chiếu phim, có người ngạc nhiên, có người cười mắng, cũng có người trợn mắt há mồm không trả lời được. Chỉ có duy nhất Sa Sa có tính cách khác người, mới vừa cười to, vừa liều mạng đấm vào vai của Gia Minh.

"Không phải chứ, hắn chính là Tôn Ngộ Không ư? Hắn là Tôn Ngộ Không ư... Sao hắn lại là Tôn Ngộ Không... Ha ha, đánh ngươi, đánh ngươi..."

"Ai nha, Sa Sa, cậu đừng cười nữa, cậu xem có bao nhiêu người đang nhìn cậu kìa..."

Linh Tĩnh cười nhẹ, cứ khi nào Sa Sa hài lòng là lại đánh người, đây là thói quen từ lâu rồi, đương nhiên người chịu đòn thường là Gia Minh.

Đối với những lời đối thoại buồn nôn này của bộ phim Đại Thoại Tây Du, Gia Minh đương nhiên là không hiểu, mà có hiểu thì cũng chỉ cười mỉa vài tiếng, trong lòng nghĩ tới chuyện đánh đùa của Sa Sa mới hiểu, từ sau lần hoạn nạn sinh tử kia, Sa Sa càng lúc càng thích đánh đùa mình.

Trên thực tế, Sa Sa cũng cảm thấy mình rất kỳ quái, từ sau lần hôn môi lau máu ở sau nhà máy gia công gỗ tới giờ, nàng lúc nào cũng muốn nhìn thấy Gia Minh, với lại khi ở bên cạnh Gia Minh, nàng cảm thấy mình an toàn, thoải mái, đôi khi còn bị mặt đỏ tim đập.

Dựa theo tiểu thuyết tình cảm mà phán đoán, có lẽ nàng đã thích Gia Minh rồi.

Thế nhưng, tại sao có thể như vậy, Gia Minh là bạn thân của mình, là bạn trai của Linh Tĩnh, Linh Tĩnh cũng thích người bạn trai này, theo lý thuyết thì mình không nên thích nữa, thế nhưng không thích thì lý giải loại thái độ này thế nào đây?

Ba người chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, hành vi đã không còn tồn tại ngăn cách, trong lúc cãi nhau cười đùa va chạm là chuyện bình thường.

Cũng bởi vì có sự kiện Ô Long kia, mà Gia Minh đã nhìn thấy thân hình của hai người, các nàng cũng nhiều nhiều ít ít nhìn thấy một số việc riêng tư của Gia Minh.

Nhưng mà, giả như không thích người bạn trai này, vậy thì mình nên bảo trì khoảng cách thế nào đây? Chẳng nhẽ bây giờ muốn làm bạn lại khó thế ư? Trong đầu luôn có những câu hỏi như thế này, cho nên hành vi của Sa Sa đôi lúc có chút bất thường.

Ở gần, nàng nghĩ tới Linh Tĩnh mà mặt đỏ tim đập, xa cách thì mình sẽ bị hai người bọn họ bài xích, cảm giác như vậy, Sa Sa tuyệt đối không thể nào mà chịu được. Hành vi của nàng lúc thì bạo lực, lúc thì thục nữ, tâm trạng như thế này cứ kéo dài cho tới kết năm 1996.

Đương nhiên, giả như đứng ở góc độ người lớn mà phân tích, thì Sa Sa phải có mối tình đầu sớm hơn Linh Tĩnh, trước kia Linh Tĩnh có hảo cảm đối với Gia Minh, có thể nói là rất mơ hồ, căn bản không thoát khỏi phạm trù trẻ con, cho nên nàng không quan tâm mà chia sẽ Gia Minh cho Sa Sa, nhìn hai người bạn thân trên lôi đài đánh nhau mà hò hét trợ uy, chuyện tình yêu rốt cục là cái gì, thì không ai có thể nói cho rõ ràng được.

Không bao lâu sau, thời gian đã bước vào đầu năm 1996, trường học đang nghỉ đông, mà thời gian này ba người thường hay tụ tập vào một chỗ.

Bây giờ Gia Minh và Linh Tĩnh sắp bước vào tuổi 15, còn 9 tháng nữa là Sa Sa bước vào tuổi 16.

Tuổi 16 là tuổi quý hoa, mang theo những cuộc tình ngây thơ mà thích thú, tâm tình của hai cô gái đang lớn đang bám dần vào một người con trai, không biết là cái mảnh đất nhỏ này sẽ phải chịu bao bạo lực vì họ, không ai biết mà cũng không ai suy nghĩ làm gì.

Đối với Gia Minh mà nói, hai cô gái này đã lớn, cho nên ở chung với nhau không nhàm chán như trước kia, các nàng là hoa bách hợp, mình ở chung với các nàng cũng chẳng kỳ quái gì. Mình coi hai nàng như lá chắn, và mình cũng là lá chắn trước mặt hai người bọn họ, tổ hợp ba người thế này, quả thực là hoàn mỹ. Trước kia hắn không có tuổi thơ, bây giờ cảm nhận được, mới thấy nó dễ chịu thoải mái và hạnh phúc.

Chỉ còn vài ngày nữa là cuối năm, thành phố Giang Hải bị tuyết trắng bao trùm, ba người mặc áo lông, mang bao tay đấu đá lung tung ở khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Giang Hải.

Nào là trò chơi điện tử, trượt băng, đến công viên lái xe bumper, bắn súng hơi, hai thiếu nữ gương mặt đỏ hồng, vui sướng vô cùng. Tới ngày thứ 5, bọn họ nhặt được một cái lồng, trong đó có 5 còn mèo nhỏ mới sinh, bị chủ nhân quẳng ra ngoài cửa, năm con mèo thì đã chết bốn, chỉ còn lại một con duy nhất nhờ vào hơi ấm của Linh Tĩnh mà sống lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Ba người đem nó về nhà, Sa Sa thì gọi nó là A Sửu, Linh Tĩnh nói nó mới sinh trông như một con dê con, kiến nghị gọi nó là Mị Mị, Gia Minh thì cho rằng này con mèo xấu này sống lại từ chỗ chết, đề nghị gọi là Khánh Dư Niên. Cuối cùng Sa Sa thắng lợi, con mèo nhỏ lấy tên là A Sửu, trở thành thành viên mới trong nhóm ba người.

Trong khoảng thời gian yên tĩnh và ấm áp này, thỉnh thoảng Gia Minh thông qua mạng lưới tình báo bí mật điều tra tình hình bên Mỹ.

Biết gia tộc Saliere của Marilyn đang đấu đá với gia tộc Gambino, nhưng cũng chẳng có gì to tát cả, với lại hai gia tộc này đấu đá với nhau không phải là lần đầu tiên.

Sau lễ Giáng sinh năm ngoái, tiểu Heidy tham dự cuộc thi hát ở thành phố New York, đạt giải nhất, nhưng mà thời này internet còn chưa phát triển, Gia Minh cũng chỉ biết được tin tức, chứ không có băng ghi hình hay ghi âm gì cả.

Tháng tư đang lúc xuân về hoa nở, có một bức thư thông qua con đường bí mật xuất hiện trên bàn của Gia Minh, đại ý là Thiên Vũ Chính Tắc cùng Nguyệt Trì Huân đã tiến hành nghi thức đính hôn, Gia Minh nhìn thoáng qua, sau đó thiêu hủy, nghĩ thầm việc này đâu có liên quan gì tới mình.

Bình thường ở chung với hai thiếu nữ, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng đùa bỡn bộ ngực của cô giáo trẻ đẹp Trương Nhã Hàm, đồng thời đùa bỡn vài câu, trong lòng còn suy nghĩ, hai cô gái kia là hoa bách hợp, sau này mình có thể kết hôn với cô này không? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mình đúng là ngu ngốc.

Trong một buổi chiều hoàng hôn của tháng 6, Gia Minh cùng Linh Tĩnh, Sa Sa mới trở về Diệp Thị Võ Quán không lâu sau, Trương Nhã Hàm đột nhiên tới cửa. Lần này khác với những lần trước, cô giáo trẻ đẹp này bây giờ ánh mắt xám xịt, mái tóc rối bù, sợi cong sợi thẳng, bên người nàng còn có 6 vệ sĩ thân hình vạm vỡ, quả thực là còn hơn cả bác Diệp.

"A, mấy ngày nữa là sinh nhật 20 tuổi của chị, nhưng lại phải đính hôn, cho nên hôm nay tới đây là để phát thiếp mời, nhớ đến đúng giờ nha, ha hả ha hả... còn đây là hai tấm thiệp dành cho sư phụ, sư mẫu, à, mà sư phụ sư mẫu đâu?"

Lúc này bác gái đang chuẩn bị cơm tối, Trương Nhã Hàm cười có chút quyến rũ, hơn nữa có chút khoa trương, hai cô gái nhỏ kia thì chỉ biết vui vẻ, chứ không nhận ra cái gì.

Gia Minh nhìn 6 vệ sĩ một lượt, trong lòng mơ hồ nhận ra Trương Nhã Hàm không muốn đính hôn, nhưng mà thân ở trong đại gia tộc, có cái gì là ý thích của bản thân đâu? Việc kết hôn chẳng qua chỉ là thêm một người và bớt một người mà thôi, có gì khác nhau đâu, hắn nghĩ vậy nên bĩu môi.

Trong miệng nói vài tiếng chúc mừng chúc mừng, thừa dịp sáu vệ sĩ không chú ý, Trương Nhã Hàm hướng về phía hắn trừng mắt nhăn mày, Gia Minh thấy buồn cười, chỉ là bất đắc dĩ phẩy tay một cái.

Một lát sau, lúc Gia Minh đang vệ sinh trong WC, đột nhiên có mấy thanh âm vang lên, cửa phòng bị đẩy tung, sau đó phanh một tiếng đóng lại.

Gia Minh luống cuống tay chân kéo khóa, Trương Nhã Hàm không thèm nhìn vào phía dưới của hắn, mà xông lên, một tay che miệng, một tay đưa lên miệng mình "xuy xuy".

"Làm ơn một chút, chị đột nhiên xông vào thế này sẽ có ảnh hưởng tới tuổi già của em đó. Chuyện quan hệ trọng đại tới tuyến thận và tuyến tiền liệt, hai tuyến tối trọng yếu của đàn ông..."

Qua một lúc lâu, Gia Minh mới giảm thấp âm thanh xuống, kháng nghị.

"Sau này không có nữ nhân, chị tìm cho em là được, sinh viên thì chỉ cần mấy vạn đồng là có..."

Trương Nhã Hàm không để ý tới hắn, cầm lấy ống nước phun xuống, giả bộ như đang "xuy xuy" đi vệ sinh, sau đó mới quay đầu, nói:

"Chúng ta có phải là bạn bè tốt nhất không, em nói đi!"

"Mỹ nữ, chị có rõ thân phận của mình không, muốn đào hôn ư? Chẳng phải là chị đã sớm gả cho một người mà mình không thích hay sao?"

"Em biết chị muốn đào hôn (bỏ trốn trong ngày cưới) mà còn dám không nhìn vào ánh mắt của chị, em có tin chị giết em ngay tại trong WC không!"

Trương Nhã Hàm dương nanh múa vuốt, nói:

"Có nói đùa thì nói sau, chị không bao giờ vì gia tộc mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình đâu, em không thể không giúp chị, chỉ có em mới có thể giúp chị."

"Không phải chứ, chị Nhã Hàm, đầu của chị có vấn đề à, em vẫn còn là con nít, có thể giúp chị được cái gì?"

"Nếu như chị có người khác, chị lại tới tìm em à?"

"Hiện giờ em đã tin, chị đã thất bại..."

Gia Minh che trán, cô gái lớn và chàng trai nhỏ ngồi trong nhà vệ sinh trừng mắt nhìn nhau.

"Dù sao chị mặc kệ, chỉ có em mới có thể giúp chị."

Trương Nhã Hàm đứng dậy, trực tiếp vén váy, để lộ toàn bộ bắp đùi khêu gợi, thậm chí còn nhìn rõ quần nhỏ, sau đó nàng kéo tất chân xuống, rút ra một tờ giấy.

"Trong ngày đính hôn, em phải chuẩn bị đầy đủ cho chị những thứ này, chị biết là rất khó, thế nhưng... đành phải nhờ em, em ra ngoài bán máu cũng được, nhất định phải tìm cho chị những thứ này!"

"Trời ạ."

Gia Minh nhìn liếc mắt qua những thứ ghi trên tờ giấy, nói:

"Chị không cần phản ứng mãnh liệt như vậy chứ, chỉ là đính hôn mà thôi, em còn tưởng chị giết người muốn trốn sang Thái Lan cơ chứ..."

"Phì!"

Trương Nhã Hàm đỏ mặt lên, nói:

"Em không biết quy củ của bọn họ, đính hôn là đính hôn, thế nhưng tối vẫn phải ngủ với tên kai, Lưu gia không có truyền thống đính hôn, nói là phải lập tức kết hôn. Chị phải liều mạng nói là phải đính hôn trước, nhưng mà vẫn phải động phòng… vậy chẳng phải là giống nhau cả sao, chị tình nguyện đem lần đầu tiên của mình phá đi còn hơn..."

"Hóa ra chị Nhã Hàm vẫn còn lần đầu tiên sao? Dù sao cũng là phá, vậy thì cho em đi. Ngô, thơm quá..."

Gia Minh cầm lấy tờ giấy ngửi ngửi, sau đó cong hai ngón tay búng một cái vào tờ giấy, nói:

"A, không phải chứ, đây là thái độ đi nhờ người khác hay sao? Có tin em kêu to lên không!"

"Được rồi, tiểu sắc lang này đừng làm rộn."

Nhã Hàm gương mặt ửng đỏ, Gia Minh đương nhiên biết động tác với tờ giấy lúc nãy làm nàng ta xấu hổ.

Hắn còn chưa biết nên nói tiếp chuyện gì, thì Nhã Hàm đã kéo tai của hắn, dúi đầu hắn vào bộ ngực của mình, nói:

"Như vậy được chưa, nhớ là đem toàn bộ những thứ đó tới, hạnh phúc của chị ở trong tay của em đó!"

Nàng vội vã nói cho hết lời, rồi chạy ra ngoài, gương mặt đỏ ửng, Gia Minh xem qua tờ giấy một lần, sau đó lắc đầu, xé nhỏ, bỏ vào bồn cầu xả nước.