Ẩn Sát

Chương 37: Tiết lão nha (3)



"Ngươi là ai?"

Lão già nắm chặt thanh võ sĩ đao chuẩn bị tư thế sẵn sàng sau đó quay đầu lại nhìn thiến niên trầm giọng nói.

"Ta là ai không quan trọng."

Thiếu niên cười cười, nói:

"Quan trọng là ông đã phát hiện ra ta, dựa theo quy củ của ta thì phải giết người diệt khẩu."

Thiếu niên vừa nói vừa nâng thanh đại khảm đao lên, nói:

"Ha ha, gần đây ta cùng một đám tiểu hài tử chơi đùa nên có chút ngu đi, ta vốn có thể âm thầm giết ông nhưng bây giờ lại đối mặt, đây mới thật là... à, ta muốn nói với ông một câu, vừa rồi ta bị ông đánh rất đau."

"Cảm tạ sự ca ngợi của ngươi."

"Không cần khách khí."

Tiếng nói vừa dứt thì thân hình lão già đã nhảy lên, thanh võ sĩ đao chém thẳng xuống dưới, đối mặt với thế lôi đình nhất kích này, thanh đại khảm đao trên tay Gia Minh chuyển động, hắn dùng tay phải nâng lên.

"Keng" một tiếng, hai thanh đao va chạm tạo thành một cái đuôi lửa, lão già kia cảm nhận một kích toàn lực của mình không ngờ lại bị một đứa trẻ mượn lực đẩy sang một bên, hắn cầm ngược thanh cương đao nương theo thế tới đâm sang bên cạnh làm cho thân thể hắn có chút nghiêng ngã!

Người bình thường cho rằng kiếm kỹ của Nhật Bản chú trọng một kích trí mạng, một đao đánh ra thì chỉ công chứ không thủ, họ toàn nhờ vào sức mạnh, nếu như bị thất bại thì coi như xong đời.

Trên thực tế, kiếm thuật Nhật Bản trên phim ảnh chỉ là một loại gạt người, võ thuật cho dù ở bất cứ nơi nào thì cũng có chỗ giống nhau là đều có công có thủ, kiếm thuật Nhật Bản vô cùng chú trọng việc vận dụng thắt lưng vào bộ pháp.

Một kích đầu tiên của lão già thất bại thì thanh võ sĩ đao ngay lập tức chặt ngang ngăn chặn việc đối phương thừa cơ tấn công, khi thân thể hắn tiếp xúc với mặt đất thì ngay lập tức dùng tay chống đỡ rồi dùng hai chân đá, nhưng khi hắn đá hai cước thì mới phát hiện thiếu niên kia vẫn còn đứng ở vị trí cũ nở nụ cười sáng lạng mà hai chân hắn thì giống như đang thi đấu quyền anh liên tục nhảy loạn.

"Quả thật là tráng lệ, không ngờ ông có thể làm ra động tác khó như vậy, lão gia gia, ngài không có bị đau thắt lưng ư?"

"Ít nói nhảm! Muốn đánh thì đánh đi!"

Lão già nhíu mày, khuôn mặt ngưng trọng cầm thanh võ sĩ đao chỉ về phía Gia Minh, mũi đao hơi rủ xuống, chân phải bước về phía trước một bước.

Bên kia, Gia Minh hé mắt nhìn, nói:

"Bình Tinh Nhãn... Ông cho rằng mình là Xung Điền Tổng Ti hay sao?"

Tiếng nói vừa dứt hắn liền xông tới.

"Ông muốn nhìn Trì Anh Thiên Huyễn thì ta cho ông nhìn!"

Tia lửa một lần nữa hiện ra, lão già hơi ấn thanh võ sĩ đao xuống, hắn vung đao nhanh như tia chớp chém xuống tiếp một kích của Gia Minh.

Một kích này của Bình Tinh nhãn có độ khó khá cao, nếu như có thể dùng tới xuất thần nhập hóa thì có thể làm cho địch nhân của mình bị hấp dẫn bởi một đao của hắn, nhưng mà một đao này còn chưa biến mất thì thân hình của Gia Minh đột nhiên biến mất, sau đó, hắn lại xuất hiện bên cạnh lão già rồi vung đao chém tới.

Tuy cũng là Trì Anh Thiên Huyễn, nhưng mà Gia Minh sử dụng không biết thuần thục hơn của Nguyệt Trì Huân bao nhiêu lần, lão già vội vàng thu thanh võ sĩ đao lại rồi khó khăn lăn sang bên cạnh một vòng, thân hình của Gia Minh một lần nữa nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn sau đó chém xuống.

Trong lúc nhất thời, những tiếng keng keng liên tục phát ra vang vọng khắp bầu trời. Nói về lực lượng thân thể, cho dù là Gia Minh có trải qua rèn luyện thì chỉ với thân thể của thiếu niên thì không thể so được với lão già này, tuy nhiên so sánh về độ nhạy bén thì lão già không thể nào so sánh được với Gia Minh.

Sử dụng Trì Anh Thiên Huyễn một cách gần như khoe khoang, thân thể hắn trong bóng tối điên cuồng chuyển động, trên thực tế nhẫn thuật không phải là ảo thuật, nó chỉ lợi dụng hoàn cảnh xung quanh để đánh lừa thị giác mà thôi, ánh sáng ở nơi này bị những căn phòng ngăn cách, hình thành những vùng sáng tối rõ ràng, phối hợp với sự giao thoa sáng tối kết hợp với thân pháp kỹ xảo tạo thành ảo ành giống như là di hình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Đương nhiên, cho dù ở đây không có sự giao thoa sáng tối mà chỉ là một vùng sáng sủa thì hắn cũng có thể dựa vào thân pháp phức tạp mà tạo thành ảo giác như vậy, lúc này bất quà chỉ là thêm một chút dễ dàng mà thôi.

Lúc thì hắn xuất hiện bên cạnh, khi thì xuất hiện phía sau lão già, trong lúc nhất thời lão già bị công kích làm cho cả người đầy vết thương, hắn lúc này so với Nguyệt Trì Huân còn đáng sợ hơn, Trì Anh Thiên Huyễn mà có thể sử dụng tới trình độ này thì trong gia tộc ai có thể làm được?

Dùng đến tất cả thế võ rốt cục lão đầu cũng đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, hai tay hắn nắm chặt thanh đao sau dó như một tia chớp lao về phía Gia Minh.

Kiếm thuật của Xung Điền Tổng Ti có một áo nghĩa: Vô Minh Kiếm Tam Đoạn Thứ, thanh kiếm của hắn lúc này đã ở rất gần Gia Minh, tốc độ quá nhanh căn bản không kịp dùng Trì Anh Thiên Huyễn để chống đở vì thế thanh kiếm đã đâm trúng.

Nhưng mà không phải Gia Minh tránh không khỏi mà là hắn không muốn tránh né.

Lần thứ nhất tấn công bị Gia Minh hung hăng ngăn cản, lần thứ hai và lần thứ ba dùng thế điên cuồng tấn công nhưng không hề có kết quả, khi hắn thu đao lại thì chợt phát hiện tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn rất nhiều, lực lượng của đối phương đã đặt toàn bộ lên thanh đao, đợt công kích kế tiếp đã trở thành phế thãi.

Hai bóng người giao nhau rồi một luồng máu xuất hiện!

Phần bụng dưới của lão già có một lỗ thủng xuất hiện, nhìn giống như là việc mổ bụng của người Nhật Bản vậy, lão già lảo đảo bước vài bước rồi nói:

"Sao ngươi lại biết Trì Anh Thiên Huyễn..."

Đương nhiên là cướp đoạt bí tịch, tuy suy nghĩ như vậy, nhưng Gia Minh vẫn nói:

"Một đêm yên tĩnh ở nhà của Nguyệt Trì gia, dưới gốc cây hoa anh đào, có những cánh hoa rơi, khi những cánh hoa này rơi xuống mặt nước ao tạo thành những gợn sóng li ti, hình ảnh này giúp cho tổ tiên của Nguyệt Trì gia sáng chế ra Trì Anh Thiên Huyễn, đến nay căn nhà cũ đó vẫn còn giữ nguyên diện mạo vốn có của nó, ở nơi đó vô cùng giản dị và thanh thịnh không hề có một hạt bụi. Huyền bí trong Trì Anh Thiên Huyễn là một cái tâm hoàn toàn bình tĩnh, không hề xuất hiện bất cứ một tia rung động nào dù cho là nhỏ nhất. Trong lòng ông chỉ có tranh đấu, ngay cả kiếm pháp còn luyện không tốt thì sao có thể luyện Trì Anh Thiên Huyễn?"

Sau khi nói xong hắn cảm giác mình hiện giờ giống như một cao tăng, tuy nửa đầu là nói bừa nhưng nữa sau quả đúng là sự thật.

Lão già lúc này dường như đã ngộ ra trong khi máu từ bụng dưới vẫn liên tục trào ra, khi thấy hắn đứng dó không thể nhúc nhích nữa thì ngay lập tức có một bóng người ở bên cạnh xông lên đánh vào đầu lão già một kích trí mạng, người này không ngoài ai khác chính là Nguyệt Trì Huân.

"Khụ... ta là… người của Nguyệt Trì gia..."

Lão đầu nói xong câu đó liền gục đầu xuống chết đi.

Lần này huấn luyện coi như không tệ... Gia Minh torng lòng có chút suy nghĩ, khi hắn nhìn về phía Nguyệt Trì Huân thì nàng cũng quay sang nhìn hắn, nàng không hề để ý tới thân thể đang xích lõa của mình, đương nhiên, nhìn thân thể đầy vết thương của nàng Gia Minh quả thật là không thể có bất cứ ý nghĩ gì.

Gia Minh giơ phong đao đặt lên cổ đối phương.

"Khụ, cô thật là làm khó tôi, tôi không thể để cho cô biết việc hôm nay được, cho nên tôi chỉ còn cách là giết cô... Này, này, cô nghe tôi nói hết đã chứ..."

Đỡ thiếu nữ ngất xỉu trong ngực của mình, trong lòng Gia Minh có cảm giác mình bị đối phương trêu đùa. Mình quả thật không muốn giết nàng nhưng ít nhất thì nàng phải nghe mình kể khổ xong rồi mọi người thương lượng phương pháp bảo mật thì hãy ngất cũng không muộn mà...

"Thật là... Thương thế của cô nặng như vậy,trên lầu có thuốc hay không thì phải trông cậy vào nhân phẩm của cô thôi..."

Hơn một giờ sau có rất nhiều cảnh sát đi tới nhà máy gia công gỗ, tình hình ở đó làm cho bọn họ vô cùng hoảng sợ.

Trước cửa phòng có hai thi thể bị chém đứt đầu còn cái nhà máy thì bị đốt gần một nửa, khắp nơi đều có hỏa hoạn, trên quản trường thì có thi thể không đầu, khi vừa nhìn thấy vậy thì những cành sát này đều biết, ngoại trừ vụ án chém giết của hắc đạo ở nhà máy xi-măng nữa năm trước thì đây chính là vụ án lớn nhất.

Thiếu nữ Liễu Hoài Sa một thân bẩn thỉu đi theo cảnh sát tới đây, khi nàng thấy tình trạn như vậy thì ngây người sau đó nàng khóc rống lên rồi đi khắp nơi tìm Gia Minh.

Nhưng mà, Gia Minh không tìm được trong khi nàng lại phát hiện thiếu nữ Nhật Bản bị ngược đãi chỉ còn nửa cái mạng đang nằm trên giường, tuy thương thế nàng đã trải qua xữ lý sơ nhưng do bị thương quá nặng nên vẫn chìm trong hôn mê.

Căn cứ vào tình báo của Sa Sa, căn cứ của hắc đạo ở nhà máy gia công gỗ này không chỉ có một cái vì vậy bọn họ mang theo chó săn nhảy vào trong rừng, không bao lâu sao bọn họ nhìn thấy Tào Đông Phong đang cầm một cây đuốc chạy tới, Sa Sa lao lên đánh hắn một trận, nàng vừa khóc vừa nói:

"Mày đã làm gì Gia Minh, các ngươi đã làm gì Gia Minh..."

Nhưng mà Tào Đông Phong lúc này đã bị sợ hãi làm cho phát điên, hắn sợ hãi nói:

"Người chết, toàn là người chết, người đâu cứu mạng..."

Sa Sa tưởng rằng Gia Minh đã chết nên thừa dịp không có cảnh sát coi chừng nên lao lên đánh hắn một trận sau đó quỳ xuống khóc rống lên.

Một lát sau cảnh sát ở phía trước phát hiện ra manh mối, ngoại trừ Sa Sa đang khóc ra thì tất cả mọi người đều bị đám thi thể không đầu này đọa xanh mặt, không ít cảnh sát còn ngay tại chổ nôn ra, Sa Sa một bên vừa khóc vừa đi không mục đích để tìm Gia minh, rốt cục, chó săn ở một góc cây tùng bí ẩn phát hiện ra một thiếu niên. Khi thấy Gia Minh không chết Sa Sa hưng phấn nhào tới sau đó ôm Gia Minh khóc rống lên.

"A... Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây, Gia Minh bị thương, hắn bị tên Tào Đông Phong đánh rất nặng..."

Sa Sa vừa khóc vừa gọi, đội ngũ y tế liền xông tới, cởi y phục trên người Gia Minh ra, trên người hắn lúc này đầy những vết thương hầu như có thể so sánh với thiếu nữ Nhật Bản bị ngược đãi vậy.

Mọi người vội vàng mang cán cứu thương đến, Sa Sa cũng hưng phấn chạy theo cái cáng, một nữ cảnh sát ở bên cạnh hỏi tình huống của Gia Minh, Gia Minh nói khi mình chạy tới rừng cây thì nghe tiếng thét thảm thiết, nên không dám đi ra ngoài,v.v...,

Nói chung là những tin tức mà Gia minh cung cấp không hề có một chút ích lợi nào trong việc phá án. Mọi người thấy thiếu niên này còn nhỏ như vậy hơn nửa còn bị ngược đãi nặng nên không có ai nghi ngờ lời nói của hắn.

"Được rồi, Sa Sa, bọn họ nói đã tìm thấy Linh Tĩnh, chị ấy không có sao chứ?"

"Ân, cậu yên tâm đi."

Sa Sa kéo tay hắn, nói:

"Khi chúng ta lạc nhau Linh Tĩnh quả thật thiếu chút nữa là bị bắt, vừa lúc bác Diệp đi đón cậu ấy nên đã đánh cho bọn người kia chạy mất, sau đó thì có cảnh sát bảo vệ... bác Diệp thật là lợi hại nhưng mà Gia Minh còn lợi hại hơn."

"Ách, ha hả... Ha hả..."

Gia Minh cười khúc khích.

Đội y tế khi thấy trong vòng một ngày mà có tới hai đứa trẻ bị ngược đãi như thế nên rất kinh hãi, trên đường đi trở lại nhà máy gỗ bọn họ đều vô cùng oán hận, khi thấy Tào Đông Phong, Sa Sa liền tố cáo:

"Chính là do hắn, là do hắn đánh!"

Nàng định xông lên đánh hắn một trận nhưng bị người kéo lại, trong lúc hỗn loạn Tào Đông Phong nhìn thấy Gia Minh nằm trên cán cứu thương làm một cái mặt quỷ, hắn liền sùi bọt mép, thân thể hắn co quắp nằm xuống đất nhìn như đã phát điên. Lúc này đây hắn mới hiểu hết ý nghĩa của sự tuyệt vọng.

Một đám người mang cán lên xe cứu thương, Sa Sa đương nhiên là luôn ở bên cạnh Gia Minh, nàng nắm chặt tay hắn, khi nàng thấy thiếu niên này vậy mà có thể ở tên xe ngủ ngồi, nàng hô nhỏ vài tiếng nhưng không có tiếng trả lời, nàng buồn bực, trong lòng nàng lúc này có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn vậy mà hắn lại ngủ, tuy nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn vén chăn lên dắp cho hắn.

Chiếc xe nhanh chóng chạy trên dường, thành phố đã mơ hồ xuất hiện ở trước mặt.