Ân Nhân Của Võ Hoàng

Chương 4



Tại cơ nghiệp riêng Kình Thiên Bảo, Lãnh Diệc Trần trừng mắt nhìn Võ Hoài Thiên đứng lặng một chút cũng không động.

Mặc dù nói chủ tử của hắn từ khi sinh ra chính là một bộ dáng lãnh liệt như băng, vẻ mặt lúc trước khiếnngười không dám tùy tiện đến gần, nói ra dù chưa hắc ám đến mức nhưHuyền Phong, nhưng là tình huống ngẩn người hiện tại hoàn toàn chưa baogiờ phát sinh qua, lại càng chưa nói tới trên tay còn cầm một chiếc khăn thêu của nữ nhân nắm chặt.

Là khăn thêu! Khăn thêu rất đẹp nha!

Võ Hoài Thiên luôn luôn không để nữnhân tới gần người cư nhiên lại cầm nắm một vật không rời thân của nữtử, hình ảnh này nói có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu.

Hơn nữa vẻ mặt của hắn, trên khuônmặt hắn ngập đầy đăm chiêu lại có chút điểm ý cười, này quả thực làm cho lông tơ toàn thân Lãnh Diệc Trần dựng đứng.

Sẽ không phải là ngoài cửu thiên hóacông tán ra, kỳ thật còn có kì độc khác mà hắn không chẩn đoán ra đi?Bằng không Võ Hoài Thiên như thế nào lại giống như đầu óc có vấn đề?

“Gia.” Huyền Phong đã đi hơn nửa đêmmới về liền thấp giọng gọi, chỉ thấy Võ Hoài Thiên tâm tình đang treongược cành cây mau chóng hoàn hồn.

“Đã đưa người trở về?” Hắn sắc mặt tự nhiên thu hồi khăn thêu, đạm hỏi.

“Ta tận mắt chứng kiến hắn vào trong phủ mới rời khỏi.” Huyền phong nói chuyện luôn luôn hàm súc.

“Tận mắt?” Lãnh Diệc Trần chộp đượcthời cơ, vừa lúc hỏi cho rõ ràng. “Ta nói gia a, người cũng quá quantrọng hóa việc nhỏ đi! Cư nhiên muốn Huyền Phong tự mình hộ tống vị tiểu huynh đệ kia trở về Mạc phủ, còn muốn tận mắt xem người tiến vào cửarồi mới về đây. Cẩm Tú thành cũng không phải họng rồng hang hổ gì, nhưthế có phải quá mức cẩn thận?” Mặc dù nói Trầm Thiên Hạm đã cứu hắn mộtmạng, nhưng là không cần phải quan trọng như vậy đi?

“Gia, người có phải hay không đối vớiTrầm huynh đệ có chút dụng tâm a? Người như vậy sẽ khiến người ta khôngthể không hoài nghi, người có phải hay không đối hắn có chút mongngóng?” Hắn toàn thân run lên, vội vàng “khuyên bảo” nói: “Trầm huynh đệ kia nhìn vẻ ngoài mi thanh mục tú, hành động cử chỉ tiêu sái, tuấn mĩ,nhưng là….. hắn là nam nhân a!”

Mới nhận được cái khăn thêu đã ngẩnngười, lại cẩn thận bảo hộ nam nhân đó, hắn thực sự là bị chủ tử làm cho muốn phát điên. Gia không phải luôn luôn lãnh đạm, nghiêm tuấn sao? Như thế nào mới không gặp hai ngày đã biến đổi một trời một vực thế?

Bất luận là nam hay nữ, không thể chấp nhận được!

Võ Hoài Thiên lạnh lùng liếc mắt một cái, xem như hắn ăn xong rảnh việc đi tưởng tượng linh tinh.

“Trầm Thiên Hạm là cô nương.” Một câu nói, giải khai hoang mang của hắn.

“Là cô nương liền ——-” Lãnh Diệc Trần nói được nửa câu thì giật mình nhảy dựng lên.

“Nàng là nữ?!”

Câu hỏi ngu si này, hai người vốn kiệm lời đương nhiên không thiết trả lời hắn.

“Trầm Thiên Hạm…… Trầm cô nương…..”Bỗng nhiên, Lãnh Diệc Trần cảm thấy cái tên này thực rất quen tai, quentới mức hình như hắn cũng chỉ mới nghe qua ở đâu đó…..

“Khoan khoan, cái tên Trầm Thiên Hạmnày, không phải là vị tiểu thư thứ nhất trong bốn vị tiểu thư của Mạcgia, mà dân chúng Cẩm Tú thành luôn miệng bàn tán sao?” Hăn nhớ tới, lúc trước bọn họ ba người dùng cơm trong tửu quán ở Cẩm Tú thành, liềnnghe những người bên cạnh thảo luận, bàn tán về vị tiểu thư này của Mạcgia.

“Ta nhớ kĩ nàng năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ liền đã đi theo tổng quản Mạc gia học tập, hai năm trước đã tiếp quản bộ phận sự vụ trong phủ, về đối ngoại thì phụ trách tù phường củaMạc gia, phải rất tài giỏi mới có thể được cho phép làm tổng quản đờitiếp theo của Mạc phủ.” Lần trước nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy lờinói của thiếu gia Mạc gia có gì đó không rõ dính dáng tới “Nhạc Nhạn”,nhưng thật ra đã quên mất nhân vật Trầm Thiên Hạm này, hơn nữa nàng lạimột thân nam trang, cho nên cũng liền không đem nhân vật “hắn” chủ sự tú phường này cùng “Thiên Hạm tiểu thư” trong lời đồn kia liên tưởng tớinhau.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng VõHoài Thiên thực chăm chú lắng nghe, trong lòng không dấu nổi đắc ý. Phải nói chủ tử đối với cô nương nhà người ta có ý, bằng không sẽ không thểdương tai nghe kĩ như vậy đi?! Vậy mà lúc trước còn kêu hắn hóng hớt tin đồn ngoài phố!

“Khoan khoan chờ!” Lãnh Diệc Trần ánh mắt chuyên chú nhìn nhìn, trên mặt lộ ra chút cười gian.

Hắn thực muốn nếm thử hương vị xem kịch diễn nha.

“Người nói là nàng cứu người?” Xem Võ Hoài Thiên gật gật đầu, hắn lại tiếp tục truy hỏi, “Khiêng người đi tới cái sơn động?”

Võ Hoài Thiên lạnh lùng nhìn hắn, không nghĩ cùng hắn nói mấy câu ngu ngốc vô dụng này.

Lãnh Diệc Trần cũng không ngại, tiếptục tự biên tự diễn nói, “Rồi mới giúp người thoa dược mấy vết thươngngoài da, lại chiếu cố người lúc hôn mê sốt cao, sau đó cùng người ởtrong sơn động quá hai đêm……..”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Hắn nói dài dòng mãi không thấy khát?

“Ta nghĩ muốn nói là, lão đại, ngườiphải đối với cô nương người ta phụ trách.” Lời nói có vẻ rất chínhnghĩa, đương nhiên, ẩn ẩn trong khóe mắt lại mới là ý tưởng chân thật.

“Cô nam quả nữ cùng ở trong một cái“động”, lại còn ở sát bên nhau qua đêm, này người không thể không thúTrầm cô nương về! Càng chưa nói đến nàng là ân nhân cứu mạng người!”

A, nghĩ đến chủ tử luôn luôn đối vớinữ nhân vô tình rốt cuộc cũng bị một nữ tử xa lạ cướp mất trái tim, Lãnh Diệc Trần nhịn không được mỉm cười.

Báo ứng! Báo ứng a!

“Một đống phế thoại (nói năng vớ vẩn).” Ánh mắt sát thương lợi hại bắn về phía hắn đang hi ha cười, quyết địnhkhông thèm tiếp tục cùng hắn đàm luận. “Huyền Phong, chuyện hắc y nhânđã tra ra được gì?”

Lãnh Diệc Trần chau mày, gia nói“một đống phế thoại” chứ không phải “một đống phong thoại”? Kia không có lẽ hắn thừa nhận? Hắn thật sự tính cưới Trầm cô nương người ta về?

“Khăn thêu là của Trầm cô nương?” Trong não linh quang bất chợt vụt sáng, thú vị hỏi ra chủ sở hữu vật kia.

“Câm miệng.” Ánh mắt cảnh cáo bắn về phía hắn, Võ Hoài Thiên không muốn lại nhắc đến thân ảnh đã in sâutrong trái tim, quay đầu lại chuyển hướng hỏi Huyền Phong: “Đã tra ra?”

Huyền Phong mặt không đổi sắc, trở thành kẻ điếc đối với mấy lời của Lãnh Diệc Trần, chỉ để ý chính mình báo cáo.

“Là bọn dư đảng của Thừa Thiênphái.” Huyền Phong làm việc luôn luôn ổn định, không cần tới một ngàyliền đã tra hết toàn bộ lai lịch đối phương.

“Thừa Thiên phái?” Lãnh Diệc Trần có chút ngoài ý muốn, môn chủ Thừa Thiên phái tâm còn nhiều tà niệm, phảnbội công ước võ lâm, mới vừa rồi trong năm bị Võ Hoài Thiên trừng phạtdiệt phái, không ngờ vẫn còn tồn tại dư nghiệt. “Bọn chúng chọn đêmtrước đại hội võ lâm là muốn thừa dịp công sự đang nhiều mà loạn?”

Người giang hồ đều biết “bắc VõHoàng, nam Kiếm Thánh”, này từ khi thắng đại hội võ lâm, hai người nambắc đều tự quản các môn phái trong phạm vi của mình, danh tiếng vang xa, địa vị cao cả. Mà cứ ba năm một lần, Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh lại tụhội các đệ tử môn phái, ở núi Nhị Tô ranh giới nam bắc tổ chức đại hộivõ lâm, ngoài việc phải tham chiến với các đấu sĩ từ khắp nơi dám tháchđấu, còn phải ở phía sau phải chủ trì đại cục, dẫn dắt các môn phái cùng nhau định ra công ước võ lâm.

Đương nhiên, nếu chẳng may bại trậntrong đại hội võ lâm, Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh phải lập tức từ chức, đểnhững kẻ thắng trận nhậm chức trở thành một thế hệ Võ Hoàng Kiếm Thánhmới trong giang hồ.

Mùa thu này đây cứ mỗi ba năm mộtlần, người giang hồ lại lũ lượt kéo đến núi Nhị Tô, cho dù năng lựckhông đủ để chiếm vị trí Võ Hoàng Kiếm Thánh thì cũng có thể đến so tàigiúp vui, gặp gỡ học hỏi chiêu thức của cao thủ!

Năm nay chính là rơi vào mùa ba nămmột lần, Kình Thiên Bảo cũng cần phải tiến về phía nam tham gia, bởi vậy Võ Hoài Thiên mang theo hai người xuống miền nam trước thời gian tổchức, trước là để hoàn thành thương sự của Kình Thiên Bảo, sau cũng đểtriển khai công sự của vai trò “Võ Hoàng”.

“Mỗi lần trước đại hội võ lâm, luônluôn có nhiều người đặc biệt không sợ chết.” Huyền Phong thản nhiên phát ngôn một câu, đối với sự kiện ám sát nhìn đã không còn xa lạ.

Dù sao trong chốn giang hồ long xàhỗn tạp, nhân sĩ chính phái mặc dù không ít, song ngoại đạo tà môn cũnglà có khối người, mặc dù có thể ở trong đại hội võ lâm chiến đấu để đoạt vị trí Võ Hoàng Kiếm Thánh, nhưng là vẫn có người tâm địa không trong,tưởng bở, nghĩ có thể trước thời gian đại hội động thủ động cước, lénlút giết người.

“Là nghĩ muốn thí nghiệm vận khíchính mình đi.” Võ Hoài Thiên cũng là nhàn nhã bình luận một câu, hoàntoàn không để tâm nhiều đến bọn ngu ngốc mộng tưởng đó.

“Huyền Phong, trở về Bảo điều người tới đây, lần này nhất định phải tiêu trừ sạch dư đảng Thừa Thiên phái.”

“Dạ.” Huyền Phong lĩnh mệnh.

“Không biết tình huống Thượng Quannhư thế nào?” Lãnh Diệc Trần nghĩ đến nam võ lâm Kiếm Thánh, đột nhiêncó chút đồng cảm. Dù sao địa vị Võ Hoàng Kiếm Thánh cao cả, người có tâm tranh đoạt thực không hề ít, huống hồ mấy ngày nay có không ít kẻ muốngây bất lợi cùng ám sát Võ Hoài Thiên, phía bên kia hẳn cũng trong hoàncảnh tương tự, năm nay còn là năm tổ chức đại hội, lại càng có thêmnhiều người có dã tâm ám sát hai người.

“Thượng Quan hẳn là đã ra Phi Hàđảo đi”. Lãnh Diệc Trần nhớ tới Thượng Quan Ngự Kiếm, chính là một trậnlạnh lẽo liền thổi tới thân. Thượng Quan Ngự Kiếm cùng Võ Hoài Thiên hai người mặc dù quan hệ cá nhân không tệ, nhưng hắn so với Võ Hoài Thiêncàng thêm lạnh lùng, càng khó thân cận. Hơn nữa hắn hỉ giận vô thường,tính khí cực kém, chịu không nổi có người đi theo phía sau, cho nên mỗituần theo lệ, đều là một người ra “Phi Hà đảo” (đảo không sông? ==?!), tung tích hoàn toàn không biết rõ.

“Ngươi đừng nhiều chuyện.” Võ HoàiThiên trừng mắt liếc hắn một cái, Thượng Quan Ngự Kiếm nếu có thể an ổnngồi trên vị trí Kiếm Thánh này, sẽ không phải là một nhân vật đơn giản, căn bản không cần bọn hắn phí tâm lo lắng. “Ở lại Cẩm Tú thành này nửatháng, trước giải quyết chuyện Thừa Thiên phái, đồng thời triển khai lệtuần.”

“Ta là tưởng, ngoại trừ Thừa Thiênphái, khẳng định còn nhiều kẻ khác rục rịch chuẩn bị ra tay.” Lãnh DiệcTrần giống như rất có “kinh nghiệm”, cứ mỗi ba năm một lần hắn đều đắc ý ngồi một bên xem một đám ngu ngốc không biết sống chết!

“Ngồi xem thôi.” Võ Hoài Thiên một khuôn mặt đạm mạc, đơn giản nói một câu kết thúc.

“Đúng, nếu dư nghiệt Thừa Thiênphái chưa thanh trừng xong, chỗ Trầm cô nương kia có phải hay không cũng muốn phái người tới canh gác?” Đề tài vừa chuyển, Lãnh Diệc Trần lạiđem Trầm Thiên Hạm nói ra.

Khuôn mặt không biểu tình lại đắp lên, Võ Hoài Thiên không thèm để ý tới lời của hắn.

Nhưng là Lãnh Diệc Trần không có bỏ cuộc, “chính sự” là cần phải thảo luận hoàn tất, tiếp tục tống mấy “phế thoại” lúc trước trở lại. Đối với tâm tình thất thường trăm năm khó gặp của Võ Hoài Thiên, hắn tò mò thật sự a!

“Huyền Phong.” Vì muốn bức ra đápán, hắn rất có tình nghĩa ném đống lửa nóng hừng hực vào tay “bạn tốt”.“Ngươi cũng đồng ý với ta đúng không? Mấy tên hắc y nhân kia trước mắtlà không thể làm gì chúng ta, bất quá nếu tưởng Trầm cô nương kia đicùng chúng ta lại bắt trói đem đi, xét về lực đạo đối với một thiếu nữtử, chỉ sợ là rất dễ dàng.”

Im lặng —–

Nhưng là Lãnh Diệc Trần cũng tiếptục không có bỏ cuộc, dù sao hai cái con người này, mắt lạnh khinhthường bắn về phía hắn, hắn sớm thừa nhận đến nghiện rồi!

Cho dù Huyền Phong không thèm phụ trợ, hắn một người cũng có thể tự tung hứng xướng câu tiếp theo.

“Ta nói cũng không có sai a, hôm đó mười tên hai mắt (tổng cộng là 20 mắt ) nhìn rõ nàng đi cùng chúng ta, khẳng định sẽ đem nàng coi thành cùngphe với chúng ta, nói không chừng còn lầm tưởng nàng là nữ nhân của giaấy, đến lúc đó vì sau khi bị người diệt phái, liền sẽ hướng chỗ nàng báo thù.”

Vẫn không nhúc nhích? Hắn nói không đủ nguy hiểm sao? Vẫn không đủ kích thích? (ha ha… *cười ngặt nghẽo* Ta thích anh này!)

Huyền Phong xấu hổ trừng hắn liếc mắt một cái.

“Trầm cô nương ngày hôm đó là nữ phẫn nam trang.” Huyền Phong một lời nói toạc ra.

Hơn nữa liếc mắt một cái cũng biết, nếu đối phương có thể tra ra thân thế của nàng, vậy chẳng phải quá lợi hại rồi đi.

Lãnh nhìn lại hai người càng thích hợp mang họ “Lãnh” (lạnh) hơn hắn, đột nhiên đổi thành hắn rất có cảm giác khinh thường nhìn hai người.

“Mạc phủ ở Cẩm Tú thành nổi danh nhưthế, có ai lại chưa từng nghe qua bốn vị tiểu thư Mạc gia kia? Chúng tachính là đích thân “nghe” được bốn vị tiểu thư kia ở trong Cẩm Tú thànhcó biết bao danh tiếng, dù có là đi trên đường hay là ngồi trong tửulâu, đều có thể nghe tới những người ngồi bên cạnh đàm luận. Lại nóikhông sợ nhất vạn chỉ sợ muộn một a (không sợ hàng vạn quân địch, chỉ sợ lạc chân muộn một bước), chúng ta nếu tính ở lại Cẩm Tú thành đến nửa tháng, nói vậy địch nhâncũng sẽ theo chân ở lại trong thành, như vậy chỉ cần không quá hai ngàycũng có thể tường tận rõ ràng mọi sự lớn nhỏ của mấy vị tiểu thư Mạcphủ, bao gồm cả vị tiểu thư chủ sự tú phường trong đó, thường thường sẽnữ phẫn nam trang ra ngoài làm công chuyện.”

Một hơi nói thật dài, Lãnh Diệc Trầnchính là muốn nhìn tâm tình Võ Hoài Thiên, song đối phương vẫn là cốtình trưng ra bộ mặt trấn định, khiến cho hắn trong lòng thật khôngthoải mái, rốt cuộc lại lên tiếng nói tiếp.

“Nói thêm, Trầm cô nương hai ngàykhông trở về, trong quý phủ khẳng định phái người ra ngoài tìm kiếmnàng, cả Cẩm Tú thành khẳng định cũng có tin tức thành truyện truyền ra. Chỉ cần ghép nối mấy sự kiện này lại, đối phương lại có thể không nhậnra thiếu niên ngày hôm đó là Trầm Thiên Hạm? Lại càng không nói tới ngày hôm đó mười tên hai mắt đều nhìn rõ ngoại hình của nàng, chỉ cần pháimột tên trong đó tới Mạc phủ theo dõi, lại có thể không nhận ra nàngsao?”

“Ngươi như thế nào lại đối với chuyện của nàng rõ ràng như vậy?” Võ Hoài Thiên cuối cùng cũng có phản ứng,vừa nói hai hàng lông mày chau lại thật chặt, ánh mắt băng hàn bắn vềphía Lãnh Diệc Trần.

“Nếu không người chỉ cần căng lỗ taira nghe một chút, liền cũng sẽ giống như ta biết được rõ ràng.” Từ khibọn hắn tiến vào Cẩm Tú thành, chuyện về mấy vị tiểu thư Mạc phủ kia ởđâu cũng liền có người nói, nếu không phải Võ Hoài Thiên luôn luôn chỉquan tâm việc chính sự mà không thích nghe mấy lời đàm luận vỉa hè, hắnkhẳng định cũng biết tường tận.

“Chuyện về bốn vị tiểu thư Mạc giakia, người ở trong Cẩm Tú thành tùy tiện tìm một người hỏi cũng có thểbiết, đến nỗi không cần tưởng cũng có thể biết.” Ngại biểu hiện của VõHoài Thiên còn chưa đủ “kích động”, Lãnh Diệc Trần tiếp tục lại “bỏ đáxuống giếng”:

“Đối phương chỉ cần biết đến chuyệnnày, còn tính thêm thời gian trùng hợp, không hoài nghi đến Trầm cônương mới là lạ. Nếu để bọn chúng biết Trầm cô nương là người ngày hômđó đã cứu người, đem người khiêng đến trong sơn động trốn, làm hại bọnchúng tốn thật nhiều thời gian, hạ độc xong lại không giết được người,như thế mà lại có thể không tìm đến Trầm cô nương trút giận?”

Dự đoán hợp tình hợp lý này, lại cóthể không dọa ngã hắn sao? Càng nghĩ càng vui vẻ, Lãnh Diệc Trần cũngcàng nói càng thêm hăng: “Hơn nữa Mạc gần đây bận việc vui kia, vị tiểuthư thực sự duy nhất kia sắp lên kiệu hoa, thân là tổng quản tương laikiêm tỷ muội thân thiết, Trầm cô nương khẳng định không thể không rangoài hành sự.” Kỳ thật hắn cũng không phải chỉ biết học y, đương nhiêncũng phải biết chút đường mật thám, nếu không cũng không thể đi theo chủ tử.

“Còn có, nghe nói sinh ý lần này của tú phường Mạc phủ tốt vô cùng, mệt chết nàng phải thường bốn bề chạylo, chỉ cần trong vòng ba ngày ló đầu ra khỏi cửa, bọn hắc y nhân kiathể nào cũng gặp dịp tốt để mà xuống tay.” Lãnh Diệc Trần hơi dài nóixong bình lại khí tức, chờ đợi Võ Hoài Thiên không khống chế được màrống to, thần thái khẩn trương chuẩn bị nhận lệnh, muốn hắn đi bảo hộTrầm Thiên Hạm được an toàn!

Chờ, chờ, đợi, đợi thêm lát nữa, đợi tới nửa ngày cũng không thấy phản ứng như trong tưởng tượng của hắn.

Võ Hoài Thiên chính là đối hắn nhìnkhông chút biểu cảm, sau khi lấy lại tuyệt đao từ tay Huyền Phong, lãnhđạm ném lại cho hắn một câu: “Chuyện của nàng không cần ngươi quản.”

(“đương nhiên chuyện của nàng phải dota quản, đâu đến lượt ngươi!” Chính là vậy a~~~~ =)) khổ thân anh Lãnhmỏi miệng, tốn nước miếng nói từ nãy giờ =)))

“Cái gì?” Lãnh Diệc Trần lăng lăngnhìn bóng dáng chủ tử dần xa, không thể tin được gia cư nhiên lãnh huyết như thế, hắn nói đều nói đến khản cổ, cư nhiên không hề đại khí lấy một tiếng, cứ vậy quay đầu bước đi.

“Huyền Phong! Ngươi xem như vậy còncó thiên lý hay không?!” Lãnh Diệc Trần phẫn tức chuyển hướng nhìn Huyền Phong mặt vô biểu tình. “Trầm cô nương người ta tốt xấu gì cũng đã cứuhắn một mạng, hắn cư nhiên có thể mặc kệ an nguy của người ta? Một mặtbăng lãnh là muốn mang ra dọa nạt ai a? Hắn thật sự là tâm can đều phếrồi!”

Thật là tức chết đi được, rõ ràng cảm giác được Võ Hoài Thiên đối với “thiếu niên” kia có cảm tình đặc biệt,như thế nào phản ứng của hắn lại nằm ngoài dự kiến?

Khó nha, bộ không lẽ hắn hiểu nhầm? Sẽ không a…..

“Ngu ngốc.” Huyền Phong nhẫn nại phun ra một câu.

“Ta ngốc? Ngươi ngốc thì có!” Lãnh Diệc Trần xù lông cãi lại (Lucy~~~ ta nghĩ hai anh này là một couple a~~) “Cũng không biết là ai nói ra câu “Trầm cô nương nữ phẫn nam trang, kia mới thật sự là ngu ngốc!”.

Trải qua một trận yên lặng tuyệt đối, Huyền Phong cuối cùng cũng khắc chế được xúc động muốn giết người.

Không đáng. Vì cái tên nam nhân ngu ngốc kia xuất kiếm tuyệt không đáng giá!

“Uy! Ngươi nói chuyện a!” Im hơilặng tiếng thế kia, Lãnh Diệc Trần vẫn là không phục muốn tranh cãi chora công đạo. “Ngươi nói a, ta làm sao ngốc!”

Huyền Phong đứng dậy, không nghĩtiếp tục cùng tên ngu ngốc nói. Bất quá ngay trước khi bỏ đi, hắn rốtcuộc lại tốt tâm trả lời vẫn đề.

“Ngươi tưởng gia lấy thiên tuyệt đao đi đâu? Ngu ngốc!” (Baka! =)))

Lãnh Diệc Trần lại ngốc lăng nhìn bóng người rời khỏi, trong não lúc này mới linh quang lòe lòe xuất hiện!

“Ác… Gia khẳng định là đi tìm Trầm cô nương!”

.

.

Phát kiến muộn màng này khiến hắn bị hù muốn chết. Lúc này, vì sao lại vô thức tay cầm chân đi “quan tâm” một chút?

Hắn thật sự phi thường ngạc nhiên sau khi nhìn thấy người.

Trầm Thiên Hạm liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.

“Thiếu bảo chủ?” Nhìn hắn đi về hướng chính mình, nàng có chút ngạc nhiên. Nàng tưởng kể từ hôm đó từ biệt,sẽ không lại có dịp gặp mặt nhau.

“Ngươi… Ổn chứ?”. Nàng không xác định vô thức hỏi, bởi vì dáng vẻ của hắn như là cố ý tìm tới nàng. Nhưng là, tìm nàng làm cái gì? Chẳng lẽ sinh ý ngày hôm đó với tú phường gặp vấnđề? Bất quá xem hắn một thân trang phục, nàng như thế nào lại có cảmgiác hắn là đang muốn giết người diệt khẩu?

Hình dáng hắn hôm nay, so với hắn ngày hôm đó bàn thương sự khác hoàn toàn.

Giữa đêm tối mái tóc dài thả tùy ýbay sau lưng, đôi vai to rộng lớn, thân thể cao lớn hơn người, phía sauđeo thêm cây đại đao, khiến người nhìn cảm giác vô cùng nguy hiểm. Ngũquan nghiêm khốc mà khắc sâu, làm cho người không dám lờ đi, nhất là đôi con ngươi đen lợi hại như đao kia, nhìn không ra mang theo ý gì, tùy ýcó thể dọa nạt người run sợ.

Xem ra, ngày ấy tiến vào Mạc phủ là thiếu chủ Kình Thiên Bảo, còn hôm nay xuất hiện chính là “Võ Hoàng”!

Không giống với trang phục, ánh mắtkia khiến cho người nhìn vào không thể di dời đi. Mà nàng ở dưới cáinhìn lặng yên chuyên chú không lời của hắn, cảm giác đầu tiên xuất hiệntrong nàng không phải khủng hoảng sợ hãi, mà là e lệ.

E lệ? Nàng xấu hổ cái gì a? Ngày đóvì cứu hắn cởi bỏ đến phân nửa quần áo của hắn ra, nhìn đến hắn một bộngực trần nàng không thẹn thùng, vì giúp hắn hạ nhiệt giảm sốt, dùngkhăn tay chính mình chăm chút sát bên người hắn lau cũng không có thẹnthùng, vì để giúp sưởi ấm cho nhau, hai người kề sát bên nhau ôm chặtcũng không nghĩ gì mấy, như thế nào hiện giờ hắn ở trước mặt quần áochỉnh tề, nàng tự dưng lại… xấu hổ?

“Có việc sao?” Đợi nửa ngày khôngthấy hắn trả lời, chính là cứ như vậy im lặng nhìn nàng chăm chú, TrầmThiên Hạm chịu không nổi kiểu yên tĩnh như vậy, đành phải lại lần nữalên tiếng.

Cứ tiếp tục bị hắn “xem” như vậy, nàng sợ chính mình sẽ nhảy dựng lên đào tẩu bỏ chạy.

“Không có gì, này lại đây.” Khôngbiết phải giải thích với nàng như thế nào, chính mình thấy nàng vừa bước ra khỏi Mạc phủ liền đi theo phía sau, đành phải tùy tiện tìm một lýdo. “Ngươi phải về Cẩm Tú thành?”

“Đúng vậy, sự tình đều đã xử lý xong rồi.” Trầm Thiên Hạm cười cười trả lời, chờ hắn rời đi trước. Vậy nhưng sau một lúc lâu thật lâu, người trước mắt nàng nửa phần cũng không diđộng.

“Cái…. Còn có chuyện gì sao?” Nàng gượng tươi cười.

“Ta cùng đường, đi chung thôi.” ‘Lời nói ‘vàng’ cuối cùng cũng mở lại, không đợi nàng phản ứng, hắn xoayngười liền hướng cửa thành đi, thuận tay dắt theo dây cương ngựa củanàng.

Trong tay đột nhiên trống rỗng (ý chỉ ảnh lấy mất dây cương dắt ngựa chỉ đi), Trầm Thiên Hạm một người đứng ngốc tại chỗ, hai mắt trừng lớn nhìn thân ảnh cao lớn phía trước đang đi.

Này là như thế nào? Nàng có gật đầu đồng ý lúc nào mà không biết sao? Hay vẫn là hắn tự nói tự làm hết thảy?

Phát hiện nàng không đuổi kịp đằng sau, Võ Hoài Thiên dừng lại bước chân, tuấn mục híp lại.

“Ngươi còn có chuyện gì?”

“Không có.” Trầm Thiên Hạm bị thân sắc lạnh lùng của hắn làm cho cả kinh, vội vàng lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp hắn.

Dọc theo đường đi, nàng thỉnhthoảng đánh giá thân ảnh nam nhân bên cạnh, nghĩ dụng ý của hắn là sao?Nhưng mặc kệ nàng nghĩ nghĩ như thế nào, đều vẫn là kết không ra lý do,mà Võ Hoài Thiên cũng là một đường im lặng, cái gì cũng đều không nói.

Quái nhân! Trầm Thiên Hạm chỉ cóthể lắc đầu cười cười, tạm thời tin này là bỗng nhiên khéo léo mà gặp.Nếu không thì biết tính sao?

Hơn nữa lớn lên từ nhỏ ở Mạc phủ,nàng trong lòng sớm đã nhận ra, những người xuất thân càng là tôn quý,gia thế càng không phải tầm thường, hơn phân nửa đều là quái nhân! Cũnggiống như thiếu gia cùng tiểu thư nhà nàng, vị thiếu bảo chủ Kình ThiênBảo trước mắt này, so với hai vị nhà nàng kia, tình trạng bệnh còn lànhẹ. (ha ha ha….. cười đau bụng quá=))))))

Mà cũng nói, có thể nhìn thấythương thế của hắn mau hồi phục như vậy, chính mình trong lòng cũng đãcó thể thả lỏng, gặp mặt lại cũng không phải chuyện gì xấu.

Cứ như vậy, hai người im lặng, làm bạn đường cùng trở về thành.