Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 5: Mỗi Ngày Chỉ Có Trứng Và Dưa Chuột – Hải Minh Phản



Công Đè Bẹp Giang Đầu Thối

Đã năm ngày rồi kể từ khi ba mẹ và em gái lên thành phố. Từng ngày trôi đi Giang đầu thối càng trở nên héo úa và xanh xao, cũng chính nhờ sự chăm sóc tận tình của người nào đó với cái lý do không thể từ chối – Tôi muốn đền ơn vì anh đã ngủ cùng tôi.

Nếu mà nói, Giang đầu thối cũng rất muốn có một Hải Minh chăm sóc anh đến tận kẽrăng từ lâu lắm lắm rồi. Nhưng mà, cái nhưng mà mới là chết người a. Mỗi ngày chỉ có trứng và dưa chuột.

“Giang đầu thối! Mau ra ăn cơm, nhanh kẻo nguội đó” Hải Minh vui vẻ vớt trứng ra bỏ vào nước sau đó lột sạch bốn quảđặt lên bàn, cộng thêm chén nước tương ớt và một trái dưa chuột thái mỏng.

Anh từ trong phòng ngủ bước ra, đầu bù tóc rối ngồi vào bàn, cầm lên đôi đũa nhìn bốn quả trứng bóng loáng đến buồn nôn.

“Ụa……..!”

Hải Minh thấy anh không khỏe liền chạy đến sau lưng vuốt nhẹ “Giang đầu thối! Anh bịốm hả?”.

Mặt anh trở nên xanh mét, miệng ú ớ nắm lấy tay cậu, mắt trợn trắng nói “Hải Minh! Cậu không còn món nào khác sao? Hả? Món nào cũng được ngoại trừ trứng và dưa chuột được không?”. Lần đầu tiên anh hạ mình van xin một người, mà lại vì miếng ăn nữa chứ, mặt mũi này anh biết đểđi đâu đây.

Hải Minh cười thầm trong lòng ‘Kha kha kha! Anh đừng mơ tôi cho anh ăn món khác. Chịu chết đi!’.

“Anh nói sao cơ, em chỉ biết nấu món này thôi à! Không lẽ anh chê em nấu không ngon” mặt cậu xụ xuống, môi trề ra trù ụ.

Anh thấy thế không nỡ lòng nói ra sự thật, nắm chặt tay cắn răng nói “Không có, chẳng qua anh muốn ăn món khác thôi”.

“Thế thì anh ra ngoài mà ăn, sau này đừng bắt em nấu cho anh nữa” cậu quay mặt đi giận dỗi.

Mặt anh đen thui, sao mà số phận nghiệt ngã quá, mỗi ngày đều là trứng, anh không phải gà à nha, “Thôi em nấu gì cũng được, tùy em”.

Ñaøi Hoa Cuùc 19

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Cậu xoay người lại cười hì hì “Vậy anh đừng ăn trứng nữa, em lấy cho anh thứ khác”, nghe câu nói của cậu, mắt anh long lên hớn hở chờđợi món mới.

Mở tủ lạnh cậu lấy cho anh cốc sữa đậu nành vừa bưng đặt lên bàn, anh lại một trận nôn thốc chạy vào nhà tắm ụa mãi không thôi.

“Sữa! Lại là sữa đậu nành……..ụa…….ụa………”

Hôm nay, Giang đầu thối cảm thấy ốm yếu, gương mặt trở nên hốc hác hẳn ra không còn dáng vẻ phong độ như ngày nào. Xoay người anh lại, cậu nũng nịu thắt caravat cho anh “Giang đầu thối! Anh nói xem, tôi nấu ăn có ngon không?”.

Hồn anh đã bay một nữa ra ngoài thể xác, mắt trắng dã nói lời không thật lòng “Hải Minh nấu ăn ngon nhất thế giới, ngon hơn cả Yan Can Cook. Hải Minh! Em là sốmột”, đưa lên ngón tay cái anh làm vẻ cậu nấu ăn rất ngon.

Đắc ý cười, Hải Minh nắm caravat Giang đầu thối kéo đi “Anh Giang! Nếu anh khen em như vậy tối nay em nấu mười trứng nhé! Còn bây giờ mình đi học thôi!”.

“Ê! Tụi bây có thấy hôm nay thầy Giang có chút lạ không?” bàn trên thò đầu xuống hỏi bàn dưới. Bàn dưới nói lên “Chắc thầy Giang nhớ người yêu ấy mà hay là bị bệnh gì đó thôi”.

Cả lớp xì xào bàn tán về sắc mặt của Giang đầu thối, còn người nào đó ngồi cuối lớp ôm bụng nén cười.

Mặc dù bị ám ảnh trứng và dưa nhưng lên tiết thì phải ra dáng thầy giáo. Chính vì thế, trong lớp có người không nghe giảng mà ngồi cười là phá vỡ kỷ luật. Lấy sức lực còn sót lại sau khi ăn được ổ bánh mì, anh cầm cục phấn ném về phía ấy, “Hải Minh! Lên bảng trả bài”.

Đến giờ nghỉ trưa, anh xuống căn tin tìm chút gì đó bỏ bụng vừa lúc đi ngang qua phòng thầy Phó hiệu trưởng, anh bị nắm áo kéo lại “Thầy Giang, đi đâu mà vội mà vàng, mau vào đây ngó ngàng chút cơm trưa của tôi”.

Gương mặt thất thần nhìn sang ông béo bên cạnh “Thầy Long, cám ơn thầy nhưng tôi cần xuống căn tin một lát”, định bước đi nhưng người như thầy Long béo đây dễ dàng buông tha “Thầy Giang, tôi biết thầy đang đói, nhìn sắc mặt của thầy là tôi biết liền hà. Sẵn tôi có dư ra một phần, thôi thì chúng ta cùng ăn cho vui”.

Một trận lời qua tiếng lại, anh bị lôi vào văn phòng ngồi trơ mắt trợn trắng nhìn khay cơm trước mặt.

Ñaøi Hoa Cuùc 20

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Trứng chiên hành tỏi phi vàng, trứng cuộn hải sản rau xanh, trứng kho thịt nước cốt dừa, trứng cút nhỏ trong bát canh ngọt. Anh ngất ngay tại chỗ.

“Thầy Giang! Thầy sao thế? Thầy Giang! Tỉnh, tỉnh!”

Ò…….e……….í…………..e………..

Cậu hớt hải chạy vào bệnh viện vào phòng cấp cứu hồi sức, gặp thầy Long đang ngồi ngoài ghếđá, cậu chạy đến hỏi “Thầy Long! Thầy Giang đâu? Thầy ấy sao rồi!”.

Thầy Long nước mắt chảy dài, cầm tay cậu thâm sâu nói “Thầy ấy đang trong tình trạng nguy kịch, chắc không thể qua được tối nay”.

Lời thầy Long như sấm giật trên trời ì đùng lùng bùng cả lổ tai, cậu gục mặt xuống, hai tay cũng xụi lơ. Thầy Long thấy thế liền tiến đến vỗ lưng an ủi cậu “Hải Minh, em đừng buồn nữa, người đã mất không sống lại được đâu?”.

“Ư….ư…..”

Thầy Long rươm rướm nước mắt khi nghe tiếng nấc của cậu, không ngờđồng nghiệp mình ra đi nhanh thế, chưa kịp nói lời từ giã.

“Ư…hah…ư….ha……ha……….ha…………” cậu ôm bụng ngửa mặt lên cười, “Giang đầu



thối……..! Cuối cùng anh cũng thua món trứng của tôi……….ha…….ha……ha……..”.

Thầy Long không kịp phản ứng lại trước thái độ thay đổi nhanh chóng của cậu, vẫn còn há hốc mồm ngạc nhiên. Cả bệnh viện nhìn cậu như sinh vật ngoài hành tinh mới xuống vậy, cười đến rũ rượi.

Bỗng cánh cửa hồi sức bật mở, có người lao đến nắm lấy tay cậu chạy đi. Một khắc nhanh như chớp mọi người cũng chưa hiểu được tình hình, nhắm mắt lại mở mắt ra



bác sĩ từ trong phòng đứng ngoài cửa hét lớn “Thằng mất dịch, mày đùa tụi tao hả?”.

“Giang đầu thối, anh đưa tôi đi đâu đấy?” cậu hốt hoảng nhìn anh, tay cũng phát đau.

Đến một góc khuất đủđể không cho người ngoài phát hiện, anh đẩy cậu vào tường, sau đó ghì mặt gần vào cậu, nghiến răng nói “Hải Minh! Có phải cậu trêu tôi?”.

Mồ hôi chảy ròng, nếu nhận cậu mới là đồ ngốc khóe miệng giật giật, cậu trả lời “A! Không có mà! Tôi còn đang muốn hỏi tại sao anh lại ở bệnh viện nữa đó”.

Thổi một hơi vào tai cậu, liếm nhẹ lên cái cần cổ trắng ngần “Cậu nói dối”. Bị anh liếm, cậu bất giác rùng mình “Giang đầu thối, tôi sao lừa anh chứ!”.

Ñaøi Hoa Cuùc 21

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Thật không?” xiết chặt eo, nắm lấy đôi tay cậu đặt lên đỉnh cầu, ánh mắt đầy hăm dọa.

Cậu sợ hãi, răng đánh cầm cập “Thật…..thật……mà……….ai lừa anh đâu!”, thả cậu ra anh liếc mắt “Tốt nhất là cậu đừng đâm sau lưng tôi, không thì…..cậu biết rồi đó”, lời cuối anh nghiến răng ken két.

Cậu ngồi phịch xuống đất không thể nói được gì nữa. Thời gian sau, cậu không biết làm thế nào vềđược đến nhà. Lúc này, anh là người vào bếp, trong lòng cậu thầm nghĩ “Phen này mình chết chắc rồi”.

“Hải Minh! Mình cùng ăn trứng với dưa chuột nào!”