Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 41: Hải Minh Bị Mọc Răng



Mấy ngày nay Hải Minh ăn không ngon ngủ cũng không yên, đêm đêm trằn trọc ôm một bên má rên la ưử.

“Ui……da…….đau……….quá…….”

Giang đầu thối mấy ngày rồi cũng ăn không ngon ngủ không yên.

“Hải Minh! Ngoan, há miệng ra anh đút cơm cho nè”

Hải Minh hai tay bịt miệng mình mắt ngân ngấn nước “Người ta bịđau răng không thểăn cơm được”.

Giang đầu thối bất lực buông muỗng cơm xuống nói lời dỗ dành “Vậy anh nấu cháo cho em nha”.

Cậu gật gật đầu “Nấu cháo cá đi”.

Thế rồi Giang đầu thối xách xe chạy ra chợ mua một con cá to về nấu cháo cho Hải Minh. Cực nhất là lúc ngồi gỡ từng mảnh xương cá nha. Lau đi giọt mồ hôi trên trán Giang đầu thối vừa để thịt cá sang tô vừa cầm xương đầu cá mút mút chép miệng khen ngon. Hải Minh bên này nhìn mà thèm chảy cả nước dãi.

Cậu nuốt xuống miếng nước bọt, nói “Ngon không?”.

Mút cái óc cá cái rột Giang đầu thối đưa mắt lên cười tươi trả lời “Không ngon chút nào”.

Hải Minh phịu má chống cằm quay mặt sang chỗ khác còn hai tròng mắt cứ nhìn vềcon cá đang trọc hết thịt. Đến khi nồi cháo cá được nấu xong, anh bưng một chén



cháo lên thổi thối, sau đó múc một muỗng lên nói “Anh đút cho em hay em tựăn”.

Cậu há miệng cầm cái gương nhỏ lên xem cái răng cùng đang mọc của mình, trả lời “Đau răng rồi nên tay cũng mỏi theo không thể tựăn được”.

Nằm dài trên bàn vừa bấm điện thoại vừa ăn cháo, Hải Minh vẫn còn ấm ức lúc Giang đầu thối không cho mình cùng gặm xương cá, gì chứ xương cá gặm mút cũng ngon lắm chứ, anh tưởng cậu chưa ăn cá bao giờ sao. Giang đầu thối nhìn sắc mặt trù ụ của cậu liền nói “Hải Minh răng em đau mà, khi nào hết đau anh mua cho chục con mà ăn thoải mái”.

“Anh hứa rồi nhá…….a……..um………chục con đó……”

“Biết rồi! Biết rồi mà!”



Ñaøi Hoa Cuùc 168

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Thêm mấy ngày nữa cái răng càng nhú lên thì lại càng làm nướu răng sưng húp đau tê tái, Hải Minh khóc lóc ầm ĩ nằm ăn vạ trên sô pha “Đau quá………a………mẹơi……đau quá……”.

Mami đau đầu, baba đau đầu, em gái đau đầu, Giang đầu thối càng đau đầu. Bốn người ngồi hội nghị trên bàn tròn bàn kế sách giúp Hải Minh quên cơn đau răng đang hành hạ. Thượng sách chính là đi nha sĩ, mà có ai mọc răng thôi mà đi nha sĩ, không lẽđến đó ông bác sĩ cho thuốc mọc răng nhanh sao. Quên đi. Kế sách này bỏ qua. Bốn cái đầu chụm lại rầu rĩ. Bên này Hải Minh khóc la không ngớt.

“Đau…….đau………..đau……….”

Cậu liếc mắt, nãy giờ mệt công nằm khóc mà chẳng ai đến dỗ cả, thế rồi cậu lại bày trò khóc to hơn.

“Oa…….oa……..sao tui khổ quá vậy nè………..mười bảy tuổi còn mọc



răng……….oa………oa…….”

Baba hých vai Giang đầu thối, đầu hất hất về phía Hải Minh. Anh thở dài ngao ngán đứng dậy đi đến sô pha ngồi xuống nói “Hải Minh! Em muốn đi đâu không?”.

Hải Minh ôm một bên má thút thít khụt khịt trả lời “Đi đâu?”.

“Thế em muốn đi đâu?”, Giang đầu thối thật ra cũng không biết nên làm gì nói đại một chuyện nào đó.

Lau nước mắt Hải Minh ngồi bật dậy cười ha hả “Đi ăn gà nướng đi”.

Anh ngồi bên cạnh bưng mặt cậu qua bẹo má một cái “Em bịđau răng mà”.

Hải Minh xụ mặt, “Nhưng răng bên đây đau chứ bên kia có đau đâu!”

Tốt. Cái lý do này khiến Giang đầu thối đạp xe đến ba cây số mới tìm được quán gà nướng lu. Nhìn con gà cháy xém vàng óng ánh, Hải Minh nhỏ vài giọt nước bọt cầm cái thìa chờ phục vụ mang tới. Một cái đùi gà được xé ra làn khói bay nghi ngút, Hải Minh đưa lên mũi cảm nhận mùi vị thơm lừng, cậu cắn một cái.

“Ngon…quá…….!”

Giang đầu thối ngồi bên này ngắt cái cánh gà nhai nhai “Cẩn thận bên bịđau răng đó”.

Hải Minh ăn đến quên mất trời đất đến khi một cạnh xương gà chọt ngay chỗ nướu răng bị sưng thì không khỏi một trận khóc thét.

Ñaøi Hoa Cuùc 169

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“A~~~~~~~~~răng của tuiiiiiiiiiiiiii”

Giang đầu thối một đầu đầy sợi hắc tuyến, kiên quyết mặc kệ tên nào đó không nghe lời ngồi chén gọn nửa con gà còn lại. Cả tiệm được một trận hoảng hốt nhìn sang, đến khi Hải Minh cảm nhận được ánh mắt của mọi người thì mới chịu ngồi yên một chỗthan.

“Giang đầu thối! Tôi bị vầy mà anh còn tâm trạng ăn được sao?”

Cầm cái phau câu lên chấm ít mù tạt anh trả lời “Tại em không chịu chú ý còn trách ai!”, xé miếng thịt anh đưa về phía cậu “Hết đau chưa?”.

Há miệng cắn xuống miếng thịt cậu xoa xoa bên má nói “Còn đau lắm”.

“Không đau mới là lạ! Mà có ai mọc răng lại ầm ĩ như em chứ hả?”

Hải Minh bị nói đến đỏ mặt. Thật ra người ta chỉ giả bộ xem đằng ấy có quan tâm không thôi, nhưng đau răng là sự thật.

“Anh thử mọc một cây xem có đau không?”

Giang đầu thối nhoẻn miệng cười “Rất tiếc anh không thể!”.

Hải Minh xì mũi ngắt cọng rau răm với miếng thịt gà lên nhai.

“A……….ui………”

Tối đến.

“Hoàng tử Long Phương, anh muốn ngủ”

“Không được! Người ta bịđau răng, không thể ngủ nên anh cũng phải thức cùng với



em”

“Nhưng mấy ngày rồi anh đều thức mà. Hôm nay thôi chỉ một đêm thôi cho anh ngủ!



Có được không?”

“Vậy anh mở phim ma cho tôi coi đi”

Giang đầu thối ngồi trước màn hình máy tính sáng lập lòe cảnh máu me ghê rợn, hai bên mắt sưng húp thâm đen lắm rồi. Hoàng tử Long Phương ngồi trong lòng Giang



đầu thối hết la rồi lại nắm áo anh ghị ghị, lâu lâu lại dấu mặt vào trong ngực anh.

“Tại sao cô lại giết ta?”, một con ma không đầu xuất hiện trong mà hình giơ hai tay ra phía trước, người lắc qua lắc lại bóp cổ cô gái.

Ñaøi Hoa Cuùc 170

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Ư…..ư……ực…….ta không có giết ngươi”, cô gái cật lực chống trả.

“Ta không tin…….khà…….chính cô……..chính là cô……”

Lời vừa dứt một cái đầu tóc tai bù xù tím ngắt, hai mắt chảy đầy máu vụt lên chiếm hết cả màn hình. Hoàng tử Long phương hốt hoảng hét một tiếng khiến Giang đầu thối vừa nhắm mắt chưa được hai giây phải giật bắn người ôm cậu cứng ngắt.

“Hoàng tử Long Phương, bình tĩnh chỉ là phim thôi!”

“A…..hah hu…..hu…..ma……ực…….ghê quá……..”

Anh vuốt vuốt lưng cậu dỗ, “Vậy ngủ nha, mình ngủđi. Ghê quá đừng coi nữa”

Tắt phim anh đẩy cậu lên giường đắp chăn nói “Cậu cứ nghĩ mai đi chơi là được, đừng nghĩ về con ma cũng đừng nghĩ về cái răng”.

Hoàng tử Long Phương cuộn người ôm chăn rươm rướm nước mắt “Sẽ không nghĩ, sẽ không nghĩđâu”.

Thật khó khăn Giang đầu thối mới dỗđược Hoàng tử Long Phương ngủ, anh nằm thởdài một hơi nằm ngửa ra, anh đặt tay lên trán suy nghĩ.

Đến tương lai cũng được mười bảy năm rồi, sự việc cũng dần dần thay đổi. Ban đầu còn nghĩ khi đến đây chỉ cần giết chết Hải Minh diệt trừ hậu họa của Hoàng gia, đặc biệt là cha của Hải Minh, nhưng đến khi tiếp xúc chăm sóc cho cậu, anh từ từ cảm nhận sự thay đổi trong tim của mình. Từ lúc bế cậu trên tay anh đã thấy mến rồi huống chi là tự tay giết chết cậu, anh không làm được. Dù gì hận thù đời trước không thểđểđời sau chịu thay. Từđó anh bắt đầu chú ý đến, chăm nom, bảo vệ yêu thương cậu hết mực. Bây giờ, Hải Minh giống như là bảo bối của anh không bao giờđể vụt mất.

Đặt lên trán cậu nụ hôn, anh ôm chặt cậu vào lòng từ từ chìm vào giấc ngủ.