Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 4: Hôm Nay Ba Mẹ Vắng Nhà



Trước khi đưa con gái lên thành phố dự thi múa ba lê, hai bậc phụ huynh đến nhà Giang đầu thối bàn chuyện tương lai.

“Cháu Giang, mấy ngày sau hai bác vắng nhà, dù gì con với gia đình bác cũng là họhàng xa. Do đó, hai bác không an tâm để thằng Minh ở một mình. Con có thể qua ởchung với nó vài ngày được không?” mẹ cậu nắm chặt tay anh nói.

Trong lòng tâm khẽđộng, ngoài mặt làm bộ làm tịt con đây không rảnh, nhưng phía sau lại mau chóng muốn thu dọn đồđạc đến nhà bé Minh ngay lập tức.

Xe đỗ trước cửa, baba xoa đầu cậu nói “Con trai, ba mẹđi khoảng một tuần thôi cho nên con ráng chăm sóc bản thân nghe chưa. Có gì thầy Giang sẽđến ở với con cho vui”, một lời này của baba như phóng phi tiêu vào ngực cậu, thân người khẽ lắc lưủrũ cúi đầu gần đụng tới đất “Ba à! Có chết con cũng không ở với anh ta” lời sau cậu thét lên thật to, bao nhiêu nước bọt cứ phun ào xuống cái chậu trước mặt.

Giang đầu thối đứng bên cạnh lấy tay xoa đầu cậu cười ha hả như hoa nở mùa xuân “Ba mẹ cứ yên tâm mà đi, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt”.

“Ai cho anh gọi là ba mẹ hả?” cậu xù lông bắt lấy cánh tay anh đang để trên đầu gạt xuống. Liếc ánh mắt muốn giết người, anh nói “Cậu có ý kiến”.

Trong góc tối có người nào đó ngồi bó gối tay cào cào lên tường khóc nhỏ.

Cuối cùng ba mẹ cũng rời đi. Thong dong vắt chân lên bàn anh ra lệnh “Hải Minh



bóp chân cho tôi. Tốt!”

“Lấy nước cho tôi. Tốt!”

“Đấm lưng cho tôi. Mạnh vào, làm gì như con gái xoa gấu bông vậy hả. Ưm! Tốt”

“Còn bây giờđi nấu cơm đi”

Ném cái chảo lên đầu Giang đầu thối, cậu hùng hổ bổ nhào đến người trước mặt, lắn lắc cái cổ “Anh tựđi mà nấu đi, tôi không rảnh………..a………..tôi đâu phải người ở……….a………..đáng ghét quá đi mà……….anh đi chết đi……….!”.

Nói rồi cậu chạy lên phòng đóng cửa cái rầm, ôm đầu gào lên “Trời ơi! Con xin trời



cho một nhát đánh chết tên này dùm con với……..con chịu hết nỗi rồi…………!”.

Cốc cốc.

Ñaøi Hoa Cuùc 15

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Hải Minh bé cưng! Quà anh đâu?” anh tựa lưng ngoài cửa đắc ý cười “Ít nhất phải cho tôi thấy thành ý của cậu chứ. Đại loại như mua cho tôi cái áo mới hay dẫn đi ăn kem cũng được, bằng không thì cho tôi cắn một cái”.

Đang bực bội rồi lại còn đến tận phòng đòi quà nữa, đúng là mặt dày chà dưới đất cũng chưa rách mà “Tôi không có hứa à nha! Anh tự biên tự diễn, có đòi thì vềđòi ba má nhà anh đấy”, đá vào cửa cái rầm cậu buông lời chát chúa.

Lắc lắc cổ tay, mở bung một cúc áo để lộ phần cơ ngực rắn chắc, anh búng tay cái póc cửa phòng tựđộng mở ra. Cậu lắp bắp kinh hãi “Anh dám vào phòng con trai”.

“Cậu là con trai chứđâu phải là con gái đâu mà sợ ha ha ha” ánh mắt nguy hiểm long lên ghì chặt vai cậu, “Hay là tôi cắn một cái nhỉ? Chỗ nào? Cổ hay môi? Hay….” anh quét mắt xuống phía dưới cong môi.

Nhìn nét mặt *** dật của anh mà cậu xanh mặt, co chân định đá vào chỗ phóng nòng nọc, rất tiếc anh nhanh tay đè cậu xuống giường cười càng ngày càng gian.

“A……..a…………a………………. “, cậu chính thức bịăn.

Nói nhỏ chứ chỉ là cắn má một cái thôi. Tối đó.

Đứng trước cửa phòng ngủ cậu phùng má, trợn mắt ném cho anh cái gối, bên má còn vết hồng hồng, quẳng cho một câu “Ra ngoài ngủ”, rồi đóng cửa cái rầm.

Cười trừ anh nói vọng vào “Cậu có thỉnh tôi, tôi cũng không ngủ cùng cậu đâu” còn trong lòng thì tính toán làm sao leo được lên chiếc giường êm ái.

Mười hai giờđêm, cánh cửa sổ phòng ngủ tựđộng bật ra, gió thổi tốc bay mành, cậu đang nằm chơi điện tử trông thấy cảnh tượng liền sợ hãi kéo mền đắp co chặt người, nhìn cảnh giấy tờ bay đầy phòng cậu tự trấn an run rẩy nói “Cái gì vậy? Là ma sao? Ma cỏ gì chứ? Chỉ dọa người thôi!” .

“U…..u…..hu….hu…….”

Có tiếng gì đó như tiếng khóc của lão già chết trôi, cậu lấy cả mền trùm lên đầu, mắt láo lia nhìn ra ngoài cửa sổ nơi phát ra âm thanh, càng ngày càng run rẩy, có cái gì đó ươn ướt chảy ra dưới nệm rồi lan rộng ra.

“…….ư……hu…….hu………trả………mạng…….cho……..tôi……….hu………u……….”

Răng cậu va vào nhau, mặt không còn chút sắc, tim đập mạnh nắm chặt mền nằm co dưới nệm, miệng lầm rầm khấn vái “Nam mô a di đà Phật! Nam mô a di đà Phật!….”.

Ñaøi Hoa Cuùc 16

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“……trả…..mạng……..lại………đây……..” anh ngồi vắt vẻo ngoài cành cây ôm bụng cười đến đau cả ruột nhìn trên nệm nhô lên cục bông, trò đùa ác ý vẫn chưa kết thúc. Lấy tay vẽ loạn một hồi, một cái đầu đầy ghê rợn xuất hiện trong phòng, khều khều vai cậu “……..Hải Minh…….”.

Nghe người gọi tên mình, cậu càng run hơn, ôm lấy đầu hét ra ngoài “Ma đại ca, tha cho em, em không có biết đại ca là ai, đại ca nên đi tìm người khác đi mà….hu….hu……ba mẹ…..con sợ……a………”.

“……Hải Minh…….trả…….lại……mạng……..cho……..ta……..”

Nhắm tịt mắt, ba mẹđi hết rồi còn ai cứu cậu đây. Trong đầu chợt lóe lên cái mặt chết tiệt của tên nào đó. Lòng không phục, nhưng đứng trước tình cảnh một là bạn bịbắt mất hồn, hai là bạn phải sống.

Bỗng cậu ngồi bật dậy, giờ này còn sợ gì nữa cách tốt nhất là chạy nhanh tới bàn thờ rồi ngồi đó. Lúc tông ra cậu vô tình bật tay ném cái đầu bay ra ngoài cửa sổ. Chụp lấy cái đầu, anh kinh tởm nhìn nó sau đó quăng đi chỗ khác, nhảy phóc vào nhà giả vờnằm ngủ.

Cậu hớt hải chạy đến “Giang đầu thối! Cứu tôi, có cái gì đó ở trong phòng. Giang đầu thối, tỉnh lại đi” cậu nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi chảy ròng lắc lắc người đang nằm trước mặt.

“Ư! Cậu làm gì vậy? Đang ngủ mà!” lấy tay xoa đi đôi mắt anh từ từ ngồi dậy. Vì quá sợ hãi, cậu nhảy lên người anh ôm chặt, khóc lớn “Hu….hu……phòng tôi có ma……..”.

Trong lòng cười một trận to, anh lấy tay xoa lưng cậu “Ngoan, có con ma nào đâu chứ! Chắc cậu nằm mơ thôi!”.

“Không mà! Trong phòng ấy, thật đáng sợ….oa…….oa…….”

Đứng dậy, anh bế cậu vào trong phòng nhìn một lượt, sau đó nói “Cậu nhìn xem! Đâu có gì đâu chứ!”. Hé mắt ra, thật sự trong phòng chẳng có gì cả, cánh cửa vẫn đóng chặt, giấy tờ vẫn nằm đó, cái điện thoại cậu đang chơi vẫn còn phát sáng.

“Tôiđã nói cậu nằm mơ mà. Thôi cậu ngủđi, tôi ra ngoài” đặt cậu xuống nệm anh véo mũi cậu, còn trong lòng thì “Bé cưng, nói là muốn tôi ngủ cùng đi nào! Ha ha ha”, mắt anh long lên thành nửa vầng trăng.

Nắm lấy góc áo, nước mắt nước mũi tèm lem cậu khụt khịt nói “Anh đừng đi mà, ởlại với tôi đi”. Giơ hai ngón tay thành công, anh đắc ý dạt dào nằm lên tấm nệm “Được rồi! Có tôi ởđây không có con ma nào dám khi dễ cậu đâu ha ha”.

Ñaøi Hoa Cuùc 17

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Giang đầu thối, mới nãy anh vừa cười” cậu lấy gối ôm hình con heo con ôm chặt,



“Làm gì có! Chắc cậu nghe lầm thôi, ngủđi” anh giả vờ trấn an ôm lấy lưng cậu.

Khóe mắt còn đọng giọt nước, tối nay là một ngày kinh khủng nhất đời cậu, sau vài tiếng đồng hồ ngủ rồi giật mình gặp ác mộng, cậu lại chui vào ngực của ai đó. Còn Giang đầu thối thì vui vẻ từ nay về sau chiếc giường này có thêm tên của hắn.