Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 29: Gió Lại Thổi



Học vật vã năm tiết trên trường làm Hải Minh cảm thấy suy yếu, sức sống bị rút cạn sạch. Cho nên giờ phút này đây cậu đang tàn sát hai ly trà sữa, ba cái bánh tráng nướng trong căn tin.

“Hải Minh! Cậu ăn nhiều như vậy không sợ bội thực sao?”, chàng thanh niên có tên Phong Lâm đã vắng bóng vài chương nay lại được xuất hiện, không khỏi xúc động cầm theo ly trà đá ngồi xuống trước mặt cậu nhắc nhở.

(Phong Lâm: Tác giả sao lâu mới cho tôi lên sàn hả?

Tác giả liếc mắt: Không phải không cho anh lên à nha, phải trách số anh chỉ làm nam



phụ thôi! kkkkkk

Phong Lâm nhấp trà: Lần sau còn bỏ quên tôi, tôi nhất định đốt nhà của cô. À mà tốt nhất cho tôi làm nam chính. Không thì…….

Tác giả xanh mặt: Éc! À vâng! Sẽ cho, sẽ cho mà ha ha (=..=”)).

Hải Minh sau khi thỏa mãn, xoa cái bụng căn tròn ngồi ngửa ra ghế, cảm thán “Đã quá!”.

Phong Lâm chống cằm nhìn cậu, đôi mắt hiện lên ý cười “Hải Minh! Cậu và thầy Giang có chuyện gì sao? Mấy ngày nay thầy Giang cứ như người thiếu sức sống ấy. Hôm nay, lúc dạy thầy ấy còn chảy máu cam không biết có bệnh gì không nữa”.

Hải Minh trong lòng cười một trận lớn, lý do tại sao Giang đầu thối như vậy ấy hả. Chuyện là như vầy.

Sau khi lên lớp Giang đầu thối mở sách ra xem bài mới, cầm lên điện thoại định đểchếđộ yên lặng, vừa mới mở màn hình lên Giang đầu thối bị một trận kích động.

Phụt!!!!!!!!

Máu mũi bắn tung tóe. Anh nhanh tay bịt lại chạy vào nhà vệ sinh. Cả lớp được một trận nháo nhào nhìn theo thânảnh chạy mất hút trên hành lang. Hải Minh ôm bụng cười ngất.

Vào trong phòng anh đóng cửa khóa chốt, tay run run quẹt tay lên màn hình điện thoại, vào thư mục hình ảnh xem cho rõ người nào đó hết uốn lại éo chụp ảnh ***, ngay cả tiểu kê kê cũng chụp riêng một tấm.

“Hoàng tử Long Phương, cậu muốn giết chết tôi sao?”

Ñaøi Hoa Cuùc 110

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Giang đầu thối ngồi trên bồn cầu, một tay bịt mũi một tay quẹt qua quẹt lại trên màn hình xem mải mê đến hết tiết, khóe miệng trào ra hai hàng nước bọt.

Chuyện là như thế, Hải Minh hồi tưởng lại một trận hả hê trong lòng, “Há há há há!”.

Phong Lâm nhìn lên hình ảnh tưởng tượng trên đầu cậu, rồi lại người nào đó ôm bụng cười vật vã trên bàn, không khỏi lắc đầu bèn chuyểnđề tài, “Hải Minh, tối mai cậu có thời gian không?”.

Hải Minh cười đến chảy nước mắt, cố gắng kiềm nén lại sau mới trả lời “Có gì sao?”.

Phong Lâm đặt tay lên miệng khụ một tiếng “Ừm…..thật ra…..tôi muốn rủ cậu…..tối mai có bộ phim kinh dị rất hay”.

Cậu cúi người nhìn nhìn Phong Lâm làm mặt Phong Lâm đỏ bừng.

“Cậu….sao cứ nhìn tôi vậy chứ?”

Hải Minh lấy tay xoa sau đầu cười hê hê “Không! Mai tôi rảnh. Mà phim gì? Anh muốn đến rạp nào?”.

Hai người ngồi bàn qua tính lại cuối cùng hẹn bảy giờ ngày mai gặp nhau ở trước cổng nhà cậu.

“Anh biết nhà tôi ởđâu không?”.

Phong Lâm bối rối, lấy ra quyển vở với cây bút đưa cho cậu “Cậu vẽđường đi cho tôi đi”.

Cậu nhận cây bút từ Phong Lâm, “Tôi vẽ xuất phát từ trường ta nha! Anh đi theo



hướng này, quẹo trái, quẹo phải, sau đó đi thẳng, gặp ngã ba thứ nhất bỏ qua,………”

Tối đến, Hoàng tử Long Phương tiếp tục diễn trò trở về thời tiền sử cộng thêm ham muốn muốn tìm hiểu về thể loại phim kinh dị ma cà rồng hiện đại, ngồi trên đùi Giang đầu thối ra sức cọ cọ ngực anh “Anh mở bộ phim này cho tôi xem đi”.

Giang đầu thối một bên kìm nén, một bên tay run rẩy nhấp chuột, khóe môi co giật “Cái này sao?”.

Hoàng tử Long Phương chưa xem, chỉ nhìn vào hình ảnh của phim cũng một trận thót tim nép vào ngực anh như chim non nép vào cánh mẹ, “Giang đầu thối, sao ma cà rồng hiện đại máu me bê bết vậy! Á! Sao răng nó to quá vậy! Á! Miệng nó đầy máu kìa! Á……..”.

Ñaøi Hoa Cuùc 111

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Sau mỗi tiếng ‘Á’, Hoàng tử Long Phương lại gây sức ép lên tinh thần đang căng nhưdây đàn của anh, “Hoàng tử Long Phương, cậu xem được rồi, đừng có hành động lên người tôi”.

Qua một khoảng thời gian khá lâu để xem bộ phim kinh dị, Hoàng tử Long Phương được một trận mở mang tầm mắt. Hết xem rồi lại suy tưởng, hết suy tưởng đến cảnh hồi hộp đều ôm chặt anh cứng ngắt.

Giang đầu thối mấy ngày nay không hiểu tại sao Hoàng tử Long Phương lại thích *** đến thế, đầu đầy thắc mắc, mỗi lần hỏi cậu đều nói “Trời nóng quá”, thế thìcòn gì bắt bẻ nữa chứ.

Haiz! Làm đàn ông cũng khổ quá đi mà.

Anh nhìn lên đồng hồ thấy trời đã khuya, nên nói với Hoàng tử Long Phương, “Long Phương, tôi đi ngủ trước, cậu còn coi không tôi tắt”.

Hoàng tử Long Phương mặt mày tái mét sau khi xem hết bộ phim kinh dị, ngước mắt lên nhìn anh giọng run run hỏi “Giang đầu thối, sau này tôi có trở thành như thế này không…..hức……”.

Giang đầu thối đỡ trán, bẹo má cậu nói “Nếu cậu không ngủ, sẽ biến thành giống tên kia”, nói rồi anh lấy tay chỉ vào màn hình đang xuất hiện con quái vật không da.

“Á!!!!!!!! Tôi không muốn! Tôi không muốn”

Thuận thế anh nói luôn “Nếu cậu còn không mặc đồ, chẳng khác nào con quái kia cả”

“Á!!!!!!! Tôi không muốn! Tôi sẽ mặc quần áo mà hu hu hu”

Cậu vừa khóc thét vừa kéo cái quần đùi xỏ vào, Giang đầu thối bên này coi nhưđược thoát nạn xem cảnh *** đêm đêm của Hoàng tử Long Phương, anh thở phào nhẹ nhõm.

Đặt lưng xuống giường chưa ngủđược bao lâu, lại cảm giác có người trong lòng rục rịch, rên ưử, anh khó chịu nhíu mày nói “Cậu làm gì thế?”.

“Tôi…….khi nãy…….xem phim ấy………”

“Ừ! Xem phim thì sao?”

“Phim ấy……….có đoạn……….có đoạn……….”

“Có đoạn nào chứ?”

Ñaøi Hoa Cuùc 112

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Tôi thấy có đoạn……..làm anh……hưng phấn………”

Giang đầu thối lập tức tỉnh ngủ, mắt mở trân nhìn xuống người đang cuộn tròn trong chăn bông, co giật khóe môi nói “Cậu……….cậu……..”.

“Giang đầu thối, tôi biết mà! Anh đừng dấu nữa!”

Mặt anh đen hơn phân chó, lại một đêm khó ngủ.