Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 14: Học Kỳ Mới Niềm Vui Mới



Ba tháng hè rồi cũng trôi qua, hoa phượng đã rụng hết để lại là những trái phượng dài đen thui lơ lửng trên cành cây, ngẫu nhiên cũng có vài trái xanh không chịu nổi sức ép muốn cắt dây rốn của mình mà phải rơi xuống đất.

Hải Minh hí hửng chạy lại nhặt lên, sau đó ngồi trước thềm xi măng đập trái phượng xuống. Phượng ta khóc thét văng nước mắt ra ngoài để lộ ra những hạt bên trong, Hải Minh tách một đường nhỏ cố moi chúng ra bỏ vào mồm ăn ngon lành.

“Ngọt thật, thơm nữa”

Bước vào trường nhìn ở góc sân có người nào đó ngồi chồm hổm tay ra sức vung lên rồi hạ xuống. Giang đầu thối đi đến bên ngồi cạnh, hỏi “Ăn gì thế?”.

Hải Minh khóe môi còn dính vỏ phượng, trông thấy anh lập tức đem giấu ra đằng sau, lắc đầu nói “Tôi đâu có ăn gì đâu”.

Giang đầu thối thấy Hải Minh giấu mình món ngon cũng cố mắt nhìn về phía sau lưng cậu, “Thế cái gì trên tay cậu vậy?”.

Cậu nhích người lùi ra sau cái chậu cây, nét mặt hóa ngây thơ nói “Không có thật mà”.

Anh trông hành động của cậu giống như trẻ nhỏđang làm việc gì đó bị người lớn bắt gặp đều giấu sau lưng còn miệng thì chối bay chối biến, anh tà tà cười “A~ Tôi biết rồi nhá! Cậu dám phá hoại của của nhà trường ha! Tuần sau cậu sẽđược vinh danh lên cột cờ mà đứng nhá”.

Cậu nghe anh hăm dọa sợ xanh cả mặt, vội chìa tay ném trái phượng ra đằng trước, sau đó lấy hai tay xoa vào nhau, nhìn nét mặt của anh cậu bối rối nhỏ giọng mà nói “Tôi chỉ hái có trái phượng thôi, anh đừng có mách nhà trường nha”.

Anh cười khì, ngồi bệch xuống đất, cầm lên trái phượng lật qua lật lại, nhìn cậu hỏi “Trái này ăn làm sao?”.

Hải Minh trông anh như vậy, lá gan cũng to lên một chút lên mặt nói “Để tôi chỉanh”.

Một hồi đập rồi lại tách cậu cũng moi ra hết hạt phượng bỏ vào tay anh “Cho anh hết đó, nhớđừng nói cho ai biết”.

Nói rồi cậu đứng dậy ôm cặp chạy vào lớp, nhìn theo bóng lưng cậu anh mỉm cười cho hạt phượng vào miệng cũng đứng lên gom hết vỏ bỏ vào thùng rác.

Ñaøi Hoa Cuùc 51

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Giờ lên lớp cậu lại ngồi vào chỗ cũ chỉ khác là phòng học mới, một hồi rồi tiếng trống trường cũng vang lên, giáo viên xách cặp bắt đầu nhận lớp chủ nhiệm. Cậu ởtrong này chắp tay cầu nguyện “Lạy trời, lạy Phật cho trên đầu thối đó chủ nhiệm lớp khác”.

Cả lớp đứng lên chào giáo viên, còn cậu thì cứ miệng lầm rầm khấn vái thầy đến cũng không hay. Thầy ta thấy thế liền bước xuống dưới, gõ vào bàn cạch cạch “Hải Minh, em đang cầu gì vậy?”.

Nghe tiếng nói quen thuộc cứ như một đòn sấm đánh vào cậu cái rầm vậy, cậu mởmắt ra lại thấy cái bản mặt đáng ghét của tên nào đó đang cười kha kha.

Một năm học hắc ám nữa lại bắt đầu.

Ra chơi anh đến trước bàn cậu lấy ra một cái hộp đưa cho cậu “Nhận lấy”. Nói rồi anh xoay lưng lại ra ngoài. Cậu cầm lên cái hộp nhỏ cũng tò mò mở ra xem, phía sau cũng có năm sáu cái đầu khác nhoi lên dõng mắt vào thứ trên tay cậu.

Lấy ra sợi dây chuyền có giọt nước sáng lóng lánh, bên trong giọt nước còn khắc chữG&M, cậu cười ngây ngốc.

“Ai da da! Còn nhận được quà của thầy Giang cơđấy” tên phía sau chồm người lên giật lấy sợi dây chuyền từ tay cậu, sau đó chạy khắp lớp rêu rao.

“Tụi bây lại coi nè. Thầy Giang tặng dây chuyền cho Hải Minh còn khắc tên hai



người nữa đó nha ha ha ha”

Cậu chạy theo tên đó muốn lấy lại sợi dây “Trả lại cho tao a~”.

Một hồi chạy loạn từ trong lớp ra ngoài hành lang sau lại xuống sân trường, chạy đến đâu tên kia cũng hét lên cho toàn trường biết, cậu bên này đỏ bừng mặt rồi.

Chạy đã đời tên kia va vào người nào đó đứng giữa đường định đứng dậy mắng, ngờđâu lại là Giang đầu thối, tên ta hãi hùng xanh máu mặt lùi ra đằng sau. Vừa lúc Hải Minh kịp đến giật lại sợi dây.

Tưởng rằng Giang đầu thối sẽ làm gì đó kinh thiên động địa với tên ngồi dưới đất, anh bước lên một bước tên ta lại run lên một nhịp, lúc bước gần tới mình tên ngồi dưới vội chạy sang bên tẩu thoát lên phòng học.

Anh nhìn theo miệng khẽ nhếch, đợi đó xử sau. Tiến đến bên Hải Minh, anh cầm lên sợi dây chuyền mỉm cười nói “Để anh đeo cho em”.

Mặt cậu thoáng hồng nhìn anh, cúi gầm mặt xuống đất trông về phía khác. Anh mởnút khóa ra sau đó quàng qua cổ cậu ghé vào bên má hôn nhẹ một cái.



Ñaøi Hoa Cuùc 52

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Cảnh tượng linh linh tim hồng bay phấp phới thế này sao lại bỏ qua được, thế là mọi hoạt động lúc ra chơi đều ngừng lại dõi mắt về phía cặp đôi đang tình tứđằng kia. Cảđám đồng loạt vỗ tay hô vang, “Hôn đêy! Hôn đêy!…”.

Cậu xấu hổđịnh chạy đi, ngay lúc này anh nắm tay cậu lại kéo vào lòng hôn xuống.

“Á~~~~~~~~!”, cả trường hớn hở cầm điện thoại chụp tí tách.

Thầy phó hiệu trưởng đủng đỉnh đi ngang qua hai người dừng lại nói “Chú ý! Đây là nơi công cộng”. Xa xa, đứng sau cánh cửa có một đôi mắt khác đang nhìn về phía hai người, trong bóng tối khóe miệng người đó chợt cong lên.

Vềđến nhà cậu nằm thừ ra ghế sô pha rên rỉ “Mệt quá”.

Cô em gái hí hửng với bộ tóc cột hai chùm như chiếc sừng trâu chạy ra ngồi lên lưng anh hai mở tivi lên xem, còn lắc qua lắc lại khiến cậu đã mệt nay còn đau cả lưng.

“Em gái, đừng xem lưng anh là ghế chứ”

Nghe cậu nói, em gái nhún thêm cho vài cái mới chịu nhảy xuống ngồi lên ghế.

“A~~~~~Đúng là đồ khó ưa mà”, cậu ngồi dậy xoa xoa cái lưng phát đau. Liếc mắt thấy vật gì đó sáng lấp lánh trong áo, em gái chồm tới lôi ra ngoài xem “À há! Tặng dây chuyền còn có khắc tên nữa kìa, ghê chưa”.

Giật lại, cậu kéo áo lên đứng dậy đi vào phòng, mặt quay sang hăm dọa “Cấm nói với ba mẹ nghe chưa”.

Em gái lè lưỡi một cái chạy vào trong líu lo với mami. Cậu đặt tay lên trán cười khổ.

Tối đến, anh công tác trường xong đạp xe về nhà. Nói là nhà chứ giờ nhà của anh chính là ở chỗ Hải Minh nha. Từ trong hè anh theo lời mami đã chuyển về sống chung luôn rồi. Nói gì chứ cứ như là vợ chồng son vậy, chỉ khác là chưa chính thức đám cưới thôi.

“Bà xã! Anh làm về rồi”

Cậu ngồi xắn quần trong này giặt quần áo lầm bầm “Đồ mặc thì tự mà giặc đi chứ. Hừ! Ta hận……ta xé…….”.

Anh nghe tiếng chửi rủa của cậu mở cửa thò đầu vào nhà tắm “Bà xã! Giặt nhẹ thôi rách áo anh bây giờ”.

Cậu quay ngoắt ra đằng sau hét chí chóe “Anh tựđi mà giặt đi”.