Ẩn Long

Chương 151: Đại chiến



Từ nhiều năm trước, Tiêu Viễn Sơn đã từng nghe người ở trong giáo hội nhắc đến. Giáo chủ của bọn họ đang nghiên cứu về một thứ vũ khí bí mật. Thứ vũ khí này cực kỳ đáng sợ, nó được cải tạo từ người sống. Hơn nữa, đây là một cỗ máy chiến tranh, không sợ chết. Cho dù một vị cường giả cấp bậc đại tông sư, một khi đối mặt với nó cũng phải khiếp sợ, lui binh.

Nhưng mà, nhiều năm như vậy Tiêu Viễn Sơn vẫn chưa hề thấy qua thứ vũ khí này xuất hiện một lần nào. Ngay cả, hiện tại đã ngồi trên ghế trưởng lão, còn là một trong mười tám hộ pháp của giáo hội. Thế nhưng, những thứ như loại vũ khí bí mật này đối với Tiêu Viễn Sơn vẫn là một bí mật, chưa có lời giải.

Hiện tại, đột nhiên nhìn thấy đồng đội bên cạnh đem con quái vật này lấy ra sử dụng. Cho dù bản thân Tiêu Viễn Sơn vốn là một người trầm tính, lúc này cũng thấy khiếp sợ không thôi.

Chính vì thế, ngay khi phát hiện ra được con quái vật này đang tiến đến, Tiêu Viễn Sơn liền lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Viễn, rồi hét lớn lên.

“Chạy nhanh!”

Thế nhưng, động tác của Trần Viễn lúc này lại trì trệ, không có di chuyển. Giống như, anh đối với lời nói của Tiêu Viễn Sơn cũng không hề nghe thấy. Mà sự thật cũng chính là như vậy.

Lúc này, nhìn thấy con quái vật hình người đang tiến gần về phía mình, hai bên tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng không biết từ bao giờ, đột nhiên khóa chặt lấy cơ thể của anh. Bốn phía không khí xung quanh Trần Viễn hiện tại giống như hiện lên một mảnh sương mờ. Đồng thời, mọi thứ cảnh vật ở ngay trước mặt của anh cũng dần dần trở nên biến đối.

Thoáng chốc, Trần Viễn như có cảm giác, không khỏi quay đầu nhìn lại. Anh phát hiện ra, bản thân mình không biết từ bao giờ đã bị đưa đến một thế giới khác. Trong thế giới này xuất hiện một đám sinh vật với hình thù vô cùng kỳ dị. Bọn chúng giống như không nên tồn tại ở thế giới này, nhưng lại xuất hiện một cách vô cùng sinh động.

Ngay cả con quái vật hình người ban nãy, lúc này nó cũng xuất hiện ở đây. Chỉ là, vị trí của nó đứng ở cách xa Trần Viễn một đoạn khoảng chừng hơn trăm mét. Mà trong khi đó, những con quái vật khác thì đã bao vây, lấy vị trí vòng trong trung tâm ở xung quanh Trần Viễn khoảng chừng hơn ba mét, bắt đầu liên tục lên tiếng gào thét.



Tiếng thét gào của đám sinh vật này, giống như mang theo một loại ma lực nào đó, để cho tinh thần của Trần Viễn cảm thấy hết sức hoảng hốt.

“Trốn!”

Tức thì, trong đầu của Trần Viễn không khỏi nảy sinh lên một ý nghĩ như vậy. Chỉ là, động tác của anh lại không cách nào có thể thực hiện được. Giống như, ý thức của anh thì vẫn hoạt động một cách hoàn chỉnh, như cơ thể thì bị đóng băng, tách rời ra khỏi ý thức. Thế nên, cho dù Trần Viễn vẫn đang cố gắng liên tục đưa ra chỉ lệnh cho cơ thể của mình bỏ trốn. Nhưng mà, ngoài việc suy nghĩ linh động ở trong não bộ, toàn bộ cơ thể của anh thì cứ đứng im tại chỗ.

Ngay lúc này, bất chợt một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập tới. Sau đó, Trần Viễn cảm giác như đầu khớp vai của mình bị thứ gì đó đánh trúng. Nhất thời, một luồng cảm giác đau nhức ập đến, để tinh thần của Trần Viễn càng thêm hỗn loạn.

“Đi!”

Nhưng mà, cũng ngay tại lúc này, thân thể của Trần Viễn giống như bị đồ vật gì đó nhấc lên. Sau đó, toàn bộ cơ thể của anh nhanh chóng bị ném văng ra ngoài.

Ầm!

Trần Viễn chỉ cảm thấy, cơ thể mình lúc này đang đập mạnh lên một thức đồ vật gì đó cực kỳ cứng rắn. Đợi đến khi anh tỉnh táo lại, hình ảnh hỗn loạn trước mặt của anh đã biến mất. Thay vào đó, căn phòng trước đây lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt.

Chỉ có điều, bản thân Trần Viễn lúc này đã bị đập trúng một bên vách tường, xương cốt có chút tách rơi. Hơn nữa, khi anh liếc mắt nhìn qua, không biết là vô tình hay cố ý, lại phát hiện ra được ánh mắt đang trợn trừng của Hắc Ưng đang nhìn về phía mình.

Nhất thời, một cỗ mát lạnh truyền đến đại não, để cho tinh thần của anh không khỏi trở nên tỉnh táo lại. Đồng thời, âm thanh của Tiêu Viễn Sơn đã lần nữa truyền đến bên tai.

“Chạy, nhanh lên!”

Lúc này, Trần Viễn mới liếc mắt nhìn qua. Anh bất giác có chút giật mình. Bởi vì, bộ dáng của Tiêu Viễn Sơn bây giờ đang rất chật vật, phía trên khớp vai bên phải của ông ta đã bị vạch phá một đường vết thương rất dài. Hơn nữa, quần áo trên người của ông ta cũng bị đánh phá hơn phân nửa, bên trong để lộ ra một cái hình xăm nhìn giống như là cánh chim thiên thần đã bị lột bỏ ra một nửa, nhìn rất quỷ dị.

Chỉ có điều, hiện tại Trần Viễn cũng không có thời gian để quan tâm đến những chuyện này. Lúc này, ánh mắt của anh tập trung nhìn về phía trước. Anh phát hiện ra Tiêu Viễn Sơn đang một mình đối chiến với gã đồng bọn đem khăn bịt mặt, cùng con quái vật hình người lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Tính huống lúc này, dường như bố vợ của anh cũng không thể nào chống đỡ được bao lâu. Trong khi đó, mấy người Hắc Báo và gã pháp sư cầm lấy ngọn lửa màu lam đang dần dần áp sát về phía bên này.



“Bố vợ, ông còn có thể chống cự được bao lâu!”

Lúc này, Trần Viễn đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều, anh đột nhiên hét lên một tiếng, để cho Tiêu Viễn Sơn thoáng chốc có chút giật mình. Nhưng ông ta cũng không có quay đầu lại, ngược lại hơi suy tính một chút, sau đó nói ra.

“Ta có thể chịu đựng được thêm vài phút nữa. Cậu có biện pháp nào để chạy thoát khỏi đây hay không?”

Tiêu Viễn Sơn cũng nhận ra được tình hình đang rất tồi tệ. Cho dù ông ta có dùng hết lực lượng để liều mạng, sợ rằng cũng không có cách nào trốn thoát khỏi nơi này. Mục tiêu duy nhất của ông ta lúc này, có lẽ là đem Trần Viễn cứu ra ngoài. Đây là mục tiêu khả dĩ nhất mà Tiêu Viễn Sơn có thể thực hiện được.

Thế nhưng, Tiêu Viễn Sơn cũng không có biết, trong lòng của Trần Viễn cũng đang có ý nghĩ tương tự. Tất nhiên là, Trần Viễn đang nghĩ cách để cho Tiêu Viễn Sơn chạy trốn. Còn anh, sẽ cùng đám người này liều mạng một trận.

Mặc dù nói, kể từ sau khi kết hôn với Tiêu Hân Hân đến nay, Trần Viễn chưa từng tiếp xúc được bao nhiêu lần với Tiêu Viễn Sơn. Nhưng ở trong lòng của anh, Tiêu Viễn Sơn để lại cho anh một cái hình tưởng khá tốt. Chỉ là, người này lại quá mức thần bí. Cho đến hiện tại, Trần Viễn cũng không thể nào hiểu được, ông ta vì sao phải giúp mình chạy trốn khỏi nơi này, sau đó phản bội lại với giáo hội?

Tất nhiên, những thứ này tạm thời Trần Viễn cũng không lo nghĩ được. Sau khi ước lượng một phen, anh liền lớn tiếng nói ra một lần nữa.

“Tốt!”

Chỉ là, tiếng nói này vừa dứt, thân hình của Trần Viễn cũng lập tức biến mất. Mà mục tiêu của anh hướng đến, lại vừa vặn đúng ngay vị trí chỗ hổng ra vào ở tầng ngầm này.

Thấy vậy, cả người áo đen bịt mặt, lẫn mấy người Hắc Báo cùng với Tiêu Viến Sơn đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Thế nhưng, trong lòng của Tiêu Viễn Sơn lại nhẹ nhõm thở ra một trận. Kỳ thật, lúc này Tiêu Viễn Sơn đã không có bao nhiêu hy vọng để trốn thoát khỏi đây. Ông ta biết rõ, giáo chủ thật sự là người rất đáng sợ. Cho dù ông ta có chạy trốn, cũng sẽ bị giáo hội truy sát đến cùng.

Đến lúc đó, Tiêu Viễn Sơn chỉ lo lắng cho gia đình của mình, nhất là Tiêu Hân Hân. Đây là đứa con gái mà ông thương yêu nhất, cũng đặt trên người của cô rất nhiều kỳ vọng. Ông không mong muốn nhìn thấy con gái của mình vì mình mà phải gặp nạn. Hơn nữa, ông ta biết rõ thủ đoạn của giáo hội vô cùng tàn nhẫn. Một khi rơi vào trong tay bọn họ, thì kết cục của ông lẫn gia đình ông đều trở nên cực kỳ bi thảm.

Chính vì thế, từ giây phút ông ta quyết định chống lại giáo hội, đem Trần Viễn cứu ra ngoài, bản thân ông ta đã quyết ý tử chiến. Mà lúc này, nhìn thấy Trần Viễn mở ra một con đường sáng, tất nhiên ông cũng không muốn để cho uổng phí.

Thế nên, ngay khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen đeo khăn bịt mặt ra hiệu cho con quái vật đang ở bên cạnh xông tới, hướng về phía lối đi chặn lại. Tiêu Viễn Sơn cũng dứt khoát rống giận, hô to một tiếng.



“Đối thủ của các người là ta!”

“Hừ!”

Nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn vì muốn để cho Trần Viễn chạy thoát, vậy mà thật sự liều mạng đem con quái vật ở trước mặt ngăn lại. Gã đàn ông mặc áo đen bịt mặt không khỏi tức giận hừ lên một tiếng. Ngay sau đó, ông ta cũng ra hiệu cho những người con lại.

“Lên, đem tên nhóc đó bắt lại cho ta. Không cần người sống, chỉ cần giữ lại tinh huyết của hắn, giáo chủ cũng nhất định sẽ có ban thưởng cho chúng ta!”

Nghe được mệnh lệnh này của đối phương, sắc mặt của Tiêu Viễn Sơn thoáng chút giật mình. Chỉ là, một mình phải ngăn chặn lại con quái vật hình người, chính Tiêu Viễn Sơn cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Thế nên, cho dù trong lòng lo lắng, ông ta cũng không có cách nào khác, chỉ hy vọng Trần Viễn có thể tự mình tìm lấy đường sống.

Mà đám thành viên còn lại của giáo hội, vừa nghe được mệnh lệnh của người đàn ông bịt mặt, tức thì cả đám đều như không muốn sống, liên tục liều mạng xông về phía Trần Viễn.

Thấy được cảnh này, ánh mắt của Trần Viễn hơi khẽ híp lại. Anh cũng đang băt đầu cấp tộc vận dụng toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể của mình. Trần Viễn thừa biết, lúc này cũng đã không phải là lúc để lưu giữ lực lượng của mình. Thế nên, anh quyết định đem hết toàn bộ nguồn năng lượng thần bí mà hai miếng ngọc bội đã hấp thu được, tích tụ ở trong cơ thể phát tán ra bên ngoài.

Ầm!

Một trận sóng âm bạo hưởng mà ra, lực lượng từ trong cơ thể của Trần Viễn bạo phát ra ngoài, mang theo một luồng khí tức vô cùng đáng sợ. Tức thì, đám người của giáo hội vừa mới đuổi đến, giống như là bị nhận phải trùng kích cự đại. Tất cả đều nhịn không được, bị sóng âm chấn bay ra ngoài. Đồng thời, trên cơ thể của bọn họ lúc này giống như bị thứ đồ vật gì đó lây nhiễm, lực lượng ở trong cơ thể cũng bắt đầu từ từ rút ra.