Ăn Hại Sống Lại

Chương 4



Tô Thần Dật chỉ cảm thấy muỗng cháo mình vừa hớp vào còn chưa kịp nuốt xuống đã bị câu hỏi này của Tô Việt Trạch làm sặc, lập tức ho đến ruột gan cồn cào, còn không quên đưa ngón tay run run chỉ vào Tô Việt Trạch, rất có ý tứ trách móc.

Tô Việt Trạch cũng không nghĩ tới, chỉ một câu hỏi của mình mà khiến Tô Thần Dật biến thành như vậy, thấy Tô Thần Dật mặt mũi đỏ phồng lên, trong mắt còn hơi phiếm nước, Tô Việt Trạch lập tức đứng dậy vỗ vỗ lưng Tô Thần Dật, cố gắng làm cho y thông khí.

Tô Thần Dật lúc này quả thật rất muốn đem bát cháo trong tay ụp lên đầu Tô Việt Trạch, cũng không biết Tô Việt Trạch có cố ý hay không, nhưng lực tay của hắn vỗ lên lưng y suýt nữa làm y phát cáu.

Khó khăn lắm mới bình thường lại được, Tô Thần Dật gian nan đau khổ nói: "Ngài có thể để tôi ăn xong chén cháo này rồi hãy thẩm vấn được không?"

"Xin lỗi, là anh hai vô ý, em ăn trước đi, ăn xong chúng ta sẽ bàn tiếp." Nói xong Tô Việt Trạch quả thật là ngồi xuống ghế, một bộ dáng không dự định nói chuyện.

Nghi ngờ liếc mắt nhìn Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật múc một muỗng cháo, rồi cảnh giác liếc nhìn Tô Việt Trạch, thấy hắn quả thật không có ý muốn nói chuyện, Tô Thần Dật lúc này mới hăng hái ăn uống. Phải biết rằng lúc trước y chết vì đói, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện vẫn chưa ăn cái gì, bây giờ đói bụng đếch thể chịu nổi, chén cháo rất nhanh liền thấy đáy. Tô Việt Trạch thấy y ăn chưa đã thèm lại vội vàng múc thêm cho y một chén.

Tô Thần Dật ăn liên tiếp ba chén cháo mới thỏa mãn mà xoa xoa bụng: "No quá..."

"Nếu ăn no rồi thì hãy trả lời vấn đề vừa rồi của anh." Đưa khăn giấy cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch một bộ dạng chăm chú lắng nghe.

"..." Ngài thật cố chấp! Tô Thần Dật lặng lẽ chùi khóe miệng trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm cách nào để lừa bịp Tô Việt Trạch, khi vừa mới nghĩ ra, Tô Thần Dật liền nghiêm túc nói: "Đó là khi ấy em mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất đáng sợ!"

"Mơ?" Tô Việt Trạch nhìn Tô Thần Dật một chút, vẻ mặt rõ ràng không tin.

Tô Thần Dật hít mũi một cái, miệng mếu máo: "Em mơ có một người cầm dao đuổi giết em, cho dù em có chạy thế nào đi nữa thì người nọ đều không ngừng đuổi theo em, sau khi em chạy hết nổi, hắn ta liền xông lên chém em." Nói đến đây, Tô Thần Dật liền nắm tay Tô Việt Trạch hai mắt đẫm lệ giàn dụa nước mắt: "Em chết thật thảm a, thằng chả đem em chém tròn mười tám khối, dáng dấp đều không thể nhận ra được."

"..."

Tô Thần Dật yên lặng đưa tay dời lên một chút nắm lấy cổ tay của Tô Việt Trạch: "Anh hai, anh có biết em thảm cỡ nào không, thằng cha kia chém xong thì thôi đi, lại còn muốn biến em thành tiêu bản, tuy rằng khuôn mặt em đẹp như hoa, thế nhưng lại bị chém như vậy, lẽ nào hắn muốn biến em thành trò chơi ghép hình sao?"

"..."

"Em mở mắt ra liền thấy anh hai, thế nhưng lúc ấy em còn chưa tỉnh mộng, em còn tưởng rằng, còn tưởng rằng... cho nên lúc đó em nóng máu liền trực tiếp cầm dao lên." Tô Thần Dật hút hút mũi một cái, tội nghiệp nói: "Anh hai, anh sẽ không trách em, đúng không?"

"..." Khóe miệng Tô Việt Trạch co giật, sắc mặt có chút quái dị, sau đó hắn vỗ vỗ lên tay Tô Thần Dật, dịu dàng trấn an: "Anh hai không trách em, đừng sợ."

"Em biết anh hai là tốt nhất!" Hai mắt Tô Thần Dật tỏa sáng bộ dạng sùng bái nhìn Tô Việt Trạch.

Tô Việt Trạch yên lặng dời cặp mắt chó suýt bị cặp mắt hợp kim titan 24k này làm mù đi nơi khác, cùng Tô Thần Dật lớn lên, đã thật lâu rồi y không còn dùng ánh mắt này vô dụng này nhìn hắn nữa, khiến hắn nhất thời có chút khó tiếp nhận: "Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh vào thăm em."

"Được." Tô Thần Dật ngoan ngoãn gật đầu lủi vào trong chăn: "Anh hai đi thong thả, anh hai ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Chỉnh sửa lại góc chăn cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch liền rời khỏi phòng bệnh, còn không quên khép cửa phòng lại cho y.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân đã rời xa, Tô Thần Dật mới rút tay ra khỏi chăn: "Mẹ mày, đồng hồ vàng nạm kim cương a, thật có tiền!" Giơ đồng hồ dưới ngọn đèn nhìn một chút: "Chậc chậc... sớm biết thế này mình đã thó cái đồng hồ này của hắn, càng nhìn càng ghiền nha."

Sai khi thưởng thức một phen, Tô Thần Dật nhất thời lâm vào khó khăn, y không tìm được nơi giấu bảo bối. Nhớ lúc y còn chưa bị sư phụ tống ra khỏi cửa, trong gian phòng của y đặc biệt có một cái rương gỗ để cất bảo bối, tuy rằng đồ vật bên trong không mấy đáng giá nhưng đó chính là những đồ vật y từng bước thu nhặt được. Hôm nay lượm được đồ tốt như vây, Tô Thần Dật đương nhiên là yêu thích không buông tay, muốn đem nó cất đi. Thế nhưng tình huống trước mắt, y căn bản là không thể nào giấu đồ đi được, huống chi ở đây còn là bệnh viện.

Vì vậy Tô Thần Dật gặp khó khăn, rối rắm không biết có nên trả lại lại đồng hồ hay không, đem trả, y không nỡ trả, không trả, lỡ như Tô Việt Trạch biết được lại không biết giải thích thế nào: "Haiz~~~~ Làm trộm đã khó, làm thần trộm càng khó hơn, muốn làm một thần trộm có thể giấu bảo bối càng thêm khó khăn hơn!"

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thần Dật cuối cùng quyết định đem đồng hồ trả lại, tuy rằng A Hổ năm lần bảy lượt nhấn mạnh ông anh này đối với y rất tốt, thế nhưng y vẫn cảm thấy cái biểu hiện bên ngoài của ông anh từ trên trời rơi xuống này cũng không đơn giản như thế, tuy rằng y muốn báo thù nhưng không có ngu ngốc mà đem cái mạng nhỏ mình vất vả nhặt được cho đi. Dù sao cuộc sống sau này còn dài, y sẽ có rất nhiều cơ hội, về phần cái đồng hồ này, chờ khi nào y quyết định rời đi, y sẽ thuận tay thó đi luôn.

Buổi chiều ngày thứ hai, Tô Việt Trạch quả nhiên đúng hẹn vào bệnh viện thăm Tô Thần Dật, trong tay vẫn mang cái cà men như trước, đúng chuẩn một anh hai nhị thập tứ hiếu yêu chiều em trai.

Nhìn thấy cà men trong tay Tô Việt Trạch, hai mắt Tô Thần Dật lập tức tỏa sáng. Có trời biết y ba bữa đều liên tục ăn cháo, bây giờ y chỉ muốn ăn thịt, cho dù thịt vụn cũng tốt.

Khi cái chén kia vẫn chứa đầy cháo như đúc mấy hôm trước được đưa tới trước mặt Tô Thần Dật thì y ngay lập tức tuyệt vọng. Y run rẩy mà chỉ vào chén cháo hoa kia: "Tại sao lại là cháo?"

"Em mấy bữa nay không nên ăn mấy đồ chứa nhiều dầu mỡ." Tô Việt Trạch nói rồi đem chén cháo đưa về phía trước hai phân, "Bây giờ em chịu khổ một chút, mai mốt xuất viện anh mang em đi ăn đồ ngon."

"Có thịt không?"

Nhìn hai mắt xanh lòe của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch cười nhẹ xoa xoa đầu tóc Tô Thần Dật: "Muốn ăn cái gì cũng được."

"Được rồi." Tô Thần Dật nhận chén cháo trên tay Tô Việt Trạch:"Mấy bữa rày em sẽ miễn cưỡng chịu đựng một chút vậy."

"Hôm nay thấy ra sao? Đầu còn choáng không?"

"Khá tốt." Tô Thần Dật không yên lòng đáp lời, chập rãi hớp cháo trong chén. Phải nói là vận khí Tô Thần Dật cũng không tốt mấy, đều là cùng xảy ra tai nạn giao thông mà hoàn cảnh của hai người lại khác nhau một trời một trời một vực. Bởi vì chiếc xe mà chủ nhân cũ của cỗ thân thể này lái là hàng cao cấp, có túi khí an toàn bảo vệ, lỡ như có chuyện không may thì ngoại trừ cái đầu xước một chút thì mấy chỗ khác cũng chỉ bầm tím phần mềm, chỉ cần dưỡng thương vài ngày sẽ không sao, về phần vết thương trên đầu, sau này nó cũng tốt lên thôi. Chỉ tiếc cái xe kia, theo lời A Hổ nói, chiếc xe kia đã bị hỏng.

"Được rồi, ngày mai cha và dì Thái sẽ trở về, bọn họ đã biết chuyện của em."

Dì Thái trong lời Tô Việt Trạch nói chính là mẹ của Tô Thần Dật, tuy rằng cha Tô đưa bà về Tô gia, thế nhưng Tô Việt Trạch cũng không kêu bà một tiếng mẹ, chỉ gọi là dì Thái. Đối với tình huống này, Tô Việt Trạch không có lạnh mặt nhìn bà đã là cảm kích vô hạn.

"A?" Tô Thần Dật vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Việt Trạch: "Chuyện gì của em?"

"Chuyện em xảy ra tai nạn giao thông đó." Tô Việt Trạch vô tình nhún vai: "Em xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên bọn họ phải trở về thăm em một chút."

"Oh~~" Tô Thần Dật gật đầu tiếp tục ăn cháo, đáy lòng cũng suy nghĩ quay mòng mòng, lần này thì tốt rồi, tự nhiên có một ông anh trên trời rớt xuống cũng chưa nói, bây giờ lại có thêm cha mẹ từ trên trời rơi xuống nữa, may là y giả vờ mất trí nhớ, nếu không, không biết đến lúc đó y phải đối phó như thế nào.

Ăn cháo xong đưa chén cho Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật quẹt mỏ một cái rồi từ dưới gối lấy ra một cái đồng hồ: "Anh hai, cái này của anh à?"

Nhìn chiếc đồng hồ quen thuộc, Tô Việt Trạch nhất thời không kịp phản ứng. Tối hôm qua sau khi trở về hắn mới phát hiện đồng hồ trên tay mình không cánh mà bay, suy nghĩ mãi cũng không nhớ là đã đánh rơi ở đâu, tuy rằng Tô gia không thiếu đồng hồ đắt tiền, nhưng dù sao đó cũng là cái đồng hồ hắn thích nhất, đánh mất không khỏi có chút tiếc nuối. Không ngờ rằng bây giờ nó lại chình ình trên tay Tô Thần Dật.

"Tối hôm qua em thấy nó ở trên giường, em đoán là của anh hai..."

Tô Việt Trạch nghi hoặc liếc nhìn Tô Thần Dật nhận lấy cái đồng hồ: "Chắc là do tối hôm qua không cẩn thận làm rơi."

Tô Thần Dật mang biểu tình tha thiết nhìn Tô Việt Trạch mang đồng hồ, vẻ mặt ai oán, đồng hồ kim cương đóa, là đồng hồ vàng nạm kim cương đóa, thật đáng tiếc... vô cùng không nỡ....

Có lẽ là do ánh mắt Tô Thần Dật quá mức nóng bỏng, Tô Việt Trạch ngừng động tác đeo đồng hồ, sau khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch lặng lẽ rút đồng hồ ra, huơ huơ trước mặt Tô Thần Dật: "Em thích?"

"Dạ!" Tô Thần Dật gật đầu lia lịa, gật mãi đến khi gần như ngất xỉu mới ngừng lại, ánh mắt nhìn chiếc đồng hồ kim cương càng thêm nồng nhiệt.

"..." Tô Việt Trạch nhìn cái đồng hồ yêu thích của mình rồi lại nhìn về phía Tô Thần Dật, cuối cùng hắn nắm lấy cổ tay Tô Thần Dật đeo hồng hồ kim cương lên tay y: "Nếu em thích thì cho em vậy."

"Cám ơn anh hai!" Tô Thần Dật vẻ mặt kinh hỉ ( kinh ngạc + vui mừng).

"Yo~~,chuyện gì mà vui vẻ vậy." Chỉ thấy một người đàn ông mở cửa đi vào, ánh mắt gã từ đầu tới cuối đều rơi trên khuôn mặt Tô Thần Dật: "Nhìn em vui chưa kìa."

Tô Việt Trạch gật đầu với người đó rồi nói với Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, đây là Cố Thiệu Kiệt, bạn thân của anh, bình thường em gọi cậu ấy là anh Thiệu."

"Chào anh Thiệu." Tô Thần Dật ngoan ngoãn nói, y vừa mới nhận được bảo bối, tâm tình đương nhiên là sung sướng không gì sánh được.

"Mất trí nhớ thật sao?" Cố Thiệu Kiệt nhíu mày nói thầm.

Tô Thần Dật lặng lẽ rút lui người về phía sau, Cố Thiệu Kiệt vóc người đẹp thì có đẹp nhưng mà giữa hai lông mày mơ hồ có chút sát khí, hơn nữa ánh mắt gã nhìn Tô Thần Dật có chút quái dị, khiến cho Tô Thần Dật có cảm giác lạnh cả sống lưng.

"Cậu rất sợ tôi?" Cố Thiệu Kiệt hỏi, trước đây gã đã nhìn thấy vô số ánh mắt của của Tô Thần Dật, nhưng chưa từng thấy Tô Thần Dật đối với gã lộ ra vẻ sợ sệt, điều này làm cho nghi ngờ lúc trước của gã chậm rãi phân tán.

"Hơ hơ, sao có thể chứ?" Tô Thần Dật cười gượng nói: "Em chỉ là xấu hổ mà thôi, he he..." Con em mày!

Tô Việt Trạch bình tĩnh ngăn chặn ánh mắt dò xét của Cố Thiệu Kiệt, hỏi gã: "Thiệu Kiệt ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm Tiểu Dật vậy?"

Thu hồi ánh mắt, Cố Thiệu Kiệt sâu kín đưa mắt nhìn Tô Việt Trạch đáp lời: "Đây không phải là nghe nói Thần Dật xảy ra tai nạn sao, hôm nay vừa dịp rảnh rỗi tới thăm một chút."

Tô Việt Trạch như đang suy nghĩ điều gì, không thèm đáp lại.

Cố Thiệu Kiệt một lần nữa nhìn về phía Tô Thần Dật: "Thần Dật thật sự không nhớ rõ anh sao?"

"Em phải nhớ rõ anh à?" Tô Thần Dật chớp chớp mắt mất cái, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"..."

"Em vừa mới tỉnh thì thiếu chút nữa hiểu lầm anh hai nữa kìa" Ngụ ý là anh hai tui tui còn hông nhớ thì làm sao nhớ rõ tên người dưng như anh!

"..." Cố Thiệu Kiệt thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tô Việt Trạch: "Tôi thật sự tò mò đó là sự hiểu lầm gì nha."

Nhớ tới lời Tô Thần Dật nói với hắn lúc trước, khóe miệng Tô Việt Trạch không khỏi co giật, có chết hắn cũng không nói cho Cố Thiệu Kiệt biết tại sao Tô Thần Dật cầm dao chém hắn, có chết cũng không!

Tô Việt Trạch xoay người chỉnh giường bệnh hạ thấp xuống một chút, dịu dàng nói: "Tiểu Dật nghỉ ngơi đi, ngày mai anh hai tới thăm em."

Tô Thần Dật nắm chăn ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt anh hai, tạm biệt anh Thẹo~"

Nghe thấy Tô Thần Dật biến âm biến điệu rõ ràng, khóe mắt Cố Thiệu Kiệt không khỏi co rút, sau khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Tô Thần Dật, Cố Thiệu Kiệt mới quái dị mà cười cười theo Tô Việt Trạch rời khỏi phòng bệnh.

Tô Việt Trạch đi mãi, dẫn Cố Thiệu Kiệt tới chỗ không người mới dừng lại: "Sao hôm nay cậu lại tới đây."

Cố Thiệu Kiệt rút ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi mới nói: "Đến thăm nó đó."

"Không phải trước đây cậu rất ghét nó sao?" Tô Việt Trạch nhíu mày hỏi.

Cố Thiệu Kiệt cười khẽ một tiếng: "Cho nên tôi mới muốn tới xem thử nó có mất trí nhớ thật hay không."

"Như cậu đã thấy, nó thật sự mất trí nhớ."

"Cậu tin?" Cố Thiệu Kiệt nhướng mày nói: "Dù sao tôi cũng không tin."

"Mặc kệ cậu có tin nó thật sự mất trí nhớ hay không, nhưng đó không phải là điều cậu mong muốn sao?"

Cố Thiệu Kiệt một tay khoác lên vai Tô Việt Trạch ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Cậu không phải là thật sự muốn làm anh trai tốt nhị thập tứ hiếu chứ?"

Tô Việt Trạch hừ lạnh một tiếng, vỗ rớt tay của Cố Thiệu Kiệt: "Dù sao bây giờ nó cũng đã bị nuôi đến vô dụng, chỉ cần nó không làm loạn, tôi không ngại diễn đến cùng. Về phần cậu, trước đây tuy rằng nó không đòi cậu thích (nó), nhưng cũng đã bị trừng phạt, tôi mong cậu sau này đừng đến tìm nó làm phiền nữa, nếu không tôi sẽ rất khó xử." Nói xong Tô Việt Trạch trực tiếp xoay người rời đi.

"Khó xử luôn~~~" Cố Thiệu Kiệt vuốt cằm cười quái dị nói: "Thú vị, thật thú vị, bất quá tôi càng cảm thấy hứng thú nó có phải mất trí nhớ thật sự hay không."

"Hắt xì..." Tô Thần Dật hít mũi một cái lại tiếp tục nhìn chằm chằm cái đồng hồ kim cương trên tay: "Bảo bối a...."