An Cư Lạc Nghiệp

Chương 38: Nương tử, mau cùng Ngưu Ma Vương ra xem Thượng đế



Nương tử, mau cùng Ngưu Ma Vương ra xem Thượng đế

Lúc quen biết An Cúc Nhạc, Kiều Khả Nam và Tô Phái vừa cặp kè với nhau được một năm.

À, Tô Phái là bạn trai cũ của cậu, là một tiểu 0, dù sao cũng không quan trọng.

Ban đầu cậu và An Cúc Nhạc cũng không thân thiết gì, chỉ đơn thuần dùng ID của mình đẩy truyện của đối phương trong box gay ở BBS (bulletin board system), nếu gặp nhau tại các box khác, cả hai sẽ biết đó bạn gay tốt có cùng sở thích với mình, chỉ vậy thôi.

Cậu vẫn cảm thấy mình và An Cúc Nhạc thuộc tuýp người ‘đạo bất đồng hỗ bất vi mưu’, cậu tôn trọng suốt đời suốt kiếp chỉ một đôi, An Cúc Nhạc thì suốt đời suốt kiếp một đống người, sai một chữ, khác rất xa. An Cúc Nhạc xằng bậy thế nào, cả box đều biết, thậm chí ngay cả Kiều Khả Nam cũng từng nhận lời mời tình một đêm nửa thật nửa giả của y.

*Đạo bất đồng hỗ bất vi mưu: Không cùng lý tưởng thì không chơi với nhau.

Có điều, cuộc sống khó lường chính là ở điểm ấy.

An Cúc Nhạc trở thành bạn thân nhất của cậu ── khởi đầu là trên vài đề tài thảo luận xã hội nghiêm túc, quan niệm của bọn họ giống nhau, Kiều Khả Nam học pháp luật, khó tránh thói quen trích dẫn điển tích, An Cúc Nhạc sẽ biến những lời vớ vẩn của cậu… từ ngôn ngữ loài người thành ngôn ngữ loài khỉ, giúp chúng sinh nghe hiểu.

Rõ ràng hai người không hề hẹn trước, nhưng giống như được điều khiển sau màn, số mệnh ăn khớp, dường như đã định trước sẽ kéo hai người lại gần nhau.

Nói chung nhờ duyên phận gắn kết, cả hai bắt đầu qua lại. An Cúc Nhạc thoạt nhìn như khùng điên, không có tam quan, nhưng lại có cách nghĩ và luận điệu đặc biệt của riêng mình, cùng với một ít lòng kiên trì kỳ lạ. Kiều Khả Nam đoán, có lẽ nó liên quan đến vết thương nơi cổ tay trái của y.

Trên cổ tay trái của An Cúc Nhạc có một vết sẹo, mặc dù đã lành lại, nhưng từ hình dạng vết thương vẫn có thể nhìn ra thảm trạng rọc da thấu xương năm đó.

Y thật sự muốn chết nên mới nặng tay như thế.

Kiều Khả Nam chưa từng hỏi An Cúc Nhạc về vấn đề này, có lần hai người ra ngoài uống trà, thấy cậu liếc nhìn vết thương của mình, An Cúc Nhạc nhếch miệng cười cười: “Anh nói cậu nghe anh nói cậu nghe anh nói cậu nghe nè ~”

Kiều Khả Nam trợn trắng mắt, bịt tai lại: “Anh đừng có nói anh đừng có nói anh đừng có nói ~”

Hai người luống tuổi ở đằng kia so xem ai ấu trĩ hơn, dở hơi khỏi bàn, nhưng Kiều Khả Nam nói thật lòng: “Thôi cho xin đi, em không có hứng thú nghe người khác vạch trần vết sẹo, bên công việc tiếp xúc nhiều lắm rồi.” Cậu là luật sư, luật sư nho nhỏ, những case cậu nhận hầu hết đều là quê nhà tranh chấp ân oán tình cừu lằng nhằng, đối với hai chữ ‘hóng chuyện’, cậu đã chán ngấy rồi: “Nếu anh thật sự muốn nói, nói xong sẽ nhẹ lòng, vậy anh cứ nói đi, nhưng em đoán anh sẽ không, nên thôi anh đừng nói.”

An Cúc Nhạc ngơ ngẩn thật lâu… mãi đến khi viên đá trong ly nước tan ra, bóc một tiếng, y mới bật cười: “Thấy ghét, ngoại trừ thân thể ra, những thứ còn lại của người ta bị cậu sờ thấu hết rồi ~~”

Kiều Khả Nam hừ hừ, giả vờ thâm trầm: “Nói gì thì nói, cũng nên có một người đàn ông sờ thấu anh như em.”

“Phụt ~” An Cúc Nhạc đập bàn, cười muốn ná thở: “Cậu xem lời thoại này ở đâu thế?”

Kiều Khả Nam: “Tiểu thuyết BL lần trước anh lén lút nhét cho em.”

An Cúc Nhạc nhớ lại, chợt ngộ ra: “Ồ, cái bộ thằng công bị hoang tưởng ấy hả.”

“Hầy, dông dài lằng nhằng, đọc mà bực cả mình, anh muốn kéo thẳng giùm bọn họ ghê, cứ chọt đại cho rồi, cùng lắm thì ăn tát, còn không thì cả đời.”



Hai người cười hi ha như mọi khi, sau đó không nói nữa.

Nhưng mà lăn lộn trong giới, cậu không hóng chuyện không có nghĩa là người khác không hóng, ngay cả chuyện tình của mình mà Kiều Khả Nam cũng từng nghe tận ba phiên bản khác nhau, từ ABC đến Giáp Ất Bính đều có đủ, còn người miệng không lắp xích như An Cúc Nhạc, tình tiết mà bà con truyền nhau tất nhiên càng thêm phức tạp và ly kỳ.

Có người nói trước đây An Cúc Nhạc từng bị thủ lĩnh xã hội đen bao nuôi, làm thế này thế nọ, kết quả thủ lĩnh đưa y cho kẻ thù hèn mọn của mình, kẻ thù hừ hừ mấy tiếng, bắt đầu chơi SM, hành hạ người ta chỉ còn sót một hơi tàn, cuối cùng dứt khoát tự sát.

Còn gì nữa? Thích bạn thân của mình, hào hứng tỏ tình, đối phương hẹn y ở phòng dụng cụ thể dục, cứ ngỡ được đáp lại, ai ngờ đi vào rồi, bên trong có một đống người, thay phiên hấp diêm y… y tan nát cõi lòng, sống cũng không còn ý nghĩa gì, dứt khoát rạch một nhát, xong hết mọi chuyện.

Chậc, mấy cái này giống hệt tình tiết trong truyện tranh BL mà cậu từng đọc, vẫn là An Cúc Nhạc lén lút đưa cho cậu.

Tóm lại thật thật giả giả, hư hư thật thật, không ai quan tâm sự thật thế nào ── bọn họ chỉ cần thuốc điều hòa trên chót lưỡi đầu môi, cần nâng cao địa vị của mình qua việc thọc mạch thị phi của người khác, bọn họ thích được chú ý, thích được lắng nghe, mà không chịu suy ngẫm về cuộc sống có khi còn thối nát hơn của mình.

Ít nhất, An Cúc Nhạc sống thật với bản thân, y muốn cái gì, không muốn cái gì, tất cả đều rõ ràng đâu ra đó.

Kiều Khả Nam từng thử làm mai cho An Cúc Nhạc, cậu thừa nhận tư tưởng của mình cổ lỗ sĩ, luôn hy vọng đối phương có thể gặp được một người, sống an phận yên ổn. Hoa Cúc nể mặt cậu, phối hợp vài lần, sau cùng dứt khoát nói thẳng: “Tiểu Kiều à, những đối tượng mà cậu có thể giới thiệu cho tôi, có ai mà tôi không tự cua được? Nếu tôi thật sự muốn sẽ không tới phiên cậu ở đây đóng vai Thẩm Xuân Hoa chủ trì 〈 Tôi yêu bà mối 〉đâu.”

*Tôi yêu bà mối: là dating show đầu tiên của Đài Loan, đại loại là giúp ghép đôi các cặp nam nữ với nhau. Thẩm Xuân Hoa là MC đầu tiên của chương trình này.

An Cúc Nhạc mở lòng bàn tay ra: “Huống hồ giáp chi tỳ sương, ất chi hùng chưởng, cậu không phải là cá, làm sao hiểu được niềm vui của cá?”

*Giáp chi tỳ sương, ất chi hùng chưởng: có thể hiểu là bên này thì xem như thạch tín còn bên kia thì xem như tay gấu (người thì xem như kịch độc còn người thì xem như món ăn quý hiếm): ngụ ý có thể với mình cái này tốt nhưng với người khác thì chưa chắc.

Kiều Khả Nam dụi mũi, ngẫm lại cũng đúng, thế nên tự kiểm điểm một phen. Cách mà cậu nhận định hạnh phúc, với người khác mà nói, có khi lại là một loại ràng buộc.

Chỉ tiếc An Cúc Nhạc quá nhây lại quá loạn, nói thẳng ra là thiếu người theo hầu, sự kiện 3P bất thành hồi đầu năm quả thật khiến Kiều Khả Nam chưa hết hãi hùng, trước khi ngủ cũng không dám chuyển di động sang chế độ yên lặng, sợ bỏ lỡ điện thoại cầu cứu…

Đề phòng một mạch tới cuối năm, thế mà lại sóng yên biển lặng trời trong nắng ấm một cách kỳ lạ. Kiều Khả Nam tự ảo tưởng bị hại một phen, cứ tưởng thật sự không sóng không gió, lại nghe đóa cúc nào đó cứ luôn mồm nhấn mạnh muốn tu chân, cho nên mới thả lỏng, nào ngờ…

Tu chân? Tu chân mẹ anh, tu đồng trinh mới đúng!!!!!

“Em à, có chuyện gì vậy?” Thấy Kiều Khả Nam rót nước trở vào từ phòng bếp, ngồi lại trước máy vi tính, nét mặt ung dung thoải mái ban nãy bây giờ sợ hãi như gặp phải quỷ, Lục Hành Chi đặt quyển Sáu Bộ Luật trong tay sang một bên, không hiểu mô tê gì.

“……” Kiều Khả Nam há to miệng, ú ớ chỉ trỏ loạn xạ, chỉ vào chính mình, rồi lại chỉ vào máy vi tính, kế đến lại chỉ Lục Hành Chi, xong xuôi mới nghẹn ra một câu: “Nương tử, mau cùng Ngưu Ma Vương ra xem… Thượng đế!”

Lục Hành Chi nhíu mày vì cách xưng hô đằng trước của cậu, nhưng không dị nghị gì, bước xuống giường đi tới, trên màn hình máy tính là một cửa sổ Skype, bên trong nội dung phong phú, ý văn đặc sắc, Lục Hành Chi đè tay người yêu đang đặt trên chuột, kéo cửa sổ con lên trên, nhìn xuống từ từ, nhìn xong, ngay cả người từng chơi bời thác loạn như hắn cũng có chút kinh hãi.

“Chưa đủ mười sáu…”

Kiều Khả Nam vẫn còn hoảng hốt: “Vậy tính sao đây!”

Lục Hành Chi nhún vai: “Bây giờ đủ tuổi rồi nhỉ? Tốt thôi, không phạm pháp, còn về chuyện trước đó, đối phương chưa nói 『 đừng 』 phải không? Nếu có thì sẽ thành lập tội cưỡng ép giao cấu, nói chung đừng để lại sơ hở là được. Mặt khác, cần chú ý hơn về tình hình gia đình cậu bé kia, trước khi đủ hai mươi tuổi, cố gắng đừng để bố mẹ của đối phương phát hiện, bằng không sẽ bị nghi ngờ dụ dỗ, rất phiền phức.”

Giọng điệu Lục Hành Chi hời hợt, thái độ như đang tư vấn cho người ta, cái miệng mở lớn của Kiều Khả Nam khép lại: “Nhưng mà… vị thành niên…”

Lục Hành Chi: “Trời phải đổ mưa, gái phải lấy chồng, anh tình em nguyện, ai mà quản được?” Thật ra trong lòng hắn cũng khá ủng hộ việc đóa hoa kia tìm ai đó đu bám, tóm lại đừng đu bám vợ hắn là được: “Lần đầu tiên anh chơi người ta cũng cỡ tuổi này thôi.”

“……” Hay nhỉ, loay hoay nãy giờ té ra Lục Hành Chi mới là bạn tri âm thật sự của An Cúc Nhạc, Kiều Khả Nam nhất thời không nhìn ra vấn đề gì, còn lão nhà cậu thì tỏ vẻ chẳng có gì đáng nói.

Lục Hành Chi vỗ vai người yêu: “Anh thấy đóa hoa gì đó rất thật lòng, ngược lại tuổi của cậu thiếu niên kia, ai biết lâu dài sẽ như thế nào, việc này khó nói ai lời ai lỗ lắm, cứ để đóa hoa đó vui vẻ làm cam nguyện chịu đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh vớt hàng cho, đừng lo lắng.” Nói đoạn, hắn lùi về, quay trở lại giường, thảnh thơi lật sách.

Lục đại luật sư nói một tăng, thong dong lưu loát, cũng đảm bảo sẽ giúp An Cúc Nhạc ở mặt pháp luật, coi như bình yên vô sự, không có gì nghiêm trọng. Vấn đề là, nếu bỏ qua pháp luật thì sao?

Kiều Khả Nam còn đang đực mặt ra, An Cúc Nhạc ở bên kia chơi trò Truth or Dare: “Anh đoán chắc cậu ấy còn đang chờ anh ở dưới lầu, cũng mấy tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc thiếu thốn tình yêu tới mức nào mà cứ phải bám víu miếng gỗ mục anh đây. Bị cậu ấy bám khư khư như thế, anh có cảm giác như biến thành vật quý hiếm vậy, gỗ mục thành cây bách, anh chẳng qua chỉ mong một cuộc sống vui vẻ thôi mà, nhiều nữa thì không cần…”

Không cần thật sao?

Kiều Khả Nam đọc đi đọc lại câu chữ mà bạn thân gửi qua, bên trên viết y không biết chuyện thông dâm với một thiếu niên mười lăm tuổi như thế nào, rồi thì sau khi biết chuyện làm sao phát triển đến bước này. Thân là một người trưởng thành coi như có thường thức, Kiều Khả Nam dùng ngón chân để nghĩ cũng biết nên khuyên bạn thân ‘đương đoạn tắc đoạn’ (lúc nên đưa ra quyết định thì phải dứt khoát quả quyết), nhưng lời nhắc nhở tràn ra đầu ngón tay, gõ thành câu bao nhiêu lần, Kiều Khả Nam lại xóa bỏ bấy nhiêu lần, mê man không biết nói gì.

Có lẽ đối mặt với chuyện tình cảm, ai cũng khó nói gì được.

Như người uống nước, lạnh ấm tự biết. Kiều Khả Nam nghĩ, An Cúc Nhạc hiểu rõ mùi vị bên trong hơn cậu, bởi vì hiểu nên mới lên Skype thú tội với cậu, chờ cậu mắng chửi, chờ người khác chỉ trích mình: không thể, không thể, không thể.

Nhưng rốt cuộc có gì không thể?

Quá lắm chỉ là chênh lệch tuổi tác, nhưng cậu thiếu niên rồi cũng sẽ trưởng thành, ở độ tuổi hiện tại cũng không tính là không có khả năng phán đoán.

Huống chi với Kiều Khả Nam mà nói, có thể dùng chuyện lúc trước uy hiếp người lớn, tuyệt đối không phải hạng vừa đâu.

Lòng cậu thoáng cái nghiêng về phe Hoa Cúc, cân nhắc lời người yêu vừa nói, liếc sang bên giường, Lục Hành Chi đúng lúc ngước mắt lên, nhìn lại cậu. Ánh nhìn này chứa chan rất nhiều tình cảm, Kiều Khả Nam bỗng nhiên hiểu được tâm trạng hiện giờ của bạn thân, lúc trước An Cúc Nhạc cũng khuyên cậu sớm rời khỏi Lục Hành Chi, cậu không chịu nghe, cuối cùng ngã đau chết khiếp, nhưng cậu không hề hối hận.

Không hối hận mình đã đi qua con đường này, không phải chỉ vì thành quả thơm ngọt, mà còn vì quá trình khiến cậu cảm nhận được một cách rõ rệt: mình đang sống.

Nếu có thể yêu, ai lại không muốn yêu?

Thế là trăm ngàn lời nói, cuối cùng quy về một câu: “Vui vẻ làm, cam nguyện chịu.”

Cậu thật sự đã đúc kết gần ba chục năm giá trị quan và luân lý quan của mình cho bạn thân, ai ngờ tên đểu kia lại gửi sang một câu: “Anh vẫn luôn vui vẻ làm, cam nguyện nằm dưới mà ~”

Kiều Khả Nam dở khóc dở cười: “Anh biết ý em không phải như thế.” Nguồn:

Hoa Cúc Đen: “Nếu anh chết thì sao?”

Đọc câu này, Kiều Khả Nam nhất thời thót tim, cậu chợt phát hiện, mặt ngoài bạn thân trông như vô vị, nhưng trên thực tế, tình cảm đã sớm trao ra, trao nhiều mà còn nặng, vả lại nước đã sôi, không thể cầm lên được, chỉ có thể từ từ nấu cạn.

Cùng một thiếu niên mười sáu tuổi, ai dám nói một đời một kiếp? Cậu ấy đồng ý, phụ huynh không đồng ý; cho dù phụ huynh đồng ý, chênh lệch mười ba tuổi, chướng ngại có thể gặp được trên đường nhiều vô kể, cho dù vượt qua tất cả thì sao, năm tháng tàn khốc, cuối cùng rồi sẽ phân ly.

Dù thế nào cũng không thể đồng quy.

Không chết cũng đã định trước sẽ tàn phân nửa.

Kiều Khả Nam thở dài, bình thản trả lời: “Em nhặt xác cho anh, lo hậu sự cho anh luôn.” Nói cách khác là: nếu anh tàn, em chăm sóc anh cả đời.



An Cúc Nhạc đặt status offline, Kiều Khả Nam tắt máy tính, bò lên giường.

Độ ấm của người yêu lập tức phủ lên, vuốt ve vai cậu, Kiều Khả Nam thế mới phát hiện ban nãy mình sợ đến lạnh cả người, cậu ngẩng đầu, tiếp đón nụ hôn vô cùng thân mật với người trước mắt.

Hôn xong, Kiều Khả Nam đột nhiên hỏi: “Nếu như chúng ta kém nhau mười ba tuổi, anh còn xuống tay với em được không?”

“Khụ.” Lục Hành Chi sặc, hắn hơn Kiều Khả Nam tám tuổi, không nhiều không ít, đủ để bảo bọc đối phương. Hắn ngẫm nghĩ, nói lời thật: “Nếu như kém đến mười ba tuổi, lúc em tới văn phòng, chắc anh đã đi mất rồi.” Theo kế hoạch cuộc đời ban đầu của hắn, khoảng ba mươi lăm tuổi phải triệt để gia nhập giới chính trị, Kiều Khả Nam lại hết lần này tới lần khác chọn thời gian đó mà xuất hiện.

Tiện đà, lay động hắn.

Kiều Khả Nam bấm tay tính toán, đúng rồi! Chênh lệch tuổi như vậy, hẳn là bọn họ thậm chí chưa từng gặp nhau.

Cậu nhức đầu, gặp được duyên phận trước mắt, là hảo duyên hay nghiệt duyên phải do đương sự tự nhận định, hai người bọn họ là người ngoài cuộc, không cần quấy nhiễu quá nhiều.

Giúp đỡ, che chở là được.

Cậu lại hôn Lục Hành Chi, nhớ đến quý cô Thượng Hải suốt đời phiêu bạt Trương Ái Linh từng nói: Giữa biển người mênh mông, gặp được người mà mình vẫn luôn muốn gặp, giữa hàng ngàn hàng vạn năm, giữa hoang vu và vô hạn của thời gian, không sớm một bước cũng không chậm một bước, gặp nhau ngay tại lúc đó, cũng không biết nói gì hơn.

Trương Ái Linh (1920 – 1995) là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình Yêu Khuynh Thành (Love in a Fallen City). Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và nữ giới trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống.

Đúng vậy, không biết nói gì hơn.

Vào thời gian vừa khớp, có thể trở thành một nửa vừa khớp của đôi bên… Kiều Khả Nam thật lòng biết ơn.