An Cư Lạc Nghiệp

Chương 23: Cuộc sống màu hoa tường vi



Cuộc sống màu hoa tường vi

Việc hiến gan này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sau khi có kết quả kiểm tra, bất ngờ thay chức năng gan của An Cúc Nhạc hoàn toàn bình thường, y thầm nghĩ mấy năm nay mình thao ngày thao đêm, còn tưởng tan tành hết rồi, ai ngờ lại trâu bò đến vậy, còn bền hơn đóa cúc của mấy tiểu thụ trong BL. Bố mẹ An Cúc Nhạc mừng húm, thế là vung bút ký vào giấy đồng ý: Được, hiến đi.

Nhưng mà hiến thì hiến, y không muốn cho tên kia biết đây là gan của y, đỡ phải rước thêm phiền toái, thế nên ép cả gia đình giấu diếm, mọi người khen y thi ân bất cầu báo (làm ơn không cần báo đáp), là một người đàn ông có trách nhiệm, ngay cả bố An sau khi biết tính hướng của con trai chẳng buồn liếc An Cúc Nhạc một cái, giờ đây cũng thay đổi cách nhìn với y.

Nói cho cùng vẫn là đàn ông nhà họ An, có khí phách.

Trong gia tộc chỉ có mỗi An Vũ Minh biết, An Cúc Nhạc căn bản không muốn có bất cứ liên can gì với người nọ.

An Vũ Minh không thích dì Lợi, mẹ chiều thì con hư, vậy mới nuôi ra tên khốn như Lợi Diệu Dương, cho nên anh không thích dì ta, cộng thêm nhà họ Lợi nghèo khó, một đồng tiền có thể ép chết một người đàn ông, huống hồ là một người phụ nữ? Dì Lợi thường xuyên tìm chị gái tiếp tế, bây giờ còn xin cả gan nữa, có điều An Vũ Minh tức thì tức, nhưng cũng không làm được gì, đương sự đã gật đầu, anh làm sao xen vào được?

An Vũ Minh đầy một bụng tức không chỗ xả, suốt ngày mắng An Cúc Nhạc thánh mẫu, cái đồ ngu si thánh mẫu, chết một trăm lần cho biết mặt! An Cúc Nhạc cười cười, “Ầy, tại anh họ không biết thôi, em ngại phiền phức đó mà! Dì cứ bám lấy nhà chúng ta đòi này đòi nọ đâu phải mới ngày một ngày hai, nếu lần này không xin được gan, ước chừng sẽ làm ầm ĩ mấy ngày liền, ai cũng không được yên thân. Dù sao em cũng không thiếu, hiến cho người ngoài còn được, huống hồ là anh họ trên danh nghĩa?”

Nói sao thì, cũng từng có tình cảm.

Mặc dù sau này xảy ra chuyện gì, đúng là hồi nhỏ cả ba người từng chơi cùng nhau, nô đùa với nhau.

Nghe y nói vậy, An Vũ Minh nhất thời không biết nên phản đối thế nào, em họ của anh, ngoài mặt nhìn như không tim không phổi, nhưng thật ra rất trọng tình nghĩa, hết mực che chở người trong nhà.

Thật ra sau đó mẹ An cũng suy nghĩ lại, cứ hỏi An Cúc Nhạc hết lần này đến lần khác: “Tiểu Nhạc, con muốn đổi ý cũng không sao, để mẹ đi nói..”

“Yên tâm đi mẹ, chuyện nhỏ thôi.” Y thật sự cảm thấy không có gì, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Duy chỉ có đối tượng được hiến hơi bị tệ, ít nhiều gì cũng làm y nửa đêm muốn nôn.

Cũng chẳng biết bây giờ địa vị của tên Lợi Diệu Dương thế nào, kiểm tra, giải phẫu, loẹt xoẹt loẹt xoẹt, chưa đầy một tháng đã sắp xếp ổn thỏa. An Cúc Nhạc đi vào, đi ra, tổng cộng mất bảy tiếng đồng hồ, nghe nói người cầm dao chính là bác sĩ uy tín nhất trong nghề, ngày nghỉ cuối tuần phải chạy tới cắt gan, chắc là bức xúc lắm đây.

An Cúc Nhạc tỉnh lại ở phòng hồi sức, thuốc gây tê chưa tan, chưa cảm nhận được đau, cô y tá cười cười đi tới, nói: “Bác sĩ nói, gan của anh có màu hoa tường vi rất đẹp.”

Mình có nên cảm ơn không? Lời này An Cúc Nhạc thường nghe người ta nói, chỉ là bình thường toàn khen núm vú, cậu nhỏ, hoa cúc của y, bây giờ được khen gan… quả là lần đầu tiên trong đời.

Nhưng mà cuộc sống màu hoa tường vi, nghe cũng không tệ nhỉ.

Về phần tình trạng của tên kia thế nào, y chẳng thèm quan tâm, chỉ hỏi bác sĩ: “Vết sẹo trên bụng tôi, mai mốt có thể tìm bác sĩ chỉnh hình xóa nó không? Sớm biết vậy tôi đã không làm rồi, tôi thiệt là ngu! Má ơi ~~ hối hận quá.”

Bác sĩ: “……”

Trong bảy đến mười ngày nằm viện, An Cúc Nhạc cứ ỉ ôi như thế suốt, đến nỗi sắp điên luôn.

Chẳng qua ỉ ôi cũng vô dụng, tạm thời chỉ có thể đợi nó tự lành nhạt dần, sau đó làm tiếp phẫu thuật laser, xem coi nhạt được bao nhiêu. An Cúc Nhạc lăn lộn trong bệnh viện tổng cộng hơn một tháng, hát xong bài “Nỗi đau biết thở”, cuối cùng cũng được về nhà.

An Cúc Nhạc xin mẹ lấy lại điện thoại di động, vừa khởi động máy, âm báo tin nhắn dâm đãng reo liên tục, sắc mặt bố An xanh mét, nếu là lúc trước có khi sẽ nổi giận cầm gậy đuổi y ra khỏi cửa, nhưng lần này vậy mà chỉ nói mỗi một câu: “Tự kiểm điểm lại đi, đừng có dở dở ương ương như thế mãi.”

Dầu gì cũng đang ở trước mặt bố mình, An Cúc Nhạc có ngang ngược thế nào cũng không dám lỗ mãng.

Y cầm di động trở về phòng, bấm mở hộp thư, một loạt tin nhắn của Tiểu Forrest trộn lẫn với quảng cáo, rất là cố chấp.

Gần mười ngày nằm viện, di động của y bị mẹ An tịch thu, không có liên lạc với cậu thiếu niên, vài tin đầu tiên chỉ là hỏi thăm bình thường, những tin sau đó càng lúc càng lộ rõ sự lo lắng, sốt ruột…

An Cúc Nhạc nhếch miệng, đọc từng tin một, không biết có phải do thiếu mất một mẩu gan hay không, tim phổi trước đây được bao bọc bởi một lớp vỏ cứng, bây giờ chưa kịp mọc trở lại, cho nên bị đâm đến bủn rủn.

Đúng lúc này, An Cúc Nhạc nhìn thấy một dãy số xa lạ, nội dung viết: “Tôi biết là em ngứa”.

Đậu má.

Má má má má nó.

An Cúc Nhạc lập tức bấm xóa tin nhắn, cho dãy số kia vào danh sách đen, vào nhà vệ sinh rửa mắt, rửa sạch sẽ mới đi ra.

Y gọi lại cho Đỗ Ngôn Mạch, điện thoại reo chưa đến hai tiếng, đầu bên kia vội vàng hốt hoảng bắt máy. “Anh Hoa cúc!”

Một tiếng rống vang dội khiến thân thể yếu ớt của An Cúc Nhạc chấn động, y cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề. “Tôi nhập viện rồi.”

Đầu bên kia dường như cũng giật mình, hỏi: “Anh bị bệnh hả?”

An Cúc Nhạc: “Không, anh đây hiến gan, cứu người bị hư gan.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Anh ở bệnh viện nào?”

An Cúc Nhạc cười: “Xuất viện lâu rồi, bây giờ đang ở nhà tĩnh dưỡng, chắc khoảng một tháng nữa.” Nói đến đây, y không khỏi thở dài, cấm dục suốt một tháng, của cải cũng không đem theo, thậm chí muốn tự thẩm du cũng ngại không “đủ đô”.

Lần này Đỗ Ngôn Mạch im lặng khá lâu, lâu đến mức An Cúc Nhạc tưởng rằng điện thoại bị hỏng. “A lô? A lô?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Sao không nói cho em biết?”

Cậu thiếu niên rầu rĩ nặn ra một câu, nếu không phải giọng điệu cậu ấy ngang phè, trong đầu An Cúc Nhạc đã hiện lên hình ảnh Mã Cảnh Đào nắm vai mình lắc như điên. Lạ lùng thật, cậu là ai, sao tôi phải nói cho cậu biết? Nhưng mới vừa phản nghịch chưa đầy một giây, y chợt nghĩ tới đống tin nhắn lo lắng tích lũy trong hộp thư, cho dù tim phổi cứng cỡ nào cũng phải nhũn ra.

Thở dài một hơi, y đáp: “Lúc đó gấp quá, một người thân của tôi gặp vấn đề về gan, tôi hiến cho hắn ta.”

An Cúc Nhạc nói nghe nhẹ bâng, như thể đang nói mình thấy ven đường có người đói bụng, thế nên ném cho mẩu bánh mì, không đau cũng chẳng ngứa.

Nhưng đó là gan mà, là một phần nội tạng trong cơ thể, là một trong ngũ tạng đủ để liên lụy đến tính mạng. Đỗ Ngôn Mạch mở miệng: “Anh Hoa cúc.”

*ngũ tạng gồm tim, gan, lá lách, phổi, thận.

“Hả?”

“Xin anh hãy coi trọng bản thân mình nhiều một chút.”

Ế? Ớ? An Cúc Nhạc ù ù cạc cạc, không hiểu cái chi hết, Đỗ Ngôn Mạch nói xong, chỉ hỏi thăm tình trạng sức khỏe hiện nay của y, sau đó cúp điện thoại.

An Cúc Nhạc nhìn chằm chằm điện thoại di động còn hơi ấm, nghĩ thầm: mình không coi trọng bản thân ở chỗ nào?

Y rất yêu chính mình, người trong giới đều biết, An Cúc Nhạc y là người vô tâm nhất, chỉ ham trục lợi riêng.

An Cúc Nhạc bày tỏ thắc mắc này với con gái, dĩ nhiên không quên lấp liếm thân phận gian phu của Đỗ Ngôn Mạch. Kiều Khả Nam nghe xong, phán: “Cậu ấy nói đúng mà.”

An Cúc Nhạc: “Ặc!”

Kiều Khả Nam: “Người bình thường ngay cả hiến máu cũng do dự nhiều lần, anh thì ngược lại, nói hiến là hiến, hoàn toàn không quan tâm khả năng mắc bệnh bội nhiễm sau này, nếu gan dễ hiến như vậy, người kia khỏi cần sợ mắc bệnh gan nữa.”

*Bội nhiễm là tình trạng cơ thể bị nhiễm thêm một loại vi khuẩn khác trong khi đang bị nhiễm trùng.

An Cúc Nhạc gãi đầu: “Với anh mà nói, gan và máu quả thật không thiếu, dù sao cũng mọc trở lại mà.”

Kiều Khả Nam ở đầu bên kia trợn trắng mắt. “Với anh mà nói, đại khái hiến luôn mạng cũng không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là cái mạng thôi, luân hồi chuyển thế, mười tám năm sau lại làm một hảo hán.”



An Cúc Nhạc hết hồn. “Ôi cưng, cưng biết đọc tâm à?!”

Kiều Khả Nam “hừ” một tiếng. “Em không biết đọc tâm, chỉ biết người như anh luôn xem nhẹ bản thân, thậm chí còn tiện nữa, sợ đau nhưng lại tự làm mình đau. Ngay cả em cũng chỉ hay tin trước khi anh nhập viện… thôi quên đi, không nói với anh nữa, mau lượn đi tĩnh dưỡng, nuôi da săn mịn trở lại.”

Úi úi. “Joke, cậu giận à?”

Kiều Khả Nam hít sâu. “Em giận? Em nổi giận với một kẻ tiện nhân? Vậy em là cái gì?”

An Cúc Nhạc cười ha ha. “Cậu là thánh, đau lòng cho cả tiện nhân.”

Kiều Khả Nam tức muốn xỉu. “Mẹ nó em là thằng ngu!”

An Cúc Nhạc cười muốn xỉu, một đêm liên tục bị hai người “dạy dỗ”, tâm trạng của y tốt đến kỳ lạ. Y gửi tin nhắn cho Đỗ Ngôn Mạch: “Vết thương vẫn chưa lành, vừa đau vừa ngứa, thê thảm quá.”

Đỗ Ngôn Mạch hồi âm: “Nhịn đi.”

An Cúc Nhạc lầm bầm, gửi tiếp: “Mông tôi cũng ngứa nữa, làm sao bây giờ?”

Một lúc sau, Đỗ Ngôn Mạch mới hồi âm, lần này giảm còn mỗi một chữ: “Nhịn.”

An Cúc Nhạc bĩu môi, ai thèm cậu, nhưng mà sau đó lại nhìn thấy một tin: “Không được tự an ủi, không được dùng gậy mát xa, mỗi lần cao trào anh có thói quen thít chặt bụng dưới, lỡ như vết thương nứt ra thì phiền phức.”

“……” An Cúc Nhạc nghĩ thầm, Kiều Khả Nam biết đọc tâm đã là gì, ở đây còn có người biết đọc cơ thể nè.

__________________