An Cư Lạc Nghiệp

Chương 14: Được rồi, thích thì chiều



18+

Được rồi, thích thì chiều

Cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch cũng bắn ra, cảm ơn trời đất.

Hai chân An Cúc Nhạc bủn rủn, lúc cậu thiếu niên rút ra, y nằm xụi lơ trên giường, thở dốc liên tục.

Cửa huyệt co rúm, không còn chút sức nào, chất lỏng bên trong tràn ra ào ạt, dính ướt cả giường. Đỗ Ngôn Mạch lột bao cao su xuống, bên trong nặng trĩu, lần trước không để ý, lần này cậu tò mò lộn nó lại, tinh dịch đặc quánh bên trong chảy ra, dính vào mông An Cúc Nhạc.

Cậu thiếu niên nhìn một hồi, xoa xoa mớ tinh dịch, cứ như một con thú hoang đang phát tán mùi của mình, chiếm lĩnh, đánh dấu địa bàn, An Cúc Nhạc không còn hơi sức đâu mà mắng cậu ấy, chỉ đành nhìn cậu bôi tinh dịch khắp thân dưới của mình, nhịn không được trêu chọc: “Cậu dứt khoát làm tôi dính bầu luôn đi.”

Cậu thiếu niên giương mắt, nét mặt kinh ngạc, rồi lại nửa tin nửa ngờ. “Làm được thật ư?”

“……” An Cúc Nhạc thật tình rất nghi ngờ chất lượng đào tạo của môn giáo dục giới tính ngày nay, y cười mắng: “Ngốc quá, tuy tôi bị cậu thao tới chảy nước, nhưng anh đây vẫn là giống đực nha.”

“Ồ…” Đỗ Ngôn Mạch: “Em nhớ cũng không làm được, nhưng mà lên Google thấy nhiều thứ lắm, nam nam sinh tử gì gì đó…”

“……” An Cúc Nhạc đỡ trán. “Đừng có Google lung tung… với lại, cái mà cậu xem trúng là hợp thể giữa đàn ông và gà, là nghiên cứu khoa học tân tiến nhất, có thể sinh con qua ruột… thôi thôi, tôi chém gió đấy, cậu làm ơn đừng tin.”

Vẻ mặt tin cậy của cậu thiếu niên, làm y cảm thấy: áp lực rất lớn.

Tinh dịch sền sệt của Đỗ Ngôn Mạch dần dần hóa lỏng, chảy xuống từ trên da thịt An Cúc Nhạc. Y ra hiệu bảo cậu thiếu niên đi lấy khăn ướt, giúp mình lau chùi, lúc này Đỗ Ngôn Mạch rất nghe lời, không làm càn nữa, cậu giúp An Cúc Nhạc lau phần giữa hai chân, đến khi nhìn thấy cửa huyệt đỏ thẫm vẫn còn mấp máy của An Cúc Nhạc, bỗng dưng hỏi: “Em có thể liếm nó không?”

“Hả?” An Cúc Nhạc sửng sốt, nương theo tầm mắt của cậu thiếu niên, phát hiện đóa cúc nhà mình đang bị nhìn chòng chọc, y không nhìn thấy tình trạng chỗ đó, chỉ cảm thấy vừa nhức vừa nóng.

“Được không?” Cậu thiếu niên hỏi lại lần nữa, giọng điệu vô cùng đứng đắn nghiêm túc.

An Cúc Nhạc rủa thầm đúng là giả vờ lễ phép, ban nãy rõ ràng dám làm thế này thế nọ thế kia, có thấy hỏi ý mình đâu?

Dù sao thì liếm một chút chắc cũng sẽ không bị thương. “Được.”

Thế là Đỗ Ngôn Mạch cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai chân An Cúc Nhạc, nơi ấy vẫn còn thoang thoảng mùi gel bôi trơn còn sót lại, hòa lẫn với mùi vị tình dục. Cậu vươn đầu lưỡi, liếm xung quanh múi thịt sưng đỏ kia một chút, khi nãy An Cúc Nhạc bị đâm đến tê tái, thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch mới liếm một cái lại làm cho eo y mềm nhũn, một luồng khí nóng khó tả lại lần nữa tụ hội ở bụng dưới.

“A…” Cửa huyệt là nhược điểm lớn nhất của An Cúc Nhạc, mỗi lần bị cậu ấy liếm, y không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình, liên tục kêu ưm ưm a a. Đỗ Ngôn Mạch rất thỏa mãn, cậu càng liếm càng hăng hái, làm cho miệng huyệt vốn khô ráo trở nên ướt sũng.

Động tác của cậu rất cẩn thận, An Cúc Nhạc có cảm giác ngay cả trái tim cũng bị liếm hôn, y ôm ngực, hai tay trơn bóng, dính đầy mồ hôi, đến khi rũ mắt nhìn xuống dưới, đừng nói là dương v*t, ngay cả đầu v* đều đang trong tình trạng cương cứng.

An Cúc Nhạc nóng rần cả mặt, tim đập thình thịch.

Dường như hiểu được ánh mắt của y, Đỗ Ngôn Mạch giương mắt lên, tầm nhìn dừng ngay tại dương v*t đang vểnh lên của An Cúc Nhạc, cậu liếm từ cửa huyệt dần đến háng, hôn lên hai túi, muốn ngậm dương v*t vào miệng.

Lần trước Đỗ Ngôn Mạch cũng từng giúp y khẩu giao, nhưng lúc đó y còn đang bận chiến đấu với hung khí của cậu thiếu nên không để ý lắm, bây giờ… chậc chậc, kỹ thuật quá tệ, nhất là khi An Cúc Nhạc vừa bắn một lần, lúc này muốn bắn cần có kích thích mạnh hơn nữa, y thầm nghĩ dùng tay thủ dâm vẫn hơn. “Không cần liếm chỗ đó.”

Cậu thiếu niên lại nói: “Em muốn liếm.”

Cậu nhìn thẳng vào An Cúc Nhạc, dáng vẻ nài nỉ khẩn cầu, An Cúc Nhạc không còn cách nào khác, hình như mỗi lần bị nhìn như thế, y lại trở nên là lạ. “Được rồi. Nhưng mà, để tôi dạy cậu cái đã…”

Y lấy khăn lau sạch dương v*t của Đỗ Ngôn Mạch, dương v*t của cậu ấy hơi rũ xuống, nhưng vẫn nặng trịch, An Cúc Nhạc nâng túi tinh của cậu lên, lẳng lặng ước tính trọng lượng, cái này chắc nặng bằng bàn tay của mấy bà thím làm ở xưởng khoai tây tại Hokkaido, An Cúc Nhạc so sánh hai bên, trong bụng ước lượng vài con số, không khỏi tấm tắc.

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

An Cúc Nhạc: “Bạn học có bao giờ hỏi sao cái ấy của cậu to đến thế chưa?” Nam sinh trẻ tuổi, hẳn là rất để ý những chuyện thế này.

Đỗ Ngôn Mạch đáp: “Có.”

An Cúc Nhạc: “Cậu trả lời thế nào?” Đừng bảo là “trời sinh vậy rồi” nhé? Mấy thứ như kẻ thắng cuộc gì gì đó là thấy ghét nhất!

Đỗ Ngôn Mạch: “Em vận động.”

“… Với lại uống sữa bột không kem Anchor nữa phải không?” An Cúc Nhạc bật cười.

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

“……” Cũng đúng, đám trẻ cấp hai hiện giờ làm sao biết được những quảng cáo kinh điển thời xưa chứ? Có lẽ A Vinh là ai cũng không biết. (Trương Quốc Vinh)

An Cúc Nhạc một đằng thì rầu rĩ về sự cách biệt thế hệ giữa hai người, một đằng lại ngậm dương v*t cương phân nửa của đối phương vào miệng. Y siết chặt hai môi, đồng thời chuyển động đầu lưỡi, liếm mút lỗ niệu đạo của cậu thiếu niên. Đỗ Ngôn Mạch vừa bắn một lần, nhưng lần này chẳng mấy chốc đã cương trở lại, miệng An Cúc Nhạc bị nhồi đầy, không thể thở nổi, y cầm lấy gốc dương v*t, từ từ nhả nó ra, rồi lại nuốt trở vào.

“Hưm a…” Cứ thế mà làm vài lần, y giương mắt, đang định hỏi cậu ấy đã hiểu phải làm thế nào hay chưa, không ngờ ngay lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, cậu thiếu niên đột nhiên… bắn.

Bắn toàn bộ vào trong miệng An Cúc Nhạc.

“Ừng ực” một tiếng, An Cúc Nhạc theo bản năng nuốt xuống.

An Cúc Nhạc: “……”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

“A~~” Tinh dịch lúc vừa bắn sẽ có màu trắng sữa của pectin, tanh tưởi nhớp nháp, vô cùng khó nuốt, An Cúc Nhạc bị bắn đầy miệng, tắc ở cổ họng, y bật người đứng dậy, chạy thẳng vào phòng tắm, ôm lấy bồn cầu – “Khụ khụ khụ! Khụ ọe!”

Pectin là sản phẩm phụ gia thực phẩm thuộc nhóm phụ gia tạo đông và tạo gel.

… Tiếng nôn mửa vang khắp nơi, An Cúc Nhạc nôn xong, vặn vòi nước súc miệng. “Lần sau… trước khi bắn, cậu làm ơn báo cho tôi một tiếng.”

An Cúc Nhạc ra khỏi phòng tắm, trong cổ họng vẫn còn đọng lại mùi vị kia, xộc lên tận mũi. Cạnh cửa sổ có một bộ bàn ghế, trên bàn có đặt mấy gói trà túi lọc và bình giữ nhiệt. An Cúc Nhạc pha một tách trà, nhấp vài hớp, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút. “Thiệt tình, cả trăm năm nay tôi không nuốt tinh dịch của đàn ông, vậy mà lại bại dưới cái trym ngốc của cậu.”

Cậu thiếu niên đến gần, ôm lấy y. “Xin lỗi anh.”

“Hự…” An Cúc Nhạc cũng không thật sự muốn trách tội, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu ấy, y có ảo giác mình đang ăn hiếp con nít. Thôi, nuốt cũng nuốt rồi, huống hồ người ta cũng không cố ý, trách được gì cơ chứ? “Quên đi…”

“Ừm.” Đỗ Ngôn Mạch lấy lòng hôn lên môi An Cúc Nhạc, dĩ nhiên cậu sẽ không thừa nhận thật ra mình khống chế được. Từ nhỏ cậu đã rèn luyện thể thao, cũng có thể là do trời sinh, nói chung khả năng tự kiềm chế của cậu rất tốt, nhưng vừa nãy… lúc bốn mắt nhìn nhau, ý tưởng bắn tinh trong đầu vừa thôi thúc vừa mãnh liệt, Đỗ Ngôn Mạch quyết định mặc kệ.

Cậu hiểu, người này sẽ tha thứ cho cậu, từ đêm đầu tiên nhìn thấy anh ấy ngoài quán bar, cậu đã biết sẽ như thế.

Anh ấy bị nước vo gạo xối trúng, vậy mà lại không cáu kỉnh chút nào, khóe miệng khẽ nhếch, ngược lại cứ như đang tự giễu, thái độ bình tĩnh đó chứng tỏ anh ấy không định làm ầm lên, cũng như không muốn bộc lộ tâm trạng thật sự của mình.

Cứ như một con mèo xinh đẹp mà biếng nhác, chỉ muốn được vuốt ve yêu chiều, chỉ cần nắm được điểm mấu chốt, thỉnh thoảng có chơi xấu một tí, anh ấy cũng sẽ cười cười cho qua.

Bởi vì anh ấy rất đẹp, và luôn muốn duy trì cái đẹp của mình, mà thứ Đỗ Ngôn Mạch cần, chính là vẻ đẹp ấy.

Bề ngoài xinh đẹp, thân thể xinh đẹp, biểu cảm xinh đẹp, lời nói êm tai… không cần miệt mài theo đuổi vẫn có thể khiến mình cảm thấy được cứu rỗi, dễ chịu.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Cậu mơn trớn làn da trắng mịn ngọc ngà của người đối diện, chậm rãi ngồi xổm xuống, rồi lại ngậm lấy dương v*t của đối phương, học hỏi cách thức mà An Cúc Nhạc vừa thực hiện, bắt chước mút vào.

“Trời ạ…” Đúng là thiên phú dị bẩm, học nhanh vô cùng. An Cúc Nhạc bị mút đến cương triệt để, da đầu tê dại, vòng eo mềm nhũn, gần như không thể đứng vững.

Đỗ Ngôn Mạch ngậm gậy th*t của y, dùng một tay ôm lấy eo y, để y từ từ ngồi xuống ghế dựa, trong quá trình này, miệng của cậu ấy vẫn một mực không rời, vẫn tiếp tục mút.

Hai chân An Cúc Nhạc giang rộng, bị đặt trên vai cậu thiếu niên, ngón tay luồn vào mái đầu ngắn cũn cỡn của cậu ấy mà vuốt ve, thỉnh thoảng lại dùng sức, cả người lâm vào trạng thái mê man choáng váng trước cao trào. “Không được… tôi phải bắn…”

Đỗ Ngôn Mạch ừ hử một tiếng trong cổ họng. “Ừm.”

An Cúc Nhạc muốn đẩy cậu ấy ra, nhưng cậu thiếu niên vẫn không chịu nhúc nhích. “Tôi phải bắn!”

“Ừ.”

Đậu má! An Cúc Nhạc chửi thầm trong bụng, chỗ đó lại nhịn không được, cuối cùng vẫn bắn vào miệng cậu thiếu niên.

“Ực” một tiếng, lần này đến phiên Đỗ Ngôn Mạch nuốt xuống.

An Cúc Nhạc thở hồng hộc, đột ngột kéo dương v*t ra khỏi miệng Đỗ Ngôn Mạch, nó vẫn còn nảy liên hồi, không ngừng phun ra tinh dịch.

Đỗ Ngôn Mạch liếm sạch toàn bộ, tận tình đến mức không chừa giọt nào. An Cúc Nhạc tức mình cười. “Mùi vị thế nào hả?”

Cậu thiếu niên chép miệng. “Đắng lắm.” Với lại rất tanh nữa.

Đáng đời.

An Cúc Nhạc: “Thuốc đắng dã tật, một giọt tinh bằng mười giọt máu, đã nghe bao giờ chưa?”

“Ồ.” Đỗ Ngôn Mạch gật gật đầu.

“……” An Cúc Nhạc chào thua, y nghiêng người, định rót trà đưa cho cậu ấy, y vừa xoay hông, khe mông lại khẽ tách ra, để lộ mép huyệt vừa bị liếm ướt, hỏi: “Cậu muốn uống trà, hay là…?”

Coffee, tea, or… me? Chỉ là từ cuối cùng cũng không nói ra miệng ~ nhưng mà lời còn chưa dứt, đối phương đã đứng dậy, tách hai bờ mông của y ra, nhắm vào khe hở ướt át kia, cầm dương v*t vẫn chưa mềm hẳn của mình đẩy một phát vào trong.

“A!” An Cúc Nhạc đẩy ngã cái tách, xuýt xoa một tiếng, cùng lúc đó Đỗ Ngôn Mạch cũng đâm vào toàn bộ, tưởng đâu cái động bên dưới đã tê đến mất cảm giác, vậy mà mới đâm một cái, niêm mạc mẫn cảm lại co rút, An Cúc Nhạc tức muốn chết, nhưng y không tài nào địch lại hàng khủng được.

Đành phải bó tay chịu chết: được rồi, thích thì chiều.