Ăn Anh

Chương 1: Chủ tịch Mạc Nhã



Trời cao vời vợi, mây trắng không thấy đâu. Nắng gay gắt chiếu xuống những tòa nhà cao tầng. Bóng dài đổ lên những con đường đông đúc. Hơi nóng vô hình cũng như hiện lên trong tiêu cự người ta.

Một thân váy xanh dương mát màu mát mẻ đung đưa theo dáng đi. Chiếc cổ sơ mi, tai dài đầy tinh tế khoe ra lớp da thịt trắng ngần. Mái tóc xoăn sóng màu bạch kim buộc cao trên đỉnh đầu. Một kính mắt bản to, che đi nửa khuân mặt. Chiếc cằm V -line rõ rệt, đôi môi màu hồng nhẹ nhàng đến duyên dáng. Nếu đôi chân dài của nàng dừng lại, người phía sau cũng dừng lại. Đằng sau có tầm 5 người mặc đồ vệ sĩ, hiển nhiên là vệ sĩ đi theo nàng.

Vừa ra khỏi khu nhà riêng cao cấp Bạc Lăng, một đám phóng viên nhiếp ảnh đã vây kín lấy nàng. Năm vệ sĩ kia liền bộc phát hiệu quả chức danh. Nàng ta được che chắn ở giữa.

- Cô Mạc, cô hãy nói gì đó về sự việc gần đây đi???

- Có phải thực sự có người bao nuôi cô không? Hay cô đang hẹn hò.

- Có tin cho biết cô đây là tạo scandal lăng xê tên tuổi mình...

...

Một loạt các câu hỏi mở ra dồn dập, mà tất cả đều nhằm vào nàng. Nàng tên là Mạc Nhã. Là nhà biên kịch nổi tiếng, xuất điểm chỉ là một nhà văn. Sau đó một bước lên mây. Sách xuất bản có lãi. Nàng đem tiền làm vốn. Mở một công ty chuyên về viết truyện trên mạng. Ngoài ra còn làm biên kịch của một số câu chuyện chuyển thể.

Giới trẻ nhất là các em gái đều phát cuồng vì tác phẩm của nàng. Nàng tự dưng trở thành nhân vật công chúng. Sau vài lần họp báo, lộ diện, nhan sắc của nàng một lần nữa điên đảo chúng sinh, kéo về một lượng lớn các anh trai. Cũng không mời mà đến một số lời mời nàng làm đại diện quảng cáo...

Thời điểm hiện tại, có một vài kẻ ghen ghét nàng, tự bịa luận, hãm hại nàng. Nói nàng được các tổng tài bao nuôi. Lại nói nàng yêu đương lăng loạn. CHính vì thế mà nàng mới có nhiều tiểu thuyết hay như vậy.

...

Nàng nhìn đám phóng viên khinh bỉ. Khóe miệng nhếch lên tỏ rõ thái độ.

- Mấy người là người mới sao? Còn chưa có biết việc tôi xử lí phóng viên đeo bám thế nào à?

Giọng nói của nàng lạnh đến tột cùng, hàm ý mỉa mai như khiến nàng cao ngạo thêm phần nào.

Đám đông nhất thời cứng nhắc. Họ dần dần tản ra nhường đường cho nàng lên xe rời đi. Có ai mà không biết Mạc Nhã tính tình lạnh lùng, ra tay ác độc. Đúng là rất ác độc, miệng lưỡi cũng vậy. Không có tạp chí, nhà báo nào dám đơn lẻ lên tiếng chỉ trích nàng. Nếu như bị nàng để mắt tới, đảm bảo họ sẽ bị cắt đứt lộc thọ. =))

Nàng lên xe riêng, vệ sĩ ở các xe khác trước sau che chắn. Một đường di chuyển tới công ty của mình. Hiện tại đã vào giờ làm việc buổi chiều. Nhân viên ngay ngắn tại chỗ của mình. Không lộn xộn!

Phòng làm việc của nàng ở tầng 19. Tức là công ty này có 19 tầng. Chàng thư kí đứng phắt dậy, cúi người lễ phép chào nàng.

- Chủ tịch.

Nàng vẫy vẫy cậu ta, ý kêu cậu ta ngồi xuống đi. "Cuộc họp chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói của nàng vẫn lãnh đạm, chỉ là sát khí đã không còn.

Cậu ta đẩy gọng kính vàng, miệng mỉm cười nhẹ: "Dạ, có thể bắt đầu ngay cũng được ạ. Người cũng đã đến đủ rồi."

Nàng tháo kính, vệ sĩ bên cạnh nhận lấy. Họ bước về phía phòng họp. Nàng cùng thư kí nam là Diệp Tân bước vào phòng họp.

Bên trong phòng họp rộng lớn. Ghế ngồi cũng đã đầy đủ người. Tiếng thảo luận sôi nổi ấy thế mà chấm dứt ngay khi nàng bước vào. Khuân mặt xinh đẹp sắc xảo không một biểu tình thừa thãi. Nàng ngồi xuống chiếc ghế lớn chính chủ ở giữa hai hàng.

Diệp Tân đứng ở vị trí của mình bắt đầu cuộc họp. Cuộc họp này chính là để đào thải nhân viên. Nàng đưa con mắt vô hồn lướt qua một loạt nhân viên cao cấp này. Nam ít nữ nhiều. Đáng lý ra nên để con trai vào làm tất mới đúng. Như vậy nàng mới không bị ghen ghét... Nàng dừng lại tại một gương mặt có phần thanh tú, đôi mắt to tròn đầy vẻ vô tội. Bất chợt nàng cảm thấy mình là một con cáo già...

Sao cô ta có thể diễn giỏi như vậy? Cho hai like cũng không sợ cô ta làm gì được nàng. -.-

Khoảng 15 phút sau, Diệp Tân nói vào vấn đề chính: "Theo công tác điều tra của cảnh sát, qua hai ngày thì tin chính thức được xác nhận. Chủ tịch Mạc đối với tin đồn bịa đặt kia chính là người bị hại. Trong đó người gây ra tổn thất cho Chủ tịch Mạc cũng như tổn thất tới cổ phiếu của công ty chính là Nguyễn Vỹ Vỹ."

Tới đây, mọi người đều mắt chữ A, miệng chữ O mà nhìn về phía Lăng Vỹ Vỹ.

Cô ta mắt mở to ra, khóe miệng giật giật, đứng bật dậy nhìn mọi người: "Tôi không có... Tôi...bị vu oan..."

Cô ta cứ một mực lắp bắp bao biện cho bản thân mình, các biên tập phụ nhìn cô ta đầy biểu tình ghét bỏ, họ xì xào, chỉ trỏ lắc đầu...

- Cô như thế mà lại vu oan cho Chủ tịch. Cô có phải là người không? _ Một em gái không nhịn được, lớn tiếng nói.

Nguyễn Vỹ Vỹ lắc đầu lia lịa. Nhìn về phía nàng. Ở kia nàng nhìn cô ta như có như không, tay chống cằm đầy thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên đầy khiêu khích. Vỹ Vỹ biết mình bị lộ rồi, nàng ta khuân mặt bình tĩnh lại. Lại nhìn tới những chứng cứ phát ra trên máy chiếu lần lượt chiếu hết.

Lúc này, mới một giọng nói khinh bỉ về phía Mạc Nhã: "Mạc Nhã, cứ cho là lần này thoát được thì mày nghĩ sẽ không có những chuyện khác sao? Hư. Mày cứ chờ đấy, tao có vào tù thì cũng có lúc ra. Tao có không làm gì mày thì cũng có người..."

"Bốp"

Còn chưa kịp nói hết câu, Nguyễn Vỹ Vỹ đã bị tát một cái. Cô ta choáng váng ngẩng đầu dậy, khóe miệng run rẩy nhìn người trước mắt. Là một nam nhân. Mà người này không ai khác lại là bạn trai của cô ta. Cô ta thực sự muốn khóc, tại sao con nhỏ đó lại có tất cả, mà nàng lại chỉ có thể lần lượt mất đi. CŨng chính là cái anh bạn trai này, đòi chia tay với cô, mà anh ta thì suốt ngày luôn miệng "Mạc Nhã".

- Anh đánh em vì con đĩ đó?

Một câu này của Nguyễn Vỹ Vỹ làm mọi người trong lòng đều có một ý nghĩ "Hết rồi".

Nam nhân kia một thân đồ công sở lịch lãm, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta: "Cô làm chuyện vô nhân đức còn dám mở miệng ra mắng người ta là con này con nọ. Vậy thì cô là cái thá gì? Mau xin lỗi Chủ tịch Mạc đi"

Những lời này vừa nói ra đã khiến cho Vỹ Vỹ bật cười. Ả ta cũng đâu đến nỗi nào, thế rồi rơi vào sự tình này đây. Từ nhỏ đến lớn, hóa ra người đánh mình lại chính là người mình yêu nhất.

Nàng ta cười lên một tràng dài rồi bất chấp tất cả xông về phía Mạc Nhã. Nàng an nhiên ngồi đó chống mắt lên nhìn cô ta. Cô ta thật điên rồi! Ngay khi chỉ một bước chân nữa thôi, cô ta có thể hạ một cái tát xuống gương mặt kiều diễm ấy thì có người túm cô ta lại...

Vệ sĩ ùa vào, hai người lực lưỡng lôi cô ta ra khỏi phòng họp. Tiếng chửi rủa điên cùng ầm ỹ của cô ta thì không ai muốn để vào mắt. Cửa phòng họp đóng lại, tiếng nói kia cũng biến mất. Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Thật lâu sau, nàng mở miệng: "Sau khi ra mắt Hồi Ức, công ty nghỉ một ngày công. Tôi mời mọi người ăn cơm a."

Nhìn nụ cười tản mát nhẹ nhàng như gió xuân của nàng, các nhân viên phía dưới đều không nói lên lời. Duy chỉ có Diệp Tân cười cười. Cuộc họp cứ như thế kết thúc.

...

Ngày hôm sau, thanh danh của Chủ tịch Mạc Nhã lại trong sạch thơm mùi giấy trắng. Người chửi bới cũng biết đường thuận gió đẩy thuyền, da diết xin tha thứ.

Nàng nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, không gian trong phòng tĩnh mịch.

"Ting"

Tiếng tin nhắn bất chợt vang lên. Nàng đưa mắt nhìn trần về phía cái điện thoại. Mở ra một lần là một lần ngạc nhiên. "Con gái, hôn phu của con đã về nước." Chỉ một câu thông báo của cha ngắn ngủi, nàng cảm thấy máu trên người sôi lên. Không có chỗ phát tiết, liền mở máy tính, soạn thảo một chương truyện huyết cẩu...

Nhưng rất nhanh thôi, bận rộn của công việc đã nhấn chìm nội dung tin nhắn kia. Để đến khi nhớ ra lần nữa...Nàng buộc phải tự mình ra tay.