Âm Thầm Yêu Anh

Chương 51: Giải đáp



Giải quyết xong mọi chuyện, Hào và Quỳnh ra về với thái độ cười ngả ngớn, không chút hối cải nào của Kiệt và bà Hồng, không khí trên xe im lặng đến đáng sợ, Quỳnh thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hào, biết cậu đang rất tức giận cũng sợ hãi không biết làm sao, lo lắng muốn mở lời nhưng chữ đã đến khóe miệng vẫn chẳng thốt ra câu nào làm cho cô gấp muốn chết. Hào thì trong lòng đang dậy sóng, liên hệ giữa những gì cậu biết và cậu nghe thì cậu đã biết bọn họ là ai, nhưng cái khiến cho cậu tức giận là trải qua nhiều chuyện như vậy mà Quỳnh vẫn chưa đủ tin tưởng với cậu, ngay cả chuyện quan trọng thế này cũng giấu cậu. Nhưng trong đó còn có sự đau lòng, người con gái cậu yêu đã chịu bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu thứ đã đổ dồn lên đôi vai nhỏ gầy của cô, đau lòng cho sự cô độc, đau lòng cho sự kiên cường của cô. Nỗi đau này gặm nhấm trái tim cậu, làm lòng cậu như ai cào ai xé, cậu chỉ muốn giết chết những người gây thương tổn đến cô. 

Đến cổng nhà Quỳnh, Hào vẫn chẳng nói câu gì, chỉ dừng xe bảo với giọng điệu rất bình tĩnh:

- Em vào nhà đi.

Quỳnh biết lần này là lỗi của mình, muốn giải thích và nhận lỗi:

- Anh Hào, em... - Quỳnh chưa nói hết câu thì Hào đã cắt ngang:

- Bây giờ chúng ta không ai bình tĩnh cả, em vào nhà trước đi, khi khác lại nói chuyện - Hào lạnh tanh đáp lại, kìm chế cơn giận dữ của mình.

Hiểu lúc này không phải là lúc thích hợp để giải thích, Quỳnh đành nghe theo lời Hào, vào nhà trước, lúc khóa cửa nhìn Hào lái xe đi, mới thở dài chán nản đi vào nhà. Bà Lan vẫn còn thức, đang ngồi xem ti vi, thấy Quỳnh về mà uể oài bảo cô ngồi xuống lên tiếng hỏi thăm:

- Sao vậy con? - Giọng nói ấm áp trìu mến khiến cho lòng cô cũng ấm áp.

- Con với anh Hào cãi nhau - Quỳnh ỉu xìu đáp lại.

Bà Lan hiểu ý, có đôi nào yêu nhau mà lâu lâu không có chút tranh cãi nên bà không lấy làm lạ, cũng không muốn truy hỏi xem là chuyện gì vì chăc chắn con bé cũng không nói, từ khi còn nhỏ con gái bà đã rất có chủ kiến, chuyện gì con bé muốn nói thì sẽ nói thôi, bà chỉ vuốt nhẹ mái tóc Quỳnh, nhỏ nhẹ khuyên:

- Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông con ak, hai đứa nên ngồi xuống giải thích rõ ràng với nhau, đôi khi con phải biết xuống nước đó không phải là con yếu thế mà là con dung hòa mối quan hệ của con. 

Quỳnh cũng dựa vào lòng của bà Lan, lòng bình yên, hơi chút trẻ con oán giận:

- Nhưng ảnh phải nghe con giải thích mới được chứ.

- Nó không nghe con giải thích thì con dùng hành động thiết thực. Mẹ nghĩ Hào cũng không giận con lâu được đâu, nó yêu chiều con gái cưng của mẹ lắm - Lâu lắm không thấy những biểu tình trẻ con này của con gái, bà Lan thật sự vui mừng, vẫn vuốt nhẹ mái tóc của Quỳnh, ôn hòa chỉ bảo cho cô. Bà tin Quỳnh sẽ xử lý thật tốt chuyện này, với lại bà biết Hào là một chàng trai tốt lại rất chiều chuộng, yêu thương Quỳnh, hai đứa nó cãi nhau mà thằng bé còn đưa Quỳnh về thì bà nghĩ chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi, chỉ cần con gái bà xuống nước chút là ok. 

Quỳnh cũng không muốn kéo dài chuyện này quá lâu, sáng hôm sau cô đã nhắn tin cho Hào:

" Tối nay, em sẽ đưa anh đến một nơi, em nghĩ nó sẽ giải đáp thắc mắc của anh". Và nhanh chóng được Hào đáp lại đồng ý khiến cho cô yên tâm, biết là anh ấy đã bình tĩnh hơn.

Đúng lời hẹn, Quỳnh đưa Hào đến một khu chung cư ở ngoại ô thành phố, tuy không quá sang trọng nhưng lại được cái sạch sẽ, không khí trong lành. Vừa đứng trước chung cư, cả người Quỳnh toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ, đôi mắt nhìn chung cư đầy sự giãy dụa, có bi thiết có hận thù, cảm nhận được tâm trạng thay đổi của cô, Hào đi đến bên cạnh nắm chạt lấy tay Quỳnh như sưởi ấm tâm hồn giá băng của cô, như truyền thêm sức mạnh cũng như nhắc nhở cô đã có cậu ở đây, cô không phải chỉ có một mình. Quỳnh cảm nhận được hơi ấm Hào truyền đến làm bình ổn tâm trạng xáo trộn của cô, làm cho cô biết cô không cô độc, cô trả cho Hào một nụ cười rực rỡ. Hai người đi đến trước một căn nhà, bấm chuông cửa đợi một lúc, có người một phụ nữ trung niên mở của thấy là Quỳnh, cung kính gọi:

- Chào cô chủ - Nhưng ánh mắt lại quan sát Hào bởi Quỳnh chưa bao giờ đưa ai đến đây.

Là người giúp việc đã lâu trong căn nhà, dù Quỳnh ít đến nhưng cũng biết nhờ bà rất nhiều nên cô cũng gần gũi đáp lại:

- Dì Vân, dì có khỏe không? 

- Dạ tôi rất tốt. Cô chủ vẫn tốt chứ? Tôi thấy cô ốm hơn nhiều đó - Bà Vân cảm nhận được sự quan tâm của cô gái này, trong lòng cúng ấm áp trả lời Quỳnh.

- Đâu có con khỏe lắm mà dì Vân - câu trước thì rất bình thường nhưng câu sau thì lại lạnh lùng - Ông ấy đâu?

Bà Vân quá hiểu cô chủ của mình tuy cô luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm ông chủ, người ta nói quả không sai càng yêu nhiều thì càng hận nhiều, bà chắc mỗi lần nhìn thấy ông chủ, cô chủ phải giãy dụa rất lâu nên bà cũng bất đắc dĩ chẳng biết làm sao, đáp lại cô:

- Ông chủ đang xem tivi trong nhà, mời hai người vào nhà. 

Quỳnh đứng nhìn cửa mà chần chờ không muốn đi vào, là Hào kéo cô vào trong, nãy giờ nghe họ trò chuyện cậu đã đoán được người trong nhà là ai, đã đến đây cậu mong cô thành thật đối mặt với tất cả.

Ông chủ trong lời nói là ai? Nó sẽ giải đáp thắc mắc của Hào không?