Âm Mưu Tin Tức Tố

Chương 11-2



Edit: Gin’s

Sau lần đó Hà Viễn bị nhốt lại trong căn nhà này, cứ cách một khoảng thời gian lại là thuốc hướng dẫn và kỳ phát tình của Beta, Phó Thặng còn mời bác sĩ chuyên môn đến để ghi chép số liệu và điều dưỡng cơ thể, xây dựng cơ sở tiền đề cho sự hòa hợp về tin tức tố của hai người, đảm bảo cơ thể Hà Viễn có thể chịu đựng đồng thời không xảy ra bất cứ di chứng nào.

Phó Thặng quyết tâm dùng phương thức này để giải quyết mâu thuẫn, nếu Hà Viễn không tin y vậy chỉ có thể dùng định luật Pavlov thuần phục cơ thể và tin tức tố lẫn nhau, tạo ra sự ỷ lại không thể giải thoát, mãi mãi dây dưa với nhau đến chết mới thôi.

Khi mối liên hệ được thành lập, nó còn sâu sắc vượt lên cả bản chất sinh học giữa Alpha và Omega đã được định sẵn, tựa như chất gây nghiện liều cao, có thể giải quyết kỳ động dục của y, cũng có thể trừ tận gốc sự không tin tưởng của Hà Viễn với y, vì vậy đây không phải là cách tốt nhất sao?

Phó Thặng không hiểu vì sao Hà Viễn lại biểu hiện phản kháng và chán ghét đến như vậy, nhưng y cố chấp tin tưởng rằng Hà Viễn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mình.

Hà Viễn tựa đầu lên cửa sổ phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới lầu, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, hắn khẽ nhúc nhích, thầm đếm xem lính cần vụ đến đưa thức ăn đã đi tới đâu, lúc này hẳn là đang ở phòng khách — — — ban đầu Phó Thặng chỉ cho phép lính cần vụ đưa thức ăn tới cửa, sau đó là huyền quan, hiện tại đã có thể đến phòng khách.

Nguyên nhân chủ yếu là do Hà Viễn bị giam giữ trong thời gian dài, bị ép sử dụng thuốc điều trị, cơ thể và tin tức tố cũng bị ép phải thuần phục nên trạng thái tinh thần có chút không quá ổn định, cả người biểu hiện càng ngày càng im lặng, thời gian hắn ngẩn người ngày một dài, ham muốn ăn uống cũng giảm sút.

Hắn không muốn nấu cơm, Phó Thặng chỉ có thể nấu mấy món ăn đơn giản, ban đầu y không tin tưởng Hà Viễn, sợ hắn một tìm tới cơ hội bỏ chạy nên dù bận cũng cố quay về đúng giờ nấu nướng đơn giản hai người cùng ăn.

Nhưng nhiệm kỳ mới ngày càng gân, hơn nữa Phương Tắc cũng đã trở về chủ trì tang lễ của Phương Cao Mân, tiếp quản việc buôn bán ngọc thô hỗn loạn, lần theo dấu vết dần tra ra được có liên quan đến Hà Viễn.

Hà Viễn xử lý không sạch sẽ, hoặc là nói sau đó hắn không kịp xử lý, ví dụ như camera giám sát trong quán cà phê và camera giao thông.

Phó Thặng thay hắn giải quyết chuyện camera giám sát ở trên đường và của những quán xung quanh nhưng y không biết rằng trước đó Hà Viễn từng tới Soulmate, cũng không ngờ tới ngay cả camera giám sát trong Soulmate mà Phương Tắc cũng không bỏ qua, cứ như vậy liền tra ra Hà Viễn.



Ban đầu anh ta không nghi ngờ Hà Viễn, nhưng việc điều tra ngọc thô nhất định phải thông qua lão đại Vu Gia, hiển nhiên cũng điều tra ra được quan hệ bạn vong niên của Hà Viễn và Vu Gia, cũng dễ dàng điều tra ra được hành trình đi công tác ở Điền Nam của Hà Viễn —— hành trình cụ thể được lưu lại trong hồ sơ ở trường đại học, với loại người như Phương Tắc mà nói muốn điều tra cũng chỉ cần vận dụng một chút quyền hạn.

Vì vậy Hà Viễn bị Phương Tắc nhìn chằm chằm, hơn nữa Phương Tắc đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng liên lạc với đối thủ của Phó Thặng để hợp tác, đồng thời chuyển hướng lên kế hoạch để leo lên.

Phương Tắc tham chánh, tất nhiên phải đối phó với Phó Thặng và cha ruột của Vương Nguyên Diệu, vị này đang hoạt động sôi nổi trong cuộc chiến tranh cử.

Phó Thặng vì giúp Hà Viễn thoát ra, cũng để đối phó với đối thủ bắt đầu ngầm tiếp xúc với vị kia, vốn trung lập giờ đây lại không thể không đứng chung một hàng, bởi vậy gần đây y càng ngày càng bận rộn, liên tục hai ba ngày không có cách nào trở về gặp Hà Viễn, chỉ có thể căn dặn lính cần vụ tự mình đưa nguyên liệu nấu ăn tới.

Nhưng Hà Viễn không động tới, nguyên liệu nấu ăn để lâu cũng hỏng.

Bất đắc dĩ, Phó Thặng đành phải thay đổi kế hoạch, để lính cần vụ tới nấu cơm.

Vì vậy lúc này lính cần vụ đang đi từ cửa đến huyền quan, vào phòng khách, tiếng mở cửa phòng Hà Viễn vang lên, người đến cẩn thận từng li từng tí một gọi hắn ra ăn cơm.

Hà Viễn không động đậy, lính cần vụ vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu như ngài không ra, Phó thiếu tướng sẽ đích thân tới đây.”

Trước đó Hà Viễn trốn ở trong phòng nên không nghe thấy, nửa giờ sau Phó Thặng trở về đè lên hắn bắt tiêm thuốc hướng dẫn, cả một buổi chiều kéo dài chỉ ở trên giường, ngày hôm sau Hà Viễn cũng không dám giả vờ không nghe thấy nữa.

Khi đó hắn mới biết Phó Thặng sắp xếp rất nhiều thiết bị theo dõi trong nhà.

Phó Thặng dù không ở nhà nhưng thời khắc vẫn kiểm soát từng hành động của Hà Viễn.

Lòng bàn tay Hà Viễn do dự, khi lính cần vụ sắp không chịu được nữa muốn tự mở cửa thì cửa lại được mở ra từ bên trong.

Lính cần vụ sửng sốt, tin tức tố mạnh mẽ đầy tính công kích của Alpha cấp S ùa ra từ trong phòng phả vào mặt, cậu ta không nhịn được rùng mình một cái, khó tin nhìn Hà Viễn, bạn đời của Phó thiếu tướng không phải là Beta sao? Dù có ký hiệu cũng không thể lưu lại tin tức tố lâu như vậy.

Tin tức tố nồng độ mạnh như vậy đến cùng có thể lưu lại bao lâu nữa, trong khi Phó thiếu tướng đã đi công tác ở tỉnh khác từ sáng hôm qua!

Hà Viễn lướt qua lính cần vụ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lính cần vụ phản xạ có điều kiện: “Không có gì đâu.”

Hà Viễn đã đến phòng khách trước, “Những ngày qua đã làm phiền cậu rồi.”

Lính cần vụ cúi đầu: “Không, không phiền phức.”

Hà Viễn mở thức ăn, đều là cơm nước được đặt làm riêng, hợp khẩu vị của hắn. Hắn chọn chọn bỏ bỏ, không có khẩu vị gì, chỉ hỏi lính cần vụ: “Phó Thặng ở tỉnh khác?”

Cần vụ binh: “Đúng thế.”

“Lúc nào trở về?”

“Tôi không có quyền hạn để biết.” Lính cần vụ thật sự không tiện nói ra.

Hà Viễn gật gật đầu, để đũa xuống dò hỏi: “Cậu có mang thiết bị liên lạc không?”

“Có mang theo.” Lính cần vụ gật đầu đến một nửa bỗng nhiên dừng lại: “Thiếu tướng nói không thể cho ngài mượn.”

Hà Viễn yên lặng nhìn cậu ta, bỗng nở nụ cười: “Tôi cũng chưa nói muốn mượn, cậu làm lính bao lâu rồi?”

Lính cần vụ: “Năm năm. Năm nay mới vừa điều đến bên cạnh Phó thiếu tướng.”

“Cũng là tuổi trẻ tài cao.”

Lính cần vụ không quá hiểu ý, ngay sau đó giục Hà Viễn: “Ngài nhanh ăn cơm đi. Không ăn cơm không tốt cho sức khỏe đâu, ngài gầy quá.”

Hà Viễn: “Tôi là thầy giáo.”

Lính cần vụ “à” lên một tiếng, không biết nên tiếp lời thế nào, cũng vì trên người Hà Viễn nồng nặc mùi tin tức tố của Alpha khiến cậu ta kiêng kỵ.

Hà Viễn không thèm để ý, tiếp tục nói: “Là giáo sư địa chất học trong trường đại học ở thủ đô, dẫn dắt vài sinh viên… Cậu có biết giáo sư địa chất học là gì không?” Hắn nghe tiếng trả lời của lính cần vụ rồi khẽ cười nói: “Cũng không khác lắm, thăm dò địa chất, nguồn nước, có lúc sẽ đi khắp nơi trên đất nước tìm đá chơi. Điền Nam, cậu đã từng nghe nói về ngọc Điền Nam chưa? Ở đấy đổ thạch phát triển lắm, đương nhiên cũng nhiều điểm tối, nhưng nói cho cùng đổ thạch cũng có ít nhiều liên quan đến địa chất học, thỉnh thoảng tôi sẽ đưa sinh viên đi chơi đổ thạch.”

Hắn tự mình nói, cuối cùng lính cần vụ cũng đang tuổi trẻ, chừng hai mươi dần dần bị hấp dẫn không nhịn được đáp lời, nói về vụ buôn lậu ngọc thô gây sóng gió từ hai ba tháng trước, nghe đâu còn dính dáng đến người trong quân khu đại viện, trên internet nói cái gì mà giết người diệt khẩu bàn luận âm mưu dương mưa nhưng thần kỳ chính là không lâu sau vụ án này lại biến mất.

Hà Viễn suy tư, từ những thông tin lính cần vụ cung cấp nắm được vài điểm quan trọng, một là vụ án buôn lậu ngọc thô đã biến mất.

Nhà họ Phương dùng một vài tài nguyên đổi lấy Phương Cao Mân và mối buôn lậu ngọc ở Điền Nam. Nhưng Phương Cao Mân bị đâm chết, tuyến buôn lậu từ Nga do nhà họ Phương dắt mối cũng bại lộ, đây là một khoản giao dịch khác nên nhà họ Phương nhất định phải dùng thêm những tài nguyên khác để gỡ gạc.

Vụ án biến mất nói rõ nhà họ Phương đã hoàn thành hai lần trao đổi, có lẽ mất nhiều máu sau lần này.

Lần mất máu thứ hai nhà họ Phương không còn lợi thế gì, hẳn là Phương Tắc trở về dùng những thứ khác để trao đổi, giải quyết nguy cơ lần này.

Hai là Phương Tắc liên tục đưa ra những lợi thế trong tay phỏng chừng đã tìm được chỗ dựa, so ra không thua kém vị nhân vật lớn kia là bao, vừa vặn đúng dịp tham gia tranh cử trong nhiệm kỳ mới, chỉ có một.

Trong lòng Hà Viễn đã có ứng cử viên.

Phương Tắc trở về thủ đô, chờ ổn định Phương gia, tìm chỗ dựa hợp tác xong nhất định sẽ điều tra cái chết của Phương Cao Mân, tìm ra hắn là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Thủ đoạn Hà Viễn thiết kế mưu hại Phương Cao Mân thật ra rất cao minh, nhưng hắn để lại quá nhiều dấu vết, Phương Tắc cũng không phải thằng ngu, có khi giờ này đang nghi ngờ hắn rồi.

Hà Viễn cầm lấy đũa nói: “Cậu chuyển lời cho Phó Thặng, tôi muốn mua chút ngọc thô, trong nước hay ngoài nước, Điền Nam hay Nga, ngọc ở đâu cũng được.”

Lính cần vụ sửng sốt, cậu ta tới đây chưa đến mấy chục thì cũng ngót nghét mười chuyến rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy Hà Viễn đưa ra yêu cầu, cậu ta còn nghĩ rằng Hà Viễn là ông chủ gia đình, phu nhân toàn năng, chưa bao giờ ra ngoài làm việc, không ngờ hắn lại là giáo sư địa chất trong trường đại học ở thủ đô.

Cậu ta do dự một chút, trả lời: “Ngài chờ.”

Nói xong đi ra cửa xin chỉ thị từ Phó Thặng, Hà Viễn cũng không ngẩng đầu lên, chọc chọc cơm rồi ăn hai miếng.

Chốc lát sau lính cần vụ quay lại đặt thiết bị liên lạc trước mặt Hà Viễn, chỉ cho nhìn không cho cầm, thiết bị liên lạc đang mở video, một đầu khác là Phó Thặng đang trong phòng chờ máy bay. Phó Thặng nhìn chằm chằm Hà Viễn đánh giá vài giây, mới giọng điệu nhẹ nhàng hỏi hắn ăn cơm chưa, hôm nay muốn ăn gì, rồi thông báo thời gian mình quay về… Cuối cùng mới hỏi hắn tại sao lại muốn mua ngọc thô.

Hà Viễn lười trả lời.

Phó Thặng cũng không giận, bắt đầu cúi đầu làm việc trong phòng chờ máy bay, y không ngại tốn thời gian với Hà Viễn, hơn nữa chính Hà Viễn đang cần giúp đỡ, người thỏa hiệp cuối cùng cũng chính là hắn mà thôi.

Quả nhiên Hà Viễn mở miệng trước: “Em muốn quay lại trường học.”

Phó Thặng: “Là em chủ động từ chức, chức vị trống đã có người khác thay vào, chắc là không thể quay lại.”

Hà Viễn: “Chọn đại một cái trường là được, giáo sư địa chất, hay giảng viên an toàn thông tin cũng được, chỉ cần có thể tiếp xúc với bên ngoài.”

Phó Thặng: “Hiện tại không được.”

Hà Viễn trầm mặc một lúc lâu: “Trong phòng làm việc trừ sách thì cũng là máy tính, không có đá. Em có thói quen cách một quãng thời gian mua vài cục đá về nghiên cứu địa chất.”

Đây là thật, trước đây Hà Viễn dù không đi công tác cũng sẽ mang vài viên đá đặc biệt về đặt trong phòng làm việc nghiên cứu, sau đó mang đến trường học cho sinh viên mở mang hiểu biết, vì đặt trong nhà không lâu nên khi Phó Thặng phục chế căn nhà ở khu Hoa Thường không đặt ngọc thô vào cho hắn.

Phó Thặng trừng mắt quan sát Hà Viễn, Hà Viễn cụp mắt không nói, mấy tháng liên tiếp bị nhốt trong nhà không ra nắng không tiếp xúc với người lạ nên trên mặt hắn hiện lên vẻ tái nhợt mang theo cảm giác yếu đuối.

“Ngày mai anh cho người đưa đến.” Cuối cùng Phó Thặng cũng nhả ra.

Hà Viễn không nói gì nữa, Phó Thặng nhìn chằm chằm hắn trong phút chốc mới cho phép lính cần vụ kết thúc cuộc gọi.

Ngày thứ hai, lính cần vụ đưa ngọc thô tới. Đang lúc hoàng hôn, Phó Thặng kết thúc công vụ cũng trở về, y ôm Hà Viễn ngủ, ngày hôm sau lại đến ngày tiêm thuốc hướng dẫn, loáng một cái đã trôi qua hai ngày.

Hiện tại Hà Viễn đã có thể chịu đựng kỳ phát tình trong hai ngày, tiếp tục nữa có thể chịu đựng bốn, năm ngày như Omega, nhưng tâm lý này và phản xạ thuần phục có điều kiện chỉ có thể thành lập dựa trên mối quan hệ thân thể và tin tức tố sẽ khiến song phương ỷ lại tin tức tố của nhau, sự thật là chứng rối loạn pheromone không thể dựa vào Beta để chữa trị.

Phó Thặng còn phải tiêm thuốc ức chế.

Một bên định kỳ tiêm thuốc hướng dẫn, một bên lại dựa vào thuốc ức chế để áp chế tin tức tố bùng nổ, Phó Thặng cũng sắp đạt ngưỡng rối loạn pheromone rồi, ngay đến bác sĩ cũng khuyên y nên bỏ dở kế hoạch thuần phục.

Kết thúc kỳ phát tình ngắn ngủi, bác sĩ sẽ đến nhà làm kiểm tra ghi chép đúng giờ, nhưng hôm ấy Hà Viễn còn đang nằm trong ổ chăn đã bị Phó Thặng gói lại đưa đi, trực tiếp nhét vào xe vũ trang y vẫn thường dùng để xuất hành, trước sau có thêm hai chiếc xe bảo vệ.

Bọn họ chân trước vừa đi, chân sau đã có người kết bè kết lũ tiến vào tiểu khu.

Vẻ mặt Phó Thặng âm trầm, nhìn đám người kia vừa đến đã lao ngay về phía căn nhà y thu xếp cho Hà Viễn, sau khi hạ lệnh cho tài xế lái xe y ôm siết lấy Hà Viễn không nói lời nào.

Hà Viễn hiểu rõ trong lòng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lái xe lên đường lớn đột nhiên xuất hiện một chiếc xe theo dõi phía sau, mấy lần nỗ lực đụng vào xe họ như một kẻ đang liều mạng, không cần quan tâm có xảy ra tai nạn hay không. Phó Thặng không hề kinh hoảng, thậm chí không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh thừa thãi nào, người của y đi phía sau bảo vệ nhanh chóng giải quyết chiếc xe kia.

Mắt thấy tài xế lái xe về nơi ngoại thành ít người sinh sống cuối cùng Hà Viễn cũng cảm thấy không đúng, hắn đứng dậy hỏi: “Đi đâu thế?”

Phó Thặng quay đầu lại nhìn hắn: “Anh còn tưởng rằng em có thể nhịn không hỏi.”

Hà Viễn nắm tay, tim đập như nổi trống, từ khi bị nhốt hắn đã bị tước đoạt hết thảy công cụ có thể liên lạc với bên ngoài, hắn phải nhọc lòng suy tính mới tìm ra khả năng chạy trốn, bây giờ Phó Thặng thay đổi chỗ bí mật hơn giam giữ hắn, hắn phải làm sao mới có thể chạy trốn đây?

“Đến cùng đi đâu?” Hà Viễn hoảng hốt, không nhịn được chất vấn: “Phó Thặng, anh còn muốn nhốt em bao lâu nữa?”

Phó Thặng: “Đến một nơi có khôn vặt hơn nữa cũng không dùng được.”

Hà Viễn trừng Phó Thặng, mặt không đổi sắc.

Phó Thặng bóp lấy sau gáy hắn, như bóp lấy thất thốn trên thân rắn rồi nói năng hời hợt: “Những ngày gần đây em đào ra không ít tin tức từ lính cần vụ nhỉ.”

Hà Viễn thấp giọng: “Chỉ là tán gẫu vài câu chuyện nhà thôi, cậu ta kiểu gì cũng báo cáo lại, anh cũng có thể kiểm tra camera.”

Phó Thặng nhìn hắn như cười như không: “Thông tin em chỉnh lý ra cũng đủ dùng rồi, tỷ như Phương Tắc trở lại, mấy chuyện buôn lậu ngọc của nhà họ Phương và chuyện Phương Cao Mân bị giam giữ rồi ra ngoài gặp tai nạn xe cộ đã thành công lắng xuống. Phương Tắc giải quyết những việc này đã phải đánh đổi khá nhiều, anh ta sẽ điều tra cái chết của Phương Cao Mân cũng sẽ điều tra ra em.”

Y kề sát vào, chóp mũi cọ lên mũi Hà Viễn, nói rằng: “Mua đá? Nghiên cứu địa chất? Trong mấy đơn mua sắm của em cũng có mấy đơn mua ngọc thô, từ chỗ phố đồ cổ ấy. Phương Tắc nhìn chằm chằm lão Vu ở phố đồ cổ, nhìn chằm chằm hành tung phía anh, bên anh vừa có hành động anh ta ở bên kia ngay lập tức theo đơn mua ngọc thô tìm ra nơi em ở. Phương Tắc không trực tiếp tìm anh, lại đến tìm ông nội nói toạc ra hết.”

Hà Viễn cuộn tròn ngón tay lại, cố gắng thu mình.

“Vừa nãy nhóm đầu tiên tiến vào trong tiểu khu, là người của ông nội. Kẻ chặn trên đường quốc lộ mới là người của Phương Tắc.” Phó Thặng siết chặt ngón tay sau gáy Hà Viễn, nói: “Hà Viễn ơi Hà Viễn, khi anh nghĩ em đã đủ thông minh thì em lại khiến anh phải kinh ngạc.”

Hà Viễn mím môi không nói, còn không phải thất bại sao.

Phó Thặng lạnh lùng đánh giá Hà Viễn, sau đó buông gáy hắn ra, đổi thành ôm vai nói: “Em không đối phó với Phương Tắc được đâu, còn không bằng liên thủ với Vương Nguyên Diệu, để anh ta và Phương Tắc chính diện đối đầu nhau, chỉ cần Vương Nguyên Diệu bị thương, vị cha ruột kia sẽ tự tay bóp chết Phương Tắc.”

Hà Viễn: “Ông ta sẽ giận chó đánh mèo lên Quý Bạch Thư.”

Mẹ của Vương Nguyên Diệu coi trọng Quý Bạch Thư, nhưng ông bố kia lại rất không vừa lòng với Quý Bạch Thư, tuy rằng Vương Nguyên Diệu và Vương viện sĩ đều không để ý cái nhìn của nhân vật lớn kia nhưng đối phương quyền thế nơi tay, muốn muốn báo thù Quý Bạch Thư cũng vô cùng dễ dàng.

“Anh quên mất, em không nỡ để Quý Bạch Thư bị thương.” Phó Thặng ghé vào lỗ tai hắn nỉ non.

Hà Viễn cau mày: “Đó là anh của em.”

“Đâu có quan hệ máu mủ.”

Hà Viễn không muốn tranh luận, mấy tháng giam cầm và bị giam cầm, Phó Thặng biểu hiện ra còn điên hơn cả hắn, có lúc y rất tỉnh táo bình tĩnh, nhưng lại làm ra những chuyện điên cuồng, thậm chí mấy lần nghi ngờ hắn có tình cảm với Quý Bạch Thư, cảm thấy tình cảm của Hà Viễn với người chồng hợp pháp là mình đây còn không sâu đậm bằng tình cảm dành cho Quý Bạch Thư.

Hà Viễn bị dánh vẻ vừa thanh tỉnh vừa phát rồ của Phó Thặng dọa sợ, nhiều không tự chủ được sởn cả tóc gáy.

Phó Thặng thấy Hà Viễn giữ yên lặng trốn tránh vấn đề, liếc thấy trên cổ hắn nổi da gà y chỉ hờ hững cười cười, cúi đầu hôn Hà Viễn đến thở không nổi, nhận ra Hà Viễn bắt đầu phóng thích tin tức tố mùi lưu lan hương.

Liên tục mấy tháng thuần phục, Hà Viễn sẽ vì y mà dễ dàng động tình.

Phó Thặng kéo vách ngăn trên xe lên rồi cắn xuống tuyến thể của Hà Viễn, truyền vào tin tức tố của mình, trên đường hoàn thành một lần ký hiệu trên tuyến thể. Chờ tới nơi, toàn thân Hà Viễn đã mềm ra như một vũng nước, bị ôm vào một sơn trang an ninh nghiêm ngặt, dân cư thưa thớt.

Sơn trang này cũng là tài sản của nhà họ Phó, vốn là biệt thự, sau đó xây dựng thêm thành một sơn trang loại nhỏ, thiết bị bên trong đầy đủ tựa như một tiểu vương quốc tách biệt.

Phó Thặng cầm tù Hà Viễn ở chỗ này người khác không dễ vào được, Hà Viễn cũng không chạy ra được.

Không ai có thể tìm tới nơi đây.

Hết chương 11.

Định luật Pavlov: Ông Pavlov đã tìm ra định luật “phản xạ có điều kiện” nhờ nghiên cứu chức năng hoạt động dạ dày của những chú chó. Ông nhận thấy dịch vị của chó tăng lên rất nhiều khi chúng nghe thấy tiếng bước chân của nhân viên thường mang thức ăn đến cho chúng. … Ông gọi đó là “phản xạ có điều kiện”.