Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 39: Cạm bẫy của mỗi người



Chuyến du lịch Lệ Giang mau chóng kết thúc, khi mọi người trở vềphòng làm việc thì đã nhận được chỉ thị của tổng bộ, ngoài ra, tin tứcvề Tống Dật Tuấn cũng trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, người thì nóianh sắp thăng chức, người thì nói sắp từ chức, người thì nói sắp thuyênchuyển công tác, tóm lại hầu hết nhân viên bộ phận Quản lý hợp đồng đềuthấp thỏm lo lắng.

Khi Tô Duyệt Duyệt tới phòng làm việc, nhìn sang phòng của Tống DậtTuấn, thấy cửa phòng mở, bên trong trống không, chắng thấy bóng dáng anh đâu. Vừa đặt túi xuống thì nhìn thấy trên bàn có một phong bì, bên trên lại không dán tem, cũng không có tên người gửi hoặc người nhận, cô nghĩ là của đồng nghiệp nào để đấy. Mở ra nhìn, bên trong là vé tàu hỏa từthành phố A về nhà mình, Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên, mấy ngày qua ở LệGiang cô chỉ lo lắng cho Tống Dật Tuấn, đến cả thành cổ Tuyết Sơn cũngchẳng còn tâm trí thưởng thức, chuyện về nhà đã sớm gạt bỏ sang một bên, không ngờ rốt cuộc đã có người mua vé hộ mình.

Lẽ nào là anh ấy?

Cầm tấm vé, Tô Duyệt Duyệt đi lên tầng trên tìm anh, cũng muốn xinlỗi, trước đây mình đã hiểu sai ý tốt của anh, tuy tới hiện tại, cô vẫnchưa thực sự đồng tình với cách đánh giá của anh về Tống Dật Tuấn nhưngcô biết những trách cứ của mình trước đây là sai. Tuy nhiên, phòng làmviệc của anh cũng trống không.

Lẽ nào anh vẫn đang điều tra Tống Dật Tuấn? Hay là anh đang đi công tác?

“Cô tìm Eric à?” Thư ký của Tổng giám đốc tên là Ada đi qua phòng làm việc của Doanh Thiệu Kiệt, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt bèn hỏi. Cô gật đầu nói “vâng”, Ada liền nói: “Anh ấy xin nghỉ ốm rồi!”

Anh ấy ốm ư?

Cơ thể của “mũi lọ hoa” cũng là “lọ hoa” mà, lúc này lại bị ốm ư? TôDuyệt Duyệt cảm ơn Ada, trở về phòng làm việc, cầm điện thoại, mở danhbạ, trong lòng bỗng dưng thấy hồi hộp, ngón tay đặt trên bàn phím màkhông biết viết gì.

“Đồ mũi lọ hoa!” Tô Duyệt Duyệt khẽ chửi rủa một tiếng, không ngờ VuTiểu Giai ở bên cạnh nhìn thấy vé tàu hỏa trên bàn, bèn nhoài người lạinói: “Wow, ai đó ra tay nghĩa hiệp vậy?”

“Nói linh tinh gì thế?”

“Tôi nói này, chỗ anh ấy hẳn là vẫn còn một tấm vé nữa cho anh ấy,sau đó, hai người sẽ thế nào nhỉ... Lúc đó anh ấy sẽ cùng cô lên tàu,rồi sau đó... qua một đêm trên tàu, rồi sau đó...”

Vu Tiểu Giai càng nói càng buồn cười, Tô Duyệt Duyệt huých nhẹ khuỷu tay vào người cô ta, nói: “Cô đi viết kịch được đấy!”

“Tôi cũng định vậy đấy, cô cần kịch bản thì báo tôi nhé!”

Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Vu Tiểu Giai, cô ta bụm miệng nói: “Tôi màviết kịch thì đầu tiên sẽ cho anh chàng đẹp giai của cô xuất hiện quấnlấy tôi!”

“Quấn lấy đầu cô ấy!” Tô Duyệt Duyệt thực sự muốn đánh cho cô ta mộtcái nhưng cô ta đã biến mất tiêu rồi. Tiểu Ngô ở phía sau cách đó khôngxa mang văn kiện lại, lặng lẽ đặt chúng lên bàn. Tô Duyệt Duyệt vui vẻnói dăm ba câu với cô ta nhưng không ngờ Tiểu Ngô lại chẳng nói gì. Bình thường tuy Tiểu Ngô không ưa gì cô nhưng ít nhất cũng sẽ đáp lại vàilời, vậy mà hiện tại, trông bộ dạng của cô ta có vẻ như đang có tâm sựgì đó, phải chăng phụ nữ mang thai thường vui buồn thất thường như vậy.

Hôm nay, JSCT lặng sóng, điều này khiến mọi người bất giác nhớ tới sự bình yên trước khi phong ba nổi dậy, tuy nhiên, vào lúc sắp hết giờlàm, một quyết định bổ nhiệm nhân sự đã làm dấy lên cuộc bàn tán sôi nổi trong JSCT.

Tống Dật Tuấn được bổ nhiệm làm Giám đốc thương vụ khu vực Trung Quốc của bộ Truyền thông Tập đoàn JS.

©STE.NT

Sau quá nhiều chuyện mà vẫn có thể một bước leo tới vị trí cao nhưvậy ư? Mọi người trong công ty đều ngạc nhiên sửng sốt, Tô Duyệt Duyệtnhìn vào phòng làm việc trống không kia, thăng chức là phương án giảiquyết của anh ấy sao? Không, không thể, ánh mắt của anh ấy đã nói vớimình rằng, anh ấy sẽ không tiếp tục đi trên con đường này nữa.

Nhưng hiện tại quả là mông lung!

Quay trở về vườn hoa Mỹ Lệ, Tô Duyệt Duyệt tới nhà Doanh Thiệu Kiệt,đang định gõ cửa thì vừa hay gặp cô Trương đang bước ra ở phía nhà đốidiện: “Ồ, cháu gái đã về rồi à?”

“Vâng ạ!” Tô Duyệt Duyệt gật đầu.

“Cậu ấy có lẽ mệt quá mà ngủ rồi, hôm trước cậu ấy nói là đi mua vétàu hỏa, nửa đêm canh ba, chắc là bị cảm lạnh, sáng hôm sau về nhà mặtđỏ phừng phừng, mới đầu cứ tưởng cậu ấy uống rượu, sau nhìn kỹ hóa ra là bị sốt, cô bảo cậu ấy đi viện nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, nóilà đi làm về ngủ một giấc là khỏe, vậy mà cũng đã ngủ hai hôm nayrồi...” Cô Trương còn chưa nói hết, bất ngờ cửa nhà Doanh Thiệu Kiệt mởra, Tô Duyệt Duyệt đứng sững ở đó, gắng tìm lời mở đầu thích hợp vớihoàn cảnh bất ngờ này nhưng lời nói cứ tắc nghẹn trong cổ họng không thể bật ra. Doanh Thiệu Kiệt cũng ngạc nhiên nhưng sự ngạc nhiên mau chóngbiến thành sung sướng: “Duyệt Duyệt.”

“Anh...”

Tô Duyệt Duyệt còn chưa nói hết, cô Trương đã tươi cười nói: “Thôinào, sau chuỗi ngày tạm xa cách gặp lại tất vui mừng, hai đứa cứ nóichuyện thoải mái đi, cô đi tản bộ đây.”

Cô Trương nói xong thì đi ra khỏi cửa.

“Ra, ra ngoài kia nói chuyện đi!” Doanh Thiệu Kiệt vừa gặp cô, cănbệnh nói lắp đã lại tái phát, không hiểu tại sao, mấy ngày qua khôngđược gặp lúc này vừa nghe lại thấy thân thiết vô cùng. Tô Duyệt Duyệtcười toét miệng, khoe hàm răng trắng muốt, vừa đẩy Doanh Thiệu Kiệt vàotrong phòng, vừa nói: “Anh vẫn còn thấy mình chưa đủ ốm sao?”

“Bên trong có vi, vi rút.”

Vừa vào phòng khách, Doanh Thiệu Kiệt đã lại vội kéo Tô Duyệt Duyệtra bên ngoài, tuy lòng bàn tay anh không quá nóng, có lẽ đã giảm sốtnhưng rõ ràng đã không còn đủ mạnh mẽ như bình thường. Tô Duyệt Duyệtkhẽ giằng tay ra, chỉ vào anh, nói: “Đồ mũi lọ hoa, anh bị cảm lạnhthôi, không phải sốt vi rút, dù có sốt vi rút thật thì cũng đợi tôi nóixong hẵng đuổi tôi đi chứ?”

“Tôi, tôi không, không đuổi cô đi mà.” Doanh Thiệu Kiệt cuống quýtthanh minh, vẻ mặt lúng túng. Tô Duyệt Duyệt không nhịn nổi, bật cườithành tiếng. Anh là một người quá thành thật, vì sao cô lại hiểu sailòng tốt của anh chứ? Tuy nhiên, họ vẫn bất đồng quan điểm trong cáchnhìn nhận vấn đề về Tống Dật Tuấn nhưng lúc này thì cô đã hiểu, anh chỉmuốn tốt cho cô, chẳng qua là anh không biết biểu đạt mà thôi. Quantrọng hơn, lúc này gặp lại anh, ánh mắt giao nhau không quá hai giâygiữa họ đã nói cho người còn lại biết rõ, kỳ thực lúc nào bản thân cũngnhớ đối phương, muốn nghe giọng nói của đối phương, muốn nhìn hình dángcủa đối phương.

Cảm giác này không cần phải nói ra.

“Cảm ơn anh đã mua vé cho em!”

Tô Duyệt Duyệt đột nhiên thay đổi cách xưng hô, luống cuống lục tìmví da trong túi, cũng là để che dấu khuôn mặt đang ửng đỏ, Doanh ThiệuKiệt vội nói: “Không, không phải trả anh tiền, tiền lần trước của em...xin lỗi, anh...”

“Là em trách sai anh, “mũi lọ hoa” ạ, anh có thể mở lòng tha thứ cho em một lần được không?”

“Mở lòng? Được, được, Duyệt Duyệt, người sai là anh, là anh.”

“Là em.”

“Không phải, là...”

Hai người bỗng nhiên im lặng, chỉ là nhìn vào đối phương, kỳ thực,anh và cô chẳng ai sai cả, cái thiếu giữa họ chỉ là dũng khí, dũng khícó thể nói cho nhau nghe cảm nhận trong lòng mình. Doanh Thiệu Kiệt đưatay lên vén giúp cô một lọn tóc rủ phía trước gọng kính ra sau tai, lòng bàn tay áp sát má cô, người tiến sát lại gần cô.

Ba mươi centimét, mười lăm centimét, mười centimét..., cô từ từ khépmí mắt lại, chờ đợi anh. Kỳ thực, từ trước đến nay chẳng phải lúc nào cô cũng thích “mũi lọ hoa” này hay sao? Nỗi xúc động dâng lên khiến nướcmắt bất giác trào ra từ khóe mắt lăn xuống hai bên má, sau khi trải quabao đau đớn dày vò mới phát hiện hóa ra tình yêu là một chuyện rất đơngiản, nó không cần sự hoàn mỹ, bởi lẽ nó là một loại cảm giác được kiểmsoát một cách tự nhiên.

“Phải rồi, xin lỗi, anh...”

Đột nhiên, anh dừng động tác của mình lại, dù nói thế nào, cô cũng là bạn gái của Tống Dật Tuấn. Vượt qua ranh giới này chỉ là một chuyện đơn giản nhưng giữa họ có thêm một người, tình yêu đã không còn đơn giảnnữa. Anh là anh trai của Tống Dật Tuấn, anh không thể vượt qua được ràocản của tình yêu này.

“Em và anh ấy chia tay rồi.” Cô hiểu anh đang nghĩ gì, chủ động lên tiếng.

“Hai người... chia tay rồi ư?” Doanh Thiệu Kiệt ngạc nhiên hỏi, TôDuyệt Duyệt gật đầu. Doanh Thiệu Kiệt không kìm nổi lòng, cười sungsướng, thú thực, anh mong chờ giây phút họ chia tay từ lâu rồi. Anhkhông phải là người giỏi biểu đạt, thậm chí trước mặt người con gái mình yêu cũng không biết an ủi dăm ba câu, ngược lại chỉ biết thể hiện sựphấn khởi bằng nụ cười rạng rỡ.

“Hiện em đang thất tình, anh còn vui mừng vậy sao?” Tô Duyệt Duyệtchu môi dẩu mỏ nhìn Doanh Thiệu Kiệt, anh bất giác ôm chặt cô vào lòng,nói: “Sau, sau này vẫn ngồi xe anh nhé!”

Tô Duyệt Duyệt thật lòng muốn đấm anh vài cái, rõ ràng thích mình nói ra mới hả lòng hả dạ, kiểu gì cũng cứ phải lôi chuyện xe cộ vào, chưabiết chừng lát nữa còn nói tới chuyện nhà cửa. Đang định cắn một cái đểdạy cho anh một bài học, nào ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, cứunguy cho anh một bàn thua trông thấy.

Là điện thoại của Diêu Liệt, đây là lần thứ ba anh ta gọi cho DoanhThiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt lại không biết Diêu Liệt. Doanh Thiệu Kiệtnói với cô rằng, ông chủ của Diêu Liệt cũng chính là Tổng giám đốc khuvực Trung Quốc của tập đoàn YG muốn mời anh tới nhà hàng dùng bữa. Đương nhiên, mời uống rượu chỉ là cái cớ, tìm kiếm nhân tài mới là việcchính. Hai lần trước, anh đều từ chối, lần này anh quyết định nhận lời.Tô Duyệt Duyệt hỏi vì sao đã không thích tập đoàn YG lại còn đồng ý hẹngặp? Doanh Thiệu Kiệt giải thích rằng mọi người đều ở trong cùng mộtngành, làm mất thể diện người khác, bản thân cũng không có lợi, từ chốimãi cũng chẳng được, cứ đi một lần xem sao.

Bất chấp lời can ngăn của Tô Duyệt Duyệt vì lo cho sức khỏe của mình, Doanh Thiệu Kiệt mau chóng thay quần áo, trước khi đi còn an ủi cô bằng lời hứa sẽ về nhà sớm. Tô Duyệt Duyệt thấy khuyên can vô ích, đành phải nhượng bộ nhưng “uy hiếp” anh về sớm bằng lý do sẽ ngồi chờ ở nhà anhcho tới khi anh về. Doanh Thiệu Kiệt sung sướng hạnh phúc rời khỏi nhà.

Nhà Doanh Thiệu Kiệt tuy kết cấu giản lược nhưng lại nghiên cứu rấtkỹ về thiết kế, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mọi thiết bị điện trongnhà anh đều được điều khiển bằng màn hình cảm ứng, mà màn hình cảm ứngnày còn có chức năng lắp đặt điện thoại. Hóa ra anh rất thông minh. TôDuyệt Duyệt ngồi chờ trong phòng “một giây” thì hiểu thêm về anh “mộtphút”. Khi vào bếp nấu cháo cho anh, cô nhìn thấy trong bếp treo bứchình một người phụ nữ hiền dịu, có lẽ là chị gái của anh chăng? Ngườichị này đã thay mẹ nuôi anh khôn lớn, quả không dễ dàng gì, chợt nhớ tới Thao Thao và Vu Phong, Tô Duyệt Duyệt bất giác trào dâng một niềmthương xót, một gia đình hạnh phúc như vậy mà đột nhiên lại tan nát, đòn công kích này quá lớn đối với anh. Khi vào phòng ngủ gấp đống chăn mànlộn xộn của anh, cô phát hiện thấy từ góc này có thể nhìn thấy hết phòng ngủ của mình, không biết anh có thường xuyên nhìn trộm sang phòng côhay không?

Trên tủ đầu giường có để thuốc và cốc, ngoài ra còn có một tờ giấytrắng nhàu nát, bên trên ghi đầy giờ tàu chạy, mắt Tô Duyệt Duyệt bấtgiác cay sè, vì mình, anh thực sự đã làm rất nhiều điều.

Đồ ngốc.

Anh là đồ ngốc.

Mình cũng là đồ ngốc.

Mọi cảm xúc bất chợt ùa về khiến cô cứ thế nhìn trân trân tờ giấy,chuông điện thoại reo vang, khi nhận điện thoại, không nén nổi xúc độngkhụt khịt vài tiếng, người ở đầu dây bên kia vô cùng nhạy cảm, nghe nhận ra ngay: “Duyệt Duyệt, cậu khóc à?”

“Đâu có, đừng đoán mò như thế.” Là Mèo con gọi điện tới, Tô Duyệt Duyệt vội vàng phủ nhận.

“Ồ!” Mèo con đáp lại một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi ngay: “Cậuđã nhận được vé tàu chưa? Hôm đó mình nghĩ đi nghĩ lại không biết nhờ ai mua hộ, cuối cùng gọi điện cho Thiệu Kiệt, thật may quá, anh ấy đã muavé rồi, còn nói là mua cho cậu. Trời đất, cậu biết không, mình đã có một đêm cười không khép được miệng.”

“Ừ, anh ấy đưa mình rồi.”

“Đoạn kết, mình muốn biết đoạn kết, anh ấy có hôn cậu không, có ômcậu không, sau đó hai người có ở bên nhau không?” Mèo con hỏi thẳng tưng không chút ngại ngần. Tuy ở đầu dây bên kia nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn đỏ bừng mặt, vội vã trả lời cô bạn: “Ồ, bọn mình chỉ là bạn thôi.”

“Này, đừng có mà nói dối, cậu ấy à, cứ tiếp tục tự lừa mình đi, haingười đúng là một cặp, cậu lừa cậu, anh ấy lừa anh ấy, còn hại mình ởbên khổ sở lo lắng thay cho hai người chứ.”

“Thôi nào, mình cầm vé rồi là được chứ gì?”

Phản ứng của Tô Duyệt Duyệt nói cho Mèo con biết, chuyện này đã cótám phần chắc chắn, Mèo con nhịn không được cười “hí hí” hai tiếng rồicúp máy ngay, nói sẽ không quấy rầy hai người nữa. Tô Duyệt Duyệt nghĩlại lời nói của Mèo con, thấy mình và Doanh Thiệu Kiệt đều đang tự lừadối bản thân, đều là “kẻ lừa đảo” trong tình yêu, chẳng qua đối tượng bị họ lừa không phải là đối phương mà là chính mình.

Ngồi trên nền nhà, Tô Duyệt Duyệt nhìn sang phía bên nhà mình, họ thực sự ở rất gần, rất gần nhau.

Còn Doanh Thiệu Kiệt, nhận lời tới nhà hàng gặp mặt nhưng Diêu Liệtlại không đến, chỉ có Philips - Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Tập đoàn YG - tiếp anh ở đó. Philips là người Hà Lan, mang dòng máu quýtộc, tầm tuổi trung niên. Doanh Thiệu Kiệt đã từng gặp ông ta một lần,đó là trong một hội chợ triển lãm cách đây hai năm.

“Eric, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, lâu quá rồi.”

“Tôi nghe nói cậu bị ốm, gọi cậu tới đây thật ngại quá.” Philips nói tiếng Trung rất giỏi, chẳng khác gì người Trung Quốc.

“Cũng đã đỡ rồi.”

“Tôi tìm cậu là muốn bàn về chuyện hợp tác.”

Hợp tác? Đây là một cách gọi khác của việc “thu hút nhân tài”.Philips bảo Doanh Thiệu Kiệt tới một góc yên tĩnh, ở đó họ có thể dễdàng trò chuyện. Khi hai người đã ngổi yên vị, Philips gọi hai lon biarồi đi ngay vào chủ đề chính: “Tôi muốn mời cậu về Tập đoàn YG.”

“Xin lỗi, tôi lại không có ý định rời khỏi Tập đoàn JS.”

“Còn trẻ như cậu, cần suy xét kỹ lưỡng mọi việc, không nên vội vã đưa ra kết luận nhanh như vậy.” Philips cười nói với Doanh Thiệu Kiệt. Nhân viên phục vụ mau chóng mang bia lại, hai người cụng lon, uống liền haingụm.

“Tôi biết tập đoàn YG là một công ty lớn, phát triển rất nhanh, tuytôi làm việc ở Tập đoàn JS rất lâu rồi, dù là trong công việc, hay quanhệ giao tiếp đều tương đối thông thuộc, thay đổi môi trường, tôi sợ mình làm không nổi.” Doanh Thiệu Kiệt trước hết khẳng định công ty đốiphương, tiếp đến, viện lý do năng lực yếu kém để từ chối. Philips lạikhông tỏ ra sốt ruột, chỉ nói tiếp: “Diêu Liệt cũng là người của công ty cậu.”

“Tôi biết. Anh ấy làm việc rất tốt ở Tập đoàn YG.”

“Ha ha, năng lực rất tốt, có điều...” Philips cười, chỉ vào đầu mình nói tiếp: “...Lắm mưu mô nhiều thủ đoạn.”

Doanh Thiệu Kiệt không biết Philips muốn ám chỉ gì, lại uống thêm một ngụm bia nữa, ông ta lại nói: “Eric này, trong lịch sử Trung Quốc cáccậu có ba nhân vật nổi tiếng, cậu có biết Lã Bố không?”

Doanh Thiệu Kiệt nhíu mày gật đầu, Philips thấy anh gật đầu bèn nóitiếp: “Diêu Liệt giống như Lã Bố. Một người có quá nhiều chủ, e rằngkhông thể kham nổi việc, tôi đang muốn tìm người thay thế anh ta. Cậuchính là lựa chọn số một của tôi.”

“Xin lỗi, ông Philips này, tôi nghĩ là ông đã hiểu sai rồi, tôi làGiám đốc phụ trách Kỹ thuật, không hiểu chút gì về kinh doanh.”

“Tôi rất thích ý tưởng về ngôi nhà trong tương lai của cậu, sau nàychúng ta sẽ khai thác và phát triển lĩnh vực mới mẻ này rồi mở rộng ratoàn cầu, bởi vậy, tôi nghĩ cậu sẽ rất hứng thú.” Philips quăng mồi nhửthật hấp dẫn, ông ta quả là thấu hiểu lòng người, muốn lôi kéo DoanhThiệu Kiệt về với công ty mình. Ông ta biết, chàng thanh niên ngồi trước mặt kia lại không phải là người ham muốn tiền bạc hay địa vị nhưngnhững thứ như thế này hẳn là điều mà anh ta nóng lòng muốn thực hiện, đó chính là lý tưởng, lý tưởng về mặt kỹ thuật.

“Cách nghĩ của Tập đoàn YG rất hay!”

“Cảm ơn, chúng tôi rất cần nhân tài như cậu, có năng lực lại trungthành. Nói thế nào nhỉ? Diêu Liệt tuy làm việc cho công ty chúng tôi đãlâu nhưng không may là, tôi phát hiện thấy, anh ta vẫn thường xuyện cómối làm ăn với CFO Chu Hâm của các cậu, ngoài ra, anh ta còn qua lại rất thân thiết với sếp Wagner của cậu. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao tôi sosánh anh ta với Lã Bố chứ?”

Diêu Liệt và Chu Hâm có mối làm ăn với nhau? Diêu Liệt còn thườngxuyên qua lại thân thiết với Wagner? Doanh Thiệu Kiệt sững sờ khi ngheđược thông tin này, đương nhiên, anh biết Philips nói với anh chuyện này có thể chỉ là cái bẫy lừa anh, cũng có thể là sự thật.

“Những điều tôi nói đều là sự thực, làm trong ngành đã lâu, cũng hiểu rõ đối thủ cạnh tranh nắm giữ những người như thế nào, gần đây đã xảyra chuyện gì, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Chẳng hạn, mối quan hệriêng tư giữa anh và Wagner không tốt, còn bà CFO Chu Hâm, khà khà,không cần tôi nói nhiều, mối quan hệ của bà ta xưa nay đều không có gìlà bí mật cả. Có điều, những việc này không quan trọng, quan trọng ở sựsát nhập giữa bộ Truyền thông của Tập đoàn JS và Tập đoàn CE.”

“Gì cơ?” Doanh Thiệu Kiệt giật bắn mình, lon bia trên tay rung lên.Philips có vẻ rất hài lòng trước phản ứng này của anh, chí ít đã khiếnđối phương cảm thấy sự bấp bênh của công ty, đương nhiên, sự việc này là chuyện bí mật nội bộ, lời nói của Philips cũng rất thận trọng: “Nếu tôi đoán không lầm, dự án S là dự án lớn cuối cùng của công ty JSCT. Bộtruyền thông của Tập đoàn JS lần này sát nhập với Tập đoàn CE chỉ trongkhu vực Trung Quốc, hơn nữa, quyền lợi của hai bên cũng rất hạn chế.Công ty dự án JSCT của bộ Truyền thông Tập đoàn JS sát nhập với Tập đoàn CE, còn các công ty kinh doanh chủ yếu dựa vào sản phẩm vẫn tiếp tụcduy trì hiện trạng.”

“Nhưng JSCT đang kinh doanh rất tốt, vì sao chúng tôi lại sát nhập nó vào Tập đoàn CE chứ?” Doanh Thiệu Kiệt nghi ngờ nói.

“Cậu nên biết rằng, không phải cứ công ty kinh doanh tốt đều được giữ lại. Còn nhớ bộ phận Trị liệu của Tập đoàn JS chứ? Chẳng phải năm xưacũng đã bị bán cho Tập đoàn SE đó sao?”

Điều Philips nói đều là sự thực, việc mua đi bán lại trong doanhnghiệp thuộc top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu này thực sự quá phứctạp.

“Eric, kỳ thực YG của chúng tôi là sự lựa chọn tốt nhất của cậu,Wagner tuy rất xem trọng cậu, để cậu làm dự án S nhưng thực tế chẳng qua là nhờ tay cậu giảm bớt thế lực của Chu Hâm, còn cậu cũng chẳng qua làmột quân cờ của ông ta. Xin lỗi, tôi nói ra điều này thật chẳng hay hogì, kỳ thực, tôi cũng là một quân cờ của tổng bộ tập đoàn.” Philips cười nói châm biếm nhưng vẫn còn đương chức, ai lại nói mình không là quâncờ chứ? Lời nói của Philips mang lại sức thuyết phục lớn, Doanh ThiệuKiệt không tìm thấy bất kỳ nghi vấn nào. Philips đưa ra ví dụ về chuyệncủa Chu Hâm xảy ra mấy ngày trước chính là một bằng chứng xác thực.Doanh Thiệu Kiệt cũng nhận được tin nhắn MMS, lúc đó đã vô cùng kinhngạc về sự việc này, tuy biết Chu Hâm và Tống Dật Tuấn xưa nay có quanhệ nhập nhằng nhưng bị người khác chụp ảnh, rồi lấy đó bôi nhọ danh dựthì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

©STE.NT

Doanh Thiệu Kiệt từng gọi điện cho Wagner nhưng ông ta chỉ nói mìnhkhông biết chuyện này, sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ với sếp, anh lạikhông hỏi nhiều. Sau đó, Jason gọi cho anh, tự dưng nhắc tới nói là sựviệc này hoàn toàn là “vở kịch chính trị” trong nội bộ. Doanh Thiệu Kiệt vừa rồi cảm thấy, sự việc này có lẽ cũng là do một tay Wagner dàn dựng, lại nghe nói có liên quan tới Emma, điều này không khó đoán rằng Wagner đã dùng thủ đoạn nào đó mượn tay Emma và Chu Hâm dựng nên một “trò đùachính trị”. Đương nhiên, đối với trò đùa giữa tầng cấp cao này, người bị tổn thương nhất chính là người kẹp ở giữa, mà Tống Dật Tuấn chính làngười này. Nhưng kỳ lạ là, anh biết được thông tin từ người khác nóirằng Tống Dật Tuấn được bổ nhiệm làm Giám đốc thương vụ toàn quốc, sựthăng tiến không hợp logic này một lần nữa khiến anh “xì mũi khinhthường” người em này của mình.

“Thế nào? Nghĩ gì thế?” Philips thấy Doanh Thiệu Kiệt không nói gì,đoán rằng đối phương đang tìmkiếm manh mối nào đó trong những lời mìnhvừa nói, bèn hỏi dò một câu. Doanh Thiệu Kiệt cười gượng gạo, lắc đầu,cụng lon bia với đối phương, dường như muốn lảng tránh chủ đề này.

Tiếp đến, Philips và Doanh Thiệu Kiệt lại trò chuyện rất nhiều về kỹthuật bố trí nhà ở, hai người trò chuyện tới khuya mới chia tay. Về tớinhà, Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt đang ngủ say sưa trên ghế salon da dê của mỉnh, ti vi vẫn chưa tắt, điện thoại rơi xuống nền nhà.

Cô gái ngốc nghếch này!

Doanh Thiệu Kiệt nhặt điện thoại rơi trên đất, bất chợt nhìn lên mànhình ti vi đang quay bộ phim Nhà vua nói lắp. Nhà vua nói lắp là câuchuyện kể về vua George VI - cha của nữ hoàng Anh Elizabeth II đã làmthế nào để khắc phục chứng nói lắp của mình. Nếu anh nhớ không nhầm, tivi có lẽ vừa phát lời bình luận và phân tích về bộ phim Nhà vua nóilắp, anh vốn định xem, không ngờ cô ấy đã xem trước rồi.

“Ồ… anh về rồi à?”

Anh cầm chặt điện thoại, tim bỗng đập thình thịch như muốn rơi khỏilồng ngực, Tô Duyệt Duyệt nằm trên ghế dường như cảm thấy anh về, mở mắt ngái ngủ nhìn anh, dụi dụi mắt một lúc mới lên tiếng hỏi.Doanh ThiệuKiệt đặt điện thoại lên tủ đầu giường bên cạnh, cúi người xuống, bế kẻnửa tỉnh nửa mơ này lên giường, dịu dàng nói: “Cô gái ngốc nghếch này,nếu không phải toàn bộ thiết bị điện trong nhà anh được thiết kế tự động thì điều hòa làm sao có thể tự điều chỉnh nhiệt độ ấm chứ, ngủ như vậykhông cảm lạnh mới lạ.”

“Biết anh thông minh rồi!” Tô Duyệt Duyệt chỉ nghe lơ mơ mà không hề ý thức rằng mình đang ngủ trên giường Doanh Thiệu Kiệt, tùy ý lăn lộn,quấn tròn mình vào trong lớp chăn bông mềm mại, duy có bộ mặt tràn đầyhạnh phúc là không bị che kín, Doanh Thiệu Kiệt in lặng ngắm nhìn côngủ.

Cô ngủ lại không ngoan, hết lăn bên này lại lăn bên kia, giống nhưlần ở trong khách sạn Bắc Kinh, cuối cùng đã lấn qua “đường phân chiaranh giới” nhưng cũng không đổ trách nhiệm cho Doanh Thiệu Kiệt. Nghĩtới lần đó, Doanh Thiệu Kiệt bất giác mỉm cười, tắm rửa xong xuôi, uốngthuốc, rồi anh sang phòng khách ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mình đang ngủ trên giường Doanh Thiệu Kiệt, kêu ầm lên một hồi, trong khi anh đã dậy từ lúc nàochuẩn bị xong bữa sáng cho cô. Tô Duyệt Duyệt làm ra vẻ ăn uống từ tốn,kết quả đã bị nghẹn trứng gà, may mà có cốc sữa pha sẵn ở đó, nếu khôngchắc đã ngạt thở rồi. Nói ra cũng thật xấu hổ, mang tiếng tới chăm sócngười ốm, nào ngờ lại được đối phương chăm sóc lại. Có điều, nhìn sắcmặt của anh cũng khá lên rồi, chắc cũng đã khỏi ốm.

Sau khi ăn xong, Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt đã đặt hợp đồng đi xe chung lên trên bàn, chớp mắt một cái, không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh ngồi xuống trước mặt mình, chỉ vào hợp đồng nói: “Thay đổi một chút.”

“Thay đổi gì?”

“Đổi thành miễm phí, còn nữa, kỳ hạn hợp đồng sửa thành vô thời hạn.” Doanh Thiệu Kiệt nói ra suy nghĩ của mình bằng một thái độ vô cùngnghiêm túc, không có chút đùa cợt nào. Anh yêu cô, muốn đưa đón cô đilàm, càng muốn cô ngồi bên cạnh anh, nghe tiếng nói ríu rít của cô, ngắm nhìn cô ngủ say sưa. Chỉ cần cô ở bên cạnh, mọi thứ đều trở nên tuyệtvời, Tô Duyệt Duyệt trong lòng rất vui, niềm vui tự nhiên sinh ra lạikhông phải xuất phát từ tiền bạc mà ở sự biến đổi quan hệ giữa haingười, chỉ là anh vẫn chưa nói ra câu ấy, cần phải “phạt cảnh cáo” mộtchút mới được.

“Trước mắt chưa nhận, đợi em về suy nghĩ kỹ rồi sẽ bảo anh sau.” Nóixong, Tô Duyệt Duyệt cầm lấy bản hợp đồng rời đi, để lại Doanh ThiệuKiệt đứng sững ở đó.

Vào sáng thứ Ba, chuyện liên quan tới việc thăng chức của Tống DậtTuấn lại trở thành tiêu điểm đàm tiếu, giữa lúc mọi người đang bàn tánrôm rả, Shelly gọi Tiểu Ngô ra, nhân viên của bộ phận Quản lý hợp đồnglại không để ý tới việc này, chỉ tới khi họ rời đi được khoảng nửatiếng, phòng IT đột nhiên cử hai người xuống mang máy tính của Tiểu Ngôđi, lúc này mọi người mới ý thức được rằng có chuyện quan trọng đã xảyra. Một công ty lớn muốn sa thải một người, liệu có cần thiết phải tốncông ngắt điện thoại, mang máy tính đi như vậy không.

Cả buổi sáng không thấy Tiểu Ngô trở về, cho tới khi Tô Duyệt Duyệthẹn Doanh Thiệu Kiệt ở trong tháng máy thì cô mới phát hiện thấy TiểuNgô cũng xuống cùng nhưng cô ta không nhìn Tô Duyệt Duyệt mà cúi gằm mặt bước ra khỏi thang máy đi tới phòng làm việc. Tô Duyệt Duyệt nhìn côta, quay lại thấy Doanh Thiệu Kiệt đưa mắt ra hiệu với mình, bèn bướcvào thang máy. Trong thang máy còn có những đồng nghiệp khác của JSCT,do quy chế của công ty, mọi liên hệ chỉ có thể ngầm ra hiệu cho nhau.Cách thức khiến hai bên cảm thấy bị bó buộc kiểu này thật là khó chịu,trước đây khi Tô Duyệt Duyệt và Tống Dật Tuấn còn ở bên nhau cô không hề cảm thấy nhưng hiện tại muốn nói chuyện với Doanh Thiệu Kiệt, lại phảinhìn trước ngó sau, sợ bị người khác nhìn thấy. Nín nhịn, cố gắng nínnhịn, chỉ thỉnh thoảng viết một bức thư nói dăm ba câu trao đổi.

Người đàn ông ở tầng trên cũng cảm thấy khó chịu, tuy một mình ngồitrong phòng làm việc nhưng tâm trí lại phân tán ghê gớm, đến nỗi khi Ada bưng cà phê vào, hỏi thăm anh vài ba câu mà một lúc sau anh mới có phản ứng.

Ada rất thích mẫu người như Doanh Thiệu Kiệt, thường tìm cơ hội nóichuyện với anh, đặc biệt là khi Doanh Thiệu Kiệt được sếp lớn Wagner vôcùng trọng dụng thì cô ta càng mong muốn chiếm được tình cảm của anhhơn. Cô ta nói với Doanh Thiệu Kiệt về chuyện Tiểu Ngô của bộ phận Quảnlý hợp đồng sắp rời khỏi công ty, Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy rất kỳ lạ,một phụ nữ đang mang thai sao lại muốn rời khỏi công ty chứ? Có điều,lúc trưa gặp cô ta, anh thấy mặt cô ta ướt đẫm nước mắt.

“Tôi nghe nói cô ấy là chị họ của Emma, chuyện của Kevin vài ngàytrước, cô ta cũng tham dự vào. Thế nào? Đây chẳng phải là một bí mậtkinh thiên động địa sao?” Ada hỉ hả nói. Không phải việc của mình, chẳng cần bận tâm. Doanh Thiệu Kiệt đã hiểu rõ sự lành lùng và tàn khốc ởchốn kèn cựa chức vụ như thế này nhưng có lẽ Ada lại không biết tronglúc thờ ơ lạnh lùng với người khác thì sự hân hoan hỉ hả của cô ta cũngrất có thể sẽ biến mất vào một tháng sắp tới nào đó.

“Không, không hiểu lắm.”

Ada thấy Doanh Thiệu Kiệt chẳng hiểu gì, bèn kể thêm vài chuyện, mỗicâu chuyện được kể ra, Doanh Thiệu Kiệt lại thấy ớn lạnh thêm một chút.Tuy bản thân không qua lại với Emma, mà cũng hiếm khi tiếp xúc với TiểuNgô nhưng để đạt được mục đích chính trị, đến cả phụ nữ mang thai cũngvào cuộc, chuyện này quả thật khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Tuy nhiên, lúc tan làm, khi Tô Duyệt Duyệt hỏi Doanh Thiệu Kiệt cóbiết vì sao Tiểu Ngô sắp rời khỏi JSCT không thì anh thấy cô có vẻ rấttiếc nuối, tuy Tiểu Ngô nhiều lần làm khó cô nhưng nhìn thấy người đồngnghiệp cùng làm với mình bao ngày qua giờ bỗng chốc rời xa, hơn nữa lạicòn đang mang thai thì trong lòng cô dâng trào nỗi xót xa nghẹn đắng.Tuy Vu Tiểu Giai nói công ty phải bỏ ra một khoản tiền lớn để đền bù cho Tiểu Ngô vì đã sa thải phụ nữ mang thai, Tiểu Ngô nên vui mừng mới phải nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn cảm thấy làm việc có lẽ không chỉ vì kiếmtiền.

Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt bần thần suy nghĩ bèn nói láisang chủ đề khác. Lâu lắm mới được cùng cô sánh bước trên con đường vàolúc hoàng hôn như thế này, cảm giác thật tuyệt vời.

“Anh có thấy chốn kèn cựa chức vụ kiểu này quá tàn nhẫn không? Suynghĩ của con người cũng sẽ tàn nhẫn theo, liệu có phải sẽ không thể sinh tồn ở nơi như vậy?”

“Duyệt Duyệt này.”

“Dạ.”

“Là chính mình!”

Là chính mình? Là chính mình ở chốn kèn cựa, bon chen, ba chữ ngắnngủi này muốn làm được đâu phải dễ. Tuy nhiên, anh nói đúng, ở trong môi trường này, nếu đến bản thân cũng không làm nổi thì còn có thể theođuổi cái gì được chứ?

Về tới vườn hoa Mỹ Lệ, Doanh Thiệu Kiệt dừng xe, muốn đi mua đồ ăncùng Tô Duyệt Duyệt, hai người vừa bước xuống nói được dăm ba câu thìnghe thấy phía sau xe vọng lại tiếng nói của Như An Tâm: “Tô DuyệtDuyệt!”

Chương kết: Sự ra đi trong đêm

Hai người cùng ngoảnh mặt lại, đã thấy Như An Tâm sải bước tới giơ cả bàn tay giáng thẳng vào mặt Tô Duyệt Duyệt. Một cú tát bỏng rát! TôDuyệt Duyệt sững sờ, kinh hãi đứng ngay tại chỗ. Doanh Thiệu Kiệt theobản năng che chắn cho cô, quát lên đầy giận dữ: “Cô điên rồi!”

Không chỉ lời nói mà ngay cả ánh mắt của Doanh Thiệu Kiệt cũng đangnhìn xói thẳng vào Như An Tâm, chẳng khác gì một con dao nóng đỏ rựcđang cứa sâu vào tim gan cô ta. Anh ta đã vì Tô Duyệt Duyệt mà gầm lênnhư vậy với mình? Vì sao chứ? Vì sao lại quát nạt mình thế chứ? Là côta, đúng, là Tô Duyệt Duyệt, sự xuất hiện của cô ta đã khiến mình mất đi cơ hội nối lại tình duyên với Doanh Thiệu Kiệt. Mình muốn trở về cuộcsống bình thường, vì sao cô ta lại cản mũi mình chứ? Mình đã trải quanỗi nhục nhã ê chề, người tình sau khi chơi chán chê thân xác, lại không hề có ý muốn hỏi cưới mình. Tiền, hóa ra là tiền, tới lúc tiền nhiều có thể gột rửa thì Như An Tâm mới phát hiện ra sự ô uế trên cơ thể mình đã không thể gột sạch nổi. Tất cả những thứ này đều do ai tạo nên? Rốtcuộc là ai tạo nên?

Là cô ta - Tô Duyệt Duyệt.

Như An Tâm hận Tô Duyệt Duyệt, hận tới tận xương tủy. Doanh ThiệuKiệt càng che chở cho cô gái này thì Như An Tâm càng oán hận cô gái nàyhơn. Như An Tâm tức nghẹn cổ, dằn lên từng tiếng: “Doanh Thiệu Kiệt, emnói để anh biết, hiện em đang nắm giữ rất nhiều tư liệu về mối quan hệmờ ám giữa Tống Dật Tuấn và Lâm Tử Văn, nếu anh không muốn cuộc đời anhta bị hủy hoại thì anh và cô ta phải...”

Như An Tâm chỉ tay vào Tô Duyệt Duyệt, móng tay đỏ chót của cô tachẳng khác gì lưỡi rắn khát máu đang thè lè, nói tiếp: “... Chia tay!”

Tô Duyệt Duyệt bất giác ý thức được hóa ra Như An Tâm là người yêutrước đây của Doanh Thiệu Kiệt. Cô ta đang dùng Tống Dật Tuấn để uy hiếp anh, rốt cuộc giữa anh và Tống Dật Tuấn có mối quan hệ gì? Tất cả những việc này tới quá đường đột khiến cô bất chợt không dám tin rằng mìnhsống trong một hiện thực có quá nhiều cạm bẫy. Cô đưa mắt nhìn DoanhThiệu Kiệt để tìm câu trả lời, anh nhìn cô như muốn xin lỗi, rồi quaysang người phụ nữ có vẻ đang phát điên kia, trả lời một câu lạnh lùng:“Cô làm vậy càng khiến tôi ghét cô hơn.”

“Hơ, ghét em?” Một tiếng cười khẩy phát ra từ đôi môi co giật, vẻ dịu dàng đằm thắm của người con gái biến dạng méo mó chỉ vì lòng thù hận.Trước đây, anh cũng đã từng che chở để mình không bị bất cứ tổn thươngnào giống như đang che chở cho Tô Duyệt Duyệt. Khi đi trên đường, baogiờ anh cũng đi phía bên ngoài, khi chen lấn ở sân ga, bao giờ anh cũngkéo mình vào sát lòng, khi ngồi trên xe ô tô phóng bạt mạng, bao giờ anh cũng chọn ngồi ở góc nguy hiểm... từng kỷ niệm cứ thế ùa về trong lòngNhư An Tâm. Vậy mà giờ đây tất cả đều tan biến như bong bóng xà phòng bị nổ tung vào thời khắc đẹp nhất khi đang bay lên bầu trời, thứ còn lạitrong anh là “chán ghét”.

“Duyệt Duyệt, chúng ta đi mua đồ ăn thôi!”

Chúng ta? Mua đồ ăn?

Ngôi nhà ở vườn hoa Mỹ Lệ là phòng cưới của họ. Không, Như An Tâm này mới là chủ nhân của ngôi nhà đó. Tô Duyệt Duyệt, cô ta có tư cách gì mà thay mình trở thành người yêu bên cạnh anh chứ? Một tiếng gào chói tayvang lên nhấn chìm nghỉm từ “vâng” đáp lại của Tô Duyệt Duyệt, xộc thẳng vào màng nhĩ hai người, thậm chí khiến một vài người qua đường cũnggiật mình trố mắt nhìn: “Tôi mới là vợ của anh ấy!”

Còn gì là thể diện, còn gì là tôn nghiêm, cô ta bất chấp tất cả, chỉcần anh, cô ta kéo ống tay áo anh, khóc rưng rức, nước mắt thành hàngnhỏ xuống. Anh có đau lòng vì mình không? Đáng lẽ anh phải đau lòng vìcô chứ, chẳng phải thế sao? Trước đây, mỗi lần cô khóc, anh thường lấyngón tay lau nhẹ những giọt nước ở khóe mắt, còn nhẹ nhàng kéo hai bênkhóe miệng cô lên chạm vào nước mắt, để cô giống như là đang cười, rồibảo với cô rằng, cụ cười của cô đẹp nhất trên thế gian này. Giờ Như AnTâm đang chờ đợi, đợi anh lau nước mắt cho cô, nói với cô rằng: “Nụ cười của em đẹp nhất trên thế gian này.”

Tuy nhiên, mặc cho nước mắt chảy, anh lại lạnh lùng vô cảm giật phắtkhỏi bàn tay đang túm ống tay áo mình, nói với Tô Duyệt Duyệt: “Chúng ta đi!”

Doanh Thiệu Kiệt dắt Tô Duyệt Duyệt tới cổng vào khuôn viên vườn hoaMỹ Lệ, bàn tay anh nắm chặt bàn tay cô, dường như giữa những ngón tay họ có nam châm, hút chặt lấy nhau không tách rời.

Người xung quanh nhìn cô gái vừa gào thét chói tai bằng ánh mắt thông cảm, chẳng phải hiện giờ cô chỉ có thể làm bạn với “bi thương, cô đơn,một thứ cũng chẳng có” sao?

Trong làn nước mắt nhạt nhòa, bóng hai người càng lúc càng xa khuất.

“Tao không có được thì mày cũng đừng hòng mơ!” Cơn tức giận trào dâng trong lòng dẫn tới một suy nghĩ vô cảm. Cô ta chạy vội về xe của mình,do bước vội mà vấp chân đau điếng nhưng sự đau đớn này cũng không thểlấn át hỏa khí đang bốc cao ngùn ngụt trong lòng cô ta, bên tai vẫn văng vẳng bốn từ không dứt. “Mày đừng hòng mơ!”, “Mày đừng hòng mơ!”

Chiếc xe nổ máy, rồ ga nhắm thẳng về phía cổng vườn hoa Mỹ Lệ nơi khuất bóng hai người...

“Duyệt Duyệt, kỳ thực, kỳ thực Tống Dật Tuấn là...” Tiếng động cơ ôtô gầm rú đâm thẳng tới từ phía sau như thể đang lao đi trên đường đua,nhấn chìm toàn bộ câu nói của Doanh Thiệu Kiệt.

Ngay lập tức, một tiếng “rầm” chấn động màng nhĩ chẳng khác gì tiếngsấm vọng lại từ phía sau hai người, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, tiếng gọi xe cứu thương, tiếng gọi cảnh sát, một cảnh hết sức náoloạn...

“Cứu tôi với!”

“Gọi cấp cứu 120!”

“Mau lên, gọi cảnh sát 110!”

Ở cổng vào vườn hoa Mỹ Lệ, một chiếc xe Audi TT màu trắng tông thẳngvào bức tượng điêu khắc bằng đá ở cách khuôn viên vườn hoa không xa,khiến một nửa bức tượng nứt toát đè lên trên mui xe, đá và kính vỡ vụnbắn tung tóe trên đất, trước sự va đập mạnh mẽ này, túi khí bung ra chekín cả khoang lái, ở ghế ngồi phía sau, một chú chó Schnauzer đang vôcùng hoảng loạn bấu chặt vào mặt kính.

Cách chiếc xe này không xa, một chiếc Audi TT màu bạc bị cong móp đầu xe, dưới đất loang lổ một bãi dầu lớn, nhìn vào vết bánh xe màu đen inhằn trên đất đủ biết tốc độ xe nhanh thế nào.

“May mà có chiếc xe kia chặn lại, cô gái đó điênrồi!” Mọi người kinh hãi gọi điện báo cảnh sát.

Là xe của Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt Duyệt bàng hoàng sửng sốt nhận rachiếc xe của anh. Doanh Thiệu Kiệt đi bên cạnh cô đã xông lên phía trước từ lúc nào, đẩy đám người đang xúm lại giúp đỡ, gắng sức kéo cửa xe ra, miệng hốt hoảng gào lên: “Dật Tuấn!”

“Dật Tuấn...”

Doanh Thiệu Kiệt kéo tuột găng tay, ra sức kéo cửa xe như một kẻđiên, bàn tay thò qua cửa kính vỡ vào bên trong lôi kéo hết cỡ, khungcửa biến dạng méo mó đã làm rách toạt một miếng lớn ở ống tay áo anh,tuy nhiên anh vẫn không hề dừng lại, miệng vẫn không ngừng gào lên: “Dật Tuấn!”

Máu đỏ tươi tụ thành dòng chảy xuống trên túi khí màu trắng, bộ mặtđẹp trai của người ngồi trên xe đã bị “tô vẽ” bởi rất nhiều vết máukhông biết ở đâu trào ra, và rồi cổ họng anh khẽ lay động, phát ra mộttiếng trầm thấp: “Anh trai.”

“Dật Tuấn, đừng sợ, đã có anh ở đây, em sẽ không sao đâu!” DoanhThiệu Kiệt nhẹ nhàng vỗ lên má Dật Tuấn, ý chừng bảo anh hãy kiên nhẫn.Còn bản thân đã tìm được một công cụ bằng sắt, nỗ lực bẩy cửa xe ra, tuy nhiên, cửa xe cong queo méo mó đã kẹp chặt chân Tống Dật Tuấn, máu chảy ướt đẫm đũng quần.

Không sao, không sao, anh không thể để em trai của mình xảy rachuyện, anh sẽ nghĩ cách, anh chắc chắn sẽ tìm ra cách. Không người trợgiúp, vào thời khắc này, chẳng có một ai trợ giúp, dù anh đã cố hết sức, chiếc xe chỉ khẽ rung lên, còn cửa xe vẫn im lìm chẳng mảy may xê dịch.

“Anh...” Tống Dật Tuấn khẽ lắc đầu, giọng run run: “Vô ích thôi!”

Hôm nay, Tống Dật Tuấn tới tìm Tô Duyệt Duyệt, anh muốn nhân cơ hộiđưa Bồn tắm nhỏ về để nói chuyện với cô. Quãng thời gian anh ở bên côanh cảm thấy vui vẻ nhất. Giờ anh đã từ chức, anh sẽ tìm một công việcmới thực sự thuộc về mình, hy vọng cô sẽ cho anh cơ hội làm lại từ đầu.Nào ngờ, khi tới cổng vườn hoa Mỹ Lệ, anh nhìn thấy cô ngồi trên xe anhtrai mình, đã thế còn chuyển từ ghế sau lên ghế bên cạnh.