Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 31: Cơ cấu tổ chức và đấu tranh quyền lực



Tuy ở cuộc họp liên hoan cuối năm đã tuyên bố việc Doanh Thiệu Kiệtsẽ gia nhập JSCT nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải được thông qua rõ ràng bằng văn bản thì sẽ tốt hơn và có sức thuyết phục hơn nhiều. Sáng sớmngày thứ Hai của tuần sau đó, sơ đồ tổ chức bộ máy của JSCT sau khi cónhững thay đổi, điều chỉnh đã được gửi đến toàn bộ nhân viên của bộ phận này dưới hình thức thông báo quan trọng của công ty. Lúc này, vị trícủa Doanh Thiệu Kiệt trong công ty là “chỉ đứng dưới tổng giám đốc vàđứng trên tất cả các giám đốc khác”. Vị trí này của Doanh Thiệu Kiệtcũng giống như vị trí của tể tướng trong các vương triều thời xưa, “chỉdưới một người và trên vạn người”, hơn nữa, trong thông cáo còn chỉ rõ,Doanh Thiệu Kiệt là tổng phụ trách dự án S, tức là người có quyền điềuđộng bất cứ nhân viên nào thuộc bộ phận có liên quan trong JSCT làmthành viên của dự án S, các giám đốc bộ phận phải có nghĩa vụ phối hợpvà trợ giúp.

Tuy nhiên, chỉ vài phút sau đó, những tin tức sơ bộ về dự án S đãđược truyền đến tai hết thảy mọi người. Dự án S chính là công trình xâydựng sân bay ở thành phố A, Tập đoàn JSCT đã nắm được toàn bộ gói thầunày ở khu vực Trung Quốc, trở thành công ty dự án duy nhất của bộ Thôngtin, JSCT đảm nhận phụ trách phần thông tin của cả gói thầu, tổng mứcđầu tư của dự án vào khoảng năm mươi tám triệu Nhân dân tệ, tiến hànhthi công theo ba giai đoạn.

Đây là hợp đồng lớn nhất mà JSCT giành được kể từ sau khi thành lậpcông ty nên mọi việc cả công ty coi đây là dự án lớn chắc chắn là mộtđiều không cần phải bàn cãi. Trong lúc tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi về “tính hoành tráng” của hợp đồng này thì Amy - nhân viên bộ phậnNhân sự - đột nhiên gọi cho Tô Duyệt Duyệt, yêu cầu cô lên phòng họptầng trên. Vừa sáng sớm đã phải phiền lòng vì chuyện Durex xảy ra trênxe của Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt đang đau đớn, khổ sở không biếtphải làm sao thì bị triệu tập gấp lên phòng họp, liền nghĩ ngay rằngkhông biết có phải vì mình đã làm sai việc gì đó không, trong lòng cảmthấy vô cùng lo lắng.

Tuy nhiên khi cô lên đến phòng họp ở tầng trên liền bắt gặp ngay nụcười lạnh nhạt của Amy: “Sue, họp xong cô đến chỗ tôi lấy bản đánh giáthời gian thử việc vừa rồi nhé!”

“Vâng!”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Tô Duyệt Duyệt vội vã gật đầu, trong lòng hoang mang, lo lắng mangtheo tập tài liệu đi vào phòng họp, trong phòng đã có rất nhiều đồngnghiệp làm việc ở các bộ phận như bộ phận Thu mua, bộ phận Dự án, bộphận Chất lượng, bộ phận Phục vụ, bộ phận Kỹ thuật,… đến cảđồng nghiệp làm việc tại bộ phận Tài vụ cũng theo sau Tô Duyệt Duyệttiến vào phòng họp. Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.Tréo ngoe nhất mà cũng quan trọng nhất chính là kẻ “dâm đãng” với cáimũi lọ hoa đang đứng thẳng lưng trong bộ com lê trên bục chủ tọa củaphòng họp, cất giọng sang sảng: “Các bạn đồng nghiệp thân mến, tôi tinrằng tất cả các bạn đều đã nhận được thông báo của công ty, đối với JSCT thì dự án S chính là một trong những dự án trọng điểm nhất của năm nayvà cả trong năm tới, vì vậy, việc mời mọi người đến đây dự buổi họp công khai dự án như thế này cũng chính là để nhận được sự ủng hộ, phê chuẩncủa các đồng chí giám đốc phụ trách từng bộ phận. Đương nhiên, nếu cácvị không đồng ý tham gia vào dự án này thì có thể trình bày ngay tạiđây, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc hay gây khó dễ gì cho các vị cả.”

Mọi người hoặc gục gặc đầu hoặc giả vờ lật giở mấy trang tài liệu đặt trên bàn nhưng tuyệt nhiên không một ai đưa ra kiến nghị gì với lời nói của Doanh Thiệu Kiệt. Điều này không có nghĩa là Doanh Thiệu Kiệt đãthuyết phục được tất cả mọi người, mà là khoảng cách giữa mọi người vớianh ta đang quá xa cách, xa tới mức tất cả đều không biết phải nói gìvới vị Giám đốc kỹ thuật vừa được tổng bộ điều tới này.

“Xin lỗi, tôi làm phiền một chút.” Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họpđang đóng chặt chợt bị đẩy ra, một mùi nước hoa nam tính nhẹ nhàng phảng phất bay vào trong phòng. Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp thu lại ánh mắtkinh ngạc của mình thì người đàn ông vừa bước vào phòng đã cất tiếngnói: “Eric, xin lỗi một chút, tôi đang cần cô Sue giúp cho một vài việc. Hơn nữa, cô ấy vẫn chưa có đủ kinh nghiệm quản lý những hợp đồng lớnnhư thế này. Tôi đã nói với Roger rồi, Tiểu Ngô bên bộ phận Quản lý hợpđồng trong công ty chúng ta thích hợp đẻ làm việc này hơn cả.”

“Kevin, lúc trước Shelly đã đồng ý việc này rồi.” Doanh Thiệu Kiệt đã biết sự bất mãn của Chu Hâm đối với Tô Duyệt Duyệt trong buổi họp liênhoan cuối năm nên giờ tự mình đưa ra yêu cầu Tô Duyệt Duyệt gia nhập vào dự án S tuy không thật sự thỏa đáng lắm nhưng việc này có thể giúp côấy tránh được việc bị người khác kèn cựa, hãm hại nên đã đưa ra yêu cầunày với Shelly, mà Shelly tức trước đã ngầm đồng ý với Chu Hâm là nhấtđịnh phải đá Tô Duyệt Duyệt ra khỏi JSCT, nếu để cô ta gia nhập dự án Smà phạm phải bất cứ một sai lầm nhỏ nào thì ngay đến Tống Dật Tuấn cũngkhông thể che chở cho cô ta được nữa. Vì vậy, theo lẽ tự nhiên, Shellyliền đồng ý ngay với yêu cầu của Doanh Thiệu Kiệt.

“Nhưng bộ phận Quản lý hợp đồng, chính là bộ phận của tôi, Shelly chỉ chấp hành theo sự sắp xếp của tôi mà thôi. Người mà tôi điều đến choanh chắc chắn phải là người phù hợp nhất đối với bộ phận Quản lý hợpđồng, cô ấy biết cách giúp anh giải quyết rất nhiều vấn đề.”

“Trên thực tế, tôi cũng đã xem xét trường hợp của Tiểu Ngô, tuy nhiên bộ phận Nhân sự lại báo cho tôi biết rằng cô ấy đang có thai, rất cóthể phải giữ gìn thai nhi thật cẩn thận. Vì vậy, tôi đành phải miễn chocô ấy việc này.”

Doanh Thiệu Kiệt trình bày mọi suy nghĩ của mình một cách rất thẳngthắn và kiên quyết, Tống Dật Tuấn đột nhiên cảm thấy bầu trời của anh ta trở nên u ám, Tô Duyệt Duyệt cũng vậy. Chuyện Tiểu Ngô đang có thaithật ra là một bí mật mà cả hai người bọn họ đều không hay biết, trongkhi Doanh Thiệu Kiệt - một người mới được điều đến bộ phận này lại biếtrõ ràng như vậy. Tuy nhiên, kinh nghiệm của Tống Dật Tuấn trên thươngtrường không phải chỉ là ngày một ngày hai, đối với những trường hợp như thế này, chắc chắn anh ta sẽ có cách giải quyết ổn thỏa. Vì vậy, anh ta bèn trả lời Doanh Thiệu Kiệt bằng một giọng rất ôn hòa, nhã nhặn: “Nếuanh không yên tâm về Tiểu Ngô, vậy tôi sẽ thương lượng với Shelly để tìm một người khác phù hợp nhất cho anh.”

Tống Dật Tuấn vừa nói vừa kéo một chiếc ghế trống ở bên cạnh ngồixuống, gật gật đầu ra hiệu với Tô Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, giờ cô hãyđi phụ giúp bộ phận Dịch vụ trước đã, tôi sẽ thay mặt bộ phận chúng tatriển khai cuộc họp này.”

Tô Duyệt Duyệt vội vàng “vâng” một tiếng, sau đó liếc sang DoanhThiệu Kiệt, chỉ kịp nhận thấy vẻ bất mãn trong ánh mắt của anh nhưng rồi lại nhanh chóng dùng cái gật đầu đầy ẩn ý để trả lời cho những nghi vấn của Tô Duyệt Duyệt. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng họp một cách rất tựnhiên. Doanh Thiệu Kiệt biết rõ rằng, dự án S không phải chỉ là một dựán đơn thuần mà phía sau nó sẽ là cả một cuộc đấu tranh “quyền lực chính trị” hay thậm chí là cả một âm mưu vô cùng đen tối. Cũng chính vì lý do này mà tất cả các thành viên tham gia dự án S đều là những ngườiđã từng có trên năm năm kinh nghiệm làm việc tại công ty, Doanh Thiệu Kiệt đãxem xét rất kỹ bản sơ yếu lý lịch cũng như những đánh giá thành tích,hiệu quả làm việc cúa từng người trong thời gian trước. Tất cả nhữngnhân viên này đều thể hiện rất tốt trong công việc và đều đang nuôi khát vọng được thăng chức. Đối với họ, việc gặp được thời cơ này ở JSCT được xem là phù hợp nhất. Cũng chính vì nguyên nhân này mà họ hoặc có thể sẽ là người giành chiến thắng sau cuộc cạnh tranh vô cùng cam go, khốcliệt hoặc sẽ phải trở thành một vật hy sinh vô nghĩa.

Những trường hợp như thế này cũng không hẳn là quá xa lạ đối với bấtkỳ một công ty nào. Doanh Thiệu Kiệt biết rất rõ điều đó, thậm chí anhcòn đã từng nếm trải cảm giác là một quân cờ bị điều khiển khi khôngđứng ở vị trí của một CEO. Nếu chiến thắng, bạn sẽ trở thành công thầnvĩ đại nhưng nếu thua cuộc, bạn sẽ chẳng có gì, thậm chí đến cơ hội được tiếp tục làm việc tại Tập đoàn JSCT cũng mất. Nghĩ đến điều này, bấtgiác Doanh Thiệu Kiệt lại nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt Duyệt vừa khuấtkhỏi phòng họp, lòng thầm mong cô có thể đứng ngoài tất cả mọi sự rắcrối này, bởi nếu bị cho thôi việc ở tập đoàn này, liệu cô có thể tìmđược một nơi nào tốt hơn ở đây không?

Doanh Thiệu Kiệt cúi đầu, hàng lông mày nhíu lại, lật giở tập tàiliệu, tiếp tục nói: “Trước mặt mọi người là bảng kế hoạch cũng như những thông tin cụ thể về dự án S, vì thời gian hoàn thành dự án khá dài nênmọi người sẽ bắt tay vào thực hiện nó sau khi đã hoàn thành những phầnviệc hiện tại còn đang dang dở. Nhà thầu chính của dự án S chính là Tậpđoàn JSCT, mà dự án này cũng không cần thiết phải chia ra làm các góithầu nhỏ lẻ. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần phải làm việc thật kĩ với cácbên phối hợp và những nhà thầu nhỏ khác.”

Sau khi buổi họp công khai về dự án S diễn ra được nửa giờ, Tống DậtTuấn mang theo một tập tài liệu đi xuống tầng dưới, nét mặt hiện rõ sựđăm chiêu, còn liên tục đưa tay chỉnh chiếc cà vạt, có cảm giác món đồphụ kiện đơn giản thường ngày này giờ đã biến thành một thứ rất vướngvíu, khó chịu.

Vu Tiểu Giai vốn đã mang tập tài liệu đó đi trình ký, nhưng lại chưathông báo với Tống Dật Tuấn về việc này, thế nên vị giám đốc trẻ tuổiđẹp trai đó bèn hạ giọng gọi Shelly vào phòng làm việc của mình. Qua một lớp kính ngăn, Vu Tiểu Giai nhìn thấy Tống Dật Tuấn đưa tay tháo cà vạt quẳng đi, đồng thời quẳng tập tài liệu xuống bàn, Shelly bèn vội vàngkéo tấm mành sáo trong phòng lại.

Vào công ty làm việc đã nhiều năm nhưng chưa từng được chứng kiếncảnh tượng này lần này, Vu Tiểu Giai bèn ba chân bốn cẳng chạy đến bênTô Duyệt Duyệt, hỏi: “Này, đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy cảnh gì?”

Tô Duyệt Duyệt vừa sắp xếp lại tài liệu vừa hỏi: “Cảnh gì thế?”

“Kevin nổi điên thật rồi. Tôi vừa nhìn thấy anh ta tháo tung cà vạt,còn ném hết tài liệu đi. Trời ơi, nếu Shelly không kéo rèm xuống thì tôi sẽ còn được xem tiếp nhiều chuyện lắm!”

“Anh ấy nổi điên thật à?”

Tô Duyệt Duyệt vội vã quay lại nhìn Vu Tiểu Giai, cô ta bèn bĩu môinói: “Đương nhiên, tôi làm việc ở JSCT lâu thế rồi nhưng chưa từng nhìnthấy Kevin nổi giận bao giờ, không phải cô vừa nói với Shelly là anh ấyđi dự họp triển khai dự án S sao? Tại sao lúc quay về lại thành ra nhưvậy nhỉ? Thế nhưng, bộ dạng nổi cáu của Kevin vẫn đầy khí chất, anh ấytrông như nam diễn viên chính trong phim ấy.”

Vu Tiểu Giai nói một hơi dài, vừa nói vừa khoa chân múa tay phụ họakhiến Tô Duyệt Duyệt không kìm nổi, liếc nhanh về phía cánh cửa phòngđang đóng kín kia. Cô nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra lý do khiến choTống Dật Tuấn nổi giận đến vậy. Tuy nhiên, Kevin đối xử với cô rất tốt,từng câu từng chữ anh ta viết trong tờ nhận xét thời gian thử việc củacô tại công ty đều tốt vô cùng, thậm chí còn đề xuất sẽ tăng lương chocô sau ba tháng thử việc nữa. Nếu xét những sai sót mà cô từng phạm phải trước đó thì việc không chấm dứt thời hạn thử việc đã là một đặc ân quá lớn rồi chứ nói gì tới chuyện tăng lương. Tô Duyệt Duyệt biết rõ rằng,nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là vì Kevin đang thích cô.

Đây hoàn toàn không phải là sự tán tỉnh mà là mối quen thân giữachàng hoàng tử và nàng Lọ lem, mà cô đâu có vẻ đẹp rực rõ như nàng LọLem. Tống Dật Tuấn nói chuyện với Shelly rất lâu, đến tận hơn mười haigiờ trưa mà hai người vẫn chưa ai ra khỏi phòng. Tô Duyệt Duyệt bất giác liếc mắt về phía cánh cửa phòng, trong lòng chợt thấy lo lắng cho TốngDật Tuấn. Lúc ăn trưa, Tô Duyệt Duyệt gặp Doanh Thiệu Kiệt. Như mọi khi, Doanh Thiệu Kiệt lấy thêm hai thìa cơm to vào khay cơm của mình, nhìnthấy Tô Duyệt Duyệt bèn ra hiệu cho cô cùng ngồi ăn. Tô Duyệt Duyệt thấy không thoải mái lắm, nghĩ đến hộp Durex trên xe của Doanh Thiệu Kiệt,trong lòng cảm thấy không vui nên bèn đi đến ngồi đối diện với một đồngnghiệp khác làm ở bộ phận Dịch vụ.

Doanh Thiệu Kiệt lắc lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ vài phút. Vừa rồi,trong cuộc họp, anh đã giao nhiệm vụ, yêu cầu bộ phận Thu mua và bộ phận Quản lý hợp đồng tìm gấp tài liệu về các công ty chịu trách nhiệm cácgói thầu nhỏ lẻ cũng như toàn bộ hợp đồng giao dịch giữa JSCT với cáccông ty đó trong vòng ba năm trở lại đây. Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻđơn giản nhưng dụng ý của nó lại vô cùng sâu sắc. Những người bìnhthường khi nhìn vào việc này sẽ không thể rút ra được điều gì nhưngDoanh Thiệu Kiệt lại không giống như vậy, anh được đào tạo nên từ JSCT,anh hiểu rất rõ mọi ngóc ngách của công ty, giao việc cho anh cũng cónghĩa là công ty đã trao cho anh quyền lực. Hơn nữa, khi lần đầu tiênTống Dật Tuấn đưa ra ý kiến phản đối việc này, đương nhiên không phải vì anh ta không muốn bàn giao mà vì không tiện bàn giao. Nguyên nhân đềulà vì những tư liệu cần lưu giữ của bộ phận Quản lý hợp đồng. DoanhThiệu Kiệt là người phụ trách dự án S, vì vậy, anh chỉ nên phụ trách mỗi dự án S chứ không nên quản những công việc khác. Tuy nhiên, Doanh Thiệu Kiệt cũng có lý do để không làm theo yêu cầu đó, anh nói rằng để đảmbảo cho dự án S được tiến hành một cách thuận lợi, tất cả những việc anh đang làm chỉ nhằm phục vụ cho dự án đó, hơn nữa còn là quá trình chuẩnbị dài hơi cho những dự án lớn tiếp theo của công ty.

Những người khác cùng dự họp hôm đó cũng chỉ nghe vậy, biết vậy. Phần lớn bọn họ đều còn rất trẻ nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được sựcạnh tranh khốc liệt giữa Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn, tất cảnhững lời đối đáp khiêm nhường, ôn hòa kia đều chỉ là sự châm ngòi củamột cuộc chiến nảy lửa. Cuộc chiến này dường như đã được bắt đầu từ cônhân viên Tô Duyệt Duyệt, tuy nhiên, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một mồi nhử mà thôi.

Sau giờ ăn trưa, người đồng nghiệp ở bộ phận Dịch vụ vì có việc bậnnên đã rời đi trước, Tô Duyệt Duyệt vừa bước vào thang máy để chuẩn bịlên tầng trên thì Doanh Thiệu Kiệt cũng bước vào theo. Vì đã qua giờ ăntrưa nên thang máy rất vắng người. Tô Duyệt Duyệt cố tình ấn nút chờnhưng đợi mãi vẫn không có ai bước thêm vào bên trong thang máy.

“Không còn ai đâu.” Doanh Thiệu Kiệt vừa nói vừa nhấn nút đóng cửalại. Tô Duyệt Duyệt vừa bĩu môi vừa quay mặt đi hướng khác, cố ý khôngđáp lời. Thế nhưng người đàn ông bên cạnh cô đã cất tiếng hỏi: “À ờ,không phải tôi giả vờ đâu, lúc nào tôi nói chuyện với phụ nữ cũng đềunhư vậy cả. À, tối nay, tôi mời cô đi ăn được không?”

Mời ăn cơm tối?

“Con gà sắt” mà cũng biết mời người khác ăn cơm tối? Chẳng phải lầnnào anh ta cũng đều hận không thể mang hết tiền của cô dán lên ngườimình sao, thế mà hôm nay còn định mời cô ăn cơm tối nữa? Còn nhớ lầncuối cùng hai người ăn với nhau là ăn lẩu ở nhà. Tuy nhiên, những lờianh ta vừa nói không lẽ là để giải thích cho nguyên nhân tật nói lắp của mình? Không, rõ ràng anh ta đang dùng một bí mật khác để dần dần lấylại uy tín cho mình, tâm địa anh ta càng lúc càng trở nên xấu xa, xấu xa đến mức mang cả “chuyện riêng tư” của mình ra làm thứ đồ trao đổi.

“Tôi, tôi có việc cần, cần nói, nói với cô.”

“Bây giờ anh cũng có thể nói luôn mà.”

“Nhưng đây là công ty, công ty, chỉ nói chuyện công việc.”

“Phân định rạch ròi gớm nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm. Thang máy tốcđộ cao, chỉ trong vài giây đã di chuyển đến tầng của JSCT. Đúng lúc TôDuyệt Duyệt định bước ra khỏi cửa thang máy thì Doanh Thiệu Kiệt vộivàng nói thật nhanh với cô rằng: “Đừng thân mật với anh ta quá như vậy.”

Nghe xong mấy lời đó, Tô Duyệt Duyệt vừa hay rời khỏi tầm mắt, VuTiểu Giai bèn đi đến nhìn Doanh Thiệu Kiệt đang còn ở trong thang máy,bất giác cười phá lên. Tràng cười bất ngờ này của Vu Tiểu Giai khiếnDoanh Thiệu Kiệt càng thêm bối rối, đành phải giả vờ cười góp theo.

“Eric, tôi và Sue làm cùng một phòng, tôi tên Vu Tiểu Giai, tên tiếng anh là Jill.”

“Chào cô!”

Doanh Thiệu Kiệt quả thực chẳng còn tâm trí đâu để nghe những lờiTiểu Giai nói, đến khi rời khỏi buồng thang máy, Vu Tiểu Giai bèn đitheo anh, nói luôn: “Kevin đã cho tôi gia nhập vào tổ dự án S.”

“Là cô sao?”

Doanh Thiệu Kiệt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, đến lúc này anh mới nhận ra cô chính là người đã ở bên cạnh Tô Duyệt Duyệt trong buổihọp liên hoan cuối năm hôm đó. Tuy nhiên, sự sắp đặt này của Tống DậtTuấn quả thực quá đột ngột, buổi sáng vừa có cuộc họp triển khai dự án,buổi chiều đã sắp xếp Vu Tiểu Giai sang luôn bộ phận bên này. Xem ra,Tống Dật Tuấn đã có sự chuẩn bị rất kĩ. Hồ sơ của Vu Tiểu Giai, DoanhThiệu Kiệt đã từng xem qua, cơ bản không hề có điểm gì nổi trội, cũngchẳng có điểm gì hay ho, điểm thi các học phần cũng rất bình thường.Việc Vu Tiểu Giai dựa vào một tấm bằng đại học danh tiếng để xin gianhập vào Tập đoàn JSCT, có thể nói đây không phải là một sự lựa chọn tối ưu nhất.

Chiêu bài này có lẽ là Tống Dật Tuấn cố tình mua “sự ngốc nghếch”, có điều Doanh Thiệu Kiệt cũng đã ngẫm ra. Vu Tiểu Giai tuy chỉ có bảngđiểm ở mức trung bình nhưng lại là một người túc trí, nhanh nhạy, đặcbiệt là gia cảnh của cô ta cũng hơn hẳn so với Tô Duyệt Duyệt. Từ đó cóthể thấy rằng, ít nhiều cô ta cũng hiểu được những việc đang xảy ra giữa mình và Tô Duyệt Duyệt.

“Eric, tuy tôi không thông minh bằng Sue nhưng cũng đã làm việc tại JSCT được một thời gian khá dài rồi.”

“Ok, tôi, tôi còn một số việc, một số việc phải làm. Tôi sẽ bàn bạcvới Kevin về vấn đề này sau.” Tật nói lắp của Doanh Thiệu Kiệt đã bị VuTiểu Giai phát hiện ra chỉ sau một câu nói duy nhất đó. Tuy nhiên, VuTiểu Giai hoàn toàn không vì tật đó của Doanh Thiệu Kiệt mà nổi giận,ngược lại, cô cảm thấy người đàn ông này cũng có khá nhiều điểm thú vị.Cô cười cười rồi đi xuống tầng dưới chuẩn bị nói chuyện với Tô DuyệtDuyệt nhưng không ngờ vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy một mùi hươngthoang thoảng, nhẹ nhàng.

“Ồ, không lẽ là…”

Mùi thơm dễ chịu đó toát ra từ một đóa hoa bách hợp lớn đang được đặt trên bàn làm việc của Tô Duyệt Duyệt. Những tờ giấy gói màu xanh đenbọc lấy bó hoa trắng thanh khiết, trang nhã, trên sợi dây buộc ngoài bóhoa còn gắn một chú Cừu lười biếng rất dễ thương, khiến cho bó hoa đãđẹp lại càng thêm phần đang yêu.

“Cái gì mà không lẽ là chứ?” Tiểu Ngô lúc này đang đứng ở một góckhông xa, phản bác lại Vu Tiểu Giai, Tô Duyệt Duyệt đang đứng nghe điệnthoại, nội dung của cuộc điện thoại đó thế nào cô chẳng nói thì ai cũngđoán được.

“Anh đang trên đường ra sân bay đây, em thích bó hoa đó chứ?”

“Rất đẹp, cảm ơn anh!”

Vu Tiểu Giai rón rén tiến lại muốn tìm hiểu thêm một số thông tin,không ngờ bị Tô Duyệt Duyệt - với con mắt đầy cảnh giác của mình - nhìnthấy bóng lưng đang còng hẳn xuống đó liền vội vàng rời khỏi phòng làmviệc, đi ra ngoài hành lang. Cuộc điện thoại tiếp tục trở lại sau mộtlúc bị gián đoạn: “Hãy làm bạn gái anh nhé, được không?”

“Anh, anh có thể tìm được một cô gái tốt hơn em gấp trăm ngàn lần.Em, em…” Lần đầu tiên có người đàn ông theo đuổi mà người ấy còn rấtxuất sắc, tài giỏi nữa chứ, Tô Duyệt Duyệt bình thường cứng rắn, tự tin, đầy khẩu khí là thế, giờ đứng trước một người đàn ông mà cô cho rằngmình không thể với tới, đột nhiên không thể thốt lên được từ “không”.

“Đúng vậy, anh có thể tìm thấy rất nhiều người con gái khác tốt hơnem nhưng không phải bất cứ cô gái nào cũng có thể khiến trái tim anhrung động. Hãy nhận lời làm bạn gái anh nhé. Nếu không, anh sẽ giống như chú Cừu lười biếng quấn lấy bó hoa kia mà bám theo em mãi đấy!”

Thật không ngờ anh có thể nói ra mấy lời tán tỉnh như vậy. Tô DuyệtDuyệt chợt thấy mặt mình đỏ ửng, ngay cả tiếng nhịp tim đập trong lồngngực cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Nhận lời hay là không nhận lời đây?

Việc này xảy đến quá bất ngờ khiến Tô Duyệt Duyệt không kịp nghĩ racách ứng phó. Tống Dật Tuấn nghe thấy tiếng thở đứt quãng của cô quađiện thoại lại càng thúc giục: “Nhận lời anh nhé, Cừu con!”

Những lời tán tỉnh ngọt ngào tiếp tục được nói ra.

“Nếu em không nhận lời, anh sẽ không quay trở lại JSCT…”

“Không, đừng, anh đừng làm như vậy, em đồng ý.”

“Ha ha, Cừu con ngốc nghếch, chưa gì đã bị dọa cho chết khiếp rồikìa!” Nghe thấy câu trả lời hấp tấp, vội vàng của Tô Duyệt Duyệt, TốngDật Tuấn không nhịn được cười thốt lên như vậy. tuy chỉ là nói chuyệnqua điện thoại nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thần thái củacô lúc này. Anh cũng cô chuyện trò tình cảm một hồi, thế rồi cô hỏi anhcó phải đang có chuyện vui hay không, anh một mực phủ nhận. Vì quan hệgiữa hai người mới bắt đầu nên Tô Duyệt Duyệt không tiện hỏi thêm nữa,ngay sau đó, Tống Dật Tuấn lại phải đi Bắc Kinh, việc đó càng khiến choTô Duyệt Duyệt ít nhiều cảm thấy hụt hẫng, ấm ức.

Buổi chiều, Vu Tiểu Giai và Tiểu Ngô, mỗi người một bên hỏi Tô DuyệtDuyệt người tặng hoa có phải là bạn trai của cô không? Anh ta làm nghềgì, trông như thế nào, có ảnh không để họ cùng xem mặt. Trong công tynày, những ai đã có bạn gái hoặc bạn trai đều sẽ bị các cô gái truy rabằng được. Cách truyhỏi này có thể giúp các cô dễ dàng so sánh giữangười trong mộng của mình với đối tượng của người kia, nếu đối tượng đótốt thì các cô tha hồ bị kích động tới mức ghen tỵ, ngược lại, nếu đốitượng đó hơi kém một chút thì các cô tha hồ vui mừng, hớn hở. Một cô gái đeo cặp kính cận dày cộp như Tô Duyệt Duyệt mà có được anh bạn trailãng mạn đến vậy, để xem anh ta là người như thế nào!

Gần tối, lúc Tô Duyệt Duyệt chuẩn bị ra về như thường ngày, DoanhThiệu Kiệt đã chuyển cho cô một mẩu giấy, trong đó viết hãy đợi anh ởchỗ đỗ xe buổi sáng. Khi đến nơi, Tô Duyệt Duyệt đã thấy Doanh ThiệuKiệt đợi ở đó rồi. Không biết có phải vì một phản xạ có điều kiện nào đó diễn ra trong lúc vô thức hay không mà Tô Duyệt Duyệt bất giác đưa mắtxuống băng ghế phía sau xe, quả nhiên trên ghế trống không, chiếc hộpDurex lúc sáng giờ đã biến mất.

“Cô nhận, nhận hoa à?”

“Vâng.”

Anh không hề có ý định mở cửa xe, chỉ đứng đó hỏi cô, vẻ mặt vô cùngnghiêm trọng, giống như cô đã phạm phải một sai lầm nào đó. Không biếtcó phải vì đột nhiên trong mối quan hệ giữa hai người có thêm một quanhệ cấp bậc nữa hay không mà cô cảm thấy chưa quen, ánh mắt có phần bốirối, còn anh thì vẫn vậy, đút tay vào túi với dáng vẻ vô cùng thảnnhiên.

“Anh ta tặng hoa cho cô à?” Doanh Thiệu Kiệt hỏi tiếp.

Tô Duyệt Duyệt đang định trả lời thì điện thoại chợt reo lên. Khi cômở nắp gặp của chiếc điện thoại ra, Doanh Thiệu Kiệt có thể nhìn thấy rõ ràng ba chữ “Tống Dật Tuấn” phản chiếu qua đôi mắt của cô, hơn nữa côcòn cố tình đi ra phía sau Doanh Thiệu Kiệt để nghe điện. Hành động đórõ ràng là xem anh như người ngoài. Doanh Thiệu Kiệt vô cùng tức giận,quay lại đứng sau lưng Tô Duyệt Duyệt, định cầm lấy điện thoại của côném đi rồi sẽ nói hết tất cả những gì mình biết về Tống Dật Tuấn để côhiểu được người đàn ông đang nói chuyện điện thoại với cô không hề đơngiản chút nào. Tuy nhiên, hành động thô lỗ ấy chỉ xuất hiện trong đầuDoanh Thiệu Kiệt vài giây mà thôi, bởi anh biết, lúc này dù anh có làmgì đi chăng nữa cũng chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm căng thẳng.Trong mắt Tô Duyệt Duyệt, nói đúng hơn là trong mắt rất nhiều cô gáikhác thì quả thực Tống Dật Tuấn là một người đàn ông hoàn hảo: vóc dángcao to đẹp trai, phong cách thời thượng, lịch sự, trang nhã. Nếu anh nói con người đó thực chất chỉ có vẻ ngoài đạo mạo, phần lớn đều dựa vàophụ nữ để tiến thân, coi phụ nữ như một thứ đồ chơi rẻ tiền rồi lừa gạthọ, e rằng tất cả các cô gái đều cho rằng anh đang đố kỵ. Anh không hềcó chứng cứ, cũng giống như việc Tống Dật Tuấn đang từng bước lũng đoạnTập đoàn JSCT, anh cũng không có chứng cứ, để chiến thắng được con người này, chỉ có thể dựa vào chứng cứ mà thôi.

“Sao anh lại nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại?”

Không ngờ Tô Duyệt Duyệt lại cúp máy nhanh như vậy, khi quay lại, côthấy Doanh Thiệu Kiệt đang đứng ngay sau lưng mình, nét mặt trầm tư nhưđang suy nghĩ điều gì đó vô cùng nghiêm túc, cô bèn cất giọng khó chịuhỏi.

“Không, tôi, không, không nghe trộm. Cô, cô lên xe đi!”

“Nghe rồi còn chối. Còn nữa, hôm nay anh đã nói gì với Tống Dật Tuấn? Anh ấy vừa về đến văn phòng đã tỏ ra bực bội, hiện giờ anh ấy đang ởBắc Kinh, tâm trạng vẫn không tốt, tôi không thể làm gì giúp được choanh ấy.”

Tâm trí của cô còn đang ở cạnh hình bóng người đàn ông tại Bắc Kinhkia, nghe những lời Tống Dật Tuấn nói trong điện thoại, tuy có thừa sựngọt ngào, âu yếm nhưng dường như trong đó cũng có những áp lực lớn khómà giải tỏa được, Tô Duyệt Duyệt cũng có thể cảm nhận được hết. Điều này khiến cô ngay lập tức liên hệ tâm trạng của Tống Dật Tuấn với phản ứngcủa anh và Shelly trong văn phòng ngay sau khi trở về từ cuộc họp côngbố dự án S.

“Tôi, tôi không hề nói gì cả. Tất cả, tất cả đều là chuyện riêng củaanh ta thôi.” Doanh Thiệu Kiệt đang chuẩn bị khởi động xe, nghe thấy TôDuyệt Duyệt đứng trên lập trường của Tống Dật Tuấn để chất vấn mình,liền không kiềm chế được mà nói câu đó.

“Anh ấy thì có chuyện riêng gì chứ? Chắc chắn là do anh không nhượngbộ, hoặc anh đã giở thủ đoạn gì đó với anh ấy. Được rồi, không tranh cãi với anh nữa. Vị trí hiện tại của anh vẫn cao hơn tôi, tôi chỉ là mộtcon ốc nhỏ, vừa hết thời gian thử việc, nếu lỡ đắc tội với anh thì chắcchắn sẽ không thể giữ được việc làm ở đây rồi.”

“Tôi, tôi giở thủ đoạn? Duyệt Duyệt, tôi có thể giở thủ đoạn gì chứ? Tống Dật Tuấn đã, đã kể với cô những gì?”

“Anh ấy không kể gì cả.”

“Không kể, không kể gì cả, vậy cô dựa vào đâu mà buộc tội tôi như vậy?”

“Tại sao lúc nào anh cũng có thành kiến với anh ấy như thế? Trongbuổi họp sáng nay, tôi cũng có ở đó, việc anh lựa chọn tôi cho dự án Scăn bản là không phù hợp, ngay đến bản thân tôi cũng nhận thấy điều đó.Anh ấy có nói gì thì cũng là vì nghĩ cho dự án của anh. Còn anh thì sao? Cái kiểu nói đó rõ ràng là ức hiếp người ta quá mà!”

“Tôi?”

Lúc xe chuyển bánh, Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy vô cùng tức giận, bènra sức bấm mạnh còi xe trên vô lăng, người bảo vệ đứng đó sững sờ nhìnvề phía chiếc Polo màu đen, thấy gương mặt quen thuộc của người bảo vệ,anh mới thôi không tiếp tục bấm còi nữa.

“Được rồi, không nói với anh nữa, nếu không anh lại đâm xe loạn xị lên giờ.”

“Tô Duyệt Duyệt, cô…” Doanh Thiệu Kiệt nhìn gương mặt người con gái ở trên xe qua gương chiếu hậu, cũng không hiểu tại sao tự nhiên mìnhlại giốngnhư một đứa trẻ thế này, nghe cô câu trước câu sau đều khenTống Dật Tuấn tốt, trong lòng anh cảm thấy vô cùng chua xót.

Mấy tiếng “Tô Duyệt Duyệt” được Doanh Thiệu Kiệt cố tình gọi thật to, khiến cho Tô Duyệt Duyệt có chút giật mình nhưng khôn gnghe thấy câutiếp theo nữa thì bất giác cười khẩy một cái, thầm nghĩ người đàn ôngnày cũng chẳng còn gì để nói nữa. Lúc này, người mà cô nên giữ khoảngcách không phải là Tống Dật Tuấn mà chính là Doanh Thiệu Kiệt. Chiếc hộp Durex đặt ở trong xe thì chắc hẳn tối qua đã “làm chuyện mây mưa” ở đâu đó, rõ ràng lỗi của mình lè lè ra đấy, còn đổ cho Tống Dật Tuấn nữa.

Cả hai cùng im lặng một lúc lâu, mãi sau Doanh Thiệu Kiệt mới lêntiếng đề nghị đi ăn tối, giữa hai người mới nói tiếp vài câu nữa. Quánăn họ ghé vào là một quán của người Đài Loan, tuy không thật sự đông đúc náo nhiệt nhưng cách bài trí cũng rất gọn gàng đẹp mắt, thái độ phục vụ của nhân viên rất thân thiện, chu đáo. Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ, hômnay ắt hẳn mặt trời mọc ở đằng Tây, “con gà sắt” đột nhiên lại thấy mọcthêm mấy cái lông trên thân mình!

“Phải chăng anh còn có điều gì muốn nói với tôi?”

“Không có.” Doanh Thiệu Kiệt gọi vài món, nghe tên là biết ngay giáthành không hề rẻ chút nào. Khi nhân viên phục vụ tươi cười quay vào bên trong, Doanh Thiệu Kiệt mới tiếp tục nói: “Duyệt Duyệt, thực ra, tôi,tôi…”

Tuy thời gian hai người ở bên nhau không nhiều nhưng những lúc mặtđối mặt với cô, tâm trạng của Doanh Thiệu Kiệt đều không thể trấn tĩnhđược, rõ ràng anh đã nghĩ rất nhiều về những gì mình muốn nói nhưng cổhọng giống như đã bị tắc nghẹn, không thể nói ra suy nghĩ của mình. Hoặc cũng có thể, anh đã từng một lần bị người yêu ruồng bỏ, làm cho tổnthương nên đã quên mất cách thổ lộ tình cảm với người mình yêu như thếnào. Lần tổn thương đó đã để lại vết hằn sâu trong trái tim anh cho đếntận bây giờ.

Điện thoại lại bất chợt đổ chuông. Nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt củaDoanh Thiệu Kiệt vẫn như đang muốn nói điều gì đó với mình nhưng lạikhông thể nói ra, Tô Duyệt Duyệt có phần bối rối. Cô rất muốn biết người đàn ông đang ở trước mặt mình có điều gì muốn bày tỏ mà khiến trái timcô đập rộn ràng đến vậy. Cảm giác này khác hẳn khi Tống Dật Tuấn bày tỏtình cảm với cô. Tuy không thể giải thích được cảm giác này là gì nhưngTô Duyệt Duyệt cũng rất mong muốn được nghe Doanh Thiệu Kiệt nói ra điều anh ấy đang ấp ủ trong lòng.

“Xin lỗi, tôi, tôi, tôi phải nghe điện thoại một chút.”

“Ồ, cố tình lảng tránh.”

Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn, Doanh Thiệu Kiệt “ớ” lên một tiếng. “Kẻ phá bĩnh” chính là Wagner, anh không có lý do gì để từ chối cuộc điệnthoại này, có điều trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui mừng vì có ngườigiải nguy cho mình vào đúng khoảnh khắc này. Tuy nhiên, anh nghĩ cuộcđiện thoại này cũng không hề đơn giản vì Wagner hiếm khi gọi điện để bàn chuyện công việc vào buổi tối. Cuộc điện thoại đó chỉ trong ba giây đãđi vào chủ đề chính, hơn nữa ngôn từ, cách nói chuyện lại rất căng thẳng khiến nét mặt anh càng có vẻ mất tự nhiên.

“Joe nhất định là đang làm gì đó, tôi hy vọng cậu sẽ tiếp tục cố gắng, nỗ lực nhiều hơn nữa.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

“À đúng rồi, Kevin đã đến Bắc Kinh.” Khi nghe Wagner nhắc tới cái tên Kevin, Doanh Thiệu Kiệt bất giác đưa mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, sợ mìnhlại tiếp tục phạm sai lầm trước mặt cô nên ra hiệu xin lỗi cô và nhanhchóng rời khỏi chỗ ngồi, tới một nơi khác để tiếp tục cuộc điện thoại.Tô Duyệt Duyệt cũng không mấy lưu tâm, cô còn đang bận suy nghĩ xem vừanãy rốt cuộc là Doanh Thiệu Kiệt có điều gì muốn nói với mình. Tuynhiên, cô ngồi chờ mãi một lúc lâu, đồ ăn đã được mang lên đủ cả màDoanh Thiệu Kiệt vẫn chưa quay trở lại bàn, dù anh chỉ đứng cách đókhông xa. Như thế này mà cũng gọi là mời người ta ăn cơm sao? Đồ ăn đãgọi rồi, người thì bỏ đi mất, cái miệng nói tía lia nhưng những lời cầnnói thì lại cất đi hết, trước tình cảnh này, Tô Duyệt Duyệt chỉ có thểhình dung là Doanh Thiệu Kiệt thật sự không có thành ý, cô hoàn toànkhông thể nghĩ ra được điều gì khác. Bụng đói cồn cào, Tô Duyệt Duyệttặc tặc lưỡi, cầm đũa xiên mạnh hai nhát vào giữa con cá nằm trên đĩa,gọi nhân viên phục vụ mang thêm cho mình lon Coca, thầm nghĩ ra một “trò vui” để trả đũa kẻ đang mải nấu cháo điện thoại mà bỏ quên mình kia.

Đầu tiên, cô rót ra nửa cốc Coca, sau đó lại đổ thêm vào cốc nửa chai giấm, lấy thìa ngoáy thật kỹ, chờ Doanh Thiệu Kiệt quay lại. Kết thúccuộc điện thoại, Doanh Thiệu Kiệt lập tức quay trở lại bàn, vì đã nóichuyện khá lâu nên khi nhìn thấy cốc Coca đặt ngay trước mặt, anh cầmlên, uống liền mấy ngụm lớn.

“Ặc, ặc, hụ, hụ, cái, cái, cái thứ nước gì thế này?”

Người phục vụ thấy khách hàng đột nhiên ho sặc sụa bèn nhanh chânchạy tới, Tô Duyệt Duyệt liền vẫy tay ra hiệu cho anh ta lùi lại, miệngtươi cười giải thích: “Xin mời anh dùng món khai vị!”

“Cái này, cái này mà là món khai vị à?” Một mùi vị chua lòm, DoanhThiệu Kiệt có cảm giác như bị ai đó tưới giấm lên ngũ quan thất khiếucủa mình, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi giấm.

“Đúng, đúng là như thế đấy!”

Tô Duyệt Duyệt không nhịn được cười, gắp một miếng cá bỏ vào miệng,thế nhưng một chiếc xương trong miếng cá thơm ngon kia đã mắc lại ở cổhọng, khiến cho đôi mắt vốn rất nhỏ của cô bỗng tròn xoe một cách kỳ lạ. Bên ghê đối diện, Doanh Thiệu Kiệt dường như đã bắt đầu ý thức đượcđang có chuyện xảy ra, vội vàng lấy chai giấm ở ngay bên cạnh rót đầymột chiếc thìa lớn, đưa cho Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt cẩn thận nuốt từng chút, từng chút một, lát sau cũng dần dần bình thường trở lại.

“Ái chà, cô hại tôi, giờ lại thành ra hại cả mình.”

“Này… khụ khụ… anh còn nói thế được à? Chết mất, tất cả đều là lỗicủa anh, làm gì có ai mời người khác đi ăn rồi lại bỏ đi nói chuyện điện thoại cả tiếng đồng hồ như vậy chứ?”

“Tôi có việc quan trọng cần phải giải quyết.”

“Vâng, chuyện quan trọng, giờ anh đã là giám đốc của một dự án lớn,đương nhiên là có rất nhiều việc phải làm rồi. Anh nói đi, vị giám đốcthân mến, anh có việc gì cần phải trao đổi với một con ốc bé tí tẹo nhưtôi hả? Tôi tuyệt đối không nghĩ đến chuyện sẽ ăn của anh một bữa cơmhay lấy của anh một khoản tiền nào đâu nhé!”

“Thôi chúng ta ăn cơm đã, bụng đói cả rồi. Vừa nãy lại uống nhiều giấm như vậy, bụng sẽ càng đói hơn đấy.”

“Gớm!”

Doanh Thiệu Kiệt cúi đầu gắp thức ăn, điều này càng khiến cô gái ngồi trước mặt anh cảm thấy khó chịu. Tuy ngậm đôi đũa trong miệng nhưng ánh mắt của cô lại không bỏ qua bất cứ một động tác nào, dù là nhỏ nhất của anh. Liệu có phải anh ta có cảm tình với mình không nhỉ? Không, khôngthể nào, anh ta tuyệt đối không thể thích mình! Quen biết nhau lâu nhưvậy rồi, anh ta nói câu nào là thật, câu nào là giả, tất cả đều phải suy nghĩ, cân nhắc thật cẩn thận, làm sao anh ta có thể thích một người như mình chứ? Tuy nhiên, bản thân cô cũng đang mong chờ anh sẽ nói ra mộtđiều gì đó. Đột nhiên, đúng lúc đó, Tống Dật Tuấn lại gửi cho Tô DuyệtDuyệt một tin nhắn MSM, cô đưa mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, trênđó hiện lên bức hình hai người chụp với chú Cừu tuyết lười biếng hôm ởBắc Kinh, còn có cả hình chú Cừu lười biếng được thu nhỏ lại rất nhiềulần, trong tay cầm một đóa hồng, trông vô cùng đáng yêu.

“Anh nhớ em!”

Chỉ một dòng chữ rất ngắn ngủi đó thôi cũng đủ để Tô Duyệt Duyệt cảmnhận thấy một dòng nước mát lành đang nhẹ nhàng chảy xuyên vào cõi lòng. Chưa từng có bất cứ một người đàn ông nào đối xử với cô dịu dàng, ngọtngào đến vậy. Chính trong lúc này, cô mới lần đầu tiên cảm nhận được sựkhác biệt giữa bạn trai với những người bạn bình thường khác. Bạn traichính là người lúc nào cũng nghĩ đến cô, không muốn rời xa cô nửa bước,trừ Mèo con là người có thể dốc bầu tâm sự, Tô Duyệt Duyệt không thể tìm được người thứ hai có thể chia sẻ với mình những niềm vui, nỗi buồntrong cuộc sống. Đối với cô lúc này, Tống Dật Tuấn giống như một chỗ dựa đáng tin cậy. Quả đúng như vậy, anh chính là chỗ dựa của cô, tất cảnhững khó khăn gần đây của cô, anh đều đứng ra giúp cô dàn xếp ổn thỏa,kể cả bản thân có phải đắc tội với Chu Hâm, anh cũng sẵn lòng vì cô.

Tuy không được nhìn thấy tin nhắn MSM đó nhưng nụ cười và vẻ mặt củaTô Duyệt Duyệt đã cho Doanh Thiệu Kiệt biết đó là tin nhắn của Tống DậtTuấn. Đúng lúc anh đang định nói gì đó thì đột nhiên Hứa Dương lại gọiđiện thoại tới.

“Thiệu Kiệt, anh đang ở đâu vậy?”

“Tôi đang ăn ở ngoài.”

“Tốt nhất anh hãy tới công viên Tân Giang ngay lập tức.” Giọng củaTiểu Hứa rất gấp gáp, giống như vừa xảy ra một chuyện lớn vậy. Công viên Tân Giang là nơi ở của cô ta, vốn dĩ cô ta không có khả năng mua ngôinhà sang trọng như thế, anh biết rõ điều đó. Tuy nhiên, trong vòng hainăm trở lại đây, cô ta đã có trong tay rất nhiều thứ, có điều, tất cảnhững thứ cô ta đang có đều thiếu sự tôn nghiêm và đạo đức. Ngay từ sáng anh đã gọi điện trách cứ cô ta về việc đã để chiếc hộp Durex vào băngghế phía sau xe của mình. Anh muốn cô ta biết rằng dù cô ta có làm bấtcứ việc gì thì cũng không thể bù đắp được những sai lầm mà cô ta đã gâyra trước đó, hơn nữa, ngay từ đầu đó chính là con đường cô ta lựa chọn,tại sao đến tận bây giờ cô ta vẫn không nhận ra điều đó?

“Thiệu Kiệt, anh nên đến đó xem thế nào, tâm trạng của cô ấy đang rất không ổn.”

“Tôi rất bận.”

“Thiệu Kiệt, hôm nay cô ấy đã đâm vào một chiếc xe buýt, lúc đó nếukhông phải tôi vô tình nhìn thấy mọi chuyện thì sự việc này cũng chưabiết sẽ đi đến đâu. Tuy không bị thương tích gì nhưng cũng đủ khiến côấy vô cùng sợ hãi rồi. Khi tôi hỏi tại sao lại lái xe bất cẩn như vậy,cô ấy còn cố ý không trả lời, người tài xế xe buýt nói, cô ấy đã lái xenhư một người điên vậy. Tuy nhiên, khi đưa cô ấy đi làm trắc nghiệm tâmlý thì lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Lúc đưa cô ấy về, tôi có nhìnthấy bức ảnh cưới trước đây của ai người, thế nên…”

Ảnh cưới?

“Trời đất…” Tay trái xoa xoa phía trước trán, tay phải đẩy gọng kínhtrên sống mũi, Doanh Thiệu Kiệt chỉ nói rất nhẹ nhàg: “Cô ta thật khéodiễn kịch.”

Ảnh cưới?

Đúng vậy, suýt nữa thì hai người bọn họ đã kết hôn, phòng cưới, ảnhcưới, ngay cả thiệp hồng cũng đã được gửi đi cho rất nhiều người. Thếnhưng cuối cùng cô ta đã làm gì? Chỉ vì cái gọi là “tự do”, “cuộc sốngsung túc”, cô ta đã vứt bỏ tất cả khiến người khác lâm vào cảnh dở khócdở cười, còn bản thân mình biến mất tăm mất tích vào đúng ngày đăng kýkết hôn. Sau này, Doanh Thiệu Kiệt phát hiện ra cô ta đang chung sốngcùng với một người đàn ông khác.Tuy không biết rõ người này là ai nhưngcảnh hai người họ đi vào quán rượu và khuất sau tấm rèm thì anh nhìnthấy rất rõ ràng. Xe sang, nhà đẹp, cùng rất nhiều món đồ xa xỉ khác,anh đã không thể đáp ứng được cho cô ta, đó là lý do khiến cô ta rời xaanh. Lẽ nào trong cuộc sống nhất thiết phải có những thứ này mới khôngbị coi thường? Trong xã hội đầy rẫy những sự xung đột về lợi ích, bảnthân anh vốn nghĩ kết hôn sẽ là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời,tạo cho người ta một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhưng thật không ngờ nó cũng có thể trở thành lưỡi dao đâm xuyên thấu vào tim mỗi người.

Ký ức xưa tuy cũng có những điều lãng mạn, đẹp đẽ, thế nhưng hiệntại, nó chỉ như những mảnh thủy tinh vỡ đang nằm la liệt trên mặt đất,không thể hình thành nên bất cứ chỉnh thể nào.

“Thiệu Kiệt!” Tiểu Hứa vẫn đang tiếp tục nói, Doanh Thiệu Kiệt vội vã ngắt lời anh ta: “Không cần nói nữa, tôi không muốn nhắc đến cô ta.”Anh vội vàng tắt điện thoại rồi đặt bừa nó lên bàn, khéo léo đưa tay lên che giấu cảm xúc trên khuôn mặt. Tô Duyệt Duyệt tuy không nhìn vào điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt nhưng lại cố ý nhìn vào khẩu hình của anhkhi nói chuyện, cô đoán “cô ta” mà anh vừa bảo “không muốn nhắc đến” qua điện thoại kia chính là người yêu trước đây của anh.

“Nếu bận thì không cần phải ở lại, anh ăn thêm chút nữa rồi mau đi giải quyết đi.”

Doanh Thiệu Kiệt khựng người lại, chính vào giây phút này, Tô DuyệtDuyệt cũng có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau khổ của anh. Tuy anh khôngnói ra nhưng những biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề thay đổi, cô cóthể thấy rõ vẻ không hài lòng, không thoải mái từ chính hơi thở rất nhẹcủa anh.

“Tôi, tôi không bận gì cả.”

Hít một hơi thật sâu, Doanh Thiệu Kiệt đeo lại cặp kính, gọi ngườiphục vụ mang đến cho mình một ít rượu. Sau khi uống rượu và trở nên tỉnh táo hơn, anh bèn nghĩ, người ta chỉ cần uống say là có thể quên hết mọi đau khổ, phiền não trên đời nhưng tại sao lần này anh đã uống nhiều như vậy rồi mà những ký ức đau buồn vẫn hiện hữu rõ mồn một, giống nhưnhững quả bóng cứ bay mãi lên không trung rồi tan vào hư vô. Tô DuyệtDuyệt không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của Doanh Thiệu Kiệt nên chỉlặng lẽ ngồi ăn, chờ khi anh uống say mềm sẽ đưa anh về vườn hoa Mỹ Lệ.

“Duyệt Duyệt.”

Sau khi đã uống hết không biết bao nhiêu rượu, Doanh Thiệu Kiệt độtnhiên nắm lấy tay Tô Duyệt Duyệt, lòng bàn tay ấm nóng của anh giống như đang thiêu đốt cô gái đang ngồi tĩnh lặng trước mặt mình, cô gái vộirút tay về nhưng lực không đủ mạnh, đôi mắt một mí nhanh chóng lướt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ vừa hay đang mang rượu đến, nhìn thấycảnh tượng trước mắt liền quay người, bước sang hướng khác.

“Anh làm cái gì thế? Người ta nhìn thấy rồi kìa, nào, buông tay tôira!” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, đẩy mạnh Doanh Thiệu Kiệt ra, mặt đỏphừng phừng vì tức giận, giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, thế nhưnglực quá yếu, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đang đổ dồn về phíahọ. Tô Duyệt Duyệt sợ sẽ bị những người khác bắt gặp mình trong tìnhcảnh này, chân tay chợt trở nên luống cuống, muốn vùng thoát mà khôngđược. Vẻ mặt của Doanh Thiệu Kiệt vẫn vô cùng căng thẳng, thế nhưng anhvẫn không buông tha cô, trong ánh mắt của anh như có lửa đốt, đang thiêu cháy thân thể cô, còn cô lại vô cùng bối rối.

Trước đây, người con gái kia của anh cũng như cô bây giờ. Tuy nhiên,những cám dỗ vật chất đã lấy đi của cô ta tất cả bản chất cao đẹp đó rồi ném vào sự trong trắng, thuần khiết ấy những nhơ bẩn có thể và khôngthể tưởng tượng của xã hội. Anh chợt cảm thấy do dự, cái do dự của sự sợ hãi rằng chuyện này sẽ lại một lần nữa tìm đến với mình. Gian khổ, vấtvả đến đâu anh cũng không sợ, thế nhưng, sự tổn thương tâm lý đó còn khó chấp nhận hơn bất cứ nỗi vất vả nào. Chính vì cô ta mà anh mới mắcchứng PTSD[1], và cũng chính vì cô ta nên anh mới có tật nói lắp khiđứng trước phụ nữ như bây giờ.

[1] Chứng rối loạn tâm lý sau khi bị tổn thương nặng nề.

“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu…” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũngcó thể xảy ra rất nhiều chuyện nhưng cũng có thể sẽ chẳng có chuyện gìxảy ra. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cắt ngang cuộc giằng cogiữa hai người. Chính trong khoảnh khắc Tô Duyệt Duyệt cầm điện thoạilên nghe, Doanh Thiệu Kiệt hơi đổ người ra phía sau, cô bèn rút tay rakhỏi tay anh, sau đó, nét mặt cũng dần dần giãn ra.

“Duyệt Duyệt, em đã về nhà chưa?”

Người gọi điện đến là Tống Dật Tuấn. Bất giác, Tô Duyệt Duyệt đưa mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt, hạ giọng nói nhỏ: “Em sắp về nhà rồi.”

“Muộn thế này mà vẫn ở ngoài một mình sẽ nguy hiểm lắm.”

“Không sao, em về gần đến nhà rồi.”

Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy rất rõ ánh mắt thoáng vẻ bối rối, né tránh của Tô Duyệt Duyệt. Anh biết, mỗi cú điện thoại gọi đến của Tống DậtTuấn đều chỉ nhằm mục đích kiểm soát, thúc giục cô làm theo ý của anhta. Đột nhiên, tín hiệu điện thoại bị ngắt. Tô Duyệt Duyệt nhìn lại mànhình, rồi ấn nút gọi lại hai lần nhưng đầu dây bên kia liên tục báo máybận, không thể tiếp tục đàm thoại được nữa.

“Hết pin rồi à?” Doanh Thiệu Kiệt thấy hay người không còn tiếp tụcnói chuyện nữa thì cong môi lên, biểu hiện của anh giống như đang “vuimừng khi thấy người khác gặp nạn”, nét mặt chợt tươi tỉnh hẳn. Sự thayđổi nét mặt đó của Doanh Thiệu Kiệt khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy khóchịu. Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, còn nhớ lần đó, khi Tống Dật Tuấn tự giới thiệu mình với Doanh ThiệuKiệt, thấy anh rất thân thiện, dễ gần, thậm chí khi đó đến một chút biểu hiện cho thấy anh không ưa gì Doanh Thiệu Kiệt cũng không hề có.

“Để lát nữa gọi lại xem sao.”

Cô đành tự an ủi mình như vậy.

Doanh Thiệu Kiệt lại nở một nụ cười.

Có những lúc, tình cảm con người cũng giống như đang đứng trên mộtđường ranh giới. Nếu không có ai kéo đi, tình cảm đó vẫn mãi chỉ nằm ởbên này lằn ranh không thể tiến thêm hoặc có được bất cứ một sự chuyểnbiến nào…