Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Chương 8



"Alan, lấy giùm tôi thuốc bao tử tới, được không?" Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng gọi của Vũ Nhu .

Thư ký alan cầm bình thuốc, đang muốn đi vào phòng làm việc, đột nhiên bị một người ngăn lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: "Tổng giám đốc!"

Úy Dương nhìn lọ thuốc trong tay anh, nhíu chặt mày "Để tôi mang vào."

"Vâng" Alan có chút nghi ngờ nhìn tổng giám đốc đang đẩy cửa phòng làm việc, thầm nói: "Lúc nào thì tổng giám đốc lại bắt đầu làm y tá đưa thuốc bao tử cho người ta rồi hả ?" Vũ Nhu vẫn đang làm việc, hoàn toàn không chú ý tới người đi vào là Úy Dương, vẫn tiếp tục kiểm tra cẩn thận từng văn bản.

"Cám ơn anh, Alan, thật phiền quá, mỗi lần đều là anh giúp tôi lấy thuốc"

Vũ Nhu không ngẩng đầu, áy náy nói với alan, thuận tiện cầm chén nước trên bàn lên, chuẩn bị uống thuốc.

"Bệnh dạ dày của em rất nghiêm trọng sao?"

Giọng nói âm trầm của Úy Dương vang lên, mày nhíu lại, để lộ ra sự lo lắng của anh.

Vũ Nhu nghe giọng nói này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nước uống vào trong miệng nhất thời phun ra ngoài.

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

Cô nhận lấy khăn giấy Úy Dương đưa tới, chùi miệng, trong lòng không khỏi rung động một trận.

"Thật xin lỗi, không phải là anh muốn dọa em. . . . . ."

"Không sao, là em quá ngạc nhiên thôi."

Ánh mắt Úy Dương thoáng qua một tia sáng, "Em ngạc nhiên cái gì?"

Vũ Nhu không khỏi ảo não chuyện mình lại lỡ lời, vội vàng giải thích.

"Chỉ là không quen trong phòng làm việc có người khác thôi."

Úy Dương giấu đi sự thất vọng, thấy động tác uống thuốc kia, cau mày lại.

"Vài năm qua em vẫn sống thế sao? Triển Hồng Viễn không chăm sóc em à?" Anh tức giận.

Nhìn thấy anh tức giận, Vũ Nhu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Không đến nỗi tức giận thế này chứ?

Mấy năm không gặp, cô càng ngày càng không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.

"Không sao, buổi sáng em chưa ăn nên dạ dày có chút không thoải mái thôi."

"Em lại không ăn cơm!" Anh muốn hét lên.

Lần này Vũ Nhu ngơ ngẩn thật, không biết phải trả lời thế nào.

Không phải cô không hiểu được hàm nghĩa trong lời của anh, mà là bị phương thức biểu đạt trực tiếp của anh làm cô kinh hãi, cô nghĩ tới Triển Hồng Viễn.

Đây chính là sự khác nhau!

Mặc dù Triển Hồng Viễn cũng quan tâm cô, nhưng không vì chút việc nhỏ này mà tức giận. Không đợi cô trả lời, Úy Dương đã vòng qua bàn làm việc, túm lấy tay cô.

"Đi ăn cơm với anh!"

"Này! Bây giờ là giờ làm việc mà. . . . . ." Cô vẫn chưa nói hết, đã bị kéo ra khỏi phòng.

Cô thấy thư ký Alan cùng vài nhân viên khác nhìn họ.

Không muốn để họ hiểu lầm thêm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Úy Dương kéo vào thang máy, cô tức giận, không nhìn thấy nụ cười như ý của Úy Dương.

Trong thang máy một hồi im lặng, Vũ Nhu bắt đầu nguyền rủa tại sao bọn họ lại làm việc trong tầng lầu cao như vậy.

"Về sau, anh sẽ dẫn em đi ăn cơm, đừng dùng thuốc bao tử lót dạ nữa."

"Lót dạ? Đừng phóng đại thế chứ?" Vũ Nhu làm bộ thoải mái mà cười cười, cố gắng đem không khí hòa hoãn xuống;

"Trưa mai đi ăn cơm cùng anh." giọng điệu Úy Dương kiên định, không cho phép cô từ chối.

"A. . . . . ." Vũ Nhu biết từ chối cũng vô dụng, nếu như phản đối mãnh liệt, ngược lại có vẻ không tự nhiên,

Cô chỉ nói: "Tốt."

Thấy chân mày Úy Dương buông lỏng ra, trái tim cô không biết tại sao lại thoải mái hơn nhiều.

"Vừa rồi em bận làm gì vậy?"

"Báo cáo kinh tế."

"Đó không phải là công việc của ngành kế toán sao?"

"Ừ, nhưng em muốn kiểm tra lại."

"Em tự khiến mình làm nhiều việc rồi. Về sau trừ công việc thuộc chuyên môn, những thứ khác không được động đến." Úy Dương đau lòng nói.

"Hả....Không sao, trước kia cũng thế, tinh thần của em rất tốt."

Úy Dương nhìn cô một cái thật sâu.

Vũ Nhu hiểu sự quan tâm của anh, nhưng cô hi vọng quan hệ của bọn họ chỉ là trên công việc.

"Tháng sau có một bữa tiệc, em làm bạn nhảy của anh đi." Úy Dương nói.

"Không được, Úy Dương, em là vợ chưa cưới của Hồng Viễn." Cô rốt cuộc không thể không nghiêm túc, bởi vì nếu không nói thẳng ra thì anh sẽ không hiểu rõ. Ngoài dự liệu chính là, anh không nói thêm gì nữa, làm trong lòng cô không khỏi một hồi mất mác, cô thầm mắng mình vô dụng.

Trong thang máy, hai người vẫn giữ im lặng, không thể nói gì hơn nữa.

"Đinh!" Thang máy đã tới lầu một.

Úy Dương rất tự nhiên nắm tay Vũ Nhu, đi ra thang máy.

Vũ Nhu không thể giãy giụa trước mặt đồng nghiệp, chỉ có thể dưới ánh mắt mọi người, theo anh tiến vào xe của anh, mặc dù không thích hành động của anh, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. . . . . .

Bên trong phòng dạ hội, ăn uống linh đình, ánh đèn lóe sáng, tiếng nói cười lịch sự tràn đầy cả hội trường, lấy âm hưởng của vi-ô-lông và Piano làm nền nhạc, khiến cả đại sảnh hoa lệ mà cao quý.

Tất cả mọi người đều lưu luyến bữa tiệc, trừ chủ nhân của nó.

Hôm nay Úy Dương mặc một bộ Tây phục màu đen, viền bạc, vóc người cao lớn, bề ngoài điển trai cùng với khí chất cao quý, hấp dẫn tất cả phái nữ trong dạ tiệc, dĩ nhiên cũng bao gồm từ Khả Nhi mới từ Anh quốc xa xôi đến đây.

Khả Nhi có mái tóc màu vàng kim được uốn xoăn, hai lọng tóc rũ xuống vành tai, thật là xinh đẹp. Một bộ dạ phục xanh lá có cổ xẻ sâu, nếp gấp vạt áo thiết kế vừa hấp dẫn mê người lại không mất lịch sự. Cổ áo trơn bóng đeo một chuỗi dây chuyền màu xanh lá cây, làm nổi bật làn da như tuyết cùng tròng mắt xanh dương của cô.

Khả Nhi mỹ lệ cao quý khiến mọi người liếc nhìn, rối rít bàn tán về cô và Úy Dương đứng bên cạnh cô, hai người bọn họ rất đẹp đôi. Hơn nửa số người ở đây đều biết được mục đích chủ yếu của dạ tiệc này.

Vậy mà, Úy Dương thân là một trong số nhân vật chính hoàn toàn không chú ý tới tròng mắt Khả Nhi chứa đầy thâm tình,

Anh chỉ ghen tỵ nhìn tới một chỗ khác trong bữa tiệc, Tiêu Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn trò chuyện với nhau rất vui vẻ kia.

"Nghe nói Chris có thành tích rất tốt trên thương trường." Cha của Khả Nhi - Phỉ Tỳ Kiệt La rất thưởng thức khí chất kia, nhưng chủ yếu vẫn là năng lực kiếm tiền của anh.

Crow Landeau vẻ mặt tươi cười nói: "Đúng vậy! Chris rất có tài về buôn bán, gần đây nó mới giành được vài nguồn lợi buôn bán của "Mỹ ý châu bảo"!"

Lý Tra Đức vừa nghe đến danh hiệu "Ý tốt châu báu", kinh ngạc.

"Có thể cùng "Mỹ ý châu bảo" đoạt mối làm ăn? Quả thật là hậu sinh khả úy(*)!"

Tinh nhuệ ánh mắt của gã khiến Úy Dương chán ghét.

Khả Nhi thấy cha đánh giá anh như đang chọn lựa mặt hàng, cũng có chút lúng túng.

Cô vội vã giải thích: "Cha em rất thưởng thức những thanh niên có tài." Nói xong, liền thẹn thùng nhìn Úy Dương, sợ biểu hiện của mình không đủ dịu dàng.

Trước kia cô nghe nói người Trung Quốc không coi trọng phái nữ lắm, không biết anh có để ý đến sự đường đột của mình hay không,

Trong lòng Úy Dương cảm thấy chán ghét với cuộc nói chuyện này, anh thấy mình như món hàng, mặc cho người ta xoi mói.

Ánh mắt anh chuyển một cái, nghiêng mắt nhìn Tiêu Vũ Nhu vui vẻ nói chuyện với Triển Hồng Viễn, buồn bực.

Tròng mắt anh chợt lóe, trả lời ngay:

"Quyết đoán tất nhiên quan trọng, nhưng có trợ thủ đắc lực cũng là một chuyện không thể bỏ qua, để tôi giới thiệu vài nhân viên và bạn bè cho mọi người."

Anh gọi người bồi bàn, nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy người kia lập tức đi về phía Tiêu Vũ Nhu.

Một chỗ khác trong bữa tiệc, Tiêu Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn tìm được một chỗ không quá dễ thấy, ngồi xuống; Vũ Nhu cầm một ly rượu đỏ, nhấp một ngụm.

"Em cảm thấy thế nào?" Triển Hồng Viễn ngẩng đầu nhìn Úy Dương và Khả Nhi trong hội trường.

Vũ Nhu cũng nhìn bọn họ.

Không thể không thừa nhận, Khả Nhi tuy không có vẻ đẹp chim sa cá lặn, nhưng cực kỳ cao quý, hợp không kém chút nào so với Úy Dương.

"Từ lời nói cử chỉ trung có thể biết được, cô ta được giáo dục rất tốt, cho nên xứng với Úy Dương." Giọng nói của cô không hề dao động, nhưng trong lòng lại không khỏi chua xót.

"Hả?" Triển Hồng Viễn âm thầm quan sát Tiêu Vũ nhu, nói: "Yêu thì sao? Nếu Úy Dương không yêu cô ta thì sao?"

"Yêu?" Vũ Nhu có chút kinh ngạc nhìn Triển Hồng Viễn "Hôn nhân chính trị không có tình yêu." Cô lại hớp một ngụm rượu đỏ, phát hiện rượu Bồ Đào vừa chua vừa chát "Nhưng nhìn ánh mắt của Khả Nhi, chắc chắn cô ta đã yêu Úy Dương."

"Cũng đúng." Triển Hồng Viễn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý,

Lúc này, người hầu bàn chạy tới trước mặt Tiêu Vũ Nhu, lễ độ nói với cô:

"Xin hỏi cô là cô Tiêu phải không?"

Vũ Nhu để ly rượu xuống, trả lời: "Đúng vậy, có chuyện gì không?”

"Ông Chris muốn mời cô Tiêu đến để trò chuyện một chút."

Vũ Nhu nhìn về hướng Úy Dương, thấy Úy Dương mỉm cười, nhẹ gật đầu với cô, không khỏi cau mày.

Anh lại đang giở trò quỷ gì? Muốn Triển Hồng Viễn lẽ loi ở đây sao?

Giống như hiểu rõ ý tưởng của cô, Triển Hồng Viễn rất có phong độ nói: "Không sao, em đi đi."

Lúc này Vũ Nhu mới đứng dậy, người bồi bàn dẫn cô đi về phía Úy Dương:

Nhìn bóng lưng Vũ Nhu, Triển Hồng Viễn nhẹ nhõm hẳn lên.

Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên: "Anh Triển?"

Triển Hồng Viễn vừa quay đầu lại, phát hiện là Hải Lan.

"Xin lỗi cho sự đường đột của tôi, nhưng tôi có thể nói chuyện với anh một lát hay không? Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu."

Triển Hồng Viễn luôn không thích nói chuyện với người lạ, cho nên quan hệ giữa Hải Lan, vẫn duy trì trên công việc, anh có chút nghi ngờ mục đích cô tìm anh . . . . . .

"Xin hỏi là chuyện liên quan đến. . . . . ."

Hải Lan hít sâu một hơi, nhớ tới sự si tình của Úy Dương, cho dù gánh chịu tội danh của kẻ phá hoại, phá hủy tình hữu nghị giữa cô và Vũ Nhu mới vừa có được, cô vẫn phải nói ra.

"Là về Vũ Nhu ."

Dẫn Tiêu Vũ Nhu tới chỗ Úy Dương, người hầu bàn cung kính lui xuống. Úy Dương lập tức giới thiệu Vũ Nhu cho mấy người, Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ thăm hỏi.

"Cô Tiêu à? Ngưỡng mộ tiếng tăm của cô đã lâu!" Crow Landeau thấy Tiêu Vũ Nhu, mặc dù không thích cách làm của Úy Dương, nhưng tại trước mặt Khả Nhi cũng không tiện bày tỏ cái gì.

"Ông Crow biết tôi?" Vũ Nhu có chút kinh ngạc khi nghe ông nói.

"Dĩ nhiên." Ông giễu cợt nhìn Úy Dương.

Ánh mắt Crow Landeau đều trào phúng khiến Vũ Nhu ý thức được quan hệ giữa cha con bọn họ. Cô cảm thấy mình thật sự không nên đến chỗ này làm vật hy sinh.

Lúc này Khả Nhi cũng hỏi han Vũ Nhu, thái độ lễ phép khiêm tốn, không có sự cao ngạo của quý tộc: "Cô Tiêu quả nhiên là cô gái mạnh mẽ." Cô nhìn về Úy Dương, "Có thể để Chris tán thưởng nhất định là người có tài."

Không nghĩ tới cô lại quen thuộc đến mức xưng anh là Chris, trong lòng Vũ Nhu có chút phức tạp, ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như thường.

"Có thể để tổng giám đốc tán thưởng là vinh hạnh của tôi." Cô khách khí nói, nhìn Úy Dương, cố gắng tìm nguyên nhân anh để cô đến nơi này.

Dù sao Khả Nhi cũng là con gái, cô nhạy cảm cảm thấy ánh mắt Tiêu Vũ Nhu cùng Úy Dương không đơn giản. Cô thấy Tiêu Vũ Nhu sẽ mang lại uy hiếp nào đó cho cô.

Có lẽ Tiêu Vũ Nhu không đẹp bằng mình, nhưng cô ta có sự thành thục, tỉnh táo, lại còn kín kẽ, chính mình cũng không theo kịp.

Nghĩ đến Úy Dương có khả năng sẽ kết hôn cùng mình mà lại có một cô gái giỏi giang ở bên cạnh, cô biết mình phải chú ý đến Tiêu Vũ Nhu.

Lúc này, có một người đàn ông tiến lên.

"Anh Chris, tôt có thể mời cô Khả Nhi nhảy một điệu hay không?"

"Tôi không ngại." Úy Dương nói.

Khả Nhi, Lý Tra Đức và Crow Landeau không đồng ý nhìn Úy Dương.

Vẻ mặt Khả Nhi có chút ai oán, khiến Vũ Nhu ngoài ý muốn nhớ lại hoàn cảnh lúc cô và Úy Dương gặp mặt.

Mặc dù không nguyện ý, nhưng vì được giáo dục tử tế, Khả Nhi vẫn mỉm cười đồng ý với người đàn ông trước mặt, cùng anh bước vào sàn nhảy. Lý Tra Đức nói chuyện: "Bạn bè trai gái cũng không thể hào phóng như vậy: "

Ông cũng không ý đến chuyện Úy Dương có tình cảm với Khả Nhi hay không, dù sao đám cưới chính trị không có tình cảm rất nhiều, nhưng nếu bây giờ Úy Dương quan tâm đến Khả Nhi thì lại càng gia tăng tính ổn định cho cuộc hôn nhân này.

Úy Dương giễu cợt cười một tiếng, "Tôi và cô ta cũng chỉ là bạn bè bình thường."

Lời của anh khiến mấy người đơ mặt tại chỗ.

Crow Landeau khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Vũ Nhu, nói với Úy Dương:

"Khả Nhi hồn nhiên, rất hợp với con, con đừng bị mê hoặc bởi vài ả đàn bà có tâm cơ thâm trầm, cha đã chọn trúng Khả Nhi rồi."

Nghe lời nói bóng nói gió của ông ta, Vũ Nhu cảm thấy mình đứng ở đây quả thực là lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn.

Cô bình tĩnh nói chuyện trước Úy Dương:

"Ông Crow quả nhiên là quan tâm đến tổng giám đốc, ngay cả cô con dâu cũng tỉ mỉ chọn lựa, nhưng những cô gái có "Tâm cơ thâm trầm" cũng rất khó tìm, dù sao người có kinh nghiệm phong phú trên thương trường luôn xoay sở được công việc."

Cô quyến rũ cười một tiếng "Bạn tôi đang đợi tôi, xin lỗi mọi người."

"Cô. . . . . ." Crow Landeau giận đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, ông trợn mắt nhìn Úy Dương: "Loại đàn bà này mà mày cũng ưng được sao, hừ!"

Úy Dương không trả lời, anh cũng lễ phép nói: "Xin lỗi, tôi đi rửa tay." Sau đó xoay người rời đi, để lại mình Crow Landeau sắp nổi điên.

Vũ Nhu cũng không đi tìm Triển Hồng Viễn, ngược đến vườn hoa phía sau hội trường.

Dưới ánh trăng, vườn hoa có vẻ lành lạnh, cánh hoa cũng ngâm mình trong ánh sáng trắng bạc.

Cô thuận tay ngắt một đóa hoa màu vàng, mặc dù không biết tên gì, nhưng cô vẫn vui vẻ thưởng thức.

Không khí thiên nhiên làm cô cảm thấy thoải mái hơn, tức giận trong bữa tiệc đã tiêu tam. Cô bước đi, gió đêm mát mẻ thổi qua thân thể.

"Em không sao chứ?"

Sau lưng truyền đến giọng nam nam trầm thấp dễ nghe, Vũ Nhu lập tức biết người đến là ai.

Cô không xoay người, cũng không trả lời, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói:

"Anh bảo tôi đến trước mặt họ có mục đích gì? Muốn nhục nhã tôi ư?" Cô cúi người, nhặt đóa hoa bị rơi xuống.

"Em biết là anh không có ý đó mà."

Vũ Nhu khẽ cười, "Thái độ của anh đối với vợ sắp cưới không được tốt lắm, anh không nên để cô ta nhảy cùng người đàn ông khác."

"Ý của em là anh nên yêu cô ta sao?"

"Cô ấy yêu anh mà." Tiêu Vũ Nhu nhìn Úy Dương, "Anh cũng đừng tổn thương cô ấy."

Anh cười nhạo, "Em không muốn anh tổn thương cô ta ư? Em cũng luôn tổn thương anh, em không có tư cách nói câu nói này!" Giọng của anh trở nên mạnh mẽ, ánh mắt trở nên cuồng loạn.

Vũ Nhu dừng lại động tác trong tay, không có trả lời.

Hai người cách nhau một đoạn ngắn, ánh trăng chiếu xuống, đem bóng bọn họ kéo xa hơn.

"Tại sao lại im lặng?" Úy Dương tới gần cô, không để cô tránh né.

"Bởi vì em không cần thiết phải trả lời." Cô bình tĩnh nói, "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."

"Không!" Anh rống giận, "Anh nói kết thúc sao?" Úy Dương cố gắng khống chế cảm xúc của mình, anh nắm chặt hai tay.

Vũ Nhu cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng kia, cô thở dài nói:

"Chẳng lẽ Hải Lan không chuyển lời của em đến anh sao?"

"Nói cái gì?" Anh giễu cợt nói " ‘Không cần giải thích gì hết’? Hay là...‘tôi không muốn thay đổi cuộc sống bây giờ.’ ?"

"Vậy sao anh. . . . . ."

Úy Dương đột nhiên bắt được đôi vai của Vũ Nhu, khiến Vũ Nhu bị đau.

Anh ép Vũ Nhu ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào cô. "Chỉ cần bây giờ em nói với anh, em không yêu anh, anh sẽ buông tay."

"Anh. . . . . ." Cô biết cô không nói ra được, ít nhất, lời này không phải là thật lòng.

Úy Dương hơi thả mềm, đem cô ôm vào ngực.

"Anh biết em nói không được mà!” Giọng anh có chút kích động.

"Hãy nghe em nói! Úy Dương!" Vũ Nhu dùng sức tránh thoát, cô nhìn cặp mắt Úy Dương, nói từng chữ một: "Em không thể, em không thể ở chung với anh."

"Tại sao?"

Lời của anh xen lẫn thất bại và đau đớn, khiến lòng Vũ Nhu có chút chua xót.

Nhưng dù sao thực tế cũng là thực tế, cô đã có chồng sắp cưới, mà Úy Dương cũng sắp đính hôn, quan trọng hơn là tình yêu của họ đã là quá khứ rồi, cô cố gắng tự nói với mình như vậy.

Nếu như muốn sống cuộc sống mới, nhất định phải nói ra mấy chữ kia, dù giá cao đến mấy cô cũng chịu.

Vậy mà, trong một góc nào đó của đáy lòng, cô vẫn sợ hãi, cô không biết cô đang sợ cái gì. . . . . .

Vũ Nhu suy nghĩ xong, dũng cảm nhìn thẳng Úy Dương, quyết định đóng chặt tất cả cảm giác lúc xưa của mình——

"Em không yêu anh."

Gió vẫn thổi lất phất như cũ, nhưng không khí lại ngưng tụ, ngưng tụ đến mức làm người ta hít thở không thông.

"Không!" Úy Dương hét lên "Em nói dối!"

Anh muốn hôn lên môi cô, nhưng Vũ Nhu né tránh, môi của anh rơi vào trên gò má cô.

Anh không để ý tới sự giãy giụa kia, bàn tay giữ chặt đôi cánh tay vùng vẫy của cô. Nụ hôn cuồng loạn, không chút dịu dàng, chỉ có điên cuồng đoạt lấy, Úy Dương đã hoàn toàn mất đi lý trí.

"Úy Dương! Úy Dương! Không. . . . . . Không. . . . . . Đừng!" Vũ Nhu bị hành động của Úy Dương mà kinh sợ.

Phục hồi tinh thần lại, cô bắt đầu phản kháng, hi vọng có thể khiến anh khôi phục lại lý trí, nhưng căn bản không thể.

Úy Dương giống như không nghe được, anh chuyển từ gò má đến cổ, tạo ra từng vết hôn một, không có ý dừng lại

"Em là của anh! Em chỉ có thể là của anh thôi!" Vũ Nhu cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức tát anh một cái.

Ba!

Tiếng vang thanh thúy khiến Úy Dương đột nhiên tỉnh lại. Anh dừng lại động tác , mà Vũ Nhu cũng thừa dịp thoát khỏi sự giam cầm, kéo ra khoảng cách với anh.

Vũ Nhu cố gắng thở bình thường. Cô có chút khó tin nhìn bàn tay mới đánh anh, phát hiện toàn thân mình đều run rẩy.

Cô hung hăng nắm chặt, để móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh của mình "Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

Cô nói không nên lời!

Chừng một phút sau, Úy Dương cúi đầu, không nhúc nhích.

Trong nháy mắt, Vũ Nhu cho rằng anh sẽ rời đi. Nhưng Úy Dương lại ngẩng đầu lên, nhìn cô, trong mắt đầy đau thương.

Cô nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh, còn có chút nước mắt. Tiêu Vũ Nhu đau lòng.

"Trong cuộc đời này, anh chỉ yêu mình em. Có lẽ là yêu quá sâu đậm. . . . . . Nếu như. . . . . . Thật sự. . . . . . Là thế này. . . . . ." Anh không nói hết câu, bởi vì anh đã thua, thua thật sự "Em đi đi."

"Em hi vọng anh hiểu cho em, bảy năm trước, lúc em rời bệnh viện đi, chúng ta đã không còn quan hệ nào rồi." Vũ Nhu cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.

Úy Dương nhìn cô, đâu khổ nói: "Anh vẫn luôn cho tằng. . . . . ."

Tiêu Vũ Nhu không đành lòng nói tiếp, nhưng cô biết chỉ có thể chặt đứt tất cả tình cảm với anh, cô mới có thể an toàn."Nên hiểu, em đều hiểu!"

"Anh sẽ không quấy rầy em nữa . . . . Anh không làm em tổn thương chứ?"

Anh vươn cánh tay, nhưng nhìn thấy Vũ Nhu lui về phía sau, lại chán nản để xuống. Anh cười khổ, từ từ xoay người rời đi.

Bầu trời đen nhánh, trăng sáng đau thương trốn sau tầng mây. Gió trở nên lạnh giá, khiến Vũ Nhu run rẩy.

Cô ôm chặt mình, tuy nhiên thân thể vẫn lạnh. Cô có thể cảm thấy trong mắt tràn ra dòng lệ, cô dùng sức mở to mắt, không để nước mắt chảy xuống.

Cô nhìn bóng lưng xa dần, đột nhiên cảm thấy mình như một tên đao phủ độc ác, tàn nhẫn.

Cô nhìn đôi tay vẫn phát run, căm hận hành vi của mình.

Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cô vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.

Trở lại phòng tiệc, Tiêu Vũ Nhu nhanh chóng tìm được Triển Hồng Viễn, anh vẫn đứng cũ.

"Trời ơi! Em không sao chứ?" Triển Hồng Viễn kinh ngạc nhìn vết hôn trên cổ Vũ Nhu, "Em. . . . . ." Anh vốn muốn hỏi tiếp, nhưng khi nhìn tháy vẻ mặt Vũ Nhu tránh né, liền không hỏi.

Anh nhìn cô, cũng nhìn Úy Dương và Khả Nhi đang nhảy trên sàn, nhất thời hiểu rõ.

Vũ Nhu cũng phát hiện Úy Dương. Kỹ thuật nhảy của anh lịch sự, cộng thêm động tác đẹp đẽ của Khả Nhi, hai người nhảy cực kì ăn ý, khiến người khác chú ý.

Tiêu Vũ Nhu nhếch môi, cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang nổi lên. . . . . .

"Em muốn về." Tiêu Vũ Nhu bình tĩnh nói với Triển Hồng Viễn.

Cô có thể buông tay rồi!

Triển Hồng Viễn nhìn vẻ mặt đầy biến hóa kia, càng khẳng định dự đoán vừa rồi của mình.

Hình như, mình cần phải giúp hai người kia mới được.

Anh nở nụ cười "Được, anh đưa em về."

Tiêu Vũ Nhu rời khỏi bữa tiệc. Cô biết mình không thể quay đầu lại, bởi vì tất cả đã khác rồi.

Cô không quay đầu lại nên không nhìn thấy, sau lưng có một ánh mắt tuyệt vọng, vẫn đuổi theo bóng dáng họ rời đi. . . . . .