Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây

Quyển 1 - Chương 1: Nữ phụ đáng thương ám hại mẹ kế



Trong một căn phòng tồi tàn nát không chịu nổi, bất cứ thứ gì trong căn phòng đó cũng đều mang mác "sale off" , một góc sáng nhỏ nhoi rất nổi bật trong đó.

"Hắc hắc hắc, tội nghiệp quá a. Nhưng con là nữ phụ, ta có muốn cũng không thể không ngược con được nha!!!"

"Ái chà, 8 tên nam chính rồi nhỉ, nên thêm ai đây ta, mặc kệ nó, đến đâu hay đến đó."

Đột nhiên "Cốc cốc cốc! ", mỗ nữ nào đó gập màn hình máy tính nhẹ nhàng, trùm chăn lại ngay tức khắc.

"Tiểu Tam a, dì bảo con bao nhiêu lần rồi, có tiền như vậy mà sao lại cứ ru rú trong cái khu chật hẹp này vậy, có vài cắc tiền nhà mà cũng trốn chui trốn nhủi! Mở cửa ra ngay cho dì!"

Đúng vậy, nữ tác giả nổi tiếng "Tam Tiền Tam" hay Tiền Tiểu Tam, một trong những tác giả nổi tiếng nhất nước X, vì yêu tiền vô cùng ( xem tên là sẽ hiểu) nên mỗ nữ làm tổ ngay tại nhà bà dì, dùng đồ đồng nát, ăn uống cần kiệm, chỉ để hàng đêm ôm thẻ tín dụng với hơn chục con số ngủ ngon lành.

"Hừ hừ hừ, hết hôm nay mà con không chịu trả tiền thuê nhà cho ta, đảm bảo con sẽ gặp xui xẻo đến hết đời!!! " Nói rồi bà dì cáu gắt bỏ đi.

Tiểu Tam bò dậy từ đóng chăn, miệng nhỏ lẩm bẩm "Có nửa năm chưa trả thôi mà, gấp thế làm gì..." Nói rồi mỗ nữ tiếp tục vùi đầu vào chiếc máy tính luôn mới cóng- vật duy nhất mà mỗ nữ cắn răng mua về ở tiệm đồ điện.

[Trong lúc mà nữ tác giả đang vùi đầu vào máy tính, ở một thế giới nào đó~]

"Hu hu hu... Ta không muốn sống nữa mà, tại sao lại là ta??? "

Một cô gái ôm mặt khóc nức nở, lúc khuôn mặt lộ ra là lúc khiến người ta hít thở không thông. Mái tóc đen tuyền mềm mại, đôi mắt đẫm lệ long lanh ánh nước, môi anh đào mềm mại như đóa hoa e ấp. Nàng khóc đến hoa lê đái vũ, nhưng trong căn phòng mỹ lệ mà trống vắng, không một ai ở đấy để thương cảm cho nàng.

"Ta chỉ muốn được thương yêu, muốn được như cô ta, nhưng tại sao..."

"Bởi vận mệnh cô bị người ta chi phối!" Một giọng nói như đang ẩn hiện trong hư không văng vẳng trong lòng cô gái.

"Vận mệnh của ta...?"

"Đúng vậy, tất cả những điều này đều là vì ả mẹ kế kia!"

Cô gái thắc mắc"Mẹ kế? " là ai?

Giọng nói kia bây giờ lại mang theo sự tức giận "Đúng vậy, bởi ả mẹ kế kia muốn ngược cô nên số phận cô mới bi thảm vậy a!" Rồi lại buồn bã "Lẽ ra cô như thế nào cũng không liên quan đến tôi a, nhưng cái ả mẹ kế chết tiệt kia lại đột nhiên muốn dừng viết tiếp."

Cô gái cũng không hiểu nó đang nói gì nhưng vẫn lắng nghe chăm chú.

"Cô có muốn thoát khỏi cuộc đời này không?" Đột nhiên giọng nói ấy trở nên mê hoặc vô cùng. Một âm mưu bắt đầu hiện ra.

"Sao cơ?" Cô gái giật mình, đôi mắt hiện ra những khát khao cháy bỏng.

Giọng nói ấy cũng thay đổi, vô cùng ngọt ngào rì rầm vào tai cô gái "Như vầy... Rồi như vầy..."

[Thế giới của Mẹ kế~]

Tiền Tiểu Tam nằm úp mặt vào gối, buồn bã nhớ đến những cái bình luận không tim không phổi kia.

-Cốt truyện thì được nhưng cần phải sắc hơn, thịt hơn ~

-Ngược ngược ngược chết nữ phụ!!!

Haizz... Sao mà chúng không hiểu được nỗi lòng của ta nhỉ? Thịt nhiều quá thì thành -Dâm thư- mất rồi còn đâu? Thịt trong đó đã tràn cả ra rồi, thêm nữa khéo người ta cắt không cho xuất bản thật chứ chẳng đùa a, lũ sắc nữ biến thái này!!! Ngược chết nữ phụ a... thất đức, thất đức! Tội nghiệp quá á, gần chết rồi còn đâu.

Nghe vầy làm mình chẳng thích viết cái thể loại này nữa, viết - thanh thuần văn- cho rồi.

Nghĩ là làm liền, mỗ nữ ngay lập tức bật dậy, tay nắm chuột, di chuyển đến nút -xóa bỏ-, click!

[Không gian khác]

Bên trong một không gian tối đen, mà nơi đó có một vài những cuốn sách im lìm nằm đó, mà có một cuốn sách đặc biệt chỉ có một nửa cuốn.

"Tội nghiệp tiểu thập tứ, mẹ kế không muốn viết ngươi tiếp rồi!" Tiểu lục bay đến sát tiểu thập tứ.

Các cuốn sách khác cũng săm soi lại chia buồn. Duy chỉ có lão nhất lạnh lùng đứng đó " Thập tứ, mặc kệ ngươi âm mưu gì, cũng không được làm tổn hại đến mẹ kế!"

Tiểu thập tứ mỉm cười bí ẩn " Mỗi chúng ta là một thế giới do mẹ kế tạo ra, sao ta có thể hại nữ thần của mình chứ? Nhưng mẹ phải chịu trách nghiệm a, chỉ cần mẹ viết xong câu chuyện này, ta sẽ mang mẹ về. Tiểu nữ phụ chịu uất ức đủ rồi, cho hít thở tí!" Nhưng mà mỗ nữ kia có chịu trở về thế giới cũ viết tiểu thuyết kiếm cơm hay không là một chuyện khác a...