Âm Dương Phu Phu

Chương 2: Minh hôn (hai)



Sư phụ liếc nhìn tôi một cái, dùng ngón trỏ đặt lên miệng ra ý đừng có lên tiếng. Tôi gật đầu tới tấp, chỉ sợ làm sai một chút thôi là cũng có thể đi tiêu cái mạng nhỏ này.

Sư phụ quay đầu lại nhìn vị phu nhân kia: "Nếu muốn làm minh hôn, bà hẳn là cũng biết được ta có luật "ba không" rồi chứ."

Vị phu nhân kia gật gật đầu: "Không làm cho những kẻ hại người, không làm cho những kẻ ác, không làm cho những kẻ giết người."

"Không sai. Bà đã nắm được rõ quy củ của ta, vậy bây giờ ta sẽ đốt nhang lên để phân định."

Đốt nhang? Tôi sửng sốt, không ngờ lão đầu lại có bản lĩnh đến thế, sao trước giờ tôi lại không hề hay biết chuyện này nhỉ? Một lát sau, lão đầu đi vào trong phòng bê ra chiếc hương đàn nhỏ (=Bát hương) màu đen dùng để cúng Táo Vương gia(=Ông Táo), đặt ở trong viện, sau đó lại lấy ra ba cây nhang cắm vào hương đàn.

"Khói trắng tượng trưng cho cái thiện, khói đỏ tượng trưng cho cái ác. Nếu khói chuyển đỏ thì xin mời bà hãy quay về cho." Lão đầu cầm cây đèn cầy, nói với Trần phu nhân, sau đó bắt đầu châm lửa vào ba cây nhang kia.

Tôi, sư phụ, và còn cả vị Trần phu nhân không rõ là người hay quỷ kia đều cùng nhau nhìn chằm chặp vào ba cây nhang trong hương đàn, đốm lửa dần dần ăn vào cây nhang, khói trắng chậm rãi tỏa ra.

Trông thấy thế, Trần phu nhân nhếch môi lên, để lộ ra nụ cười rợn người. Cây nhang cháy còn chưa được đến một nửa thì khói trắng bỗng nhiên chuyển thành khói đỏ.

Trần phu nhân biến sắc, vẻ mặt âm tình bất định.

Tôi nhìn làn khói đỏ, mẩm nghĩ, chẳng lẽ cái vị Trần đại thiếu gia này lúc còn sống đã từng làm hại người? Chẳng lẽ người phụ nữ này đang nói dối sư phụ của tôi?

Lão đầu cũng chau mày lại: "Khói trắng chuyển đỏ? Trần phu nhân, con trai của bà rốt cuộc là đã chết như thế nào vậy?"

Trần phu nhân trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói: "Con trai của tôi là con trưởng của Trần gia, tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vẫn chưa lấy vợ, tháng trước tôi đã nhờ người bàn xong chuyện cưới hỏi với một gia đình ở trấn Văn. Mấy hôm trước, con trai tôi dẫn người đi đón dâu, ai ngờ trên đường đi lại đụng phải sơn phỉ, sau đó thì con trai tôi chết." Trần phu nhân vừa nói vừa khóc, tôi nghe mà cũng cảm thấy tiếc thay cho vị Trần thiếu gia kia, không dễ gì mới cưới được một người vợ, thế mà lại bị mất mạng, má nó thật đúng là thảm mà.

Lão đầu nghe xong liền nói: "Bị sơn phỉ giết? Vậy là bị đột tử? Trần phu nhân, con trai của bà chỉ e là đã sớm trở thành lệ quỷ rồi."

Lệ quỷ! Tôi sợ đến mức suýt chút nữa thì lăn phắt tới bên chân sư phụ của tôi. Cha mẹ ơi, đừng có nói là tới đây để tìm người chết thay đấy nhá!

Trần phu nhân ngước hai đôi mắt trống rỗng lên nhìn sư phụ tôi: "Phùng đạo trưởng, con trai của tôi mới có ba mươi tuổi mà đã phải chết, dù có thế nào thì tôi cũng muốn tìm bằng được cho con trai tôi một người để bầu bạn, không thể để cho nó khổ sở du đãng một mình trên cõi đời này được!" Giọng nói của Trần phu nhân trở nên bén nhọn, như một lưỡi dao sắc cắm vào màng nhĩ của tôi, suýt chút nữa thì làm rách cả màng nhĩ. Tôi vội vàng bịt lỗ tai lại, hi vọng có thể làm giảm bớt đi được một chút đau đớn.

Lão đầu cười lạnh mấy tiếng: "Con trai của bà đã trở thành lệ quỷ, không thể đầu thai luân hồi, lại càng đừng nói đến chuyện kết minh hôn!"

"Không!" Trần phu nhân giơ hai tay lên, móng tay lập tức trở nên dài nhọn, bà ta hét lên với sư phụ tôi: "Con trai của tôi không đáng phải chịu khổ như vậy, không đáng!"

"Trần phu nhân, bà trở về đi, ta không giúp được gì cho bà đâu." Sư phụ lạnh lùng nói, trầm tĩnh nhìn về phía Trần phu nhân như đang dần trở nên điên cuồng kia, ông chọc một tay vào trong ngực, bày ra tư thế muốn lấy phù.

Trông thấy người phụ nữ kia dọa người như vậy, tôi đang định lui xuống. Đột nhiên chiếc quan tài ở phía sau Trần phu nhân khẽ động, một làn khói màu đỏ nhạt bay thẳng về phía tôi, sau đó bay lòng vòng quanh người tôi.

"Cái quỷ gì thế này?" Tôi sợ quá bèn thốt lên một câu.

Vị Trần phu nhân vốn đang nhìn chằm chằm vào sư phụ đột nhiên quay sang nhìn về phía tôi, bà ta nhếch miệng cười, để lộ ra chiếc răng nanh trắng muốt: "Trời sinh dương thể!"

Tôi sợ quá bèn hét toáng lên: "Sư phụ cứu con với!"

Lão đầu lập tức nhảy tới trước mặt tôi, lấy một lá bùa ra dán lên người tôi, làn khói đỏ lập tức bị tản đi. Tôi vội vàng trốn ra sau người lão đầu, trong lòng thầm ra sức vỗ tay khen ngợi lão. Lúc nhìn về phía vị Trần phu nhân kia, tôi trông thấy bà ta vẫn đang nhìn chòng chọc về phía mình mà cười lạnh, đến mức khiến cho tôi nổi hết cả da gà.

"Cậu có muốn lấy con trai của tôi không?"

"Trần phu nhân, bà thân đã là sinh hồn, nếu như vẫn còn u mê không chịu tỉnh, thì ta sẽ khiến cho bà hồn phi phách lạc, không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa." Lão đầu cao giọng nói.

"Sư phụ, sinh hồn là cái gì?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Chính là người vẫn chưa chết nhưng hồn phách thì lại xuất ra, đợi đến khi trời sáng bà ta sẽ tỉnh lại, sẽ lại trở thành con người." Tôi líu lưỡi không nói nên lời, không ngờ lại còn có cả thể loại như thế này nữa.

Trần phu nhân ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kia như tiếng thét chói tai, đánh thẳng vào trong lỗ tai của tôi, khiến cho tôi bị ù tai khủng khiếp, tôi lại vội vàng bịt chặt hai tai lại.

"Phùng đạo trưởng, ông hẳn cũng biết thân thể chí dương sau hai mươi tuổi sẽ không thể áp chế được, đến lúc đó chỉ e là cậu ta sẽ bị vô số ác quỷ gặm nhấm đến không còn lại gì. Có điều, nếu như ông chịu gả cậu ta cho con trai của tôi, thì con trai của tôi nhất định sẽ có thể bảo vệ cho cậu ta chu toàn, ông thấy sao?" Trần phu nhân mỉm cười nhìn sư phụ của tôi.

Sư phụ đang đứng trước mặt tôi đột nhiên không nói gì nữa, xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Tôi cảm thấy bồn chồn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lão đầu sẽ không gả tôi cho quỷ thật chứ?!

Thấy lão đầu nửa ngày trời không đáp lại, Trần phu nhân chậm rãi tiến tới trước mặt tôi: "Nếu cậu không muốn chết thì hãy thành thân với con trai của tôi, chỉ có nó mới có thể bảo vệ được cho cậu bình an mà thôi."

Tim tôi nảy lên một cái, tôi chửi ầm lên: "Cút mẹ nhà bà đi, ông đây đang sống yên lành, đừng hòng lừa được ông! Lấy quỷ? Vậy thì chẳng phải là ông đây sẽ chết nhanh hơn sao?!"

Trần phu nhân không bị tôi chọc giận, trái lại bà ta còn mỉm cười: "Cậu vẫn còn sống yên lành được, đó là bởi vì trước khi cậu đủ hai mươi tuổi, dương khí sẽ không tỏa ra nhiều, đợi tới khi cậu qua hai mươi tuổi rồi, đến lúc đó ngay cả sư phụ cậu cũng chẳng thể cứu nổi cậu đâu."

Nghe bà ta nói xong, tim tôi đập thình thịch, tôi nuốt một ngụm nước miếng, quay sang nhìn sư phụ vẫn đang trầm mặc, tôi kéo kéo áo của ông: "Lão đầu, nói gì với con đi chứ, bà ta chỉ là đang nói bậy thôi đúng không?"

Sư phụ chầm chậm quay người lại, tôi nhìn thấy gương mặt của ông tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thống khổ: "Tiểu Duẫn, con có sợ chết không? Nếu không sợ thì đến năm con tròn hai mươi tuổi, sư phụ sẽ đích thân "tiễn" con đi, sau đó ta cũng sẽ đi cùng với con luôn, hai chúng ta sẽ làm bạn ở dưới hoàng tuyền."

Nghe lão đầu nói xong, cổ họng tôi trở nên khô khan, hai tay không khống chế được mà trở nên run rẩy. Ông đây sống suốt mười chín năm, đột nhiên lại phát hiện ra mình không thể sống được quá hai mươi tuổi, đây có khác gì một trò đùa đâu cơ chứ?!

Lão đầu nhìn tôi, dường như đang chờ đợi câu trả lời.

Đối diện với gương mặt mà mình đã quen thuộc trong suốt mười chín năm qua, tôi chợt cảm thấy có chút không nỡ, tôi cười gượng hai tiếng: "Người uống say đấy à? Với cái bộ xương cốt này của người thì ít nhất cũng vẫn còn có thể sống được đến một trăm tuổi, ai cần người phải đi theo cơ chứ."

Lão đầu thấy tôi nói như vậy, sắc mặt khẽ biến, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng: "Tiểu tử ngốc, không ngờ con lại hiếu thuận như vậy." Dứt lời ông quay người nhìn Trần phu nhân, chìa tay ra: "Đưa ngày sinh tháng đẻ và tóc của con trai bà cho tôi."

Trần phu nhân hơi đảo tròng mắt, dường như đang đắn đo điều gì đó, chợt thấy làn khói đỏ quấn quanh người bà ta một vòng, bà ta liền đồng ý ngay lập tức. Bà ta lấy ra từ trong ngực một cái bọc nhỏ màu vàng, mở bọc nhỏ ra, bên trong là một tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ bằng chu sa cùng một nhúm tóc đen, sau đó bà ta đưa nó cho lão đầu.

"Lão đầu, người muốn làm gì?" Tôi nhìn ông, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Lão đầu cười thần bí với tôi: "Đừng sợ." Ông quay sang nói với Trần phu nhân: "Con trai của bà có thể lấy đồ đệ của tôi, có điều phải làm hôn khế sinh tử."

Trần phu nhân còn đang định nói gì đó thì lại thấy làn khói đỏ kia quấn quanh người bà ta hai vòng, cuối cùng bà ta đành phải gật đầu.

Tôi không biết hôn khế sinh tử là cái gì, nhưng tôi biết lão đầu tuyệt đối sẽ không làm hại tôi.

Lão đầu cầm tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ, nhìn lên mặt trăng một lúc thật lâu, ước chừng phải đến hơn hai giờ đồng hồ, lâu đến mức tôi sắp ngủ gật luôn. Lão đầu đột nhiên vào trong phòng lấy ra một cái chén con, lấy chai rượu của mình rót rượu vào trong đó, sau đó đốt nhúm tóc kia thành tro rồi trộn vào trong chén rượu, rồi lại túm lấy bàn tay của tôi, đâm vào ngón trỏ của tôi, bóp vài giọt máu nhỏ vào trong chén rượu. Tôi đau đến mức kêu oai oái.

Lão đầu chẳng thèm để ý đến tôi, ông bắt tôi phải uống hết cái đống hỗn hợp đó.

"Làm cái gì vậy, con không uống đâu!" Tôi lắc đầu nguầy nguậy, ra sức cự tuyệt.

Lão đầu không để cho tôi có cơ hội từ chối, ông giữ chặt lấy cổ của tôi, đổ thẳng cái chén kia vào. Chén rượu trộn lẫn máu và tro suýt chút nữa khiến cho tôi phải nôn mửa cả ra, lão đầu bịt chặt miệng tôi lại, sống chết cũng không cho tôi nhổ ra. Tôi rưng rưng nước mắt cố nhịn mà nuốt cái thứ đó xuống.

"Cái lão điên nàyyyy, sư bố nhà ông!" Tôi nằm hấp hối trên mặt đất, chửi ầm cả lên.

Lão đầu cười khà khà: "Tiểu Duẫn ngoan, con uống thứ này vào rồi thì tên lệ quỷ kia sẽ không dám làm hại gì con nữa đâu, mà sẽ chỉ có thể bảo vệ con, sư phụ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con thôi."

Tôi khinh bỉ nhìn ông một cái, sau đó thì ngất đi.

-

(*) Lệ quỷ: Những người khi chết có oán khí quá nặng, không thể đầu thai sang kiếp khác thì sẽ bị hóa thành lệ quỷ, thường sẽ nán lại ở cõi âm đợi đến kẻ thù của mình xuống dưới, lúc ấy thì mới đi đầu thai được. Hoặc là sẽ tiến hành trả thù.