Âm Dương Phu Phu

Chương 16: Ngón tay trẻ con (Bốn)



Đêm hôm khuya vắng, một thanh niên trần truồng đứng ngoài sân đào mộ lấy xác.

Thật sự không sống nổi nữa mà!

Quay đầu nhìn, Trần Lập Châu vẫn như một giám công đứng đằng sau giám sát với vẻ mặt không cảm xúc.

Tôi nhanh chóng quay đầu trở lại, chuyên tâm đào mộ.

Đột nhiên, xẻng của tôi đụng phải một vật thể mềm mềm, tôi thầm vui sướng, nhanh chóng đào tiếp, trong đám đất đen dần lộ ra một cánh tay trắng bệch.

Tôi hí hửng quay đầu nhìn Trần đại thiếu: "Tôi đào được rồi nè!"

Trần Lập Châu không lên tiếng, vẻ mặt có chút kỳ quái. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp vào cánh tay kia, đến nỗi làm tôi phát sợ.

Tôi xoay mình, cầm xẻng đào tiếp. Lúc đào tới chỗ cái xác, tôi nhẹ tay lại. Nhỡ đâu làm thủng hai cái lỗ trên người Trần đại thiếu, không chừng tôi sẽ bị anh ta trả lại mười cái lỗ thủng trên người mất.

Mắt thấy xác Trần Lập Châu về cơ bản đã được đào ra, tôi bỏ xẻng xuống, lấy tay phủi phủi lớp đất mỏng còn sót lại, gương mặt của Trần Lập Châu dần lộ ra.

Mà cũng kỳ, trời nóng thế này, đáng lí ra xác chết sớm đã bị mục nát ở dưới đất rồi chứ. Đằng này thi thể của Trần Lập Châu không những không bị mục rữa, trái lại trông vẫn còn giống y hệt như trạng thái lúc trước khi tôi chôn xuống.

Tôi phủi phủi đất trên người anh ta, cẩn thận từng li từng tí nâng người dậy, run run rẩy rẩy vác ở trên lưng mà khiêng ra. Đêm nay trăng vừa to lại vừa tròn, nương theo ánh trăng bàng bạc, tôi đặt xác của Trần Lập Châu vào trong sân.

"Trần ca, tôi đã được mặc y phục chưa?" Tôi xoa xoa tay, dè dặt hỏi.

Trần Lập Châu giống như không nghe thấy lời tôi nói, anh ta từ từ bước tới bên cạnh xác, nhìn cơ thể đang nằm trên mặt đất của mình.

Chẳng biết có phải là anh ta đang rơi vào trong hồi tưởng không nữa. Thế nhưng mà ông đây lạnh rỏ cả nước mũi ra rồi đây nè.

Tôi cũng không dám đi về, cho nên chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn ngó xung quanh. Chợt phát hiện ra đống quần áo tôi tiện tay vứt ra phía sau lùm cây, thế là tôi liền mau chóng âm thầm chạy ra phía sau cây, mặc tạm một bộ trường sam vào người.

Đợi đến khi mặc xong, ra khỏi lùm cây, tôi lập tức bị làm cho choáng váng. Trong sân, lại xuất hiện đến hai Trần Lập Châu!

Hai người ăn mặc y xì nhau, chỉ có điều một bên tóc đen mắt đỏ, một bên mắt tựa như nước, đây chẳng phải là Trần đại thiếu lúc còn sống đấy sao!

Tôi dụi dụi mắt, "Chuyện...chuyện quỷ gì thế này?"

Nghe được giọng tôi, cả hai đều quay lại nhìn. Bị một xác chết và một con quỷ nhìn như vậy, tôi chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, run cầm cập không dám nói lời nào.

"Qua đây." Trần Lập Châu mắt đỏ vẫy vẫy tôi.

"Tiểu Duẫn, đến chỗ ta này." Trần Lập Châu mắt đen cũng ngoắc tôi lại.

Tôi nuốt ực một ngụm nước bọt, điên cuồng lắc đầu: "Tôi không qua đó đâu. Má ơi chuyện gì xảy ra thế này!"

Trần Lập Châu mắt đỏ nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn vào gương mặt giống mình như đúc, cười gằn một tiếng: "Em nói xem, ai - mới là thật?"

Tôi nhìn Trần đại thiếu đang cười gằn, tim đập "thùm thụp", mịe, có phải nếu như trả lời sai thì tôi sẽ bị băm vằm thành tám mảnh hay không?

Tôi vội vàng chỉ vào anh ta, đang định mở mồm thì Trần đại thiếu bên kia lại lên tiếng: "Tiểu Duẫn, em đã bái thiên địa với ta rồi mà. Em mà nói sai thì ta cũng sẽ không tha thứ cho em đâu."

Giọng của Trần đại thiếu nhẹ nhàng khe khẽ, thế nhưng trong bông lại có giấu kim, đâm cho tôi đến suýt thì thổ huyết. Hai anh đang liên thủ lại để chơi ông đấy phỏng?

Tôi hết nhìn bên này rồi lại ngó bên kia, đầu óc rối loạn như sắp nổ tung.

Trần Lập Châu mắt đen nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Duẫn, người nào là thật, chẳng lẽ em còn chưa nhận ra được?"

"Khúc Tiểu Duẫn, đừng nói là ta đã không cho em cơ hội."

Trần Lập Châu mắt đỏ lạnh lùng lên tiếng.

"Hai vị đại ca, tha cho tiểu nhân đi mà, nhà tôi vẫn còn một lão ngốc đang chờ tôi về nuôi đó!" Tôi run lẩy bẩy ôm lấy mình.

Vừa dứt lời, Trần đại thiếu mắt đỏ tức khác cười lạnh một tiếng, một tay bóp cổ Trần Lập Châu kia, quay sang tôi, hỏi: "Nếu hắn mới là thật thì em định thế nào?"

Trông thấy móng tay kia sắp đâm xuống, lòng tôi rối bời hết cả lên, buồn bực mà cào cào đầu.

Mắt chợt đảo đến bàn tay, tôi nảy ra một chủ ý.

Tôi chìa tay về phía hai người, hô lên: "Trần Lập Châu."

"Trần Lập Châu."

"Trần Lập Châu."

Kết thúc ba tiếng gọi, trong sân yên tĩnh đến lạ kỳ, hai người kia đều trầm mặc nhìn tôi.

Tôi lúng túng cười hai tiếng, "Haha, tôi gọi thử xem sao ấy mà."

Trần Lập Châu mắt đen khẽ cười với tôi: "Tiểu Duẫn, em đáng yêu thật đấy, là nhớ ta quá sao?"

Tôi trợn hai mắt lên. Ông đây có biết ai là thật đâu!

"Chậc." Trần Lập Châu mắt đỏ lạnh lùng nhìn tôi, "Tí sẽ trừng trị em sau. Em mà còn không lăn qua đây thì ta sẽ xé xác thân thể này ra, sau đó sẽ nuốt nốt em vào bụng."

Trần Lập Châu kia cười nhẹ hai tiếng: "Đây là thân thể của ngươi, xé đi rồi sẽ không còn tìm lại được nữa đâu."

"Ngươi nghĩ chuyện này uy hiếp được ta?"

Trần Lập Châu đưa tay vạch cổ áo của thi thể ra, phơi ra da thịt trắng như tuyết, dưới ánh trăng, trông nó như đang toả ra ánh sáng mờ ảo.

Trần Lập Châu vươn móng tay đen dài rạch một đường trên làn da, da thịt bên trong lộ ra ngoài.

Trần Lập Châu kia nở một nụ cười quyến rũ với anh ta, "Thân thể tốt như vậy, bị hỏng mà ngươi cũng không đau lòng sao?"

Sau đó thuận thế ngã lên người Trần Lập Châu thật, hai tay ôm lấy cổ anh ta, "Trần đại thiếu, ta đã thích ngươi từ lâu. Hay ngươi giết tên kia đi, ở bên ta đây. Trời sinh dương thể, chúng ta mỗi người một nửa."

Tôi có chút thót tim, con mẹ nó lại dám ở ngay trước mặt tôi đi câu dẫn quỷ của tôi?

Trần Lập Châu quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, tựa như đang cân nhắc kiến nghị quái quỷ kia.

Tôi lại thót tim lần hai, Trần Lập Châu không lẽ lại muốn trở thành Trần Thế Mỹ (*)?

(*) Trần Thế Mỹ, một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo đuổi vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém =>>:))) Ý là bỏ vợ bỏ con theo tình mới đó.

Tôi lập tức lên tiếng, "Trần ca, tôi tốt hơn nó gấp vạn lần. Anh xem, bưng trà rót nước, đấm lưng bóp chân, cái gì tôi cũng tinh thông."

Trần Lập Châu giả xì cười, "Định làm hạ nhân đấy hả? Tiểu Duẫn, Trần đại thiếu cũng đâu có thiếu hạ nhân."

"Hạ nhân cái rắm! Ông đây là vợ của anh ta nhen!" Tôi tức đến mức nói loạn cả lên.

Trần Lập Châu giả cười gằn một tiếng, một trận gió lạnh thổi tới, thân xác của Trần Lập Châu mềm oặt ngã xuống, trong sân đột nhiên xuất hiện thêm một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử kia có làn da trắng như sương, thậm chí còn có thể nhìn thấy được cái cây phía sau xuyên thấu qua người cậu ta.

Tướng mạo như nữ tử, môi hồng hào, nét mặt tinh tế, thân thể như không xương mà quấn lên người Trần Lập Châu.

Cậu ta khẽ thổi một hơi vào tai Trần Lập Châu, sau đó nhìn tôi với vẻ khiêu khích.

Tôi sợ hãi, khẩn trương nhìn Trần Lập Châu.

Anh ta một chút phản ứng cũng không có, chỉ cúi đầu nhìn nam tử kia.

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn, khó chịu vô cùng. Đột nhiên, nam tử kia rít lên một tiếng, làm cho tôi giật hết cả mình.

Tôi trông thấy một bàn tay xuyên qua ngực cậu ta, trực tiếp xé nát từ bên trong.

"Tiểu Duẫn là tên mà ngươi có thể gọi đấy à?" Trần Lập Châu lạnh lùng nói một cách từ tốn.

Nam tử kia biến sắc, không hề ngờ rằng Trần Lập Châu sẽ ra tay như thế, cậu ta rít lên muốn nhào lại về phía cái xác, nhưng lại bị Trần Lập Châu túm trở về.

Khoé môi Trần Lập Châu kéo ra, tạo thành một cái miệng lớn như chậu máu, một tay tóm chặt lấy, trực tiếp nhét nam tử kia cho vào trong miệng nhai nuốt.

Tôi đứng một bên sợ tới mức phải phịch hẳn mông xuống dưới đất, cơ thể không ngừng run rẩy. Bên tai vẫn còn văng vẳng những tiếng thét chói tai của nam quỷ kia.

Chồng tôi là ác quỷ, khủng khiếp quá đi mất!!!