Ảm Dạ Ly Du

Chương 14: Khách không mời mà tới



Những ngày sống trong Lạc Điệp cư đối với Thiển Ly Du mà nói còn thoải mái tự tại hơn so với Uyển Anh điện rất nhiều. Hậu cung phi tần vốn đang tại quan vọng (trông chừng), nhưng lại thấy sau khi Thiển Ly Du bị biếm vào lãnh cung bệ hạ cũng chưa từng nhắc lại người này, đều tự đắc ý một chút trong lòng. Điều càng khiến bọn họ kinh hỉ chính là, Diệu quốc trưởng công chúa chuyên sủng đã lâu tựa hồ cũng không còn được sủng ái, đế quân bệ hạ mỗi ngày lật một khối bài tử, cả hậu cung rất có khả năng vũ lộ quân triêm (đều được sủng hạnh). Nhất thời, Lạc Điệp cư vắng lặng tịch liêu liền bị mọi người hoàn toàn quên mất.

Thiển Ly Du đối với chuyện này tự nhiên là thích thú vô cùng. Tuy nói bên trong lãnh cung, chi phí ăn mặc so với lúc trước gần như là một trời một vực, nhưng Thanh Nguyệt vốn cận thận, những thứ thu thập khi rời đi Uyển Anh điện tuy rằng nhẹ nhàng không đáng để mắt tới, nhưng lại đều là trân phẩm xa xỉ vô cùng, dùng để đổi lấy một chút đồ dùng vẫn là dư dả. Trong viện đã không có tai mắt canh chừng, hành động của Thiển Ly Du cũng thuận lợi hơn rất nhiều, trong cả đế cung Lam Vũ chỉ ngoài trừ Thương Kình cung tẩm cung của Dạ Quân Hi, còn những nơi khác y đều đã lục lọi mấy lần. Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là, khắp nơi đều không thấy được Trào Phượng cho dù chỉ là bóng dáng. Thực tế, Trào Phượng mất tích đã lâu. Tương truyền rằng một trăm năm trước vị đế quân khai quốc của Lam Vũ tình cờ có được Trào Phượng trong một trận hỗn chiến, hỗn chiến chấm dứt sau liền đem tôn thành thánh vật, cất giấu trong đế cung Lam Vũ, trăm năm tới này truyền lại qua các thế hệ, chưa bao giờ đổi chủ, cũng không có người nào từng gặp qua thánh vật Trào Phượng trong truyền thuyết này nữa. Mà Thiển Ly Du cũng chỉ biết, Trào Phượng là một pho tượng điêu khắc dị thú, toàn thân trong suốt sáng lấp lánh, ngoài ra liền không còn gì nữa. Nhưng khắp nơi trong cung, y vẫn chưa từng nghe thấy chút lời đồn nào phù hợp với vật này. Mà hiện giờ, liền chỉ còn lại Thương Kình cung là chưa từng bước chân vào…..

Buổi chiều, Lạc Điệp cư im lặng chỉ có tiếng líu ríu của lũ chim không biết tên cùng tiếng xào xạc khi gió nhẹ phất qua đám cỏ cây. Gian phòng đơn sơ mà cũ nát được Thanh Nguyệt dốc sức quét tước và bố trí cũng trở nên sạch sẽ, thoáng đãng. Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng có hơi âm u tăng thêm chút ánh sáng và ấm áp, làm cho tâm tình người ta cũng trở nên sáng tỏ. Thiển Ly Du nằm nghiêng trên tháp thượng, trên tay cầm cuốn sách tùy ý lật xem. Thanh Nguyệt ngồi xổm ở bên nhuyễn tháp đùa nghịch ấm trà, tách trà, thỉnh thoảng dâng lên một ly trà đạm hương. Bỗng nhiên, Thiển Ly Du buông quyển sách trên tay, đôi mắt hắc diệu thạch nhìn về phía cửa phòng, hơi hơi nhăn mày lại.

“Chủ tử?”

Thanh Nguyệt cảm thấy kỳ quái, thắc mắc hỏi, lại nghe Thiển Ly Du trầm giọng nói:

“Có người đến đây.”

Thanh Nguyệt có chút kinh ngạc, vẻ mặt hiện lên khẩn trương…….. Từ khi nàng cùng chủ tử hai người chuyển tới Lạc Điệp cư liền không người nào tới hỏi han, giờ khắc này là người phương nào tiến đến, lại vì lý do gì? Chẳng lẽ là hậu cung phi tần tiến đến gây rối? Trấn an vỗ vỗ bả vai thanh Nguyệt, Thiển Ly Du ngồi dậy khỏi tháp thượng:

“Đều là nữ tử không có võ công, không cần lo lắng, mở cửa đón khách là được.”

Nghe vậy Thanh Nguyệt mới thả lỏng một chút, đứng dậy mở cửa, còn chưa thấy rõ gương mặt người tới, liền nghe được một thanh âm chói tai:

“Thục viện nương nương giá lâm!”

Thanh Nguyệt chăm chú nhìn lên, mới phát hiện người tới cư nhiên là người từ sau ngày tiến cung liền chưa từng gặp lại – Thiển Như Nguyệt. Chủ tớ hai người liếc nhau, cũng đoán được Thục viện Thiển Như Nguyệt địa vị cao quý sao lại tới nơi lãnh cung tiêu điều này. Nếu muốn nói nàng lấy thân phận tỷ tỷ đến thăm đệ đệ đang gặp hoàn cảnh đáng thương, Thiển Ly Du cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng không tin là không tin, Thiển Ly Du vẫn đứng dậy khỏi tháp thượng, mỉm cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thiển Như Nguyệt:

“Không biết hoàng tỷ tiến đến lãnh cung là vì chuyện gì?”

Thiển Như Nguyệt vẫn chưa trả lời, chỉ là nhìn xung quanh Lạc Điệp cư hiu quạnh đơn sơ, hơi hơi nhíu mày. Lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Thiển Ly Du, lúc này mới mở miệng, ngữ khí trào phúng nói:

“Xem ra ngươi ở nơi này cũng vui vẻ tự tại. Như thế nào, những ngày ở lãnh cung trong Diệu quốc còn chưa đủ sao? Dám đắc tội với đế quân bệ hạ, rơi xuống kết cục như thế, còn liên lụy tới cả bản cung, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”

Thiển Ly Du nghe vậy cũng có chút kinh ngạc. Y biết chuyện gần đây Dạ Quân Hi đã không hề chuyên sủng Thiển Như Nguyệt, còn tưởng rằng lấy cá tính của Thiển Như Nguyệt sẽ quy hết lỗi lầm cho y vì đã đắc tội với Dạ Quân Hi, bị biếm lãnh cung còn gây ảnh hưởng tới nàng, hôm nay tới là muốn bỏ đá xuống giếng đâu. Không ngờ trong lời chỉ trích này còn hiện lên một chút lo lắng……….. Đoán không ra rốt cuộc Thiển Như Nguyệt muốn làm gì, Thiển Ly Du chỉ là mỉm cười:

“Ta đã sớm nói qua, hầu hạ dưới khố nam nhân không phải việc ta muốn làm. Đắc tội với đế quân cũng là vì bất đắc dĩ, may mà không đánh mất tính mạng, hiện giờ sống trong lãnh cung này tuy rằng tiêu điều, nhưng cũng tự tại, không có gì không tốt.”

Thiển Như Nguyệt nghe vậy cau mày đánh giá vẻ mặt Thiển Ly Du, tựa hồ là đang phân rõ xem lời y nói là thật hay giả, cuối cùng nàng quay đầu lại phân phó đám nội thị cung nga phía sau:

“Các ngươi đều lui ra, để tỷ đệ chúng ta hảo hảo trò chuyện.”

Bọn họ đều thuận theo, hành lễ xong liền lui ra ngoài, lúc này nàng mới kéo Thiển Ly Du vào phòng, thấy Thanh Nguyệt còn tại bên trong, liền nói:

“Ngươi cũng lui ra.”

Thanh Nguyệt do dự liếc nhìn Thiển Ly Du, Thiển Ly Du thoáng gật đầu nói:

“Đi ra ngoài đi, đừng để cho người khác tới gần căn phòng này.”

Thanh Nguyệt lúc này mới hành lễ lui ra, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Nói đi, hoàng tỷ tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thiển Như Nguyệt ngồi xuống tháp thượng, trầm mặc không nói, mắt hạnh (đôi mắt hình quả hạnh) xinh đẹp nhìn Thiển Ly Du, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Số lần đế quân bệ hạ triệu hạnh bản cung càng ngày càng ít. Hiện giờ hậu cung vũ lộ quân triêm, Liên quý phi lại âm thầm làm khó dễ bản cung, những gì ngươi nói không sai, chỉ dựa vào dung mạo thì không thể đứng vững trong hậu cung này……..” Thiển Ly Du nghe vậy không khỏi có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn Thiển Như Nguyệt hiện lên chút thâm ý……… Y không dự đoán được, còn chưa tới một tháng, vị công chúa tôn quý ngang ngược này đã bị hậu cung Lam Vũ tôi luyện ra một chút thâm trầm.

“Lời này của hoàng tỷ là …..”

“Trong cung đều là tai mắt của các phi tần, những tùy tùng mà bản cung mang đến từ Diệu quốc cũng không ai có thể thay bản cung bày mưu tính kế. Người bản cung có thể tin tưởng, liền chỉ có ngươi.”

Tiếng nói uyển chuyển mềm mại của Thiển Như Nguyệt tràn đầy mệt mỏi, không khó tưởng tượng, cuộc sống của một công chúa dị quốc trong hậu cung Lam Vũ này khó khăn đến dường nào. Thiển Ly Du lúc này mới hiểu được mục đích khi tới đây của Thiển Như Nguyệt……. Nguyên lai là muốn tìm y bày mưu đặt kế. Thiển Ly Du nhất thời có chút dở khóc dở cười, rồi lại cảm thấy đau đầu không thôi. Thiển Ly Du nhớ rõ, trong Uyển Anh điện y từng giải thích với Dạ Quân Hi rằng ngày ấy ở trong Thiên điện dạy Thiển Như Nguyệt làm thế nào để đạt được niềm vui của Dạ Quân Hi hoàn toàn là vì mong muốn có được sự che chở của hoàng tỷ, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình mà thôi. Với sự anh minh của Dạ Quân Hi chỉ sợ hắn đã sớm nhất thanh nhị sở khả năng của Thiển Như Nguyệt, huống hồ tin tức Thiển Như Nguyệt tiến đến Lạc Điệp cư chưa tới nửa ngày đã có thể truyền vào tai Dạ Quân Hi, hành động này của nàng lại đem ánh mắt của Dạ Quân Hi dẫn về phía y, này chính là điều mà Thiển Ly Du không muốn nhất. Vả lại nếu giờ phút này y thật sự nghĩ kế cho Thiển Như Nguyệt, không phải là đang nói cho Dạ Quân Hi, hết thảy đều là chủ ý của y sao, nhưng nếu không nghĩ kế cho Thiển Như Nguyệt, lại e sợ rước lấy hoài nghi……. Nghĩ như vậy Thiển Ly Du không khỏi cười khổ trong lòng, đúng là tiến thối lưỡng nan.

“Sao vậy? Ngươi không muốn?”

Thấy Thiển Ly Du trầm mặc không nói, trên mặt Thiển Như Nguyệt thoáng hiện lên buồn bã. Có lẽ nàng thật sự không còn đường để đi, lại không cam lòng vinh sủng nhật suy (càng ngày càng ít được sủng ái), tương lai rơi xuống kết cục thất sủng thê thảm, nên lúc này mới tiến đến Lạc Điệp cư, nhưng không ngờ Thiển Ly Du lại trầm mặc không chịu trả lời. Thiển Như Nguyệt nhất thời cảm thấy có chút tuyệt vọng, đang muốn đứng dậy rời đi, nhưng đột nhiên cảm thấy dạ dày lộn lên, liền che miệng cúi người xuống. Thiển Ly Du còn đang suy tư thấy Thiển Như Nguyệt như thế cũng không khỏi kinh ngạc:

“Có phải ăn vào thứ gì khó tiêu hay không?”

Nói xong rót chén trà đưa cho nàng. Thiển Như Nguyệt nhận lấy, rồi lại lắc đầu:

“Chưa từng. Hôm nay khi mới ngủ dậy cũng từng như thế, vẫn chưa ăn cái gì.”

Thiển Ly Du không khỏi lóe lên một ý nghĩ, vươn tay cầm lấy cổ tay Thiển Như Nguyệt, lại hỏi:

“Đã gọi thái y hay chưa?”

“Chưa từng. Có lẽ là ban đêm bị lạnh, dạ dày không khỏe thôi.”

Thực tế là gần đây Thiển Như Nguyệt vì quá sợ hãi sự tranh đấu trong hậu cung, làm việc gì cũng dần dần điệu thấp, không còn đường hoàng như trước. Nghĩ có lẽ là dạ dày không khỏe, liền cũng không chú ý nhiều. Lúc này Thiển Ly Du tìm được sự khác thường trong mạch tượng của Thiển Như Nguyệt, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng tỏ, nhẹ giọng nói:

“Không phải là do dạ dày không khỏe. Hoàng tỷ, ngươi sắp làm mẫu thân.”

“Ngươi nói cái gì?”

Thiển Như Nguyệt nghe vậy bỗng nhiên sửng sốt, có chút không dám tin nhìn về phía Thiển Ly Du, một tay tự động xoa bụng chính mình, “Ngươi là nói……Ta………..”

“Hư……..cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Thiển Ly Du khẽ thở dài, rốt cuộc quyết định vẫn là nghĩ cho Thiển Như Nguyệt chút chủ ý mới tốt. Thứ nhất Dạ Quân Hi sớm biết y bày mưu cho Thiển Như Nguyệt, có một tất có hai, cũng không có gì lạ, thứ hai, chính là tiểu sinh mệnh trong bụng Thiển Như Nguyệt làm y có chút không đành lòng. Ngăn trở Thiển Như Nguyệt lớn tiếng nói ra sự thật, Thiển Ly Du lại nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài đích xác chỉ có tiếng hô hấp nhè nhẹ của Thanh Nguyệt, lúc này mới lại gần bên tai Thiển Như Nguyệt, nhẹ giọng dặn dò một vài việc. Còn chưa hết một nén hương, cửa phòng cũng đã bị mở ra, Thiển Như Nguyệt không nói một lời, vẫn như bình thường mang theo tùy tùng của chính mình ly khai Lạc Điệp cư, đi về phía tẩm cung của nàng.

“Chủ tử……….”Thanh Nguyệt có chút lo lắng kêu lên một tiếng, Thiển Ly Du lắc đầu nói:

“Vô sự, yên tâm.”

Đúng lúc Thiển Như Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt, một tiếng vỗ cánh vang lên làm cho chủ tớ hai người cùng ngẩng đầu, liền thấy con sơn ca trắng muốt mang đến tin tức từ ngoài cung, đang dùng một tư thế tao nhã bay về phía Thiển Ly Du. Thiển Ly Du không khỏi nheo lại mắt……….. Xem ra hôm nay khách không mời mà đến cũng không ít đâu…………..