Ảm Dạ Ly Du

Chương 125



Buổi chiều, Ngự thư phòng.

Cung nga nội thị đã bị phái đi từ lâu, trong căn phòng to lớn chỉ có hai người tôn quý nhất đương triều Lam Vũ. Trong phòng thật an tĩnh, chỉ có làn khói tím lượn lờ bay lên từ lư hương biểu hiện thời gian đang yên lặng trôi qua.

Thiển Ly Du chắp tay đứng trước cửa sổ, hai tròng mắt tuyệt sắc ngắm nhìn thảm cỏ xanh biếc và màu phấn trắng lấp ló trên hồ sen cách đó không xa, vẻ mặt không hiện hỉ nộ. Chỉ có người để ý mới phát hiện, lúc này thiếu niên nhìn như đạm mạc nhưng dưới đáy lòng lại vô cùng phức tạp khó phân.

Dạ Quân Hi ngồi ngay ngắn sau án thư, cau mày, im lặng nhìn bóng lưng của ái nhân. Nâng bút son trong tay hồi lâu mà vẫn chưa viết xuống một chữ, ngay cả vệt mực đỏ dần dần lan ra trên tấu chương hắn cũng không hề phát hiện, lúc này trong đôi mắt phượng khiến kẻ khác sợ hãi chỉ tràn đầy lo lắng.

Trước đó, Thiển Như Nguyệt vừa ăn kỳ dược mà Chung Ly đưa liền lập tức chuyển biến tốt, Bạch Khải Nhiên chẩn bệnh cũng liên tiếp tán dương, nói triệu trứng động thai đã hoàn toàn đỉnh chỉ, nếu điều dưỡng tốt, hẳn có thể sinh hạ một hài tử khỏe mạnh.

Nhưng, khi mọi người có mặt đều mừng rỡ thì Chung Ly lại nói, dược của hắn chỉ có thể duy trì một tháng, nếu một tháng sau ấu thú của Trào Phượng chưa trở về, không chỉ thai nhi trong bụng Thiển Như Nguyệt trở thành tử thai mà ngay cả ấu thú Trào Phượng cũng bị Tế ti Lang Tê hoàn toàn chiếm được.

Lời của Chung Ly tuy rằng ly kỳ khó tin, nhưng đối với bọn họ cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Nghĩ tới thân phận trưởng lão Vân Quỳnh của Chung Ly, cho dù Dạ Quân Hi hoài nghi cũng phải cẩn thận suy nghĩ, nếu đúng như lời của Chung Ly, tìm không được mèo con thì Trào Phượng sẽ bị Tế ti Lang Tê chiếm được, việc này tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng điều khiến Dạ Quân Hi lo lắng nhất không phải cuộc chiến sắp tới gần mà là chuyện Chung Ly và Thiển Ly Du từng là “sư sinh”.

Nhớ lại những gì Thiển Ly Du từng nói với hắn, Dạ Quân Hi không thể không hoài nghi trưởng lão Vân Quỳnh có mưu đồ khác. Nếu Vân Quỳnh cũng giống Lang Tê,  có âm mưu mờ ám thì không sao, chỉ sợ việc này cuối cùng sẽ gây nguy hiểm cho vật nhỏ mà hắn đặt ở trong tim…

Dạ Quân Hi nghĩ vậy, ánh mắt lóe lên sát ý, trong lúc lơ đãng khuấy động bầu không khí vốn yên lặng, khiến ngự thư phòng bỗng nhiên xuất hiện một tia hàn khí, làm cho thiếu niên đang đứng trầm tư trước cửa sổ giật mình, quay đầu chưa kịp mở miệng liền bị ***g ngực ấm áp vây chặt lấy.

“Hi…” Thiển Ly Du nao nao, nhất thời không biết ái nhân vì sao và nổi lên sát ý với ai, nhưng chỉ kịp hô lên danh tự, bên cổ liền bị in xuống một nụ hôn lành lạnh, đôi môi mỏng khiến kẻ khác tâm viên ý mã dần dần hướng lên phía trên, cuối cùng chiếm lấy đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc.

Có lẽ vì trong lòng hai người đều có chút bất an, cánh môi gắn bó càng thêm triền miên, bất quá thân thiết như vậy chỉ là hôn nhẹ mà thôi, hai người không hề có chút dục niệm mà tựa như an ủi lẫn nhau.

Lưu luyến buông ra, Thiển Ly Du hít mạnh mấy hơi mới miễn cưỡng đè xuống diễm sắc hiện lên trên mặt. Dựa lưng vào ***g ngực dày rộng, Thiển Ly Du giơ tay xoa cánh tay rắn chắc bên hông, đột nhiên cười khẽ: “Đường đường đế quân Lam Vũ bệ hạ, cư nhiên cũng có lúc căng thẳng như vậy sao?”

Dạ Quân Hi nghe vậy không khỏi cắn răng, xiết chặt cánh tay, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên vành tai non mịn của thiếu niên – nơi mẫn cảm bị tập kích, Thiển Ly Du không kịp phòng, than nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền nghe được nam nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ đêm qua Du Nhi vẫn chưa dùng bữa, lúc này đừng tới trêu chọc ta, bằng không sợ là phải đói tới ngày mai…”

Chỉ tiếc lời uy hiếp của đế vương từ lâu đã mất hết tác dụng đối với người nào đó, nhìn vật nhỏ đáng giận ung dung xoay người lại, trên khuôn mặt đẹp đến kì lạ kia vẫn là nụ cười nhẹ, vẻ giận dữ giả vờ của Dạ Quân Hi cũng dần dần tán đi, hắn nhịn không được liên tục hôn lên thái dương và đôi môi người trong lòng.

Cảm thụ được sự thương tiếc của ái nhân, Thiển Ly Du không khỏi thầm than dưới đáy lòng, y vươn tay ôm lấy cổ hắn, “Không cần lo lắng như vậy, tuy rằng Lang Tê dã tâm bừng bừng, Vân Quỳnh ẩn trong chỗ tối, nhưng với tình thế hiện tại của Lam Vũ, thì có gì phải sợ? Huống chi Đại tế ti Lang Tê và Trưởng lão của Vân Quỳnh đều ở trong đế cung, càng không có gì phải lo lắng, không phải sao?”

Nhưng lời trấn an này nghe vào trong tai Dạ Quân Hi lại không thể khiến ấn đường đang cau lại của hắn dãn ra mảy may, trái lại trong đôi mắt phượng sắc bén còn tăng thêm một tia tình tự khó nói rõ, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện Du Nhi đang suy nghĩ trong lòng, còn cho là ta không biết sao?”

Chỉ một câu hỏi hời hợt liền khiến Thiển Ly Du sửng sốt, nhất thời không nói gì, nhìn đôi mắt có thể xem thấu tất cả của Dạ Quân Hi, ngay cả y cũng không dám nhìn tiếp, sợ bị xem thấu càng nhiều.

Dạ Quân Hi thấy thế không khỏi nhíu mày, cánh tay dùng lực liền đem người trong lòng ôm lấy ngồi xuống nhuyễn tháp, trầm thanh nói: “Vô luận chuyện gì đều mặc cho Du Nhi làm chủ, chỉ có chuyện này ta tuyệt đối không thể đáp ứng.” Lời nói như đinh đóng cột, tựa như không có đường lui.

Thiển Ly Du đã sớm biết suy nghĩ trong lòng mình nếu nói ra sẽ khiến người này bất mãn và ngăn cản, nhưng không ngờ y chưa mở miệng đã bị bác bỏ, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch nhất thời hiện lên một tia bất mãn: “Hi, ngươi có nhớ ngươi từng đáp ứng ta không can thiệp vào chuyện ta muốn làm?”

“Cho dù đã đồng ý việc này, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ mặc cho ngươi xông vào đầm rồng hang hổ sao?” Nhắc tới bốn chữ “đầm rồng hang hổ” Dạ Quân Hi liền trầm mặt xuống – từ lúc Chung Ly nói phải đi tới Diệu quốc tìm tổng đàn Quy Vô giáo và mang mèo con về, hắn liền lường trước được với tính tình của Thiển Ly Du, vừa nghe việc này y nhất định muốn đi, mà hắn cũng đã sớm quyết định chủ ý lần này tuyệt đối không thỏa hiệp, cho dù người này bởi vậy mà oán giận hắn.

Tựa như không ngờ tới Dạ Quân Hi lại kiên trì như vậy, Thiển Ly Du cau mày trừng mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, nhưng cuối cùng y buông xuống mí mắt, sự bất mãn trong lòng dần tiêu tán, đáy lòng cũng trở nên mềm mại – từ khi hai người quy ước với nhau, Dạ Quân Hi thực sự chưa bao giờ ước thúc y, nam nhân thân là đế vương nói một không hai này quả thật đã sủng ái y tới tận xương tủy. Mà lần này, cho dù không muốn bị ràng buộc nhưng trong lòng y cũng minh bạch, ái nhân kiên quyết như vậy là vì lo lắng cho an nguy của mình và sự lo lắng này cũng hoàn toàn hợp lý.

Đi vào Diệu quốc tìm tổng đàn Quy Vô giáo không phải như ngày thường xuất cung tới Khanh phủ lâu thì một ngày chậm thì nửa ngày, huống chi nơi đó còn có không ít nguy hiểm đang chờ y. Nếu có thể, y cũng không muốn rời đi Lam Vũ, rời đi ***g ngực ấm áp của ái nhân. Đáng tiếc, có rất nhiều lý do không ngừng khuyên bảo, dụ dỗ, thúc giục y nhất định phải tự mình đi tới “đầm rồng hang hổ” kia.

Không chỉ vì Thiển Như NGuyệt hoặc mèo con, không chỉ vì giang sơn xã tắc của ái nhân, mà càng nhiều là vì nghi hoặc mười mấy năm qua trong lòng y – Vì sao y lại mang theo ký ức kiếp trước chuyển thế? Vì sao Chung Ly lại đột nhiên xuất hiện dạy dỗ y kiến thức và võ công? Trào phượng có liên quan gì tới y và y cùng Dạ Quân Hi có đúng như lời lão hòa thượng, là thần điểu và mãnh thú giáng thế?

Những nghi hoặc này đọng lại dưới đáy lòng, thường ngày có ái nhân làm bạn, cũng không hay nhớ tới. Nhưng thỉnh thoảng ngồi tĩnh lặng một mình liền đột nhiên ùa về trong đầu, lặng lẽ trùng kích nội tâm của y. Không biết vì sao, trong lòng Thiển Ly Du có một thanh âm mờ ảo, nói với y nếu đi tới Quy Vô giáo, có thể giải thích tất cả nghi hoặc.

Nhìn đôi mắt sắc bén không hề mềm hóa đi chút nào của Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du không khỏi khẽ thở dài nói: “Nếu không đi, ta chỉ sợ mình sẽ hối hận…” Lần lượt kể ra suy nghĩ của chính mình, Thiển Ly Du vui vẻ phát hiện nét mặt Dạ Quân HI mặc dù vẫn cứng rắn, tuyệt không tán thành, nhưng trong đôi mắt phượng khiến kẻ khác say mê đang dần dần mềm hóa.

Lời nói của người trong lòng dường như không có chỗ cho hắn phản đối, cho dù Dạ Quân HI không muốn, nhưng hắn cũng nhận thấy, chỉ sợ lần này hắn lại bị vật nhỏ thuyết phục, để mặc y đi làm những chuyện nguy hiểm. Nghĩ vậy trong lòng Dạ Quân Hi không khỏi hiện lên một tia tức giận. Sự tức giận này tất nhiên không nhằm vào người trong lòng, mà chỉ là một cơn tức vô danh, thiêu đốt đến mức khiến hắn đứng ngồi không yên, không chỗ phát tiết. Buông xuống mí mắt thoáng nhìn độ cong trên khóe môi người trong lòng, cơn tức vô danh càng thêm bùng cháy, Dạ Quân Hi xiết chặt cánh tay tàn bạo nói: “Du Nhi cho rằng chỉ bằng những lý do này ta sẽ để ngươi một mình rời đi sao?!”

Thắt lưng bị xiết có chút đau đớn, Thiển Ly Du không hề giãy dụa, chỉ vươn tay ôm lấy khuôn mặt Dạ Quân Hi, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên đôi môi đang nhếch lên vì bất mãn. Nhưng giây tiếp theo, hô hấp liền bị cướp đi, nam nhân chà đạp đôi môi y tựa như phát giận, đầu lưỡi không chịu buông tha bất luận chỗ nào, cho tới khi cảm nhận được một tia tanh ngọt, mới không cam lòng chậm rãi buông ra, cánh tay ôm bên hông Thiển Ly DU càng thêm dùng sức, khiến hai thân thể kề sát không một kẽ hở.

Thiển Ly Du mặc cho Dạ Quân Hi xiết chặt đến gần như hít thở không thông, một lúc lâu sau mới nghe được tiếng thở dài vô lực của nam nhân: “Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, Du Nhi để ta hảo hảo suy nghĩ một chút…”