Almost Forever

Chương 2



Tiếng chuông điện thoại reo vang sáng hôm sau làm Claire giật mình tỉnh giấc, khuôn miệng mềm mại cong lên trong một nụ cười giễu cợt khi cô lăn tròn để nhấc ống nghe lên và chấm dứt tiếng ồn khó chịu ấy. "Chào chị Martine", cô nói, giọng vẫn còn khàn khàn ngái ngủ.

Im lặng giây lát, rồi Martine cười vang. "Chị ước em đã không làm vậy. Em biết sao không?"

"Em nghĩ chị gọi sáng nay để kiểm tra em chứ gì. Vâng, em đã đến bữa tiệc của Virginia, và không, em không phải là hoa khôi buổi tiệc".

"Em trả lời câu hỏi của chị trước cả khi chị kịp hỏi", Martine vui vẻ khích bác . "Dầu vậy em đã vui vẻ chứ?"

"Em không phải týp người quảng giao", Claire rào đón, cô ngồi trên giường và chèn một chiếc gối sau lưng. Cô không đề cập đến chuyện đã gặp Max Benedict hay hẹn ăn tối với anh. Martine sẽ hỏi cả nghìn câu và làm rộn lên với cả những chi tiết vớ vẩn nhất. Claire không hy vọng cái hẹn ăn tối là điểm khởi đầu của một câu chuyện lãng mạn khó tin. Max có thể có bất kì người phụ nữ nào anh chọn, nên anh không chấp nhận ai ngoài người tuyệt vời nhất. Đó chỉ là một cuộc hẹn ăn tối, không hơn không kém, đi chơi tối với một người mới trong thị trấn và chưa quen biết nhiều người. Đối với anh có thể đây là giây lát nghỉ ngơi khi gặp một phụ nữ không định theo đuổi anh.

Martine thở dài, kinh nghiệm dạy cô rằng nếu Claire không muốn nói chuyện gì đó thì không sự quấy rầy hay tò mò tọc mạch nào làm cô thay đổi ý mình được. Đối với người quá nhút nhát và khiêm tốn thì Claire quả thật cứng đầu. Bởi Martine yêu quý em gái và biết Claire nhạy cảm và dễ tổn thương đến thế nào, cô cố kìm chế việc quấy rầy em mình và thay vì vậy nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác, cô cười vang khi kể lại những trò nghịch ngợm tinh quái của cậu con trai 8 tuổi trong sáng đó.

Họ chuyện gẫu một lúc rồi tạm biệt. Claire gác máy, và ngả lưng vào chồng gối, đôi mắt nâu sẫm trầm ngâm khi cô đăm đăm nhìn trần nhà. Suy nghĩ của cô lại trở về Max Benedict, và gương mặt anh hiện lên trong đầu cô. Cô thấy đôi mắt màu ngọc lam sống động, nhưng bóng của nó lại liên tục thay đổi. Đôi lúc chúng ngả sang xanh lá cây hơn là xanh da trời, lúc khác lại xanh da trời nhiều hơn xanh lá, và hai lần cô nhìn thấy tia sáng của điều gì đó loé lên trong mắt anh làm cô giật mình, nhưng cô vẫn chưa công nhận điều này. Vì dù cô đã thấy bóng tối trong đại dương ấy biến mất trong chớp mắt và để lại đằng sau làn nước xanh thẳm ngoạn mục, cuộn xoáy, vẫn nhắc người nhìn về những đe doạ của biển. Có lẽ anh cũng có những đe doạ ẩn giấu trong lòng sâu, giấu đằng sau vẻ đẹp trời cho. Tất nhiên, loài người luôn giấu kín chiều sâu của lòng mình, nhưng nhiều người sâu sắc hơn những người khác, và nhiều người khá nông cạn, nhưng tất cả đều có sự phòng thủ của riêng họ. Có phải anh dùng diện mạo của mình như một tấm chắn, làm chệch hướng mọi mối quan tâm bằng vẻ đẹp của mình, theo cách một tấm gương đối diện với mặt trời?

Anh cũng có sự kiềm chế đáng kinh ngạc. Có lẽ nhiều người không thấy điều này, nhưng Claire nhạy cảm hơn phần lớn mọi người. Cô nhận ra sự kìm chế bởi vì cô phải học điều này. Khi còn là một đứa trẻ, cô luôn sôi sục với cảm xúc bị dồn nén, một cơn lũ hoang dã của tình yêu thương và sự hy sinh chỉ chờ được dâng hiến cho người nào yêu quí cô chỉ vì chính cô. Cô đã nghĩ Jeff là người đó, và cô giải phóng dòng xúc cảm nồng nàn ấy, biến cô thành người vợ hoàn hảo của anh, chỉ để lại thất bại. Giờ cô không còn chờ đợi người ấy nữa, cô đã bị tổn thương, và cô cự tuyệt để bất kì ai lại làm cô tổn thương như thế. Cô khoá chặt mọi cảm xúc và đam mê, hài lòng hơn vì không có chúng.

Nhưng đôi mắt màu ngọc lam ấy nhìn sẽ thế nào nếu như sự kìm chế lạnh nhạt bị xua đuổi, và nỗi đam mê rực cháy trong lòng sâu? Nhìn anh sẽ ra sao khi làm tình nhỉ?

Claire ngồi dậy, cố xua đuổi những hình ảnh rối ren trong đầu. Hôm nay là thứ bảy, cô có khối việc vặt phải làm. Cô cởi chiếc váy ngủ bằng lụa và để vắt ngang giường, trong giây lát mắt cô thích thú với sự đối lập của mảnh lụa hồng trên nền ren trắng của chiếc chăn bông. Cô yêu những thứ xinh xẻo. Đó là một phần trong tính cách cô đã được giấu kỹ và bảo vệ, nhưng nó lộ ra trong sự ưa thích những đồ ngủ tuyệt đẹp, những màu sắc hài hoà mà cô thu thập quanh mình. Giường ngủ màu trắng, tấm thảm màu hồng đào phơn phớt, và quanh phòng là những đồ vật màu hồng và xanh lục. Chiếc khăn tắm cô mua dày và êm ái, và cô thích cảm thấy nó trên da thịt mình. Rất nhiều điều làm cô vui thích: giọt mưa trong lành trên mặt cô, ánh nắng mặt trời ấm áp, tia sáng xuyên qua lọ mứt mận, vẻ đẹp trong trẻo của chiếc lá xanh tươi vào mùa xuân, tấm thảm dệt lộng lẫy dưới đôi bàn chân trần của cô. Bởi cô lùi lại nên cô nhìn thấy nhiều điều hơn những người sống vội.

Cô dậy khá muộn, nên cô hối hả dọn dẹp nhà cửa và giặt quần áo, những việc cô thường làm vào thứ bảy để dành đủ thời gian chăm sóc tóc và móng. Cô bồn chồn và chênh vênh, tất cả chỉ bởi người đàn ông có đôi mắt sống động màu nước biển và ánh nắng mặt trời trong tóc. Phản ứng ấy bất thường đến mức những phòng thủ bản năng lại giương lên như cũ. Cô cần cảnh giác từng giây, đối phó với bản thân mình hơn là với Max. Sự yếu đuối này là của cô, cũng sự yếu đuối khiến cô tin rằng Jeff yêu cô nhiều như cô yêu anh, vì đó là điều cô muốn tin. Jeff không lừa dối cô, chính cô lừa dối bản thân mình. Không bao giờ như thế nữa.

Thậm chí như vậy, lòng kiêu hãnh không cho phép cô mong đợi gì ngoài những điều tốt đẹp nhất khi đi chơi với Max, và cô mất khá nhiều thời gian trang điểm. Khuôn mặt cô thanh tú với gò má cao và khuôn miệng rộng mềm mại, phấn má mang sắc hồng cho đôi gò má và son môi làm cho miệng cô nhìn mềm mại hơn. Viền mắt đen và bóng mắt màu khói khiến đôi mắt nâu sẫm của cô như một hồ nước huyền bí. Sau khi cuốn gọn mái tóc vàng màu mật ong và để vài lọn xoăn thả lỏng bên thái dương, cô đeo đôi bông tai giọt ngọc trai và nhìn vào hình cô trong gương. Mái tóc theo phong cách cổ điển rất hợp với cô, để lộ những đường nét đẹp đẽ của gò má và quai hàm, sự thanh mảnh của cần cổ, nhưng cô tỏ ra nghiêm nghị một cách lo âu, như là có những bí mật ẩn giấu trong mắt vậy.

Cô đã sẵn sàng khi chuông cửa reo vào đúng tám giờ, và vì chờ đợi khá lâu nên cô trở nên căng thẳng. Hồi chuông khiến cô nhảy lên. Cô vội vàng mở cửa trước khi sự căng thẳng làm cô yếu đuối. "Xin chào. Mời anh vào. Anh có muốn uống một chút trước khi chúng ta đi không?". Giọng cô bình tĩnh và lịch thiệp, giọng của bà chủ nhà làm tròn trách nhiệm mà không có chút nhiệt tình thực sự nào. Claire tự nhiên nhích xa anh một chút, cô đã quên bẵng mất anh cao đến thế nào và cô thấy mình bé nhỏ.

Vẻ thích thú của anh không hề dao động khi chìa tay cho cô, lòng bàn tay ngửa lên. "Cảm ơn, nhưng chúng ta không còn thời gian. Trong thông báo ngắn ngủi như vậy, tôi phải đặt chỗ trước sớm hơn một chút so với kế hoạch. Ta đi nhé?". Tay anh vươn ra vững vàng và không hề đe doạ nhưng cử chỉ đó là mệnh lệnh. Claire có ấn tượng rõ rệt là anh chú ý tới sự rút lui của cô và đang yêu cầu cô trở lại. Anh muốn cô bước tới trong tầm tay anh, trong sự đụng chạm của anh, thậm chí có thể đặt tay cô vào tay anh trong cử chỉ vừa tin cậy vừa phục tùng.

Cô không thể làm điều này. Sự đối đầu nho nhỏ chỉ trong một khoảnh khắc và cô chấm dứt nó khi cô bước ra xa để lấy túi xách và cái áo choàng lụa dài ngang eo đi cùng với chiếc sơ mi lụa màu vỏ trai. Lúc cô quay lại và thấy mình nhìn chằm chằm vào ngực anh, cô nhận ra anh không để khoảnh khắc ấy kết thúc. Cô đông cứng người lại.

Anh chộp lấy cái áo khoác trong tay cô và giúp cô xỏ tay vào. "Cho phép tôi", anh nói bằng giọng lạnh nhạt, rõ ràng, không có bất kỳ một cảm xúc nào và Claire tự hỏi phản ứng của cô có phải là quá khích không, rằng tay anh chìa ra là một cử chỉ đàn ông hơn là một mệnh lệnh tinh tế. Có lẽ nếu cô ra ngoài nhiều hơn, cô sẽ không qúa đề phòng và bất kham như hiện tại. Martine có thể đã đúng khi giục cô trở nên chủ động có các mối quan hệ xã hội nhiều hơn.

Cô để anh giúp mặc áo khoác và anh vuốt cho phẳng chiếc cổ áo nhỏ, cái đụng chạm nhẹ và ngắn ngủi. "Cô trông thật đáng yêu, Claire, như là đồ trang sức đá chạm thời Victoria vậy".

"Cảm ơn", cô nói nhỏ, bị tước khí giới bởi lời khen duyên dáng, lịch thiệp. Bất ngờ cô nhận thấy anh biết sự bối rối của cô và cố làm cô thư giãn, sử dụng cung cách xử xự cực kỳ nhã nhặn để làm cô yên tâm, và những thứ vụn vặt ấy đã có tác dụng. Anh rất kiềm chế, lạnh nhạt, và cô thích điều này. Những người hành động do sự thôi thúc của cảm xúc và các tuyến không đáng tin cậy.

Tay anh đặt vào eo lưng cô với cái ấn nhẹ ấm áp, nhưng giờ nó không làm phiền cô. Sau hết, cô thư giãn và thấy mình đang thích thú chờ đợi buổi tối này.

Sự lựa chọn xe hơi của anh cũng làm cô an tâm. Cô nghi ngờ những chiếc xe thể thao hào nhoáng, nhưng chiếc Mercedes Benz màu đen hoàn toàn bảo thủ và điềm tĩnh không phải là chiếc xe của người bị hấp dẫn bởi những thứ rực rỡ ngắn ngủi. Anh cũng ăn mặc bảo thủ như một công chức ngân hàng, cô để ý liếc nhìn bộ complê xám không gim cài trang sức. Nó được cắt may rất đẹp và khung người thanh nhã rắn chắc, khiến cho bộ comple trở nên có vẻ phô trương và thời trang không có được ở trên một người đàn ông nào khác, tuy vậy vẫn không phải lối ăn diện khoe mẽ của một tay chơi.

Mọi điều anh làm khiến cô thoải mái hơn. Anh tiếp tục cuộc nói chuyện tự nhiên nhẹ nhàng không tạo áp lực nào với cô. Anh không sử dụng những lời nói bóng gió hay những từ đa nghĩa đùa cợt hay hỏi những câu riêng tư. Nhà hàng anh chọn vắng vẻ, mang lại ấn tượng về sự kín đáo nhưng lại không quá thân mật. Không điều gì anh làm theo cách hàm ý gây ấn tượng với cô. Anh đơn giản chỉ ăn tối với một phụ nữ, không có điều kiện ràng buộc nào kèm theo, và đó là sự bảo đảm tuyệt vời.

"Cô làm công việc gì vậy?" anh thản nhiên hỏi, nhúng một con tôm Gulf vào nước xốt trước khi cắn một miếng với vẻ thích thú rõ rệt. Claire nhìn hàm răng rất trắng ngập vào con tôm hồng, tim bỗng đập nhanh hơn bất chấp bản thân. Anh quá đẹp trai đến mức khó mà rời mắt khỏi anh.

"Thư ký".

"Cho một công ty lớn à?"

"Không. Bronson Alloys là một công ty nhỏ nhưng phát triển khá nhanh và chúng tôi có những triển vọng sáng sủa. Nó là một công ty cổ phần, nhưng tôi làm việc cho cổ đông lớn nhất và là người thành lập, Sam Bronson".

"Cô có thích công việc của mình không? là một thư ký dường như chả có gì hấp dẫn đối với mọi người; lại thêm sức ép phải trở thành một người điều hành có thư ký của riêng mình".

"Nhiều người cũng là thư ký chứ", Claire mỉm cười. "Tôi không có tài năng hay tham vọng trở thành nhà điều hành. Còn anh làm cho công ty nào vậy? Anh có ở Houston thường không?"

"Không thường xuyên, nhưng chắc tôi cũng phải ở đây vài tháng. Tôi đang điều tra một vài sản nghiệp để đầu tư".

"Bất động sản à?", Claire hỏi. "Anh là người đầu cơ phải không?"

"Không hẳn vậy. Về cơ bản, tôi làm các nghiên cứu khả thi".

"Sao anh lại chuyển từ Anh đến Texas vậy?"

Anh nhún vai lơ đãng. "Những cơ hội kinh doanh ở đây ngày càng dồi dào". Max ngắm nghía khuôn mặt thanh tú mềm mại của cô, tự hỏi cô sẽ thế nào một khi hơi ấm được nhen lên trong đôi mắt nâu sẫm ấy. Giờ cô có vẻ thoải mái hơn trước, nhưng vẫn không hưởng ứng khiến anh vừa bực bội vừa tò mò. Chừng nào anh còn giữ những chủ đề bâng quơ và không có động thái nào có thể hiểu là của một người đàn ông bị hấp dẫn, thì cô còn thư giãn, nhưng cô sẽ rút lui như một con rùa rụt vào trong mai ngay khi có chút ít khiêu khích của đàn ông hay dấu hiệu tình dục. Cứ như là cô không muốn cuốn hút bất kì ai hay ai đó tán tỉnh cô. Anh càng tỏ ra ít đàn ông hơn thì cô lại càng thích điều đó hơn, sự nhận biết ấy làm anh tức giận. Anh không thể làm gì để ép cô ra khỏi cái lốt nữ tu sĩ băng giá mà cô đã nhốt mình trong đó, để buộc cô thừa nhận anh như một người đàn ông, để khiến cô cảm thấy sự đam mê nào đó.

Claire nhìn ra xa, hơi lo ngại vì vẻ lạnh nhạt khó dò trong mắt anh. Trong khoảnh khắc khuôn mặt anh mất đi vẻ dễ thương ngọt ngào mà chuyển thành những nét cứng rắn, quả quyết của một chiến binh Viking. Có lẽ chính là tổ tiên đã truyền lại cho anh mái tóc vàng hoe, đôi mắt xanh nước biển chứ không phải là tài sản kế thừa của dòng giống Anglo-Saxon.

Cô đã nói gì để đem lại biểu hiện ấy trên nét mặt anh. Đó chỉ là một câu hỏi lịch sự, cô quá cẩn trọng không vượt qua ranh giới mà cô đã đặt ra cho mình, không nói điều gì có thể hiểu là thể hiện sự quan tâm cá nhân tới anh.

'Đêm qua", anh đột ngột nói. "Chuyện xấu đó là có tính toán trước phải không, tại sao vậy?"

Đầu Claire giật mạnh, dấu hiệu duy nhất chứng tỏ cô bị xáo động bởi sự thay đổi chủ đề này. Đôi mắt nâu trở nên trống rỗng. "Phải, đó là cố ý nhưng đã không có chuyện gì xảy ra hết. Nó cũng chẳng quan trọng"

"Tôi không đồng ý". Giọng anh dứt khoát nhả ra từng từ rành rẽ. "Cô đã rất khổ sở, dù cô chịu đựng nó khá tốt. Tại sao phân cảnh nho nhỏ đó lại được trình diễn vậy?"

Cô nhìn anh chằm chằm, vẻ trống rỗng đó vẫn ở trong mắt cô, cứ như một bức tường đã được dựng lên trong tâm trí. Sau một lúc, anh nhận ra cô không định trả lời, và nỗi tức giận mãnh liệt trào lên làm anh choáng váng, khiến anh muốn nghiến chặt răng lại trong nỗi thất vọng. Sao cô cứ quá cách biệt chết tiệt như vậy chứ. Với tốc độ này anh không bao giờ đủ gần gũi cô để lấy được câu trả lời mà anh cần. Anh muốn cái thứ khốn kiếp này biến khỏi thật nhanh, khi không còn dính líu tới công việc, anh có thể tập trung vào Claire và sức hấp dẫn đầy kích thích tới cô. Anh không nghi ngờ rằng nếu anh có thể dâng hiến bản thân cho cô hoàn toàn, anh sẽ có thể vượt qua sự đề phòng ấy, chạm tới người đàn bà này. Anh chưa bao giờ thất bại khi chiếm lấy một người đàn bà anh muốn, không có lý do nào để Claire lại là thất bại đầu tiên. Cô hẳn là người phụ nữ thách thức nhất trong tình trường của anh, dù vậy, ý nghĩ ấy càng làm tăng mối quan tâm của anh.

Làm thế nào anh dành được sự tin cậy của cô nếu cô cứ thụt lùi mỗi khi anh tiến tới. Một nếp nhăn nhỏ hằn lên giữa đôi lông mày khi anh quan sát cô công khai, cố đọc được tâm trí cô. Nếu cô rút lui, thì chắc cô cảm thấy bị anh đe doạ, anh không làm bất cứ điều gì để gây nên phản ứng đó. Tất cả phụ nữ đều bị anh hấp dẫn trong chớp mắt, hướng về anh như cái kim la bàn hướng về cực bắc, nhưng Claire rõ ràng cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với anh. Trong tia chớp loé lên của sự thấu hiểu, Max nhận ra rằng chính vẻ đẹp của anh khiến cô cảnh giác đến vậy, và nếp nhăn hằn sâu hơn. Cô đã thấy tư cách của những tay chơi và cảm thấy bị nó đe doạ. Cô chắc đã quyết không trở thành một trong những người phụ nữ của anh. Mẹ kiếp. Cô sẽ chạy như một con thỏ kinh hoảng khi cô nhận ra rằng phản ứng của cô cuốn hút anh còn nhiều hơn là một vở kịch om xòm. Max đã quen bị phụ nữ đeo bám, một phụ nữ thụt lùi trước anh thôi thúc bản năng đàn ông nguyên sơ rượt đuổi con mồi.

Cô thật là một con mồi mềm mại, yếu đuối, anh nghĩ khi ngắm nghía màu phớt hồng tinh tế lan trên má cô. Cô luống cuống bởi cách anh nhìn cô chăm chú, nhưng anh thích ngắm cô. Cô có khuôn mặt thông minh, dịu dàng và cái nhìn của anh bị ghim chặt bởi đôi mắt to nâu sẫm, mượt mà như sô cô la tan chảy. Màu sắc ấy thật trang nhã như thứ đồ sứ mỏng mảnh; cô có biết đôi mắt nâu của cô có sức hút khủng khiếp thế nào không? chắc hẳn là không. Vợ ông chồng cũ của cô là một sắc đẹp thật sự, nhưng nếu phải lựa chọn giữa hai người đàn bà, Max sẽ không do dự chọn Claire. Anh bị ám ảnh bởi sự dũng cảm và lòng tự trọng của cô khi giải quyết tình huống tại bữa tiệc tối hôm trứơc. Có bao nhiêu phụ nữ giữ được tư thế đĩnh đạc trong hoàn cảnh ấy? Ngắm cô một cách bình thản, kỹ càng, anh biết anh muốn có cô.

Anh cũng đã có cô, nhưng đầu tiên anh phải vượt qua được những hàng rào phòng thủ đáng nguyền rủa ấy.

"Hãy trò chuyện với tôi", anh nhẹ nhàng nói. "Đừng đối xử với tôi như những người khác vẫn làm thế".

Giật mình, Claire nhìn anh, mắt cô mở to. Ý anh là gì vậy? Những người khác đối xử với anh thế nào? "Tôi không hiểu", cuối cùng cô thì thào.

Mắt anh giờ là màu xanh lá lạnh lẽo, chẳng có dấu vết nào của màu lơ cả. "Đó là sự công bằng xứng đáng, bạn thân mến. Khuôn mặt tôi biến tôi thành một mục tiêu, một chiến tích tình dục để treo lên tường trên giường ngủ, nói theo nghĩa bóng, tất nhiên là vậy. Hầu hết phụ nữ không quan tâm đến tôi hơn một con ngựa giống đâu. Tôi có ngu si đần độn thì cũng chẳng hề gì đối với những quan tâm cá nhân của họ. Tôi thích tình dục, phải. Tôi là một người đàn ông khoẻ mạnh. Nhưng tôi cũng thích nói chuyện, âm nhạc và sách vở, tôi cũng thích được xem như là một con người hơn chỉ là một cơ thể ấm áp.

Claire sững sờ, quá choáng váng đến mức cô quên bẵng sự báo động đã chạy dọc xương sống khi anh nhìn chằm chằm vào cô với sự dữ tợn lạnh lùng như thế. "Nhưng tôi không... đó là, tôi không theo đuổi anh", cô lắp bắp.

"Không, cô thì ở vị trí ngược lại. Cô nhìn tôi và quyết định với gương mặt này tôi không thể là gì hơn một tay chơi, để mình bị sử dụng như một thứ trang sức sống trên giường của mọi phụ nữ".

Cô thất kinh, đó chính xác là suy nghĩ đầu tiên và giờ cô xấu hổ vì bản thân mình. Claire cực kỳ nhạy cảm, và vì cô quá dễ tổn thương, cô vượt qua cách thức thông thường để khỏi làm tổn thương người khác. Ý nghĩ là cô đã thản nhiên dán mác người đàn ông này là đẹp đẽ nhưng vô dụng làm cô hoảng sợ. Cô có những lý do khác để muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng anh không biết điều này. Với anh, có vẻ là cô chỉ đơn giản gạch bỏ anh như một kẻ vô đạo đức và nông cạn mà không cần mất công tìm hiểu anh chút nào. Anh nổi giận và anh có quyền như vậy.

"Tôi xin lỗi", cô nói với giọng mềm mại, khẩn thiết nhất. "Sự thật là tôi đã nghĩ anh là một tay chơi, nhưng cũng thật sự là tôi nhận ra là mình không thuộc giới của anh".

Anh ngả về phía trước, mắt anh nheo lại. "Cô có ý gì vậy? Cái gì là "giới của anh"?"

Claire cụp mắt xuống, không thể đối mặt với cái nhìn chói sáng sắc nhọn ấy, và phát hiện ra tay anh đang ở trong tầm mắt cô. Đôi bàn tay quý phái, rắn chắc, dáng dấp đẹp đẽ nhưng lại mạnh mẽ bởi tất cả những điều ấy. Có phải người đàn ông này cũng giống đôi tay anh?

"Claire ", anh nhắc.

Cuối cùng cô nhìn lên, khuôn mặt bình tĩnh như thường, nhưng mắt cô lộ ra chút tổn thương. "Anh phức tạp hơn tôi quá nhiều, tất nhiên, cũng đẹp hơn nhiều. Tôi chắc chắn phụ nữ đeo bám anh không thương xót, nhưng mặt khác của đồng xu là thực tế là anh có thể có bất kì phụ nữ nào anh muốn. Tôi thực không muốn là mục tiêu tiếp theo".

Anh không thích câu trả lời của cô tí nào; những cơ bắp trên mặt anh không nhúc nhích, nhưng sự bất mãn như một làn hơi buốt giá hiển hiện quét qua làn da cô.

"Vậy tại sao cô lại đi chơi với tôi? Tôi thừa nhận tôi là một kẻ đùa dai, nhưng cô cũng để bản thân bị thuyết phục."

"Tôi cô đơn quá", cô nói rồi lại nhìn lảng ra chỗ khác.

Đúng lúc ấy, người bồi bàn xuất hiện với bữa tối và sự ngắt quãng cho Max chút thời gian để kiểm soát cơn giận dữ bùng nổ trong lòng. Chết tiệt cô ta. Cô ta chấp nhận lời mời của anh chỉ vì cô ta cô đơn? Hiển nhiên là anh được đánh giá cao hơn cái TV (hihi anh này đanh đá khiếp), nhưng chỉ thế thôi. Anh tự hỏi một cách dữ tợn là cái tôi của anh có quá đáng như vậy không.

Khi họ chỉ còn một mình, anh với ngang qua bàn túm lấy tay cô, nắm chắc những ngón tay thanh nhã, khi cô tự động cố rút ra. "Cô không phải là một mục tiêu", anh nói cộc lốc. "Tôi đã gặp và thích cô, cô nhìn tôi không có chút suy xét nào về việc tôi đã được trời ban phát nhiều đến thế nào hay tôi giỏi giang chết tiệt ra sao khi trên giường. Cô có nghĩ rằng tôi cũng không muốn cô đơn không? Tôi muốn được nói chuyện với cô, tôi muốn một người bạn. Tình dục là điều tôi có thể có bất cứ khi nào tôi muốn".

Sắc hồng ửng trên mặt cô lần nữa, cứ như là cô hơi bối rối, nhưng bỗng chốc có tia sáng lấp lánh trong mắt cô. Đêm trước, anh đã thấy nó trong giây lát và sự xuất hiện lần này khiến anh chú ý, khiến anh nhận ra cô thật dễ thương làm sao với ánh sáng đó nhảy múa trong mắt. "Họ thực sự làm thế à?" cô thì thầm với vẻ bực mình.

Anh thấy hơi mất phương hướng, cứ như vừa bị giáng một đòn trúng đầu. Một lúc trước, anh khá giận dữ nhưng giờ anh thấy mình hoàn toàn sửng sốt bởi vẻ trêu chọc hài hước ở cô. Anh chuyển tay mình trên tay cô và dịch ngón tay cái vắt ngang lưng ngón tay cô, lơ đãng thưởng thức sự tiếp xúc với da thịt êm ái. "Các quý bà trở nên trơ tráo khó tin. Đó là sự lúng túng khi vừa gặp một người đàn bà và năm phút sau đã thấy tay bà ta trong quần mình".

Cô cười phá lên và anh thấy mình ấm áp quá. Cuối cùng anh đã chiếm được vị trí nào đó trong cô. Chính là cách này, cô cô đơn và rất cần một người bạn trong lúc mọi sự phòng thủ của cô chuyển hướng bất cứ hành động quyến rũ hay lãng mạn nào. Cô muốn một người bạn, không phải một người tình. Max không đồng ý với lựa chọn đó, nhưng giờ anh phải song hành cùng nó hoặc làm cô sợ chết khiếp.

"Chúng ta là bạn chứ?" anh dịu dàng hỏi, quyết định hành động một cách kìm chế. Claire đơn giản không như những phụ nữ anh đã đeo đuổi một cách quyết liệt công khai. Cô mềm mại hơn, nhạy cảm hơn, với những ước mơ thầm kín trong mắt.

Đôi môi Claire vẫn mỉm nụ cười. Bạn bè à? Có thể làm bạn với một người đàn ông bóng mượt và đẹp đẽ như một con báo thế này không? Và sao anh muốn làm bạn với cô? Cô chẳng có gì ngoài sự bình thường, trong khi anh thì hoàn toàn nổi bật. Có lẽ anh thực sự cô đơn. Claire hiểu sự cô đơn. Cô lựa chọn nó như là con đường an toàn nhất trong đời, nhưng vẫn có những lúc cô khao khát ai đó cô có thể nói chuyện mà không phải bảo vệ gì nhiều ngoài những lớp vỏ ngoài cùng của cô. Không phải là cô muốn xoa dịu trái tim mình; đơn giản thôi, cô thèm khủng khiếp những cuộc trò chuyện hàng ngày của bạn bè. Cô chưa bao giờ có được điều này ngay cả với Martine, dù cô yêu quí chị mình. Martine quá can đảm và dễ gần đến mức không hiểu được sự tổn thương và nỗi sợ hãi của người thiếu sự can đảm ấy. Claire cũng chưa bao giờ có thể tin cậy mẹ mình, bởi cô luôn lo sợ và ngần ngại vì sự so sánh không thể tránh được với Martine. Ngay cả khi chẳng còn sự so sánh nào nữa, thì nỗi sợ hãi chuyện này vẫn giữ Claire im lặng.

"Ngày mai cô có thể giúp tôi tìm một căn hộ chứ", anh gợi ý, kéo cô trở lại khỏi suy nghĩ miên man. "Một tuần trong khách sạn thử thách quá mức lòng kiên nhẫn ở tôi rồi".

Giọng anh gắt gỏng, và Claire cười vì âm sắc cộc lốc hơn bình thường ấy. "Tôi rất vui đi tìm nhà cùng anh. Anh có ý tưởng nào chưa?"

"Bạn thân mến, tôi chẳng biết gì về Houston cả. Hoàn toàn do cô quyết định"

"Ngày mai nên mua một tờ báo rồi khoanh các căn hộ mà anh thích nhất, chúng ta sẽ lái xe đến đó và xem xét. Mấy giờ anh muốn bắt đầu?"

"Ngay lúc thuận tiện cho cô. Tôi phó thác tất cả cho cô đấy".

Cô ngờ là có khi nào anh lại phó mặc cho ai đó định đoạt mọi chuyện của anh, nhưng một cảm giác nhẹ nhõm hạnh phúc lan toả trong cô. Mắt anh giờ là màu ngọc lam sáng chói, ấm áp và nụ cười khiến đầu anh đẹp như pho tượng vậy. Cô không có lý do gì để chống lại vẻ đẹp của anh và bất ngờ nó không làm cô lo lắng nữa.

Thức ăn của họ đã nguội ngắt và họ nhận ra điều này cùng lúc. Khi ăn, Claire bắt đầu ngắm anh với sự ngạc nhiên thích thú mỗi lúc một tăng. Một người vạm vỡ như thế ăn nhiều tới cỡ nào? Cách cư xử của anh hoàn hảo, tuy nhiên số lượng anh ăn sẽ khiến một công nhân bốc vác phải tự hào. Tốc độ chuyển hoá phải cao lắm, bởi những cử động của anh tiêu biểu cho sự duyên dáng lười biếng. Anh không đốt sạch calo với năng lực tiềm tàng của trí óc.

Cô nói chuyện này khá nhiều và anh cười. "Tôi biết. Mẹ tôi thường rầy la tôi vì ăn quá nhiều ở công ty. Bà nói chuyện đó cứ như là họ giam giữ tôi trong điều kiện chết đói vậy" .

"Gia đình anh đông người chứ?"

'Dường như có tới hàng trăm người" anh nói một cách vô tình. "Các dì, các bác và các cháu nhiều vô kể. Còn trong gia đình nhỏ, tôi có một anh trai và ba em gái, tám đứa cháu cả trai và gái. Bố tôi đã mất, nhưng mẹ tôi vẫn chỉ đạo tất cả chúng tôi".

"Anh là anh cả à?" Claire hỏi, bị thu hút bởi gia đình lớn của anh.

"Không, anh tôi là cả. Tôi là thứ hai. Gia đình cô cũng lớn chứ?"

"Không hẳn. Chỉ có cha mẹ tôi và chị Martine và gia đình chị ấy. Có vài đứa cháu ở Michigan và một bà dì sống ỏ Vancouver, nhưng quan hệ không thân lắm".

"Một gia đình lớn cũng có nhiều cái hay, nhưng cũng nhiều lúc, nó gần giống một vườn thú vậy. Những ngày nghỉ thật là náo loạn".

"Anh có về nhà vào các kì nghỉ không?"

Anh nhún vai. "Đôi khi không thể đi được, nhưng tôi tranh thủ vào những tuần rỗi rãi".

Anh khiến nó nghe như là chỉ vào xe và lái khoảng nửa giờ, thay vì "tranh thủ" trên một chuyến bay xuyên lục địa. Cô vẫn còn ngạc nhiên khi anh lại xoay câu chuyện về công việc của cô. Anh hỏi những câu đầy quan tâm về loại việc cô làm tại Bronson Alloys, thị trường của những hợp kim đặc biệt và giá trị sử dụng chúng. Đó là một chủ đề khá phức tạp, và Claire đã nghiên cứu kỹ khi cô nhận việc thư ký của Sam Branson, cô cố gắng hiểu quá trình và những ứng dụng thực tế của thiên tài luyện kim của Sam. Cô biết kiến thức cơ bản của mình khá tốt, nhưng không đặc biệt cố gắng để theo kịp thời đại. Sự hiểu biết dễ dàng và nhanh chóng của Max đáng ngạc nhiên. Cô có thể nói chuyện với anh tự nhiên như anh cũng làm trong lĩnh vực này vậy, không phải liên tục ngừng lại vì những giải thích phức tạp.

Rồi họ bắt đầu nói chuyện về bất động sản và cách Max giải thích nghe thật lôi cuốn. "Anh chưa mua một bất động sản thực sự nào phải không?"

"Không. Tôi là người tư vấn, điều tra tài sản cho những người mua quan tâm. Không phải tất cả tài sản đều phù hợp để đầu tư hay mở rộng. Đầu tiên, cần cân nhắc về địa chất. Một số đất đơn giản là không đủ bền vững cho những kết cấu lớn. Dĩ nhiên, cũng có thứ thay đổi như độ sâu của mực nước ngầm, nền đá, nhưng thứ tác động giá cả hiệu quả nhất là đặt căn nhà trên vị trí đặc biệt của khu đất".

"Anh cũng là một nhà địa chất à?"

"Tôi chỉ thu thập thông tin thực tế. Như là xếp những câu đố lại với nhau, sự khác biệt là bạn không biết được một sản phẩm chưa hoàn thành nhìn sẽ thế nào cho đến lúc nó được kết thúc".

Họ nấn ná uống cà phê và nói chuyện, dần dần Claire nhận ra cô khao khát những cuộc chuyện trò giản dị thế nào, chỉ để chia sẻ các quan niệm và ý kiến. Anh cực kỳ thông minh, nhưng anh không phô trương khả năng trí óc để mọi người ngưỡng mộ, sự thông minh chỉ đơn giản là một phần của anh. Về phần cô, Claire luôn chăm chỉ khác thường, đánh mất mình trong thế giới đa dạng của sách vở. Và cô vừa ngạc nhiên vừa hài lòng khi phát hiện ra một trong những nhà văn ưa thích của anh là Cameron Gregor, một người đàn ông Scot hoang dã mà sách của ông khó tìm khủng khiếp, và cũng là nhà văn ưa thích của cô.

Họ tranh luận dữ dội gần một tiếng đồng hồ về việc cuốn sách nào của Gregor là hay nhất. Claire quên cả việc bảo vệ của cô, ngả về phía anh với đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt cô rạng lên trong sự thích thú. Sau một lát Max nhận ra anh đang tranh cãi hoàn toàn vì niềm vui thú được ngắm nhìn cô, chứ không phải do ý kiến bất đồng thực sự. Khi đam mê làm khuôn mặt cô bừng sáng, cô hầu như toả sáng ; sự ghen tị bắt đầu gậm nhấm anh, bởi vì ánh sáng ấy tất cả là vì sách, không phải vì anh.

Cuối cùng anh chìa cả hai tay ra, cười xoà. "Chúng ta nên ngừng thử thay đổi đầu óc người khác và khiêu vũ thay vào đó được không? Ta đã hoàn toàn lờ âm nhạc rồi".

Đến lúc này, Claire vẫn chưa nhận ra là giàn nhạc đang chơi, hay sàn nhảy đã chật cứng người đang đung đưa trong giai điệu blue chậm rãi. Cây kèn saxo khóc than những giai điệu bi thương khiến cô gần ứa nước mắt. Đó là loại nhạc cô ưa thích. Anh dẫn cô tới sàn nhảy và ôm cô trong tay.

Họ nhảy cùng nhau rất tuyệt, anh khá cao, nhưng gót giày khiến cô với tới độ cao thoải mái, cho phép cô đặt đầu cô vừa vặn dưới cằm anh. Anh thật biết cách ôm một người đàn bà, không quá chặt đến mức cô không cử động được và không quá lỏng khiến cô không thể theo sự dẫn dắt của anh. Claire nhẹ thở một hơi dài thích thú. Cô không nhớ đã thích buổi tối nào hơn thế. Vòng ôm dịu dàng, chắc chắn của ngón tay anh quanh cô nói với cô rằng cô đang trong một bàn tay thành thạo, và cô biết có sự kiểm soát nơi anh làm cô thấy an tâm. Vô tình cô hít hương nước thơm của anh phảng phất, nó thật nhẹ chỉ vừa đủ ở đó, và dưới nó là mùi xạ ấm áp của làn da anh.

Vì lý do nào đó cô thấy thật yên ổn trong vòng tay anh, đến mức cô quên để ý đến phản ứng của mình, cách nhịp tim cô đập mạnh lên một chút. Cô cảm thấy hơi ấm dễ chịu, dù nhà hàng mát lạnh và vai cô để trần. Họ cười, nói và nhẩy cùng nhau, và cô ghét vì buổi tối này rồi cũng phải kết thúc.

Khi nó kết thúc, anh đưa cô tới cửa căn hộ và mở khoá cho cô, rồi trả cô chìa khoá. "Chúc ngủ ngon", anh nói với giọng dịu dàng quá thể.

Cô ngẩng đầu và mỉm cười. "Chúc ngủ ngon. Tôi rất thích buổi tối hôm nay. Cảm ơn anh".

Nụ cười kì lạ, hấp dẫn kéo nhếch khoé miệng anh. "Tôi mới nên cảm ơn cô, bạn mến. Tôi đang ngóng chờ đến ngày mai rồi. Một đêm an lành và ngon giấc nhé". Anh cúi người và đặt một chiếc hôn nhẹ lên má cô, miệng anh ấm áp và rắn chắc, rồi sức ép ngắn ngủi đó kết thúc. Đó là một nụ hôn bình thường như của một người anh, không đam mê, không đòi hỏi, không cả sự đáp lại. Vẫn mỉm cười, anh xoay người lại và ra về.

Claire đóng và khoá cửa lại, nụ cười vẫn ở trên môi. Cô thích anh, thật sự thích anh. Anh thông minh, hài hước, du lịch nhiều và thật thoải mái khi ở cùng. Anh là một quý ông hoàn hảo đối với cô; sau hết, anh đã nhiều lần nói rằng anh có thể có tình dục bất cứ khi nào anh muốn, nên có lẽ cô là sự thay đổi được anh hoan nghênh chào đón. Cô là người đàn bà không theo đuổi anh. Không bị áp lực phải làm điều ấy, cũng không cảm thấy bị đeo bám dai dẳng bởi vẻ đẹp ngoại hình của anh.

Suốt thời gian họ nhảy, Claire không thể không thấy những phụ nữ khác cứ dõi mắt theo anh, đôi khi là vô tình. Thực sự là một số phụ nữ chằm chằm nhìn anh công khai với vẻ tò mò và khát khao rõ rệt, nhưng cả những người không bao giờ nghĩ sẽ rời người hộ tống của mình cũng không thể rời mắt khỏi anh chốc lát. Vẻ đẹp tuyệt vời quý giá ấy cuốn hút những đôi mắt như nam châm tự nhiên.

Ngay cả cô cũng vậy. Nằm trên giường, mệt mỏi một cách dễ chịu và xả hơi trên tấm ga lụa, cô vẫn nhìn khuôn mặt anh qua con mắt của tâm trí. Trí nhớ của cô như một cuốn phim ghép lại chạy mãi không có điểm dừng, cô tua đi tua lại từng biểu hiện thay đổi cô thấy được, từ trạng thái tức giận đến hài hước và mọi sắc thái giữa chúng. Mắt anh xanh lá khi giận dữ, xanh lơ khi chìm vào suy tư và xanh lam tinh quái, sống động khi anh cười đùa hay trêu chọc.

Má cô bỗng ấm lên nơi anh hôn và cô ấn ngón tay vào đó một cách ngái ngủ. Sự tò mò sâu sắc và nỗi tiếc nuối xuyên qua cô, sẽ thế nào nhỉ nếu như anh hôn lên môi cô, liệu có đam mê trong sự đụng chạm của anh thay vì sự thích thú bình thường như cái cách anh kết thúc buổi tối hôm nay? Trái tim cô nảy lên với suy nghĩ ấy, và vô tình môi cô hé ra. Cô muốn biết mùi vị của anh.

Thao thức, cô trở người nằm nghiêng, ép những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Đam mê là một trong những điều cô đã xua đuổi khỏi đời cô. Đam mê thật nguy hiểm. Nó làm người bình thường bỗng chốc biến thành kẻ điên không nguyên cớ. Đam mê nghĩa là mất kiểm soát và một khi mất kiểm soát hoàn toàn sẽ dẫn đến tổn thương khủng khiếp. Cô đôi khi cũng cô đơn, cô tự thú nhận, nhưng cô đơn còn hơn là rời bỏ bản thân, mở cửa cho nỗi đau phá huỷ, nỗi đau đớn mà một lần trước đây cô chỉ vừa sống sót. Và cô đang sợ, đó là điều khó khăn hơn mà cô thú nhận, khi nằm đây trong bóng tối. Cô thiếu sự tự tin mà Martine dùng nó để đương đầu mỗi sáng. Cô sợ để ai đó quá gần gũi với cô, bởi vì cô hẳn không phải là mọi điều họ mong đợi và cô không biết liệu có chịu nổi nỗi đau bị hắt hủi hay không.

Vì vậy bạn bè tốt hơn nhiều so với người tình. Bạn bè không phải liều quá nhiều; tình bạn thiếu đi sự mật thiết cần dành cho người yêu, sự hiểu biết chết người về chỗ nào và làm thế nào gây ra tổn thương nhiều nhất, khi mối quan hệ đến lúc tồi tệ.

Dẫu sao, tình bạn cũng là điều Max muốn. Nếu cô ném mình vào anh, anh có thể quay đi trong sự chán ghét. Anh không muốn sự đam mê, và cô sợ đam mê. Nằm mơ giữa ban ngày- hay mơ tưởng hão huyền lúc đêm- về anh cũng là lãng phí thời gian.