[Allkook] Em Là Để Chúng Tôi Yêu Thương

Chương 47: Anh túc độc đến tận xương tủy



Chap này cho KamiKami952 nha <3

Hở? Cậu muốn đi cái đó sao? Cha! Vậy ra cậu không yếu đuối như các anh nghĩ a.

- Được thôi! Chúng ta đi!

Cậu và các anh mua vé, đâu hay biết phía sau có 1 chàng trai tuấn tú đang âu yếm nhìn cậu nhu hòa.

- Ye! Đi thôi.

Sau tiếng reo hò của cậu, cả đám cùng thanh niên lạ mặt kia vào cổng Nhà Ma.

Thoạt đầu không có gì có thể làm cậu cùng các anh sợ được. Nhưng đến khúc quanh thì bỗng có 1 con ma nhào ra chạm vào vai cậu khiến cậu hét toáng lên, chạy lại ôm tay 1 người. Các anh nghe cậu la thì cũng giật mình rồi cũng mỉm cười vì sự đáng yêu của cậu.

Vì trong đây ánh sáng mập mờ, nói đúng hơn là tối thui. Khách chỉ cần đi men theo lan can là có thể ra được. Cậu cứ nhắm mắt mà đi hết quãng đường còn lại.

Hí mắt, cậu thấy được vệt sáng bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng hết a~.

- Phù. Ra rồi hay quá. Các anh ra chưa?

Cậu quay lại nhìn các anh thì thấy các anh đang đứng hình nhìn cậu:)). Ơ? Khoan đã 1...2...3...4...5...6. Các anh đứng đó đầy đủ cả rồi thì.......người cậu đang ôm chặt cứng là ai?

Tò mò ngước mặt lên nhìn. Woa! Đẹp trai a~.

Thanh niên này có mái tóc màu nâu, sóng mũi cao, ngũ quan tuấn tú. Đang nhìn cậu cười nụ cười tỏa nắng.

- A...xin lỗi. Tôi nhầm người. - Cậu luống cuống buông ra rồi xin lỗi loạn xì ngầu.

- Không sao. Em đáng yêu thật ấy. Tên em là? -Thanh niên ấy trả lời.

- Dạ....? - Cậu mở to mắt, bộ dạng dễ thương nhìn người trước mặt, thiệt là làm người ta không cầm lòng được mà muốn hôn a.

Các anh nãy giờ đứng quan sát, máu nóng dồn tới não:)). Nhíu mày đẹp, Yoongi ãm đạm lên tiếng:

- Jungkook! Qua đây.

Cậu nghe anh gọi thì bừng tỉnh, lon ton chạy về “chuồng”, quên luôn câu hỏi của người lạ mặt.

- Xin lỗi. Bảo bối nhà tôi nhầm người. - Jimin nói như đánh dấu chủ quyền nhìn người trước mặt, câu nói dường như không có thành tâm.

- À. Không có gì. - Thanh niên cười thân thiện đáp lại, đểu chẳng kém.

- Jungkook a~. Tôi nhất định sẽ gặp lại em. Lúc đó tôi mong chúng ta có thể thân thiết hơn nhé.

Thanh niên nói lớn rồi quay mặt bỏ đi.

Mặt các anh đen hơn đít nồi. Cơ thể tỏa ra hàn khí không ít làm những người gần đó lạnh sống lưng.

- Oa. Lạnh quá. Sắp có tuyết rồi hả ta? Hay bão nhiệt đới? Ôi sợ quá, đi mua đồ ăn rồi về nhà “tàng trữ” thôi:)). - Một số ý kiến của người qua đường.

Rõ ràng thanh niên lúc nãy không có 1 chút kiêng nể hay sợ sệt các anh. Lại còn có thể trước mặt các anh công khai cướp bảo bối nữa chứ! ( Lạy -_-, ngta chỉ nói là muốn thân thêm thôi mà).

- Chúng ta về nhé? - Cậu thấy tình hình có vẻ căng thẳng, mở miệng giải vây.

Các anh không nói gì, chỉ lẳng lặng ra bãi lấy xe. Riêng Yoongi chỉ nhếch mép rồi đút tay vào túi thong thả đi...

Yoongi pov:

Thú vị rồi đây. Đấu với tôi? Thứ gì tôi cũng dám các cược với cậu nhưng vợ tôi thì mơ đi! Mà hắn làm gì có cửa đấu với Min Yoongi này?

----------------------------------------