[Allkook] Em Là Để Chúng Tôi Yêu Thương

Chương 39



Liếc sơ qua toàn căn tin, Yoongi dừng mắt ở một cô gái có vóc người nhỏ nhắn đang núp sau cái chậu kiểng to gần cột trường. Hầm mặt, ắt hẳn nhân vật gan lì kia là đây.

Cô gái thấy anh nhìn thì chột dạ cười phớ lớ. Đưa ngón trỏ ra, anh ngoắc cô lại gần.

Cô sợ hãi, bẽn lẽn nhấc từng bước chân đến 6 cái “núi lửa chuẩn bị phun trào” trước mắt.

Đứng trước mặt anh mà cô cứ cúi gầm mặt. Điều này càng chứng minh suy đoán của Yoongi về con người này đã dạy hư vợ anh là đúng. Khuôn mặt không cảm xúc, Hoseok nhếch mép khinh bỉ nhìn người trước mặt:

- Sao lại phải trốn? Bị truy nã à?

- Dạ...đâu có...haha....em thấy chậu kiểng đó khá là đẹp nên đứng chiêm ngưỡng thôi...haha....em yêu cây cỏ lắm...

- Yêu cây cỏ? Woa, không ngờ da mặt của con người cô dày như vậy a~. Không chừng có cả trăm lớp í. Ngưỡng mộ ghê. - Tae nói mà miệng không ngừng vẽ lên một nụ cười nhẹ nhưng vẫn là khinh bỉ.

- Hihi....anh cứ nói đùa.- Thập phần sợ hãi.

- Vào vấn đề chính. Cô đã chỉ dạy cho em ấy những gì? - Jimin đứng dựa vào cột trường, phóng mắt sắc lạnh nhìn cô. ( căn tin có rất nhiều cột)

- Dạ? Chắc mấy anh nhầm em với ai rồi. Em....em chưa gặp thằng này *chỉ cậu* lần nào cả. Anh đừng có nghe nó nói bậy! - Cô dứt khoát, giận dữ đi về phía cậu, dứt phắt cái hamberger của cậu xuống đất

- Mày làm rồi đỗ thừa tao à? Mấy anh đây *chỉ các anh* không có ngu đến mức đó đâu, khôn hồn thì khai thật đi.

( Chú thích: Cô là hs mới vô trường vì vậy không biết quan hệ của cậu và các anh, ả giàu nên rất khinh người. Công ty nhà ả thuộc một chi nhánh nhỏ của JT)

Cậu không nói gì, nhìn chằm chằm cái hamberger dưới đất rồi chuyển sang mặt cô. Điệu bộ khá giống với lời cô nói ( Chỉ là GIỐNG thôi nha), thấy vậy, các anh lòng quặn thắt nhìn cậu:

- Thật sao Kookie? Em ghét bọn anh đến vậy à? - Jin

- Em tệ đến vậy sao? Bọn anh tốt với em vậy mà? - Jimin cắn chặt răng.

Cả trường nghe vậy thì thầm khinh bỉ cô gái đó. Rõ ràng lúc nãy nhiệt tình “khuyên” cậu chia tay vậy mà giờ lại chối. Rõ là giẻ rách.

- Các anh nói gì? Các anh tốt với em? Còn em chắc đánh đập các anh mỗi ngày nhỉ? Em tệ sao? Nếu các anh thấy vậy thì cứ cho là vậy. Còn nữa, Camera trường để chưng à? Nếu không tin em thì đừng mở miệng ra nói yêu em! - Cậu nói trong cơn nấc, cậu sắp khóc rồi đây.

Dứt câu, cậu bước đi trong ánh mắt buồn bã của cả trường và ánh mắt ngạc nhiên của các anh. Bỏ luôn cả bữa ăn. Hơisssss.

Mà lúc nãy cậu vừa nói gì cơ? À quên trường có camera! Lúc đó, một học sinh cầm chiếc Samsung Galaxy Z5 đến đưa cho các anh, điện thoại hiện rõ mồn một cảnh lúc nãy của cô và cậu ( Điện thoại của tất cả học sinh có kết nối với camera trường nhưng chỉ có thể xem không thể xóa được đoạn video)

Xem xong, mặt cả 6 tối sầm lại, liếc nhìn cô gái, thấy cô đang run rẩy nhìn mình cười, cả 6 nhếch mép, nụ cười chết chóc:

- Cô có vẻ gan? - Tae trầm giọng.

- Lần này coi như cô xui vậy. Mà đừng lo! Chính tay bọn này sẽ đưa cô đi gặp Diêm Vương! - Hoseok.

Cô gái nghe vậy còn sợ hơn.

Rút điện thoại, Yoongi nói giọng lạnh băng:

- Royal, 5 phút, Park Hachul ( Tên cô), Bar Parrotbill! ( Dịch: Đến trường Royal trong vòng 5 phút! Bắt Park Hachul về bar Parrotbill)

Không đợi bên kia trả lời, anh cúp máy cái rụp.

Nhìn xung quanh, chu choa toàn là dân nhiều chuyện nha. Bực lại càng bực thêm, Yoongi quát lớn:

- XÉO NGAY! NHÌN GÌ? VUI KHÔNG MÀ NHÌN?

Cả trường hoảng hồn chạy tán loạn, Yoongi giận thật rồi, phen này con ả đó khỏi thoát.

Jin vuốt lưng anh cho anh hạ hỏa, cả 6 cùng lên lớp tìm cậu. Đến nơi thì các anh đã không thấy cặp cậu đâu. Thở dài, các anh lần này sai rồi a~.

------------------------------------