Ái Tình Luân Khuếch

Chương 27



Cũng sắp gần tết rồi , thừa dịp ngày nghỉ theo luật định cùng ngày nghỉ tết của hai người gộp lại cũng đủ một tuần , Hạ Hành Thù đề nghị cậu cùng anh đi ra nước ngoài du lịch .

Thẩm tiểu gia đã từ chối ngay từ đầu , bởi vì loại hành vi không phù hợp với sinh hoạt của cậu này cực độ lãng phí tài nguyên hầu bao , thẳng đến khi Hạ Hành Thù đưa ra phương án giải quyết, cung thỉnh Thẩm tiểu gia dọn vềở trong căn nhà sơ sài cùng anh , cũng giúp cho cậu sau này giảm bớt được một khoản tiền điện nước nhà ở , lúc này mới đổi được cái gật đầu đáp ứng của Thẩm tiểu gia, chuyến du lịch tuần trăng mật của hai người ( một người nói như thế thôi ) cứ như vậy được định rồi

Trời mới biết tính toán như vậy ai mới tiện nghi ai .

Hôm nay, Thẩm Gia Hành tìm tới công ty xin nghỉ đông trước thời hạn , trong bụng cao hứng như đang nở một đóa hoa, lại còn chủ động ôm đồm nhiệm vụ mua đồ ăn trưa cho cả phòng , biến thành mọi người đều hô to đại kỳ tích thứ chín của thế giới hiện thế.

Cầm danh sách cơm trưa của mọi người đi vào thang máy, Thẩm Gia Hành ở trong không gian không có bóng người mới bắt đầu pose ( tạo dáng ) , trong chốc lát làm đủ loại biểu tình , chơi đùa tới bất diệc nhạc hồ, đột nhiên thang máy dừng lại, cánh cửa kim loại mở ra , Thẩm Gia Hành vội vàng thu hồi tay chân , một lần nữa làm một mỹ nhân lạnh lùng , sau đó , ở khi thấy người từ bên ngoài bước vào thì biểu tình cứng ngắc .

Hà Qúy cũng sửng sốt một hồi , mới cất bước đi đến.

“Này , hảo , cậu đi tầng mấy ?” Thẩm Gia Hành vội vàng thu liễm tâm trạng , chào hỏi .

“Cùng cậu giống nhau, tầng một.”

Sau đó, hai người lâm vào trầm mặc.

“…… Cậu cùng Hạ Hành Thù, được bao lâu rồi ?”

“Chắc cũng sắp năm tháng .” Thẩm Gia Hành nhìn đỉnh thang máy.

“Ách? Nhưng khi đó cậu rõ ràng còn……” Trong mắt Hà Qúy nhảy lên ý vị bị lừa gạt cùng khiển trách.

Thẩm Gia Hành quả thực vì hắn bất thanh khiển trách mà bật cười, bĩu môi nói:“Là sau lúc cậu xuất ngoại đấy .”

“Vậy cũng quá nhanh!…… Là bởi vì mình sao?”

Thẩm Gia Hành rốt cục cười lên tiếng, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng rằng trong đầu Hà Qúy đang suy diễn như thế nào về tình tiết câu chuyện này , nhưng cậu cũng không phải là nam diễn viên bi tình , mặc dù ở ngoài hình thức mà nói cũng có chút tương tự.

“Quý, đừng nghĩ nhiều quá , cùng cậu không quan hệ . Là tên kia bám dai quá nên mình không cự tuyệt được , bất quá, mình cũng hiểu được rằng mình cướp được một đại tiện nghi .”

“Hắn…… Đối với cậu tốt lắm?”

“Này …… Coi như không xấu đi.”

Nhìn cậu đè nén không được tươi cười ngọt ngào, Hà Qúy biết, Hạ Hành Thù đối xử với cậu cũng không phải ở cái loại ‘ không xấu’ như cậu vừa nói .

Không thể không thừa nhận, có vài thứ , dường như hắn đã bỏ lỡ.

Chỉ là , ông trời cũng thực thích đùa với hắn , hắn bị người ta kéo vào một ván bài không hề báo trước, khi hắn khó khăn lắm mới quyết định hạ bài , thì vì cái gì mà người khởi xướng kia lại tuyên bố trò chơi đã bị xóa bỏ rồi chứ ?

Mà tâm của hắn , làm sao mới có thể trở về như lúc ban đầu đây ?

…..

Căn cứ vào ý kiến cùng kinh nghiệm du lịch phong phú của Hạ Hành Thù, bọn họ lựa chọn Pattaya của Thái Lan làm nơi đến . Kỳ thật, cái loại hình thức lấy bãi biển để làm chiêu bài dụ khách du lịch này, Hạ Hành Thù đã sớm đi qua , đếm còn không hết, nhưng bởi vì Thẩm Gia Hành kiên quyết không cho phép chọn khu vực Âu Mỹ không hềổn định tý nào , mà mùa đông phương Bắc lại quá mức rét lạnh, bởi vậy anh buộc lòng phải chọn lộ tuyến Đông Nam Á, mà đại khái là Thái Lan.

[ Nhật : Há há , Người ta nói Pattaya là thiên đường của giới tính thứ 3 đó hé hé ]

Mới tới Pattaya Thẩm Gia Hành phi thường hưng phấn, vừa thấy biển thì cũng không thèm cởi giày mà chạy xuống nước , hoạt bát quả thực giống một đứa trẻ. Cậu không phải chưa thấy qua biển , ngoại thành T thị của bọn họ cũng gần biển , chỉ là biển bên kia đều là màu xám bụi , hoàn toàn không xanh thẳm trong suốt như biển trước mắt này , xanh đến mức gần như biếc, thậm chí có chút trong suốt, tay người chạm vào nước hệt như đang đặt trong một khối thạch lớn vậy .

Bọn họ đặt trước một khách sạn kiểu gia đình tại làng du lịch , trực tiếp tọa lạc ở trên bờ cát chưa được sử dụng của quận Jomtien ở Pattaya, quanh làng du lịch là một dải bãi biển , bởi vậy khách du lịch ở đây cũng sẽ không cần phải chạy đi chen chúc ở bãi biển công cộng đông người , từng phòng trên hành lang đều được làm bằng gỗ lại làm theo phong cách biệt thự nhỏ đơn lẻ , cũng có khoảng cách khá xa với các khách trọ khác , mà hai điểm này đương nhiên đều là nguyên nhân khiến Hạ Hành Thù nguyện ý chọn nơi này.

Chỉở không quá hai ngày, Hạ Hành Thù liền phát hiện thân ái của mình có nhiệt tình thực lớn , có thời gian liền lôi kéo anh đi tới bờ cát dạo chơi , hai người bọn họ đều biết bơi , hơn nữa kỹ thuật bơi đều tính không tồi, chẳng qua Hạ Hành Thù còn có thể lặn xuống nước, mà Thẩm Gia Hành cũng chưa từng chơi qua trò đó . Thẩm Gia Hành lôi muốn học cách lặn xuống nước, kết quả lại phát hiện cậu thật có thiên phú , ngay cả người huấn luyện trong làng du lịch cũng dựng thẳng ngón tay khen ngợi, khen cậu học thật mau, đem cậu đắc ý tới mức suýt thì vểnh đuôi lên tới tận trời .

Buổi tối, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Gia Hành , hai người đi vào nội thành vui chơi , trên con đường đầy màu sắc , khách sạn, câu lạc bộ đêm san sát, quán bar không có mặt tiền lại nhiều đến mức đếm không xuể, toàn bộ Pattaya giống như mọi thành phố không đêm khác . Thẩm Gia Hành đương nhiên là đầu tàu gương mẫu lôi kéo Hạ Hành Thù chui vào một quán bar thoạt nhìn trang hoàng không tồi, gọi hai chén rượu không quá cao độ , tìm một góc có ngọn đèn mờ mờ ngồi xuống , hưng trí bừng bừng mà nhìn những người đủ các màu da khác nhau vận những bộ đồ thiên kì bách quái đang tự say mê trên sàn .

Nhìn trong chốc lát, Thẩm Gia Hành đột nhiên buông chén rượu, ở một hành lang nhỏ chật hẹp bắt đầu học khiêu vũ của người Thái , cậu vốn cũng chỉ mặc một kiện áo bó sát người không có cổ tay áo , cổ tay áo được cuộn lên càng khiến cánh tay thêm rắn chắc tiêm dài, khoa tay múa chân vài cái cậu liền quay đi quan sát một cô gái Ấn Độ, sau đó liền mô phỏng điệu múa bụng , còn làm bộ trong tay mình có một chiếc khăn mỏng manh mà hướng Hạ Hành Thù làm đủ mọi bộ dáng , đem anh cười đến đổ cả rượu lên bàn.

Chơi đến hơn mười một giờ, hai người mới dẹp đường hồi phủ, Thẩm Gia Hành còn chưa muốn ngủ , vì thế dắt Hạ Hành Thù đi đến bên ngoài hành lang nhà gỗ, để Hạ Hành Thù ngồi dựa trên tường nhà trước , sau đó chính mình lại nhàn hạ ngồi ở vị trí ngay phía bên trên anh.

Bầu trời đêm Pattaya đen tuyền , tựa như một khối mã não đen được khảm lên trên đỉnh đầu , hoàn toàn không giống bầu trời đã bị ô nhiễm trong các thành phố lớn, vô số ngôi sao nhỏ tựa như viên kẹo rải rác bốn phía , chiếu ra ánh sáng nhu hoa .

Thẩm Gia Hành đầu tựa vào ngực người phía sau , nhìn lên cảnh đêm đẹp không sao tả xiết, mặt có chút đăm chiêu mà thở dài.

“Suy nghĩ gì thế ?”

Thẩm Gia Hành cúi đầu, nắm tay Hạ Hành Thù đang đặt bên hông cậu , nghịch ngợm ngón tay “Cuộc sống như vậy, làm cho người ta cảm thấy giống như ảo giác.”

“Đích xác thực mộng ảo, cho nên mới có nhiều người như vậy tới đây nghỉ mát .”

“Bởi vì rất giống ảo giác , cho nên ngược lại sẽ làm người ta hoài nghi cuộc sống trước kia có phải là giả hay không, lại hoặc là , hết thảy trước mắt mới là giả .”

Hạ Hành Thù cười khẽ “Hiếm khi thấy em thâm trầm như vậy đấy .”

“Anh nói đúng , em không thích suy nghĩ thứ gì sâu xa . Từ khi phát giác bản thân là loại người này sau,em cũng rất ít khi nghĩ tới ngày mai sẽ thế nào, về sau phải sống như thế nào. Không phải bi quan, nhưng đây là sự thật.” Chậm rãi quay đầu, con ngươi tinh lượng chống lại Hạ Hành Thù “Chỉ là , khi cùng anh ở chung , sẽ có nhiều cái trong chớp mắt , em dường như có thể tưởng tượng ra ngày mai của tương lai .”

Hạ Hành Thù chậm rãi buộc chặt cánh tay, đem người trong ngực nâng cao lên , sau đó nhẹ hôn lên đôi môi nói ra lời khiến anh cảm động không thôi “Không cần tưởng tượng đâu , anh sẽ để em trải qua từ từ . Hơn nữa, nhất định tốt đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của em .”

Dưới bầu trời đêm Pattaya tuyệt đẹp , đêm nay, có một đôi tình nhân xinh đẹp , cùng một đoạn ái tình mỹ lệ .