Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 18: Rời đi



Vốn tưởng rằng sự tình như vậy là đã ổn thỏa, chính là sau đó mới hiểu được cái gì gọi là chó cùng dứt giậu. (1)

Bởi vì Lí Học Phong đã bị khai trừ cho nên chức tổ trưởng đương nhiên rơi xuống đầu Lâm Mộ, làm thực tập sinh trong vòng một tháng, hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Mộ chính thức đến đài truyền hình làm việc. Tô Ngôn lái xe đưa Lâm Mộ đến đài truyền hình, nhìn Lâm Mộ đi vào cửa, tính toán chuẩn bị rời đi lại chợt nhìn thấy thân ảnh của Lí Học Phong, cảm thấy bất an Tô Ngôn dừng xe định vào xem Lâm Mộ.

“Mộc Mộc, em hiện tại đang ở đâu?” Tô Ngôn gọi điện vài lần rốt cuộc cũng có người bắt máy.

“Tô Ngôn phải không? Mộc Mộc, kêu nghe thật thân mật, nó hiện tại đang ở cùng tao ở tầng bảy diễn kịch đây, có muốn đến nhìn mặt nó lần cuối không hả?” Lí Học Phong cười điên cuồng dập điện thoại.

Thẳng hướng đến lầy bảy, Tô Ngôn không quên gọi điện cho 110 và Lâm Khiếu, lúc mở cửa ra, anh nhìn thấy Lâm Mộ bị trói ở trên ghế, Lí Học Phong đứng đằng sau đang kề dao trên cổ cậu.

“Mày xem, tình nhân của mày đến kìa, nhìn mặt nó lần cuối đi.” Lí Học Phong sờ soạng khuôn mặt Lâm Mộ.

“Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào tiểu Mộ!”

“A a, không phải vừa rồi còn Mộc Mộc, Mộc Mộc rất thân thiết hay sao? Đi kêu bọn người của đài truyền hình đến đây, tao muốn cho bọn hắn biết tao mới là người chủ trì thật sự.”

“Mày buông Lâm Mộ ra, tao sẽ làm cho bọn họ nhận mày.”

“Hừ, mày cho rằng tao ngu lắm sao? Vậy tao còn lợi thế gì nữa?”

“Tao đến làm con tin của mày, đổi lấy tiểu Mộ.” Lâm Mộ bị bịt kín miệng đang không ngừng phát ra thanh âm không rõ ràng, Tô Ngôn biết cậu sẽ không đồng ý cho mình làm như vậy, nhưng anh làm thế nào có thể đứng đó trơ mắt nhìn Lâm Mộ chịu khổ.

“Bắt mày có lợi ích gì, bọn họ là cần Lâm Mộ, nếu bây giờ không gọi bọn họ đến tao sẽ…”

Không cần Tô Ngôn phải đi gọi, cửa lập tức bị đẩy ta, tiến vào cư nhiên là tân phó chủ nhiệm của đài truyền hình, Phương Tuyền, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Khiếu và Tần Dực Minh cũng lao vào ngay sau đó.

“Thật là đông vui, đều qua bên kia ngồi cả đi.” Lí Học Phong chỉ chỉ mọi người ngồi vào dãy ghế dựa bên trái.

“Lí Học Phong, mày xem đi, lãnh đạo đều đến đây cả rồi, có yêu cầu gì nói nhanh đi.” Tô Ngôn ý bảo người tiến vào đầu tiên chính là người lãnh đạo.

“Ai biết các người có đang gạt tôi hay không?”

“Tôi là Phương Tuyền, nếu cậu là học sinh của học viện tin tức thì hẳn là có biết đến tôi đi? Mặt khác tôi cũng là mẹ của Lâm Mộ. Tôi nghĩ rằng cậu nên tin tưởng tôi, vì an toàn của đứa con tôi chắc chắn sẽ cho cậu những thứ mà cậu muốn.” Phương Tuyền cư nhiên trông thấy Lâm Khiếu cùng Tần Dực Minh tiến vào vẫn thật bình tĩnh làm cho mọi người đều giật mình, đương nhiên người sửng sốt nhất chính là Lâm Mộ đang còn bị trói đằng kia.

Khi đang đàm phán Tạ Mẫn Chi và Tô Vinh Hải cũng đuổi đến nơi, “Tiểu Mộ!”, Tạ Mẫn Chi nhìn thấy con dao đang kề trên cổ Lâm Mộ trong lòng rất căng thẳng, 110 cũng đang đứng ngoài của chờ thời cơ hành động.

“A a, Lâm Mộ, người quan tâm đến mày thật không ít a, mày nghĩ nếu bây giờ tao đem khuôn mặt xinh đẹp này của mày khắc hoa lên, Tô Ngôn còn có thể yêu mày không? Đài truyền hình còn có thể nhận mày vào không?” Lí Học Phong đem dao chuyển qua chuyển lại trước mặt Lâm Mộ.

“Mày đừng có làm loạn!” Tô Ngôn đứng lên kêu lớn.

“A a, đau lòng? Khẩn trương?” Lí Học Phong giật miếng vải trong miệng Lâm Mộ ra, “Lâm Mộ, nếu không mày nói với Tô Ngôn là mày không thích nó, nói cho nó biết năm đó mày được tao áp dưới thân có bao nhiêu thích thú, tao sẽ không hại mày.”

“Mày tên hỗn đản!” Lâm Khiếu hận không thể đứng dậy, Tần Dực Minh liền kéo ông lại.

“Lí Học Phong, kỳ thật không phải cậu muốn chức vị của đài truyền hình hay sao? Cậu làm lớn chuyện như vậy, cậu nên biết rõ nếu Lâm Mộ có mệnh hệ gì thì cậu cũng sẽ chẳng được gì cả, hơn nữa cũng chẳng thể nào sống yên ổn.” Giờ phút này phỏng chừng chỉ có Tần Dực Minh là vẫn còn lí trí. Phương Tuyền, Tạ Mẫn Chi và Tô Vinh Hải nghe Lí Học Phong nói xong đều không hiểu thế nào, tất cả đều nhìn chằm chằm Lâm Mộ và Tô Ngôn.

“Đang ngồi ở phía trước ngoại trừ cha mẹ của Lâm Mộ thì những người còn lại là ai? Các người cư nhiên nghe tôi nói đến chuyện Tô Ngôn yêu Lâm Mộ mà vẫn còn bình tĩnh được như thế, chẳng lẽ hai đứa mày đã sớm cùng trong nhà thú nhận? Nhìn xem, bình bình đạm đạm…”

“Cậu đừng nói bậy.” Giờ phút này người mở miệng cư nhiên lại là Phương Tuyền, “Con tôi sẽ không thích nam nhân, nó không thích ai cả.”

“A a, rốt cuộc cũng có người bùng nổ rồi, Tô Ngôn mày mau đem chuyện của mày với Lâm Mộ ra nói cho mọi người nghe đi, mày còn không nói tao sẽ vẽ lên mặt Lâm Mộ a.” Nói xong hắn còn đem dao đến cứa lên khuôn mặt Lâm Mộ làm cho tơ máu nhàn nhạt chảy ra.

“Không cần, tao nói, mày muốn tao nói gì tao đều nói. Mọi người, con thích Tiểu Mộ, từ trước đến giờ người con thích là tiểu Mộ.”

“Tiểu Ngôn, còn là vì lo cho tiểu Mộ nên mới nói như vậy đi?” Tô Vinh Hải không thể tin được trừng mắt nhìn Tô Ngôn.

“Không cần nói không cần nói! Lí Học Phong mày muốn làm thế nào thì cứ làm đi.” Lâm Mộ đưa mặt mình tới gần con dao trong tay Lí Học Phong.

“Tiểu Mộ!” Cùng một lúc có rất nhiền người gọi tên Lâm Mộ.

“Lí Học Phong mày đừng nghĩ rằng hủy hoại khuôn mặt Lâm Mộ là có thể đạt được mục đích, bất luận Lâm Mộ có xấu hay đẹp, dù có bị hủy nhan thì người Tô Ngôn tao yêu vĩnh viễn chỉ có mình Lâm Mộ, Lâm Mộ cũng chỉ yêu một mình tao, vĩnh viễn không đến lượt mày, cậu ấy là của tao! Nếu mày có can đảm thương tổn cậu ấy, tao cam đoan mày sẽ chết không được tử tế, cho dù có phải liều chết với mày tao cũng sẽ không buông tha!”

“Không cần nói, Ngôn, không cần nói…” Lâm Mộ không ngừng hét, Tô Ngôn anh cư nhiên như vậy mà thừa nhận ngay trước mặt cha mẹ mình, bọn họ sẽ không chịu nổi, mẹ anh sẽ hận anh, hận cả cậu nữa.

Một màn thâm tình như vậy Tạ Mẫn Chi và Tô Vinh Hải xem ra đã như thấy sét đánh giữa trời quang.

Máu không ngừng nhiễm đỏ một bên mặt của Lâm Mộ, Lí Học Phong nói sẽ phá hư khuôn mặt cậu thật ra chỉ là muốn hù dọa, không phải thật sự muốn làm Lâm Mộ bị thương. Thấy Lí Học Phong đang đứng sững sờ ở đí, Tô Ngôn một phen xông lên đẩy hắn ra, ôm lấy Lâm Mộ, “Mộc Mộc, em không sao chứ? Mộc Mộc.”

Phía dưới một đống người xông lên, cảnh sát ở bên ngoài cũng vọt vào, trong phòng một trận hỗn loạn, đột nhiên có một tiếng hét đầy kinh sợ vang lên.

Phương Tuyền cầm lấy con dao vừa rồi còn nằm trong tay Lí Học Phong tiến tới đâm vào sườn Lâm Mộ đang được Tô Ngôn nâng dậy, Lâm Mộ la lên một tiếng đầy đau đớn nhìn sững vào Phương Tuyền.

“Tiểu Mộ, mẹ sẽ không để cho con bị nam nhân xấu xa này làm ô nhiễm, mẹ sẽ mang con đi.” Phương Tuyền nói xong hướng ngực mình tự đâm một dao, trong nháy mắt cũng ngã xuống.

“Mộc Mộc, Mộc Mộc, em tỉnh lại đi! Mộc Mộc…..”

“Tiểu Mộ! Tiểu Mộ…..”

“Phương Tuyền…..”

Trong phòng lại trở nên hỗn loạn, có người bắt giữ Lí Học Phong, có người lại đến xem thương thế của Phương Tuyền, có người đến kéo Tô Ngôn ra, có người mang Lâm Mộ đi cấp cứu…

Sự việc hỗn loạn này ngày hôm sau Tô Ngôn nhìn thấy đã được đưa lên TV, hôm qua ở đài truyền hình xảy ra vụ việc lớn, tân phó chủ nhiệm của đài truyền hình là Phương Tuyền sau khi cảnh sát chế phục kẻ bắt cóc xong bỗng dưng đâm bị thương con mình, sau đó lại còn tự sát, Phương Tuyền chết ngay tại chỗ, còn đứa con vẫn đang nằm trong bệnh viện chưa rõ sống chết.

“Con muốn đến bệnh viện.” Tô Ngôn ngồi trên sô pha nói với Tạ Mẫn Chi.

“Con không được đi, ngồi ngoan ngoãn đợi ở nhà cho mẹ.” Tạ Mẫn Chi không đi làm ngồi ở nhà canh chừng Tô Ngôn, bà không thể tưởng tượng được Tô Ngôn và Lâm Mộ lại có thể làm ra cái chuyện phá hoại gia đình thế này, bà vốn vẫn coi Lâm Mộ như con của mình, chính là cậu lại dám làm cho con mình đối cậu nảy sinh si mê.

“Con muốn đi xem tiểu Mộ, mẹ cho con đi đi, không gặp được cậu ấy con không thể yên tâm.” Di động bị tịch thu, điện thoại bàn ở trong nhà đều bị cắt hết, anh hiện tại chỉ có thể nóng lòng không yên lo lắng cho Lâm Mộ.

“Con đừng có nghĩ đến chuyện này nữa, mẹ đã cùng cha con liên hệ với trường học ở bên Mỹ, dù sao con cũng đã thực tập nhiều lần và sắp hoàn thành luận văn, trước tiên cho con đi ngoại quốc học tập cũng không có gì là không tốt. Con cứ yên tâm ở nhà chờ ngày đáp chuyến bay đi.” Tạ Mẫn Chi đầu cũng không thèm nâng hướng Tô Ngôn ra lệnh.

“Kia tốt xấu gì mẹ cũng nên gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình tiểu Mộ cho con chứ.” Tô Ngôn biết lúc này càng đối nghịch với mẹ thì anh càng bất lợi, anh nghĩ trước hết phải biết thương thế của Lâm Mộ như thế nào rồi đã.

“Con trở về phòng đợi đi, mẹ đi bệnh viện trở về sẽ nói cho con biết. Nếu con không nghe lời thì con biết mẹ sẽ có thủ đoạn gì rồi đấy.” Tạ Mẫn Chi uy hiếp đuổi Tô Ngôn về phòng.

Mẹ mình có bao nhiêu đáng sợ đương nhiên Tô Ngôn hiểu rõ, anh ngoan ngoãn trở về phòng, không nghĩ tới Tạ Mẫn Chi lại đem cửa khóa lại, bọn họ là quyết tâm chia rẽ anh với Lâm Mộ đi. Tô Ngôn bất đắc dĩ leo lên nằm trên giường, hiện tại chỉ có thể nghe theo cha mẹ, anh thầm nghĩ muốn nhanh chóng biết được tình trạng của Lâm Mộ.

Lúc Tạ Mẫn Chi quay về thì đêm cũng đã khuya rồi, bà mở cửa phòng Tô Ngôn ra, nhìn thấy đứa con đang nằm ngẩn người ở trên giường, bà đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, Tô Ngôn nhìn thấy Tạ Mẫn Chi đã về liền lập tức nhảy dựng lên.

“Tiểu Mộ thế nào rồi?”

“Đi rồi.” Tạ Mẫn Chi do dự nói.

“Đi rồi? Đi đâu?” Tô Ngôn không hiểu rõ mẹ mình đang nói gì.

“Cấp cứu không thành, tiểu Mộ chết rồi.” Cảm giác hai câu nói đơn giản như vậy lại chứa đựng sự nặng nề khôn tả.

“Mẹ nói cái gì? Mẹ gạt con! Con muốn đi gặp tiểu Mộ!” Tô Ngôn không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, anh phải đến đó tận mắt nhìn.

“Tiểu Ngôn, đừng náo loạn, tiểu Mộ đi rồi không thể trở lại được nữa, giờ cha cậu ấy cũng không muốn gặp con, con đừng nháo nữa.”

“Vì cái gì? Vì cái gì lại như vậy?” Tô Ngôn đứng tại chỗ cảm thấy hết thảy đều không chân thật.

“Phương Tuyền vốn không chịu được đả kích, nghe được Lâm Mộ cũng thích nam nhân bà hoàn toàn điên tiết lên, cho nên muốn mang Lâm Mộ cùng chết để quên đi.” Tạ Mẫn Chi có cảm giác chính mình vừa nói vừa như đứng ở cõi nào.

“Đều là con không tốt, đều là vì con nói ra những lời đó làm dì Phương kích động. Chính là con thật sự yêu tiểu Mộ, cha nuôi cũng biết mà, vì cái gì ông ấy không cho con gặp tiểu Mộ? Ngay cả gặp một lần cuối cũng không được hay sao?”

Tô Ngôn không ngừng thì thầm, không để ý tới ai nữa, cứ ngẩn người ra.

Ba ngày rồi, Tô Ngôn không ăn uống gì tự nhốt mình trong phòng đã ba ngày rồi, Tạ Mẫn Chi cùng Tô Vinh Hải cái gì cũng đã thử qua, mắng cũng mắng đến bất tỉnh, khuyên cũng khuyên không được, ai nói gì anh cũng đều không nghe, không ngừng kêu gào đòi gặp Lâm Mộ.

Tạ Mẫn Chi cầm điện thoại đi vào phòng, “Tiểu Ngôn, cha nuôi gọi điện thoại cho con.”

Tô Ngôn lập tức tựa như trong mộng mà bừng tỉnh lại, tiếp nhận điện thoại, “Uy, cha, con muốn gặp tiểu Mộ.”

“Tiểu Ngôn, về sau đừng gọi điện thoại cho bác nữa, tiểu Mộ đi rồi, bác cũng không muốn gặp lại con, bác thay tiểu Mộ chuyển lời cuối cùng đến cho con, tiểu Mộ muốn con phải hảo hảo sống tiếp, nó đi rồi nhưng con vẫn còn cả cuộc đời dài lắm, hãy cố gắng sống tốt, tạm biệt.” Điện thoại từ bên kia truyền tới âm thanh tít tít, Lâm Khiếu nói xong liền gác máy.

Tiểu Mộ thật sự đã đi rồi sao? Lâm Khiếu là đang trách anh phải không? Ông hận anh làm ông mất đi đứa con, chính anh cũng hận anh đã làm mình mất đi người yêu thương nhất, tiểu Mộ muốn anh phải sống tốt, anh phải làm sao để sống tiếp được đây? Anh đứng lên đi đến bên cửa sổ, người giúp việc đang đứng trong sân thu thập hoa quế, Tô Ngôn đem điện thoại trả lại cho mẹ rồi đi ra ngoài.

“Tiểu Ngôn, con muốn làm gì?” Tạ Mẫn Chi thấy đứa con đã mấy ngày tự nhốt mình trong phòng giờ lại chủ động đi ra ngoài, liền đi theo xem anh muốn làm gì.

Tô Ngôn đi vào trong sân, bước đến đứng dưới tàng cây hoa quế, hoa đã muốn nở rộ, mùi hoa đang thản nhiên phiêu tán trong không khí, anh đột nhiên quỳ xuống ôm lấy thân cây khóc nức nở, Mộc Mộc, vì cái gì em lại đi một mình, em bảo anh một mình sống tiếp làm sao được đây? Một trận gió thổi qua làm những đóa hoa rơi xuống trên mặt đất, tản mát ra mùi hoa thơm ngát, “Em chưa có rời đi, em vẫn ở bên anh phải không?” Tô Ngôn thẩn thờ lẩm bẩm, “Dù cho em đang ở rất xa, em cũng vẫn hướng về anh đúng không?” Tô Ngôn đột nhiên mỉm cười, Lâm Mộ chắc chắn sẽ không để cho anh một mình cô đơn, cậu nhất định vẫn sẽ ở bên anh, tuy không nhìn thấy, cũng không chạm vào được nhưng Tô Ngôn tin tưởng cậu vẫn đang ở ngay bên cạnh anh, anh phải sống thật tốt, sống thay cả phần của cậu, Tô Ngôn thầm đưa ra quyết định.

Một tháng sau, Tô Ngôn mang theo hành lý, ôm con gấu nhỏ màu rám nắng cùng anh lên máy bay.

Anh không đến tham dự tang lễ của Lâm Mộ, Lâm Khiếu không muốn gặp anh. Cũng không ai nói cho anh biết Lâm Mộ được chôn ở nơi nào, chuyện này không quan trọng, bởi anh tin Lâm Mộ vẫn luôn ở bên anh, anh tin tưởng đợi một thời gian Lâm Khiếu đối mình nguôi giận rồi sẽ nói cho anh biết.

Đi đến nước ngoài mọi thứ đều thật xa lạ, Tạ Mẫn Chi an bài cho Tô Ngôn ở nhà ca ca của Tống Thiến là Tống Hoa, Tống gia ba đời đều làm luật sư, Tống Hoa vốn định cư ở Mỹ cho nên khi Tống Thiến nghe tin Tô Ngôn phải ra nước ngoài, liền đề nghị để cho ca ca mình chiếu cố Tô Ngôn. Vừa sang nước ngoài trừ bỏ việc đi học, Tô Ngôn đến sở sự vụ của Tống Hoa làm việc, còn lại thời gian anh đều dùng để ngủ, đi mấy tháng anh liền không liên lạc với trong nước nữa, Tô Vinh Hải vẫn còn tức giận, Tạ Mẫn Chi ngoài mặt không có nhiều biểu hiện nhưng thật ra bà cũng rất đau lòng, con mình lại đi thích một người nam nhân, đây là điều mà bà không thể chấp nhận được. Về sau Tô Ngôn bắt đầu lên mạng, cùng bằng hữu trong nước là Thiên Minh và tiểu Thiến liên hệ.

Có một ngày không biết như thế nào anh trông thấy một vở kịch radio có tên là “Quế hạ ưu thương”, vốn cũng không định nhìn kỹ, chính là bên trong có một hình ảnh hấp dẫn lấy ánh mắt anh. Một con gấu nhỏ lông mượt như nhung đang ngồi dưới một tàng cây hoa quế, trên mặt mang biểu tình ưu thương, hoa quế phiêu tán trong không trung, thản nhiên rơi lên người gấu nhỏ.

Con gấu kia cùng con gấu nhỏ anh luôn đặt ở đầu giường có bộ dạng tựa hồ giống nhau như đúc, kỳ thật gấu nhỏ đa số đều có bộ dạng từa tựa nhau, nhưng chính là Tô Ngôn cảm thấy hai con gấu này rất giống, có lẽ là bởi vì trùng hợp thay trên ngực chúng đều có hình trái tim đi.

Anh lại mơ mơ hồ hồ chạy đi nghe thử vở kịch cổ trang kia, đó là một vở kịch đam mỹ đầy ưu thương, anh rất ghét những cái kết cục của chuyện xưa, nhưng chính là lại rất thích bức họa Trương Hải Báo, người vẽ Hải Báo là mỹ công tên “Quế Hoa Đường”. Anh nhớ kỹ bức họa Trương Hải Báo, cũng nhớ kỹ bức họa gấu nhỏ có lẽ cũng là của người này. Về sau anh thường xuyên theo dõi hội kịch kia, ngẫu nhiên nhìn thấy cái tên “Quế Hoa Đường”, anh luôn chờ cơ hội để hỏi thăm về bức họa kia.

Kết quả có một lần nhìn thấy tổ kịch kia đi chiêu mộ, nhân viên lại là “Quế Hoa Đường”, Tô Ngôn nhớ tới trước kia Lâm Mộ rất thích đọc kịch, sau lại vì anh nháo đủ lý do mà bỏ, kỳ thật giọng của Lâm Mộ rất dễ nghe, không đi thu âm thật là tiếc, nhưng vì anh cứ hay ăn dấm chua cho nên cậu thật đáng thương. Ngẫm lại thu âm là công việc mà Lâm Mộ rất yêu thích cho nên Tô Ngôn liền đi thử giọng, không ngờ Sách Hoa muội tử rất vừa lòng với giọng của anh.

Gia nhập vào tổ kịch được nhận thức “Quế Hoa Đường”, Tô Ngôn hỏi cô có phải bức tranh gấu nhỏ ngồi dưới tàng cây hoa quế là do cô nghĩ ra không? Bọn họ trao đổi không nhiều, rất nhiều lúc đều là Tô Ngôn nói một mình. Anh đọc thử vở kịch Long Bộ, bị nhóm muội tử khám phá ra chất giọng, thanh âm nóng ấm vừa đọc có mấy câu đã bị Sách Hoa bắt đi đọc thêm nhiều bộ nữa. Vì thế về sau anh trở nên bận rộn hơn, có thêm việc để làm, chính là thu âm.

Nguyên bản Tô Ngôn muốn dùng biệt danh là Mộ Ngôn, nhưng cảm thấy cái tên Mộ Ngôn năm xưa cũng có chút danh tiếng với dân kịch cho nên bây giờ mình dùng có lẽ không tốt lắm, vì vậy lấy tên là “Mộc Mộc hùng.” (2) Tuy nhóm muội tử chê tên anh không đủ bá khí nhưng anh vẫn muốn dùng cái tên này. Giờ đây gia nhập vào cộng đồng này, tuy là Lâm Mộ đã rời xa anh, nhưng trong lòng anh cậu vĩnh viễn là Mộc Mộc duy nhất, anh tin tưởng Lâm Mộ cũng giống như con gấu nhỏ Mộc Mộc kia, luôn mãi ở bên cạnh anh, cho dù anh không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào cậu, cậu vẫn sẽ mãi là Mộc Mộc của anh. Anh tự mình xem như được Lâm Mộ ký thác công việc thu âm đọc kịch, anh phải đọc thật tốt, hoàn thành giấc mơ Lâm Mộ từ lâu vẫn ao ước là đọc đam mỹ kịch.

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là “cẩu cấp khiêu tường”, có nghĩa là “Chó cùng dứt dậu”, ý nói đã tới bước đường cùng rồi thì cái gì cũng dám làm.

(2) “Mộc Mộc hùng” nghĩa là “Gấu Mộc Mộc” đó ~