Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 39: Sư phụ bị thương nặng



Được Vũ Văn Tinh chophép, Bạch Tiểu Thố đương nhiên rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn như khổqua lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ nhất.

Lữ Như Yên thành công ở lại trong vương phủ, điều này làm cho Phi Hoa Ngọc nhức cả đầu. Haizzz!

Tiểu Thố nhi ơi Tiểu Thố nhi, con đây là không phải cố ý muốn đẩy vi sư vào trong hố lửa sao?

Lữ Nhu Yên này là mụ la sát, hắn hất ra còn không kịp, đừng nói chi là muốn ở dưới một mái nhà với nàng!

Ghê tởm nhất chính là cái tên Vũ Văn Tinh đó, sao hắn có thể dung túng Tiểu Thố nhi làm như vậy, tuyệt đối tuyệt đối là có âm mưu bất lương gì đó!

Tâm tình Phi Hoa Ngọc không tốt, ở trong vương phủ cửa lớn không ra, cửa sau không gần, chính là để tránh né Lữ Như Yên.

Nhưng hắn trốn tránh Lữ Như Yên, cũng không đại biểu Lữ Như Yên không thể tới tìm hắn.

Cửa phòng bền chắc bị một cước đá văng, Lữ Như Yên mang theo kiếm vọt vào phòng của Phi Hoa Ngọc.

"Lữ cô nương, cô nương làm như vậy hình như quá vô lễ rồi đấy!" Phi HoaNgọc lười nhát từ trên tháp ngồi dậy, kéo cái áo hoa lệ che kín thật tốt cảnh xuân trước ngực mình, khẽ hé mắt lạnh lùng nhìn Lữ Như Yên, rấtkhông vui nói "Tại hạ đã nói với cô nương bao nhiêu lần rồi, đêm đóngười chiếm tiện nghi cô nương không phải là ta, vì sao cô nương cứ nhất định phải quấn lấy ta hả?"

Aizz, lớn lênphong lưu tuấn lãng cũng là một cái tội. Nếu không sao nữ nhân này cứquấn lấy hắn như vậy chứ, hắn thật là đau khổ mà!

"Ngươi đừng mơ tưởng nguỵ biện!" Lữ Như Yên nâng kiếm chạy nhanh tới trước mặt PhiHoa Ngọc, gác kiếm lên cổ hắn như thường lệ. Đôi mắt quyến rũ bắn ratia sáng căm hận "Đêm đó tuy ta bị hạ thuốc, nhưng ta nhìn thấy rất rõhình dáng của ngươi, là ngươi cưỡng hiếp ta, hại ta bất hạnh có nghiệtchủng của ngươi. Nếu như ngươi không đồng ý lấy ta, hôm nay ta liền giết ngươi, Phi Hoa Ngọc!"

Cái kẻ bạc tình phụ nghĩa này, danh tiết một đời của nàng đều bị hủy trong tay hắn!

"Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi. Tại hạ không bao giờ làm chuyện nhưvậy với cô nương đâu!" Lữ Như Yên chỉ trích làm cả người của Phi HoaNgọc cũng trầm xuống, không cà lơ phất phơ giống bình thường, ngược lạikhắp người hắn như tỏa ra một cỗ hàn khí "Tại hạ là vì mặt mũi của đồnhi ta mới khách khí với cô nương. Mong cô nương đừng có gây chuyện làmloạn trong vương phủ, Cửu vương gia cũng không phải nhân vật dễ chọcđâu!"

Tiểu Thố nhi, con xem con đã giữ lại một phiền toái lớn như thế nào cho vi sư đây!

"Đã làm chuyện như vậy với ta mà không chịu cưới ta sao?" Một chút kiênnhẫn cuối cùng của Lữ Như Yên cũng bị Phi Hoa Ngọc làm mất hết, bàn taytrắng thuần nhỏ bé cầm chuôi kiếm khẽ run, "Đừng ép ta giết chết ngươitại đây!"

"Muốn giết tại hạ cũng không dễđâu, Lữ cô nương hãy nghĩ kỹ rồi mới làm đi!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh,dùng hai cây ngón tay thon dài kẹp lấy mủi kiếm, chỉ nghe “rắc rắc” mộttiếng, trường kiếm gảy thành hai đoạn, một đoạn vẫn còn ở trong tay PhiHoa Ngọc.

Lữ Như Yên nhìn nửa đoạn kiếm ở trong tay, trong con ngươi quyến rũ âm thầm chảy xuôi qua một chút kinh ngạc.

Không ngờ võ công của hắn cao như vậy, một thanh kiếm dùng huyền thiết thượng đẳng chế tạo lại bị hắn dễ dàng bẻ gãy.

"Ngươi......" Lữ Như Yên u ám mở miệng, nhưng không biết nói gì với Phi Hoa Ngọc.

Nhưng cố tình vào lúc này, âm thanh ầm ĩ của Bạch Tiểu Thố rất nhanh truyềntừ xa đến " Sư phụ thối, người ở đâu? Vương Gia phu quân nói sẽ dẫn tađi chơi, người và Lữ cô nương có muốn đi cùng hay không?"

"Tiểu Thố nhi......" Phi Hoa Ngọc nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, trong đôi mắt tinh tế thoáng qua rất nhiều lo lắng.

Vừa rồi Tiểu Thố nhi gọi tên Vũ Văn Tinh đó là Vương Gia phu quân, nàng hình như càng gọi càng thuận miệng rồi!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Phi Hoa Ngọc trong ánh mắt khó hiểucủa Lữ Như Yên cười lạnh một tiếng, tiếp đó cầm nửa đoạn kiếm đang kẹptrong tay cứng rắn đâm vào lồng ngực của mình, cho đến khi máu đỏ tươidần dần nhiễm đỏ áo của hắn, hắn mới hài lòng lăn từ giường hẹp xuốngđất.

Bộ dạng này của hắn thật thảm, nếu Tiểu Thố nhi còn không đau lòng vì hắn, thì nàng thật không có lương tâm!

Sau khi Lữ Như Yên hiểu được mình có khả năng bị Phi Hoa Ngọc hãm hại,trong lòng nàng không khỏi càng thêm tức giận, không chút suy nghĩ giơnửa đoạn kiếm trong tay lên đâm tới ngực Phi Hoa Ngọc.

Phi Hoa Ngọc, ngươi thật gian xảo!

Nhưng tại thời khắc quan trọng này Bạch Tiểu Thố vừa vặn chạy vào, nhìn thấyLữ Như Yên muốn giết sư phụ mình. Nàng bị dọa sợ làm rơi cả bánh ngọttrong tay, vọt nhanh tới trước mặt Phi Hoa Ngọc như tên rời cung, dùngthân thể nhỏ nhắn của mình chặn lại Lữ Như Yên đang đâm lén "Lữ cônương, có gì thì từ từ nói, cần gì phải động đao động kiếm tổn thươnghòa khí chứ?"

Má ơi, nếu như nàng đi vào muộn một bước, không phải mạng nhỏ của sư phụ thối liền muốn Game Over rồi hả?

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thố đưa tay lau loạn xạ mồ hôi lạnh vừa toát ra trên trán.

"Tiểu Thố nhi, vi sư bị thương, thật là đau......" Thấy Bạch Tiểu Thốliều mạng bảo vệ mình, Phi Hoa Ngọc âm thầm nhếch miệng cười, đồng thờiche ngực đang không ngừng máu chảy, yếu ớt nhíu mày nói không dứt "Visư...... Nhưng nếu vi sư chết rồi...... Con phải chăm sóc mình thật tốt...... Không cần......"

"Câm miệng, sư phụ thối!" Trong mắt Bạch Tiểu Thố bộ dáng giả vờ của Phi Hoa Ngọc giống như là sắp chết, làm Bạch Tiểu Thố nổi trận lôi đình, nướcmắt rơi xuống rất nhiều "Không cho nói bậy, ta sẽ không để cho ngườichết!"

Mất sức của chín trâu hai hổ dời Phi Hoa Ngọc đến trêngiường, Bạch Tiểu Thố lau nước mắt, căm tức nhìn vẻ mặt vô cảm của LữNhư Yên, không khách khí chất vấn, "Mặc kệ sư phụ ta đã làm sai điều gì, ngươi cũng không cần phải giết hắn! Ngươi ở lại chỗ này trông trừng sưphụ ta, chờ ta trở lại! Nếu như lúc ta trở lại sư phụ ta bất hạnh chếtrồi, ta nhất định để cho Vương Gia phu quân truy sát ngươi dù ngươi cótrốn đến chân trời góc biển!"

Nói xong, Bạch Tiểu Thố như gió lốc vọt ra khỏi gian phòng của Phi Hoa Ngọc, vô cùnglo lắng chạy đi tìm đại phu, lại quên mất Phi Hoa Ngọc vốn chính là mộtđại phu, hơn nữa còn là một vị thần y nổi danh khắp thiên hạ.