Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 8: Quyết định



Hôm nay, ăn xong cơm chiều, Vu Thịnh Ưu không có việc gì làm, mang theo Cung Viễn Tu tản bộ trong đại viện Cung gia, Vu Thịnh Ưu đi từng bước, Cung Viễn Tu cũng đi từng bước, Vu Thịnh Ưu dừng, Cung Viễn Tu cũng dừng, Vu Thịnh Ưu ăn một hạt dưa, Cung ViễnTu ăn một nắm hạt dưa! Vu Thịnh Ưu nhìn hắn nhíu mày, nàng phiền, nàngphi thường phiền! Người này mấy ngày nay theo sát nàng như hình vớibóng, mỗi ngày kề cận hắn, ăn cơm cùng, ngủ cùng, đọc sách cùng, luyệnvõ cũng cùng, liền ngay cả đi đường cũng vẫn bộ dạng ngu ngốc tươi cườiđi ở trong phạm vi cách nàng nửa bước.Nàng muốn bạo phát! Nàng chịu không nổi ! Nàng muốn vứt bỏ hắn, vứt bỏ càng nhanh càng tốt, dù một giây cũng tốt!Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lão đại đang ăn hạt dưa tủm tỉm cười, con mắt lưu chuyển, nàng mỉm cười với hắn kêu: “Tướng công.”Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười, cũng sáng lạn cười, vui vẻ kêu:“Nương tử.”Cung Viễn Tu bộ dạng vốn tuấn tú, cườilên lại càng giống thiên sứ tinh thuần, Vu Thịnh Ưu bị vẻ tươi cười củahắn làm cho nháy mắt có chút hoảng hốt, qua vài giây mới hồi phục tinhthần lại nói:“Tướng công, ta vừa rồi đi đường, không cẩn thận bị rơi mất vòng tai bảo thạch, đó là vòng tai khi xuất giá phụ thân đưa ta.”Vu Thịnh Ưu cúi đầu giả dạng thực bithương, Cung Viễn Tu mở to hai mắt trong veo như nước nhìn nàng nói:“Vậy… Viễn Tu giúp nương tử đi tìm.”Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vàoao sen phía trước nói:“Rơi ở phía kia, tướng công đi giúp ta tìm xem,nếu tìm không thấy liền coi như mất.”“Yên tâm đi, ta nhất định có thể tìm được.” Cung Viễn Tu vỗ vỗ ngực cam đoan, xoay người vui vẻ chạy đi tìm vòng tai.Vu Thịnh Ưu làm một cái mặt quỷ vớibóng dáng của Cung Viễn Tu, tìm được gì, hôm nay nàng căn bản không mang vòng tai. Thừa dịp hắn không chú ý, lặng yên xoay người, vụng trộm,chạy.Dứt được ra khỏi Cung Viễn Tu, nàngthực cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi, giống như toàn thân đều thưthái, nàng vừa đi vừa ăn hạt dưa, bỗng nhiên nàng vô cùng muốn biết Cung Viễn Tu rốt cuộc là trời sinh ngốc hay là về sau mới ngốc.Trải qua một vòng hỏi thăm, Vu Thịnh Ưu rốt cục từ trong miệng lão làm vườn ở Cung gia nghe được, Cung Viễn Tunguyên bản không phải ngốc tử, chẳng những không phải ngốc tử mà còn làngười xuất sắc nhất trong ba huynh đệ Cung gia, hắn lúc mười lăm tuổi đã đánh bại võ lâm đệ nhất cao thủ, hơn nữa học thức cũng phi thường xuấtsắc, chính là nam chủ vạn năng trong n tiểu thuyết, cái gì cũng thiên hạ đệ nhất, ta sẽ không nhiều lời.Nhưng hắn vì sao lại biến thành ngốc ? Này là từ sáu năm trước.Sáu năm trước, Cung Viễn Tu mười támtuổi, đúng là lúc hắn nổi danh nhất, khi đó Cung Viễn Tu, anh tuấn tiêusái, võ nghệ cao cường, gia tài bạc triệu, điều kiện tốt như vậy, đươngnhiên là nữ nhân nào cũng đều muốn gả cho hắn, năm đó cửa nhà hắn bị đám người đến cầu thân đạp hỏng bảy,tám mươi cái, chính là một miếng mồingon, ai ai cũng muốn cắn một miếng, khi đó Cung phu nhân vô cùng khóxử, Cung Viễn Tu chỉ có một nha, cưới ai, không cưới ai thì tốt đây?Thật sự là khó xử a! Cung phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩđến chuyện huynh trưởng mình tuyển phi tần vào hậu cung, vui vẻ, đắc ý,quyết định ! Ta cũng tuyển phi một phen !Vì thế, Cung phu nhân quyết định phátthiếp ra, lập tức khiến cho toàn bộ thiếu nữ khắp nơi một phen điên đảo, không đến một tháng, nữ tử tới tham gia thi tuyển phải tới mười vạnngười. Trải qua tầng tầng lớp lớp nghiêm khắc sàng chọn cuối cùng cònlại hơn hai trăm người, Cung phu nhân lại khó xử, vì sao thiên hạ lạinhiều nữ tử tốt như vậy chứ? Hơn hai trăm nữ tử này, tất cả đều là muốngia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài tình có tàitình, nữ tử hoàn hảo muốn gì có nấy.Không có biện pháp, Cung phu nhân cuốicùng ra một đạo đề mục, chính là mỗi người các nàng làm một món ăn, hơnnữa cho các nàng mỗi người một canh giờ cùng Cung Viễn Tu ở chung mộtchỗ, vì thế đại hội dùng đồ ăn tuyển giai nhân này ước chừng tiến hànhtrong suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày!Cung phu nhân vốn tính toán tốt, để cho Cung Viễn Tu chính mình tuyển đi, nhìn trúng người nào liền cưới ngườiđó. Cung Viễn Tu lúc ấy cũng không có ý thành thân, chỉ là hiếu kính mẫu thân, theo ý mẫu thân, cứ như vậy mà khách khí ăn mỹ thực suốt bốn mươi chín ngày.Vốn chuyện chọn đồ ăn này thật ra không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ một canh giờ ở chung kia! Tất cả các nữtử đều gắng hết sức, muốn làm đồ ăn ngon nhất, nhưng chỉ đồ ăn ngon làđủ rồi sao? Đương nhiên không đủ, kẻ nào cũng ngầm hạ thủ đoạn, đươngnhiên ta cũng không thể lạc hậu a! Do đó, ngươi hạ Bích Loa Xuân, ta hạĐào Hoa Xuân, người tiếp theo Xuân Mộng, ta hạ Mộng Tam Thiên, ngươi hạHồng Miên Dục, ta hạ Phi Yên, các loại xuân dược kia, chỉ có ngươi không thể nghĩ được, không có chuyện các nàng không mua được !Nhưng buồn bực là Cung Viễn Tu võ nghệtu vi thật sự rất cao, đống xuân dược đó hắn ăn vào giống như ăn hồtiêu, lúc ấy một chút hiệu quả cũng không có, mà sau khi hắn ăn các loại xuân dược đó trong suốt bốn mươi chín ngày, cuối cùng xuân dược cũngbài xích nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, rốt cục sinh ra phản ứng hóa học kỳdiệu, biến thành độc dược trí mạng!Vì thế Cung Viễn Tu bắt đầu dục hỏathiêu đốt người, toàn thân nóng lên, cả người giống như là bị nấu chín,cái mạng nhỏ tưởng chừng bị xuân dược thiêu hủy, may mắn Cung phu nhânđến Thánh Y sơn cầu Vu thần y đan dược giải độc, tính mệnh mới được bảovệ, nhưng sau khi dược lực được hóa giải, Cung Viễn Tu đầu óc cũng bịthiêu đến choáng váng, chỉ số thông minh thành ra giống như tiểu hài tửmười tuổi bình thường, Cung gia mời vô số danh y cũng không thể trị hếtbệnh cho hắn.Ai! Việc này thật sự là nghe mà thươngtâm đến rơi lệ a! Nhìn xem, một thanh niên như thế bởi vì ăn quá nhiềuxuân dược, từ đó về sau thành ngốc tử!Vu Thịnh Ưu thở dài một hơi, lắc đầu, hỏi:“Những nữ nhân đã cho Cung Viễn Tu ăn xuân dược sau này thế nào?”Lão làm vườn cũng thở dài một hơinói:“Các nàng a, các nàng vừa nghe nói đại thiếu gia choáng váng liềnmột đường chạy thẳng thực mau.”Vu Thịnh Ưu không thể tin được hỏi:“Không phải chứ? Cung gia cứ như vậy buông tha các nàng ?”Lão làm vườn lắc đầu:“Hừ, nào có đơngiản như vậy, hơn hai trăm danh nữ này, không một ai gả được tốt cả, gảcho người ta làm tiểu thiếp thứ 7,8,9,10 vẫn còn là may mắn, còn cóngười gả cho ông già 90, gả cho ma bài bạc, gả cho tội phạm, gả cho đồtể giết heo, đều có! Dù sao không một ai có kết cục tốt.”“Thực…… Thực ngoan độc! Nữ tử gả chongười không tốt quả thực chính là sống không bằng chết a!” Vu Thịnh Ưulúc này có chút đồng tình với đám nữ nhân đó, nàng nghĩ nghĩ, tò mòhỏi:“Phương pháp trả thù độc như vậy là ai nghĩ ra được ?”Lão làm vườn cẩn thận liếc mắt nhìn chung quanh, thần bí nhỏ giọng nói:“Là nhị thiếu gia!”Vu Thịnh Ưu lập tức sặc hạt dưa, thậtsự là người không thể chỉ xem tướng mạo a! Cung Viễn Hàm bộ dạng vô hạithiện lương như vậy, lại không nghĩ tới hắn tâm địa ác độc như thế a!Vu Thịnh Ưu cùng lão làm vườn tán gẫu,sau khi trở lại phòng, trời đã tối đen, trăng hạ huyền chiếu sáng tiểuviện. Vu Thịnh Ưu châm ngọn đèn trong phòng, nhàm chán cầm lấy một quyển tiểu thuyết xem qua. Ở cổ đại cũng ít lạc thú, đọc tiểu thuyết, cứ nhàn nhã như vầy, nàng hoài nghi nàng sẽ phát mốc lên mất. Thật nhàm chán a!Một quyển tiểu thuyết đã xem xong, trời cũng đã khuya, Vu Thịnh Ưu ngáp một cái chuẩn bị cởi quần áo ngủ, nằmtrên giường bỗng nhiên nghĩ đến, ách…… Có phải thiếu cái gì hay không?Vu Thịnh Ưu vội ngồi dậy ! Không tốt,nàng bỏ quên Cung Viễn Tu, còn chưa tìm về, ngay tại lúc nàng cuống quít mang giày chuẩn bị chạy ra ao sen tìm Cung Viễn Tu, cửa phòng bị đẩymạnh ra!Cung Viễn Hạ vẻ mặt tức giận trừng mắtnhìn, hắn toàn thân ướt sũng, nước trên tóc cùng quần áo còn không ngừng rỏ xuống. Tay hắn gắt gao lôi kéo Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu bộ dángmất hứng bị hắn lôi kéo, toàn thân cũng ướt lướt thướt.“Ách, các ngươi làm sao vậy, bơi lội à?” Vu Thịnh Ưu kỳ quái hỏi
Cung Viễn Hạ bị những lời này của nàngkích động, hắn vọt đến, đẩy Vu Thịnh Ưu từ trên giường xuốngdưới:“Ngươi.. nữ nhân này, còn ở đây nói mát, trời lạnh như thế, ngươicư nhiên bảo ca ca ta nhảy xuống ao sen nước lạnh như băng tìm khuyêntai cho ngươi! Ngươi nghĩ Cung gia chúng ta là ai, lại để ngươi khi dễđại ca ta như vậy!”Vu Thịnh Ưu cả kinh, nàng chỉ là tùy tiện chỉ bên bờ ao sen thôi, cũng không bảo hắn nhảy xuống tìm a!“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta không có!” Vu Thịnh Ưu ngã quỳ trên mặt đất, tức giận đẩy hắn ra.Cung Viễn Tu vội vàng kêu một tiếngnương tử, hoang mang rối loạn vội vã chạy tới muốn nâng nàng dậy, CungViễn Hạ kéo tay hắn lại nói:“Đại ca, huynh đừng giúp nàng ta, nữ nhânnày cần dạy dỗ lại cho tốt, thê tử không nghe lời, không bằng hưu đi!”Vu Thịnh Ưu nổi giận, mạnh mẽ nhảy dựng lên:“Ngươi hưu đi! Ta ước gì các ngươi hưu ta!”“Ngươi……” Cung Viễn Hạ tức giận vung tay, lại bị Cung Viễn Tu ngăn lại: “Đệ đừng đánh nương tử ta.”Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ ngươi dám đánh ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.Cung Viễn Hạ nhìn đại ca, lại nhìn VuThịnh Ưu, mạnh rút tay về, bất đắc dĩ nói:“Đệ chưa nói muốn đánh nàng a. Đệ sao lại đánh nữ nhân chứ. Đại ca…… Huynh…… Ai.” Hắn chỉ là muốn cuốn tay áo dọa nàng mà thôi a! Buổi tối hắn mới từ bên ngoài trở về, chợtnghe hạ nhân nói, đại ca ở ao sen tìm cái gì đó cả đêm, khuyên như thếnào cũng không đi lên!Tới khi hắn nhìn thấy, đau lòng muốnchết, đại ca toàn thân lạnh toát, lại vẫn cố chấp ở dưới ao tìm vòng tai cho nương tử y, nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên dám khi dễ đại ca hắnnhư vậy!Vốn định giáo dục nàng ta một phen, lại không nghĩ rằng đại ca lại che chở nàng như vậy, như thế hắn làm saolấy lại công đạo cho đại ca đây!Cung Viễn Hạ hung hăng trừng mắt nhìnVu Thịnh Ưu nói:“Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi còn dám khi dễ đại ca, ta nhấtđịnh sẽ không bỏ qua ngươi!”“Ta phải sợ ngươi chắc !” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn lại hắn!Cung Viễn Hạ hừ lạnh một tiếng vung ống tay áo, bước ra khỏi phòng.Vu Thịnh Ưu theo ở phía sau, ‘bang’ một tiếng đóng sập cửa lại, quay lại nhìn Cung Viễn Tu toàn thân ướt sũnghỏi:“Ngươi sao lại nhảy xuống tìm, không phải ta nói ở bên cạnh ao sao?”Cung Viễn Tu mân mê tay áo nói:“Bên cạnh ao không có, ta nghĩ có thể bị rơi xuống ao.”“Cho dù không có, ngươi trở về nói mộttiếng là được.” Vu Thịnh Ưu có chút áy náy, trời lạnh như thế, nước aocũng sẽ rất lạnh a, hắn cư nhiên ở bên trong tìm cả đêm.Cung Viễn Tu cúi đầu, có chút ủy khuất nói:“Nương tử muốn ta tìm, ta nhất định phải tìm được.”Vu Thịnh Ưu hơi hơi thở dài, đi về phía trước nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Cung Viễn Tu nói:“Nhanh đi thay quần áo đi,ướt sũng hết rồi, cẩn thận bị cảm.”Cung Viễn Tu cười cười bỗng nhiên mởbàn tay vẫn nắm chặt nãy giờ ra, giơ lên trước mắt Vu Thịnh Ưunói:“Nương tử, hôm nay ta không tìm được bảo thạch vòng tai, nhưng tatìm được hai khối đá nhỏ này nga! Xem, phát sáng rất đẹp nha, tạm thờithay thế vòng tai của nương tử được không, ngày mai ta sẽ tìm lại chonương tử! (ô,Viễn Tu đáng yêu quá )Vu Thịnh Ưu nhìn hai viên đá cuội trong suốt trong tay hắn, cúi đầu cười, trong lòng có chút ấm áp, cảm thấythoải mái, cầm lấy, đặt ở trước mắt nhìn xem, sau đó nhìn Cung Viễn Tunói:“Oa, thật xinh đẹp a, cám ơn ngươi.”Cung Viễn Tu nhìn nàng ngượng ngùng cười, hai tay nắm hai bên sườn áo nhẹ nhàng ma sát.Vu Thịnh Ưu nắm chặt trong tay viên đá cuội, âm thầm hạ quyết định.