Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 42: Bị giam



Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, ngườinày chính là đương nhiệm môn chủ của Thành Ngọc Kiếm Trang, Thành HoaKhanh, nghe Bàn Tử nói hắn cùng phụ thân là sinh tử chi giao, sau khiThánh Y Phái bị diệt, người này ở trên giang hồ thề nhất định phải vìThánh Y phái báo thù, không chỉ như thế, còn tổ chức một Phản Quỷ LiênMinh, chuyên thảo phạt Bàn Tử?Người này… thật sự là giỏi che dấu a, người tốt, người xấu đều là hắn, nàng ghét nhất chính là loại ngụy quân tử vô sỉ này!Thành Hoa Khanh lại nhìn gương ngắmnghía hơn nửa ngày, còn cẩn thận nhìn kỹ khóe mắt:“Nha! Ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt cũng chưa có. Ha ha, thật sự là rất hoàn mỹ .”Hắn vừa lòng thu gương lại, nói vớingười hầu bên người:“Đêm nay lại giết một xử nữ nữa, dùng máu tươi củanàng ta tắm một cái. A, ở bồn tắm rải thêm vài cánh hoa hồng, như vậyhiệu quả sẽ tốt hơn.” Thành Hoa Khanh lại bổ sung một câu.“Cái này…… Giáo chủ.” Người hầu cúi đầu, có chút khó xử.“Sao?” Thành Hoa Khanh mắt lạnh nhìn lại.Người hầu quỳ xuống vội vàng nói:“Ngày hôm qua chỉ còn lại một xử nữ,đã giết rồi. Trong giáo đã không còn xử nữ nữa .”Thành Hoa Khanh chụp cái bàn nổi giận:“Cái gì! Cư nhiên đã hết rồi! Lại đi bắt thêm cho ta.”“Này…… Này…… Bởi vì gần đây liên tục có chuyện xử nữ mất tích, làm cho trong phạm vi trăm dặm, nữ tử chưa kếthôn điên cuồng lập gia đình, thuộc hạ…… Thuộc hạ rất khó tìm được……”“Cái gì! Tìm không thấy, tìm không thấy, vậy ngươi làm được gì!” Thành Hoa Khanh tức giận đánh một chưởng.Người hầu bị đánh cho miệng phun máu tươi, bỗng nhiên lại ngắm thấy Vu Thịnh Ưu đang nằm trên đất.Hai người ánh mắt tương đối, Vu Thịnh Ưu cuống quít lắc đầu nói:“Ta không phải, ta đã lập gia đình !”Thành Hoa Khanh liếc mắt trừng nàng một cái nói:“Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn nữ tử mĩ mạo, ngươi a, muốn chota cũng không thèm, làn da của ta phải được chăm sóc cẩn thận.”“Chết tiệt!” Vu Thịnh Ưu ở trong lòngmắng hắn trăm ngàn lần lão già biến thái, lão nhân yêu, sau hỏi:“Ngươirốt cuộc muốn thế nào?”“Hừ! Ta chính là muốn bắt ngươi để uy hiếp các sư huynh của ngươi!”Nói xong bàn tay to của hắn vung lên, hắc y sát thủ đem nàng dựng lên, đi theo phía sau Thành Hoa Khanh tiến về phía trước.Lòng vòng bảy tám chỗ quẹo, xuyên quamấy cái động, thời điểm Vu Thịnh Ưu hoa mắt muốn hôn mê, rốt cục tới một cái động lớn, trung tâm sơn động, bị đào một cái hố sâu hơn ba bộ, rộng khoảng hai trăm thước vuông *, trên miệng hố có mười mấy thủ vệ đứng,bên trong hố chính là phụ thân cùng các sư huynh.(*1 bộ= 1,15m; 1 thước = 0,23m)

Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nàng vẫn nghĩ các sư huynh tại đây sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng mà……Phía trên bên trái:“Đây là canh gà hầm nhân sâm sao? Hả?Canh muốn ngon, không thể còn vị thuốc, thịt gà không nhừ, không cứng,không lớn không nhỏ, độ ấm phải không lạnh không nóng. Đây là cái gì?Đây là cái gì? Này có thể ăn sao?” Lục sư đệ Vu Tiểu Tiểu ‘xoát’ mộttiếng cầm cả bát canh gà nhân sâm hắt đi, trên mặt đất, nhân sâm cùngthịt gà chất như núi.Người hầu bên ngoài quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu:“Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân đi làm một lần nữa”Vu Tiểu Tiểu chỉ vào người hầu khôngchút khách khí chế ngạo :“Ngu ngốc, đần, không dài đầu óc, làm hơn 100lần còn không được một bát có thể ăn ! Ngươi nói xem, ngươi có phải làóc heo không a?”Như thế, như vậy, như vậy, như thế, VuTiểu Tiểu mắng người nọ đến phi thường hối hận vì sao mình lại bị sinhra, vì sao lại gặp phải ma chướng này!Phía dưới bên trái:“Đại nhân…… Ngài tha tiểu nhân đi……Tiểu nhân…… Đừng lại đây! A a a a a!” Một trận tiếng kêu thảm thiết,người hầu đau đớn lăn trên mặt đất.Tam sư huynh vẻ mặt vô tội vuốt sủngvật Vượng Tài nhà hắn: “Vượng Tài ngoan, người này thịt thối như vậy,ngươi sao lại cắn hắn làm gì? Bẩn muốn chết.”Vượng Tài:“Ngao ngao ngao ngao ngô –”Hóa ra tiếng kêu giống sói như đúc của Vu Thịnh Ưu, là học theo con sói thực Vượng Tài này !Phía trên bên phải:Nhị sư huynh đốt lư hương, nằm trêngiường đá, nhắm mắt lại, ngọt ngào ngủ. Hai người hầu đứng bên cạnh quạt cho hắn, hai người bóp chân, hai người xoa lưng cho hắn. Ngoan ngoãn.Rất hưởng thụ!Hóa ra……Người chịu khổ, chịu tội, gặp chuyệnkhông hay ho, bôn ba khắp nơi, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mìnhnàng! Rống! Nàng nổi giận! Nàng một đường bôn ba, bị truy, bị bắt, bịchém, quan trọng nhất là, nàng còn mất đi Viễn Tu! Vậy mà bọn họ cưnhiên lại ở đây hưởng thụ!Rất không công bằng ! Hơi quá đáng!Nàng há miệng vừa mới chuẩn bị rống to ra tiếng, lại nghe có người cònnhanh hơn nàng một bước!“Các ngươi! Các ngươi hơi quá đáng!” Thành Hoa Khanh giận dữ chỉ vào mọi người dưới hố.Mọi người ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắnmột cái, ánh mắt chỉ dừng lại trên người hắn 0.01 giây, lại tiếp tụcviệc của mình, hoàn toàn không quan tâm hắn.“Các ngươi có thể có chút tự giác bịbắt hay không a?” Thành Hoa Khanh tức giận giậm chân:“Ta bắt các ngươitới là để cho các ngươi hưởng thụ a?”Vẫn không có người quan tâm hắn, nhị sư huynh vặn người, tiếp tục ngủ.Tam sư huynh vuốt Vượng Tài, chỉ có VuTiểu Tiểu khinh bỉ nhìn hắn một cái, đôi mắt to linh động giống như đang nói:“Chúng ta có người muốn ngươi bắt sao?”“A! Không thể tức giận, không thể tứcgiận, tức giận sẽ có nếp nhăn.” Thành Hoa Khanh xoa ngực nói, bình tĩnhlại cảm xúc của mình, liếc mắt nhìn một đám nam nhân không thèm nhìnhắn, vung tay:“Đến, đem nàng ta bỏ lại đó!”“Vâng.” Hắc y sát thủ không chút kháchkhí nhấc Vu Thịnh Ưu ném xuống hố. Vu Thịnh Ưu hai tay bị trói, khôngthể cũng vô lực thi triển khinh công, chỉ có thể thẳng tắp ngã xuống hố, cắn một miệng đất, vết thương vốn đau, lại càng đau khiến nàng nhe răng trợn mắt
Đáng giận! Vì cái gì người chịu thiệt, gặp chuyện không hay ho vĩnh viễn đều là nàng!“Ưu nhi.”“Sư muội.”“Ngũ sư tỷ.”Đám người Thánh Y phái nhàn nhã vây quanh nàng, vẻ mặt lo lắng.Vu Thịnh Ưu buồn bực ngẩng đầu trừngmắt, báo oán nói:“Các huynh nhiều người như vậy, vì sao không có ngườinào tới đỡ ta một cái?”Tam sư huynh cười khẽ:“Thật có lỗi a, chúng ta không thấy rõ là muội.”Mọi người gật đầu, quả thật không thấyrõ, Vượng Tài đi tới, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt Vu Thịnh Ưu, tỏ vẻ nócũng không thấy rõ.Vu Thịnh Ưu bực mình muốn mắng người, nhưng lại không có sức, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ.Vu Tiểu Tiểu tay chân lanh lẹ cởi bỏdây thừng cột trên tay nàng, cánh tay bị trói chặt lâu ngày bỗng nhiênđược thả ra, tê cứng,đau đớn, nàng cắn răng vẻ mặt thống khổ.“Tiểu sư muội, vết đao trên người muộilà do ai chém ?” miệng vết thương đau đớn nóng bỏng bị một bàn tay lạnhlẽo nhẹ nhàng đụng vào , lại càng đau đớn khiến nàng run rẩy cả người.Vu Thịnh Ưu giương mắt, chỉ thấy nhị sư huynh gương mặt âm trầm, thanh âm trầm thấp hỏi:“Đến, nói cho sư huynh, là ai làm muội bị thương?”Vu Thịnh Ưu miết miết miệng, cái mũihồng hồng , hốc mắt hồng hồng , lộ ra biểu tình mềm mại, chỉ vào sát thủ áo đen bên người Thành Hoa Khanh cáo trạng:“Là hắn, hắn đánh muội, đánh muội thiệt nhiều lần, còn lấy đao chém muội, hắn còn đem tướng côngmuội ném xuống sông !”“Nga, là hắn a.” Vu Thịnh Bạch ngữ điệu vân đạm phong khinh, hắn ngẩng mặt, mắt phượng dài nhỏ nhìn về hướnghắc y nam tử, sau đó bỗng nhiên cười, nói với Thành Hoa Khanh:“Ta có một phương thuốc, có thể khiến cho mái tóc của ngươi trở nên đen huyền, mềm mại bóng loáng như tơ.”“Nga? Thật sự? Mau nói cho ta biết.” Thành Hoa Khanh hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hắn.“Ngươi chặt hai ngón tay cái của hắn, ta liền nói cho ngươi.” Vu Thịnh Bạch nghiêng đầu cười khẽ.Thành Hoa Khanh mày cũng không nhăn một chút phân phó nói:“Chặt đi.”Hắc y sát thủ cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ:“Giáo chủ, giáo chủ khai ân a! A –”Thành Hoa Khanh lắc lắc mũi kiếm đầy máu tươi, nhìn Vu Thịnh Bạch nói:“Hiện tại có thể nói cho ta biết đi.”Vu Thịnh Bạch cười khẽ, từ trong ngườilấy ra một phương thuốc giao cho người hầu bên cạnh.Người hầu cầm phương thuốc bước nhanh đến trước mặt Thành Hoa Khanh, Thành Hoa Khanh cầmphương thuốc quét mắt nhìn một lần, giao cho người hầu bên người:“Theophương thuốc mà làm.”“Tuân lệnh.” Người hầu lui ra.Thành Hoa Khanh vẫy vẫy ống tay áo,nhìn về phía đám người cười lạnh:“Mấy người các ngươi, đừng ra vẻ nữacho ta, hiện tại, thê tử các ngươi, đứa nhỏ, sư muội, đều ở trong tayta, nếu không muốn lấy máu các nàng cho ta tắm, liền ngoan ngoãn làmtheo lời ta, bằng không đừng trách ta xuống tay không lưu tình!”