Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 14: Nàng muốn làm thần y [ Thượng ]



Vu Thịnh Ưu bình thản nhìn người nào đó nằm ngay đơ trên mặt đất, ngồi xổm xuống, từ trong lòng lấy ra mộtquyển da dê, mở ra, bên trong có đến mấy trăm cây ngân châm bạc, ở dướiánh trăng phản xạ, phát ra ánh sáng xanh trắng mờ mờ.Vu Thịnh Ưu cầm một cây ngân châm lên,đặt ở trước mắt còn thật sự nhìn kỹ càng, nàng học ngân châm ba tháng a! Rốt cục cũng có đất dụng võ. Đảo mắt nhìn nhìn Cung Viễn Tu đang ngủsay, nàng nâng nâng khóe miệng, mỉm cười, vẻ tươi cười trong bóng đêm có vẻ có chút quỷ dị: “Tướng công, đừng sợ, ta hiện tại sẽ trị cho ngươi.”Cung Viễn Tu nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài che đi hai tròng mắt trong suốt, thanh khiết, Vu Thịnh Ưubuông ngân châm, cởi áo của hắn, da thịt trước ngực hắn lõa lồ ra, nàngtìm được một huyệt vị, đè lại, chuẩn bị hạ châm. Bỗng nhiên bả vai bị vỗ một chút, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Cung Viễn Hạ vẻ mặt khó chịuđứng ở sau lưng nàng, Vu Thịnh Ưu cau mày hỏi:“Làm gì vậy?”Cung Viễn Hạ cũng nhíu mày:“Hẳn là ta hỏi ngươi làm gì vậy đi.”“Ta? Ta đang làm việc a.” Vu Thịnh Ưu hất vai, đẩy tay hắn ra.Cung Viễn Hạ nhìn Cung Viễn Tu đang hôn mê, khó chịu nhíu mày:“Ngươi định làm gì mà phải làm đại ca ta hôn mê?”“Ta không phải sợ hắn phản kháng sao!”Hắn nếu thấy ngân châm oa oa kêu to làm sao bây giờ, tay nghề nàng vốnkhông hảo, hắn ầm ĩ lên, nàng sẽ có sai sót, nàng làm sai sẽ hạ saihuyệt vị, hạ sai huyệt vị hắn có lẽ sẽ đi đời!“Phản kháng?” Cung Viễn Hạ nhìn CungViễn Tu nằm trên mặt đất quần áo không chỉnh tề, tư tưởng có chút méomó, bất quá hắn vẫn cố gắng tin tưởng Vu Thịnh Ưu trong sạch:“Sắc trờicũng không sớm, chuyện gì cũng để hừng đông hãy làm đi.”“Ban ngày không có cảm giác. Phải buổi tối làm.” Nàng đến buổi tối tư duy mới nhanh nhẹn, đặc biệt có linh cảm.“Buổi tối?” Cung Viễn Hạ khụ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói:“Vậy kêu nhiều người đến hỗ trợ đi.”“Không nên không nên, việc này ai cũng không giúp được, nói lại, có người nhìn, ta sẽ ngượng ngùng.”“Ngượng ngùng……” Lại một lần hiểu sai “Kia…… Vậy ngươi có thể trở về phòng làm a.”“Ngươi không biết là làm bên ngoài càng kích thích sao?”“Kích thích……”“Hơn nữa ta vừa vặn có hưng trí!”“Hưng trí……”“Cho nên ngươi mau tránh ra, ta muốn làm!”“Phải làm ……”Vu Thịnh Ưu cúi người, mạnh mẽ cởi quần áo Cung Viễn Tu ra, nước da màu đồng của hắn kích thích thị giác CungViễn Hạ, một đôi tay trắng nõn khéo léo đang ở trên mặt sờ tới sờ lui,Cung Viễn Hạ mạnh mẽ xuất thủ một phen đẩy Vu Thịnh Ưu đang tìm huyệt vị ra, rống to:“Không được!”Vu Thịnh Ưu bị hắn đẩy một cái ngã gục, cắn phải môi một cái.Cung Viễn Hạ khiếp sợ nhìn Vu Thịnh Ưu, lại đau lòng nhìn Cung Viễn Tu, hắn không nghĩ tới a, không nghĩ tới,tẩu tử này, trừ bỏ tính cách tàn bạo ra, còn là một kẻ háo sắc, thích ởnơi nào khai trai là ở chỗ đó khai trai, cũng không ngẫm lại thời gianđịa điểm nhân vật, đại ca mình rốt cuộc làm sao lại bị ngược đãi như vậy a! Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Đại ca hắn, ca ca hắnyêu nhất, ca ca hắn yêu nhất, yêu nhất, yêu nhất, yêu nhất, yêu nhất,yêu nhất ……[ thực không phải ta muốn kéo dài số lượng từ, Hạ tiểu thụchính là nghĩ như vậy.] cư nhiên lại bị một nữ nhân sai sử gọi tới gọiđi, còn phải tùy thời tùy chỗ chịu đựng thú tính của nàng ta! A không!Không không!!Cung Viễn Hạ mạnh mẽ xoay người, dùngcánh tay cường hãn hữu lực ôm lấy ca ca hắn yêu nhất, yêu nhất, vô sốyêu nhất, căm tức nhìn Vu Thịnh Ưu ngã xuống đất còn chưa đứng lênquát:“Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi khi dễ đại ca ta nữa! Tuyệt đối sẽ không! Từ giờ trở đi ta sẽ bảo hộ huynh ấy ! Sẽ không để cho nữ nhân vô sỉ như ngươi gặp huynh ấy nữa!” Nói xong tiêu sái xoay người rời đi. Trong tay còn ôm ca ca hắn yêu nhất, yêu nhất, vô số yêu nhất.Một trận gió lạnh thổi qua, Vu Thịnh Ưu vẻ mặt khó coi, yên lặng hoàn hồn, trừng lớn ánh mắt, lấy tay áo laumặt,bùng nổ một phen, nàng ngửa mặt lên trời thét dài:“Hạ tiểu thụ! Tavà ngươi không thể đội trời chung! Ta nhất định phải độc chết ngươi, độc chết ngươi, độc chết ngươi, độc chết ngươi!”Cung Viễn Hạ thương ca ca hắn bao nhiêu, Vu Thịnh Ưu muốn độc chết hắn bấy nhiêu.Vu Thịnh Ưu tức giận đứng lên đảoquanh, hắn không biết, nàng chế viên thuốc kia mất bao nhiêu thời gian,nàng tỉ mỉ nghiên cứu phối phương, nàng nghiên cứu hơn ba trăm loạixuân dược Cung Viễn Tu đã nếm qua, cuối cùng chế ra viên ‘Siêu cấp xuândược vô địch sét đánh đại hoàn’, chỉ cần ăn, sau đó lấy ngân châm trịliệu, có lẽ bệnh của Cung Viễn Tu sẽ khỏi hẳn ! Nhưng mà cái này có chút thiếu sót, dược ăn ngân châm không hạ, chẳng những không thể phát huydược hiệu, còn khả năng thành đi tả! Đáng giận, đều là Cung Viễn Hạkhông tốt, hắn không có việc gì làm a, làm chi bỗng nhiên cướp tướngcông nhà nàng đi!Vu Thịnh Ưu đứng lên, một đường thitriển khinh công bay đến bắc uyển Cung Viễn Hạ ở, một cước đá văng cửaphòng, nhảy vào kêu:“Cung Viễn Hạ, ngươi lăn ra đây cho ta!”Bài trí trong phòng so với phòng nàngcũng không khác biệt gì nhiều lắm, không có gì đặc biệt, cho dù có VuThịnh Ưu cũng sẽ không đặc biệt chú ý, chỉ thấy nàng quát một tiếng này, trừ bỏ chánh chủ Cung Viễn Hạ, người hầu tì nữ trong phòng nhất tề chạy ra, lạnh run một loạt đứng trước mặt Vu Thịnh Ưu, mọi người đều nói vịtân đại thiếu nãi nãi này tính tình không tốt, nổi giận lên dám phóngđộc trên đường lớn, độc chết một đám, ngay cả thập thất hoàng tử màđương kim hoàng thượng yêu thích nhất cũng chịu khổ độc thủ, bọn họ chỉlà tiểu nhân vật, nào dám đắc tội nàng nha, vạn nhất nàng khó chịu mộtcái độc chết tất cả bọn họ thì làm sao bây giờ a.Nghĩ đến điều này, người hầu dù có đại khí cũng không dám không ra cúi đầu.“Tam thiếu gia đâu?” Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu hỏi.“Hồi đại thiếu nãi nãi, tam thiếu gia chưa trở về.” Một thư đồng đáp.“Chưa trở về?” Hơi hơi hí mắt, có chút tức giận.“Tiểu nhân không dám lừa đại thiếu nãi nãi, quả thật chưa trở về.” Thư đồng cuống quít nói.“Hắn đi đâu ?”“Tiểu nhân không biết.”“Hử?” Hí mắt trừng!“Tiểu nhân thật không biết a.” Tiểu thư đồng bị Vu Thịnh Ưu trừng, sợ đến phát khóc, Vu Thịnh Ưu bĩu môi, khinh thường nói:“Không biết nói không biết, khóc cái gì.”Xoay người ra khỏi phòng, chúng nô bộcnhìn nàng đi ra ngoài, nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa thở ra đến miệng, đại thiếu nãi nãi lại lộn trở lại, hung hăng nói với tiểuthư đồng:“Chờ Cung Viễn Hạ trở lại, ngươi bảo hắn lập tức trả tướng công ta lại, bằng không ta liền độc chết hắn, độc chết cả nhà hắn! Hừ!”Phóng hết phẫn hận, Vu Thịnh Ưu thực thích ý xoay người đi, tiểu thưđồng hoàn toàn bị dọa khóc thút thít, hắn không hiểu được, độc chết cảnhà tam thiếu gia, cũng không phải bao gồm tướng công nhà nàng sao? Nữnhân này vì sao hung hãn như thế?Đông viện, Cung Viễn Hàm không nhanhkhông chậm nhấp một ngụm trà, thản nhiên tươi cười, ôn nhã mang theo một tia thần bí, dáng vẻ lại mang theo một tia xa cách, nếu là người bìnhthường nhìn bộ dáng hắn lúc này nhất định phải si mê không thể hoàn hồn, nhưng trước mặt hắn lại là Tam đệ hắn, người mà Vu Thịnh Ưu đang điêncuồng tìm kiếm – Cung Viễn Hạ.“Nhị ca, huynh còn có tâm tư uống trà,huynh cũng không đến xem đại ca.” Cung Viễn Hạ lo lắng ngồi ở bêngiường, nhìn Cung Viễn Tu vẫn còn đang hôn mê.Cung Viễn Hàm cười cười, tươi cười trấn an hắn, nói:“Không vội, không vội, tẩu tử hẳn là sẽ không hại đại ca.”“Sẽ không? Nhị ca, huynh không nhìnthấy, cái nữ nhân kia khi dễ đại ca như thế nào, nàng a, đối xử với đạica giống như chó, bắt huynh ấy tiếp hạt dưa, còn có…” Cung Viễn Hạ lấyra gia quy Cung Viễn Tu tùy thân mang theo, ném cho Cung Viễn Hàm:“Huynh xem xem, nàng ta bắt đại ca viết cái gì? Nếu đại ca nghe nàng thật, vềsau huynh ấy sẽ không bao giờ để ý chúng ta nữa.”Cung Viễn Hàm lật xem gia quy, vừa xem vừa cười, càng xem càng cười ra tiếng.“Huynh còn cười, huynh còn cười, huynhcũng không biết, nàng a, cư nhiên ở bên hồ đã nghĩ mê gian đại ca, thậtsự là không biết cảm thấy thẹn! Sao lại có nữ nhân như vậy! Sao lại có!” Cung Viễn Hạ oán hận vỗ giường:“Nhị ca, chúng ta không thể để đại ca bị nàng nắm trong tay, chúng ta phải bảo hộ đại ca, huynh sẽ không quênmới trước đây, đại ca bảo hộ chúng ta không bị người khác khi dễ như thế nào đi?”“Hử? Có sao?” Cung Viễn Hàm tự hỏi.“Nhị ca! Huynh cư nhiên đã quên đại cađối với chúng ta tốt thế nào?” Cung Viễn Hạ tức giận a! Nhị ca hắn thậtsự là vô tâm vô phế.“Ta chỉ là không nhớ rõ có ai từng khidễ ta a, đệ nói ta nghe, vừa lúc gần đây ta đang rất nhàm chán.” Cho dùlà người trước đây đã khi dễ hắn, hắn cũng có thể nghĩ ra phương pháphay để trả thù người ta, hắn hiện giờ thật rất nhàm chán a.Cung Viễn Hạ bị y hỏi, bỗng nhiên trầmxuống, nghiêng đầu, đúng là hắn không nghĩ ra người nào không muốn sốngdám khi dễ Cung gia lão nhị, những kẻ đó thật sự rất thảm a.“Cái kia…… Nhị ca, dù sao chúng ta cũng phải đuổi nữ nhân kia đi!”“Đuổi ai đi?”“Vu Thịnh Ưu!”“Hừ hừ……” Tiếng hừ lạnh:“Hạ tiểu thụ,ngươi vì sao cứ đắc tội ta vậy? Vì sao vì sao vậy? Kỳ thật cũng khôngphải ta rất muốn ngược ngươi a, nhưng ngươi luôn 123, 321 đắc tội ta a!Vì sao vì sao lại vậy?” Vu Thịnh Ưu đã muốn hóa thân vì tính cách biếnthái vặn vẹo, bộ dáng khủng bố ở phía sau hắn.“Ngươi sao lại ở trong này?” Cung ViễnHạ bị dọa nhảy dựng, hắn tránh ở chỗ Cung Viễn Hàm, chuyện này chỉ cómột người biết a! Cung Viễn Hạ mạnh mẽ quay đầu:“Nhị ca! Huynh bán đứngta!”Cung Viễn Hàm tiếp tục nhấp trà, ai, ởgiữa hai người thực lực xa cách đối địch, hắn đương nhiên lựa chọn đứng ở bên phía kẻ mạnh!“Hạ tiểu thụ, hôm nay ta khiến chongươi biết cái gì tên là bão nổi !! A hì hì hì hì……” Vu Thịnh Ưu cườivừa biến thái lại vừa âm hiểm.Nàng từng bước một tiến lên……Hắn từng bước một lui về phía sau……“Nhị ca, cứu ta.” Hắn kêu thảm thiết!“Kêu đi! Ngươi kêu bể yết hầu cũng vô dụng!” Nàng âm ngoan nói.Bên kia,Cung Viễn Hàm thổi thổi lá trà, nhấp một ngụm, ngoảnh đầu, cười khoái trá..Vu Thịnh Ưu vừa đánh vừa cắn Cung ViễnHạ, lại cào lại cấu, sau cùng thỏa mãn hai tay chống nạnh, đắc ý ngửađầu cười ha ha, Cung Viễn Hạ không đau không ngứa vỗ vỗ tro bụi trênngười khó chịu nói thầm:“Quân tử không đấu với nữ nhân.” Liếc mắt thấyCung Viễn Hàm vẻ mặt xem diễn thỏa mãn lại bỏ thêm một câu:“Quân tử cũng không đấu với tiểu nhân.”Hai người đồng thời giận tái mặt, trừng mắt nhìn hắn.“Ách……” Được rồi, hắn thừa nhận hắn đấu không lại, chỉ đành né tránh ánh mắt, chỉ vào Cung Viễn Tu nói sangchuyện khác:“Đại ca đến tột cùng làm sao vậy?”“A!” Vu Thịnh Ưu lập tức chạy đến bêngiường, nâng tay hắn lên, xem mạch đập, vẻ mặt nghiêm túc thật sự, mộtlát sau nàng nói:“Hoàn hảo, dược lực vẫn còn, hiện tại hạ châm vẫn kịp.”“Ngươi cho huynh ấy ăn dược a? Ngươi hạ châm với huynh ấy? Ngươi nói rõ ràng!” Cung Viễn Hạ không thuận theokhông buông tha hỏi.Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặtnghiêm túc:“Ta biết hắn là ca ca ngươi, nhưng hắn cũng là tướng công ta, chẳng lẽ ta không hy vọng hắn tốt hơn?”Nói xong nàng lấy cuốn ngân châm ra, mở ra, cởi bỏ quần áo Cung Viễn Tu, rút ra một cây, đè lại một huyệt vị,hạ châm, thủ pháp gọn gàng lưu loát.Nàng liên tục hạ hơn mười châm, trêntrán của nàng chảy ra mồ hôi tinh tế mật mật, ánh mắt của nàng chấp nhất mà thật sự, động tác của nàng nhẹ nhàng mà thuần thục, toàn thân nànggiống như là lóe lên ánh sáng thánh khiết chói mắt, lúc này Vu Thịnh Ưulà Vu Thịnh Ưu mà Cung gia hai huynh đệ chưa từng thấy qua, im lặng,trầm ổn, còn thật sự giỏi giang, giống như là một đại phu đáng giá tincậy, Cung gia hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau một cái, tán dương gậtđầu: Không thẹn là đệ tử Thánh y sơn, trừ bỏ phóng độc vẫn là có hai tay (1).(1*ý nói vẫn còn bản lĩnh khác)

Sau bảy mươi hai châm, Vu Thịnh Ưu dừng tay, thở một hơi thật dài, lau lau trán, vui mừng cười cười.“Thế nào thế nào? Đại ca có thể được không?” Cung Viễn Hạ khẩn trương truy vấn.Vu Thịnh Ưu gật đầu nói:“Yên tâm, giải phẫu thực thành công.”“Giải phẫu?” Cung Viễn Hạ nghe có chútkhông hiểu được, nhưng nghĩ lại có lẽ đó là thuật ngữ y học chuyênnghiệp của bọn họ, hắn lại lo lắng chứng thực hỏi:“Đại ca thật sự có thể tốt lên sao?”“Nếu ta tính đúng, khi hắn tỉnh lại, hắn có thể khôi phục trí lực.” Vu Thịnh Ưu tràn ngập tin tưởng gật đầu.“Thật vậy chăng?” Tràn ngập hy vọng nhìn nàng!“Ừm?” Ừm! Dùng sức gật đầu! Tại một khắc này đây Vu Thịnh Ưu xác định mục tiêu của chính mình, phải làm một thần y!Vì thế…… Bọn họ chờ, bọn họ tràn ngập hy vọng chờ, bọn họ tràn ngập kích động chờ!Một giờ sau…… Hắn không tỉnh.Hai giờ sau…… Hắn không tỉnh.Ba giờ sau…… Hắn không tỉnhMười mấy giờ sau…… Bên giường, người càng đến càng nhiều, Cung bảo chủ cùng phu nhân cũng lo lắng cùng đợi.Mười lăm giờ sau…… Mọi người bất an qua lại đi lại, thời gian trầm mặc vẫn cứ trôi.Mười sáu giờ sau……Hai mươi mấy giờ sau……Hắn không tỉnh, không tỉnh, chính là không tỉnh!Ba mươi mấy giờ sau…… Vu Thịnh Ưu ý thức được…… Sự tình có vấn đề.Nàng nhỏ giọng, khiêm tốn, không dám chắc xoa xoa bàn tay nói:“Kia… gì…… Nếu không…… Nếu không tìm đại phu đến xem?”Toàn bộ thế giới hỏng mất …… Mọi ngườiyên lặng không nói gì nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thần sắc phức tạpso với khinh bỉ nhiều một chút, so với cừu hận thiếu một ít, so với phẫn nộ lại nhiều một chút.“Người tới, nhanh đi thỉnh Triệu Thái y lại đây!” Cung bảo chủ vung tay lên, ngoài cửa nô tài chạy vội mà đi.Không đến nửa canh giờ, lão Thái y hừng hực đến, hành lễ với Cung bảo chủ cùng Cung phu nhân:“Lão thần thamkiến công chúa, phò mã gia.”“Không cần đa lễ, Triệu Thái y mau nhìn xem con ta, vì sao hôn mê bất tỉnh.” Cung phu nhân vẻ mặt lo lắng, Viễn Tu của bà a, đứa con đáng yêu của bà, trăm ngàn không thể có chuyện gìa.“Công chúa chớ hoảng sợ, để lão thầnnhìn xem.” Lão Thái y sờ mạch đập Cung Viễn Tu, cau mày, trầm ngâm mộthồi hỏi:“Đại thiếu gia từng nếm qua cái gì đó không ổn.”“Ngươi cho đại ca ăn cái gì, còn không mau nói với Triệu Thái y.” Cung Viễn Hạ đẩy Vu Thịnh Ưu đang sững sờ một bên.“Nga.” Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu nói:“Ta cho hắn ăn Côn Bố, Biết Mẫu, cây Hương Trầm, mỗi loại ba tiền.Cây Bội Lan, Cẩu Sống, Trạch Lan, Trạch Tả, mỗi loại hai tiền.Cây Giáng Hương, cây Tế Tân, con Đồi Mồi, cây Kinh Giới, mỗi loại năm tiền.Cỏ Xuyến, Tất Bát, Thảo Quả, Nhân Trần, Khô Phàn, Chỉ Xác, mỗi loại một tiền. Ừm, những thứ đó.”Vu Thịnh Ưu nhíu mày nhớ lại, êm tai nói tới.Lão Thái y vuốt chòm râu nhíu mày nghe, vừa nghe vừa gật đầu, sau đó kỳ quái chậc chậc:“Thuốc này thật ra không có vấn đề, xem như là một phương thuốc tốt nhất.”“Tu Nhi nhà ta vì sao……” Cung phu nhân lo lắng hỏi.Lão thái gia vuốt râu nói:“Thiếu phu nhân, dược ngài lấy có còn không?”“Còn.” Vu Thịnh Ưu cuống quít gật đầu,buổi sáng ngày hôm qua nàng mới chế dược, dược ở dược quán còn chưa đổđi:“Ta đi lấy đến.”Chỉ chốc lát Vu Thịnh Ưu bưng bã thuốctới, lão Thái y đổ ra xem, ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn vài phần, hắnbốc lên một gốc cây thảo dược hỏi:“Thiếu phu nhân, đây là vật gì?”“Trạch lan đi.”“Này đây?”“Cây kinh giới đi.”“Như thế, này lại là cái gì?”“Côn Bố a!” Vu Thịnh Ưu có chút không kiên nhẫn.Lão Thái y mở hòm thuốc, nói:“Thỉnh thiếu nãi nãi lấy ra ba tiền Côn Bố.”Vu Thịnh Ưu cầm lấy nắm dược liệu, lấy ra ba tiền Côn Bố, đặt ở trước mắt hắn:“Được rồi.”Lão Thái y nhìn Vu Thịnh Ưu, có chút cảm thán hỏi:“Xin hỏi thiếu nãi nãi sư thừa nơi nào?”“Thánh Y phái.”“Thánh Y phái quả nhiên là xuống dốc sao? Đệ tử như này cũng có thể hạ sơn.”“Này này, lão nói cái gì đấy?” Vu Thịnh Ưu cắn răng, lão già đáng chết, nói mình không được còn chưa tính, đểlàm chi ngay cả nhà nàng cũng nói!Lão Thái y lắc đầu, nói với Cung phu nhân :“Công chúa, vi thần đã biết chứng bệnh đại thiếu gia .”“Thật sao? Nói mau.”“Phương thuốc của đại thiếu nãi nãi cốnhiên là phương thuốc tốt, nhưng thiếu nãi nãi không nhận được Trạchlan, không nhận được cây Kinh giới, không nhận được Côn Bố, không nhìnđược cân lượng, hoàn toàn phá hư một phương thuốc tốt nhất, mười sáuloại dược liệu nàng nhận sai ba loại, hơn nữa lẽ ra cần ba tiền thì lấynăm tiền, năm tiền thì lấy mười tiền, kê đơn hỗn loạn, làm cho đại thiếu gia hôn mê đến nay.”“Kia Thái y…… Tu nhi nhà ta…… Phải làmsao mới được?” Cung phu nhân vẻ mặt lo lắng lo lắng, nhịn không đượchung hăng trừng mắt liếc nhìn Vu Thịnh Ưu.Vu Thịnh Ưu chột dạ cúi đầu, tỏ vẻ ta sai lầm rồi.Huynh đệ Cung Viễn Hạ ,Cung Viễn Hàmyên lặng không nói gì nhìn nàng, sau đó liếc mắt nhìn nhau: Vì sao vừarồi lại cảm thấy nàng đáng tín nhiệm chứ? Hai người bọn họ chẳng lẽ cũng giống đại ca trở nên choáng váng sao?

Lão Thái y trấn an cười cười:“Công chúa đừng vội, để vi thần kê thuốc, nhất định có thể trị được.”“Làm phiền Triệu Thái y.”“Công chúa khách khí.” Lão Thái y cười cười, đứng dậy, đem phương thuốc giao chotỳ nữ Lạc Nhạn bên người Cung phu nhân. Lạc Nhạn cầm phương thuốc vộivàng lui xuống đi sắc dược.