Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 27: Vô trách nhiệm tiểu kịch trường - Tiểu Quy



Chuyện này phải nhắclại ngày xx tháng xx năm xxxx, tiểu ngốc từ đâu mang về một con mèonhỏ màu nâu và trắng.

Đại thần ngày hôm đó vềnhà thấy bảo bối nhà mình ngồi ở trên ghế sôpha, trong ngực ôm mộtcon mèo nhỏ, mà bạn học Tô Nhiên chính là hai mắt sáng rực mà nhìnchằm chằm mèo nhỏ mà mỉm cười.

Thấy đại thần, Tô Nhiêncười đến rất vui vẻ, “Anh về rồi.”

“Đây là... ?”

“Hắc hắc, em nhặt được.Đáng yêu không?”

“... ”

“Làm sao vậy? Anh khôngthích mèo?”

“Ách, thật ra cũng khôngphải. Bất quá, em phải nuôi nó sao?”

“... Không được sao?” Đángthương mà ôm chặt vật nhỏ vào trong lồng ngực.

“Tiểu Nhiên, em phải nghĩđến tình trạng hiện tại. Chính là hai chúng ta ban ngày cũng không ởnhà, đến lúc đó em tính toán phải xử lý nó như thế nào?”

“... ” Ách, hoàn toànkhông nghĩ tới vấn đề này. ( ̄_ ̄|||)

Đại thần nhìn vẻ mặtxụ thành một nắm của tiểu ngốc, bất đắc dĩ cười cười, đi tới ngồiở bên cạnh, giơ tay vuốt vuốt mái tóc đối phương bởi vì vừa mới tắmrửa xong càng trở nên mềm mại nhu thuận, “Anh nói em a, thật sự là...”

“Chính là, hôm nay em vềliền thấy nó nằm úp sấp ở đằng kia, anh không thấy bộ dáng nó đâu,thật sự đặc biệt gầy đặc biệt yếu ớt đáng thương. Em, em cũng khôngnghĩ nhiều lắm, liền... ”

“Ừ, anh biết.” Cũng khôngcần phải nói nhiều, tiểu ngốc nhà mình là người như thế nào đạithần tất nhiên là vô cùng hiểu biết.

“... Vậy, anh giúp emnghĩ biện pháp được không, em thật sự không muốn vứt bỏ nó.”

Đại thần liếc mắt nhìnngười nào đó ánh mắt sáng quắc nhìn mình, nhướn mày cười cười,“Biện pháp a? ... Cũng không phải không có. Bất quá.”

Tô Nhiên nghe thế thì mặtliền đỏ lên, cắn răng thật nhanh ở khóe miệng đối phương hôn một cái,“Được, được rồi chứ.” Thật gian xảo a!!

Mục đích đạt thành, đạithần gật gật đầu, “Ừ, cũng khéo, cùng lầu với chúng ta có một dì,em có biết không? Dì ấy tháng trước về hưu, gần đây hẳn là rảnhrỗi, anh với dì ấy xem như có quen biết, nói không chừng có thể nhờdì hỗ trợ giúp đỡ một chút, coi như cho dì ấy làm bạn cũng được.”

“Thực sự vậy sao? A thậttốt quá, tiểu Quy cuối cùng không cần phải bị vứt bỏ!! Thật tốtquá.”

“... Tiểu, Quy?”

“Đúng vậy, em đặt tên chonó. Hắc hắc, thật đáng yêu đúng không. Tiểu Quy tiểu Quy, hắc hắc.”Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt người bên cạnh biến hóa, tiểungốc vẫn vui tươi hớn hở như được kho báu.

“... Ừ, thực đáng yêu.”Bất quá không chỉ có con mèo này.

“Hắc hắc, em biết mà,anh xem, anh kêu Trì Quy, nó gọi là tiểu Quy, rất có cảm giác giađình đúng không?”

Đại thần nhìn người nàođó ngẩng mặt cười tủm tỉm tiếp tục nói, cười cười, sau đó vươn taynâng cằm người nào đó lên, “Anh là Trì Quy, nó gọi tiểu Quy, như vậy,em thì sao?”

“... Em, em gọi là Tô - ừm,ưm... ” Lời chưa nói xong liền bị người nào đó mạnh mẽ ngăn chặn,thời điểm bị ôm tiến vào trong lồng ngực theo bản năng mà đem mèonhỏ ôm chặt lại, tiểu Quy ăn uống no đủ còn chưa kịp phản ứng liềnmeo meo mà kêu một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

“Ừm... Tiểu, tiểu Quy lại...hmm, tiểu... ”

“Để nó đi đi. Người lớn làmviệc, phi lễ vật thị(1).”

(1) Mộtcâu nói của Khổng Tử: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vậtngôn, phi lễ vật động: Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, khôngnói điều trái, không làm điều quấy.

“Chính là... ừm... ”

“... ”

“Meo meo.”

“... Ừ... a... ”

“Meo meo!!”

/29/.Người ta nói, đây gọi là em nhìn qua rất ngon a~.

Lúc ngủ dậy sắc trờiđã sáng hẳn, thế nhưng chỉ có một chút ánh sáng xuyên thấu qua bứcmàn dày mà chiếu vào. Tô Nhiên theo thói quen tính xoa xoa ánh mắt cóchút mơ hồ, còn chưa buông tay xuống chợt nghe từ gối đầu bên cạnhtruyền đến âm thanh làm cho hung hăng hoảng sợ.

“Dậy rồi?”

Chờ đến lúc kịp phảnứng bản thân mình hiện tại ở đâu và người bên cạnh là ai, gương mặtvốn dĩ mỗi sáng sớm bình thường luôn có vẻ tại nhợt nháy mắt hồngthấu hơn phân nửa.

Trì Quy thấy người nàođó sắc mặt biến hóa thực vi diệu, mặt mày liền tràn ngập ý cười,trong nháy mắt đem cái người đang muốn chạy đi kia ôm vào trong lòng,cúi đầu hôn hôn khóe miệng đối phương, sau đó ánh mắt nháy cũng khôngnháy mà nhìn tiểu ngốc cả người đã giống y như con tôm nhỏ khôngbiết phải làm sao.

“Tối hôm qua ngủ ngonchứ?”

“... Cũng, cũng tốtlắm.” Trừ bỏ hơn một tiếng lúc ban đầu căn bản tim đập vô pháp bìnhtĩnh, sau lại ngủ quả thật xem như an ổn, hương vị ngọt ngào.

“Vậy là tốt rồi.”

“Anh thì sao?”

Đối với đứa nhỏ theobản năng mà hỏi lại, đại thần trực tiếp thể hiện làm ra đáp án.

Cúi đầu hôn lên gương mặthiển nhiên bị vây trong nghi hoặc cùng chấn kinh, đồng thời tay yênlặng không một tiếng động lần xuống thắt lương đối phương.

“Học, học trưởng! Em, ân...”

Trì Quy một bên vươn tayôn nhu trấn an thân thể đã trở nên cứng ngắt của đối phương, một bêngần như bá đạo mà đem môi dán lên môi người dưới thân, ngăn chặn nhữnglời tiểu ngốc sắp sửa nói ra.

Tinh tế mà qua lại duyệnhôn mấy lần, nửa dụ dỗ nửa ép buộc rồi biến thành cùng đầu lưỡiđối phương chạm nhau, cảm giác được tiểu ngốc theo bản năng liều mạngné tranh, Trì Quy đại thần một tay ôm lưng cậu, một tay đưa ra phíatrước đặt lên trán cậu, đầu lưỡi thong thả mà cường thế tiến sáttừng bước, dần dần thổi quét khắp khoang miệng.

Hôn môi triền miên dầndần làm cho không khí trở nên có chút nóng rực, tiểu Tô Nhiên đạinão trống rỗng vô pháp cự tuyệt, bất đắc dĩ hơi hơi nâng đầu lêntiếp nhận xâm lược của Trì Quy.

Rốt cục lúc tách ra, haingười đều là thở gấp chưa giảm, vẻ mặt mê loạn.

Thoáng bình tĩnh trởlại, Trì Quy xoay thân người cường ngạnh mà đem mặt đối phương chuyểntới nhìn thẳng mắt mình, ánh mắt nóng rực.

“Tiêu Nhiên, nếu hiện tạiem cự tuyệt, vẫn còn kịp.”

“... ”

Trầm mặc một thời gianngắn, đại thần rốt cục thấy tiểu ngốc quay đầu đem mặt vùi vàogối, lộ ra vành tai toàn bộ ửng hồng, đồng thời nghe thấy câu trảlời nhỏ như muỗi kêu mà gần như không thể nghe được - Ừm.

Cơ hồ là có chút vộivàng mà từ cổ tiểu ngốc hạ môi hôn, bàn tay qua lại ở thắt lưng đốiphương, đem nút thắt áo ngủ của tiểu ngốc từng cái từng cái cởibỏ, nụ hôn liền theo đó lan tràn dần dần đến phần bả vai lộ ra đãửng hồng, tiếp đến xương quai xanh, đến ngực.

Đến lúc ngón tay Trì Quynương theo gel bôi trơn tham nhập vào trong cơ thể mình, Tô Nhiên vẫn đangsống chết cắn môi rốt cục nhắm chặt hai mắt, từ trong lỗ mũi phátra âm thành gần như khóc nức nở.

“Đừng cắn môi, tiểuNhiên, đau liền nói cho anh biết. Không cần chịu đựng.”

“... Ân... a... ”

Rốt cục tiến vào, haingười cũng đã ra một thân mồ hôi, Trì Quy đem đứa nhỏ không ngừng rơilệ ôm vào trong ngực không dám động, chỉ có thể liên tục hôn môi trấnan, hy vọng giúp đối phương giảm bớt đau đớn cùng khó chịu.

Hơi chút khôi phục tinhthần, Tô Nhiên mở to hai mắt, sau đó có chút phát run mà quay sang ômlấy Trì Quy, thân thể căng thẳng ngầm đồng ý động tác kế tiếp.

Trì Quy đã không thể ẩnnhẫn hơn mà lập tức tiến hành động thân, lúc tiểu ngốc theo bản năngôm chặt lưng của chính mình liền dùng miệng ngăn chặn nức nở tuôn ratừ miệng đối phương, trằn trọc hôn sâu.

Cuối cùng sau một cútiến vào rồi phóng thích, Trì Quy nâng gương mặt tiểu ngốc nước mắtloang lỗ, vô cùng thành kính mà nói từng chữ một.

Tiểu Nhiên, anh yêu em.

Sau khi tắm rửa xong đượcôm trở lại giường, Tô Nhiên cơ hồ là bay thật nhanh mà đem mình hunghăng tiến vào trong chăn, từ đầu đến chân quấn lại đến kín không cònkẽ hở.

Trì Quy nhìn bộ dạngtiểu ngốc quấn chăn thành một đoàn, sao đó dị thường ôn nhu mà đemcả người lẫn chăn ôm chặt.

Tô Nhiên tỉnh lại cũngđã là giữa trưa không sai biệt lắm, nói đúng ra, là bị Trì Quy hônđến tỉnh.

“Dậy rồi? Anh có muacháo, ăn một chút ấm dạ dày được không?” Không nhìn biểu tình xấuhổ và giận dữ trên mặt của tiểu ngốc, Trì Quy cười nói.

“... ”

“Đến đây, ngoan, ngồidậy. Không phải xuống giường, liền ở chỗ này ăn luôn, được không?”Đại thần vừa nói một bên vừa vươn tay cẩn thận đem Tô Nhiên đỡ ngồidậy.

Ăn cháo được gần một nửa,tiểu ngốc đột nhiên dừng lại nhìn Trì Quy, nhìn trong chốc lát saulại cúi đầu, thanh âm có chút mơ hồ.

“... Anh trước kia cũng,cũng là đối với cậu ta tốt như vậy sao?” Tuy rằng không muốn thừanhận, nhưng bản thân đối với chuyện trước kia của đại thần, đích xáckhông thể nói là không chút để ý.

Không nghe thấy đối phươngđáp lại, Tô Nhiên có chút chua xót mà cười cười tự giễu, thời điểmngẩng đầu híp ánh mắt, trên mặt đã là nhợt nhạt ý cười, “Cháo ngonlắm, em muốn ăn thêm, anh.”

“Anh và em giống nhau.”Đại thần đột nhiên mở miệng thành công đem lời định nói của tiểungốc đánh gãy.

Nhìn biểu tình kinh ngạccủa tiểu ngốc, Trì Quy có chút đau lòng, nhưng vẫn là cười lặp lạimột lần, “Anh nói, anh và em giống nhau. Tiểu Nhiên, anh và em giốngnhau, không có kinh nghiệm loại này.”

“Chính là anh không phải,anh không phải trước kia.”

“Ngốc nghếch, ai quy địnhcùng một chỗ liền nhất định phải có cái gì đó. Huống chi, anh cùngMạc Ly, kỳ thật cũng không có chân chính kết giao.” Dừng một chút,Trì Quy nhìn Tô Nhiên, tiếp tục nói, “Cho nên tiểu Nhiên, em là ngườiđầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

“Em không biết điều gì,khổ sở, bất an điều gì, tất cả mọi chuyện, anh đều sẽ nhất nhấtnói cho em biết.”

“Tiểu Nhiên, chúng ta,còn có thời gian cả đời bên nhau.”

Nhìn tiểu ngốc khóe mắtđã có xu thế một lần nữa đỏ lên, Trì Quy nhanh chóng đưa một muỗngcháo đến trước mặt đối phương, “Được rồi được rồi, cháo nguội mất,lại ăn thêm một chút. Đến đây.”

“Vâng.”

...

***

Đối với chuyện yêu đương,anh cũng, kinh nghiệm ít ỏi.

Chính là may mắn nhưthế, người kia, là em.

Cho nên tiểu Nhiên, chúngta cùng nhau chậm rãi học tập, được chứ?