Ai Nói CV Không Thể "Cưa"

Chương 17: Người ta nói, đây gọi là từng bước tới gần



“Học trưởng, anh tới Cthị là Có việc phải làm sao?” Uống một hơi sữa nóng, làm cho bảnthân có Chút thả lỏng, Tô Nhiên hướng Trì Quy hỏi ra nghi hoặc củamình.

“... Ừ. Có chuyện rấtquan trọng phải làm, cho nên tới đây.”

“A, quả nhiên là thế. Tôicòn đang suy nghĩ B thị cách chỗ này xa như vậy, anh như thế nào lại.”

“Cho nên liền cho rằng tôigửi sai tin nhắn sao?” Trì Quy cười.

“Ách... Vâng.” Thựcngượng ngùng mà gãi đầu thừa nhận.

“Nói một chút đi. TiểuNhiên còn đoán ra mấy loại khả năng nào nữa.”

“... ” Đại thần anh cóthể đừng đoán việc như thần như vậy không a!! TAT

“Phản ứng đầu tiên chínhlà anh gửi tin lầm rồi. Bởi vì không có chữ ký, nên tôi tưởng, khôngcẩn thận đem tin gửi cho người khác gửi đến cho tôi.” Không ngừng theobản năng khuấy ly sữa, đầu cũng cúi xuống, âm thanh có chút lẩm bẩm,“Sau lại đoán anh đến C thì là có việc gấp cần giải quyết, sau đó,cái kia thuận tiện liền... ” ‘Thuận tiện liền đến gặp tôi’, lời nhưthế này mà nói thì thật sự là da mặt cũng quá dày rồi a.

“Sao nữa?” Đại thầngiọng điệu mười phần dụ dỗ.

“Còn đoán học trưởng anhcó phải hay không uống rượu... A, bất quá tôi biết này không khả năngrồi!”

“Ừ. Còn sao nữa?” Ẩn ẩný cười.

“Ưm, không nhớ rõ lắm,hình như còn có mấy ý nghĩ linh tinh lộn xộn khác.”

Trì Quy nhìn tiểu ngốcđối diện cơ hồ sắp đem ly sữa trở thành máy trộn bê – tông mà khuấy,cười cười, nói “Lại không nghĩ tới tôi là chủ yếu đến gặp mặt TiểuNhiên thôi sao?”

“Không có khả năng a!”Theo bản năng phản bác xong, thấy đối phương hơi có ý cười trêu chọc,liền cảm giác ngay cả lỗ tai, cái cổ đều đã nóng hết cả lên, “Tôilà nói... học trưởng, không cần đùa giỡn, ha ha.”

“Ừ. Không phải nói đùa.Bất quá.” vươn tay ra chỉ chỉ ly sữa trướC mặt Tô Nhiên, “Cái kia, cậuxáC định còn muốn tiếp tục khuấy sao? Nếu không uống, sẽ lạnh.”

Tô Nhiên ngẩn người, cúiđầu mới phát hiện mình từ đầu đến cúi đều không tự giác mà khuấysữa đến thật sự tận hứng, mặt nóng lên, vội vàng bưng lên rầm rầmuống ngay vài ngụm.

“Đừng vội, cẩn thận bịnghẹn.”

“Ừ... ”

Trì Quy nhìn chăm chúngười đối diện hơn mười giây đồng hồ, giơ tay lên dùng ngón cái laulau ở khóe miệng của người nào đó, “Nơi này bị dính.” Vừa lòngnhìn đến bạn học Tô Nhiên mới vừa rồi vì uống quá nhanh mà yết hầucó chút ngứa trong nháy mắt hóa thành một con tôm càng nướng.

Một bữa cơm mà ngườinào đó cố tình đùa giỡn vô hạn (khụ khụ) cùng người nào đó hoàntoàn không thể khống chế được khẩn trương quẫn bách cứ thế tiếnhành trong khái trá hơn nửa tiếng đồng hồ.

Aizz.

Tiểu ngốc rất muốnkhóc, đại thần thựC vừa lòng.

Cơm nước xong cũng đã nămgiờ rưỡi, hai người đi dọc theo con đường sắc trời cũng đã tối,những cửa hàng hai bên đường cũng dần dần sáng đèn.

“HọC trưởng, anh còn cóthời gian rảnh không? Có muốn đến trường học của chúng tôi nhìn mộtchút hay không. Nếu anh Có việc bận thì thôi, không sao, hắc hắc, kỳthật nó cũng bình thường thôi.”

Người này sao có thểthiếu tự tin cùng rụt rè đến như vậy chứ, thật sự là rất khó làmcho người ta không đau lòng a.

Như là đang trấn an, cònthật sự vô cùng ôn nhu, “Yên tâm, tôi còn đủ thời gian để có thể hảohảo tham quan trường học của Tiên Nhiên. Bất quá hôm nay - Tiểu Nhiêncậu đang vội trở về sao? Nếu không vội, tôi có thể nhờ bạn học TôNhiên đi theo giúp tôi tìm một nhà trọ nào đó lo liệu thủ tục đăngký, thuận tiện ngồi nghỉ ngơi một chút.”

“... ”

“Sao?” Tuy rằng vẻ mặtbình tĩnh, nhưng mà Trì Quy có thể cảm giác được trái tim của mìnhtựa hồ bị người nào đó lây bệnh mà đập nhanh hơn vài nhịp.

Một lát sau, Trì Quythấy đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu, âm thanh có chút không quá rõràng, “Cái kia, tôi gọi điện cho bạn cùng phòng trước đã.”

Trì Quy thuê phòng chínhlà phòng đơn tiêu chuẩn, lọt vào tầm mắt là một chiếC giường lớnthực thoải mái, TV, bàn học, điều hòa đầy đủ mọi thứ, không xa hoanhưng ấm áp lịch sự lại tao nhã.

“Tiển Nhiên cậu ngồitrước đi. Tôi sắp xếp chút đồ, rất nhanh là xong ngay.”

“Vâng, anh bận cứ làm đi,tôi không sao.”

Trì Quy mang vài bộ quầnáo bỏ vào tủ, áo khoác cởi ra cũng thuận tiện treo lên giá áo, lạiđơn giản sắp xếp lại mấy thứ dùng đánh răng rửa mặt. Tắm xong, thờiđiểm từ trong buồng vệ sinh đi ra liền thấy Tô Nhiên vẫn bảo trì tưthế ngoan ngoãn ngồi ở một góC giường, đầu cúi thấp nên không nhìnthấy biểu tình trên mặt, nhưng theo động tác ở trên tay, có thể đoánđược phỏng chừng là đang gửi tin nhắn.

“Buổi tối có việc sao?”

Đột nhiên nghe thấy âmthanh đại thần vang lên, Tô Nhiên vội vàng ngẩng đầu, ý thức được anhđang hỏi cái gì mặt đột nhiên có chút ửng hồng, theo bản năng nắmchặt di động, “Không có việc gì không có việc gì, bạn cùng phòngtùy tiện gửi tin nhắn thôi.”

“Là cái người vừa mớigọi điện thoại khi nãy?”

“Vâng. Là cậu ấy.”

“Ký túc xá của các cậucó tổng cộng mấy người?” Trì Quy ngồi xuống một cái ghế rất gầngiường, thực tự nhiên hỏi han.

“Bây giờ có hai người. A,kỳ thật phải là bốn người, nhưng có một người bị đuổi họC, cònmột người ra nước ngoài du học, cho nên hiện chỉ Còn tôi cùng TrìnhNgạn Thần ở lại.”

“Người kia thế nào?”

“A?” Có chút ngốC lăngmà ngẩng đầu lên nhìn.

“Tôi là nói bạn cùngphòng.”

“A. Cậu ấy tốt lắm. Tuyrằng miệng lưỡi có đôi khi độC địa một chút, nhưng con người kỳ thậttốt lắm. Hắc hắc.” Tiểu ngốC cười cười, thành thực trả lời.

Đại thần như có điều suynghĩ liếc mắt nhìn người nào đó một cái, mới vừa muốn nói gì,tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Xác thựC mà nói, chính làdi động Của Tô Nhiên vang lên, tiếng chuông rất êm tai, ừm, là một Cakhúc đại thần từng hát, 《 Phong cảnh đi ngang qua 》.

Tô Nhiên thấy trên mànhình hiển thị tên người gọi liền có một loại cảm giác có tật giậtmình cùng bị người bắt được nhược điểm.

“Alo, nhóm trưởng.”

“Đổ mồ hôi. Lại đánh chotôi quay về nguyên hình. Thực thương tâm.”

“... A Cửu.” Nói xong lạithoáng nhìn bộ dáng Trì Quy cúi đầu mỉm cười, nháy mắt quẫn báchđến mức thật muốn Cào tường.

“Tốt! Ha ha. Ngốc manh chochị gái sờ một cái. Thật vui khi được nghe giọng của cậu thật làmột liều thuốc chữa bệnh hữu hiệu a ha ha!”

“... ”

“Khụ khụ, cái kia, Ngàynắng bảo bối, cậu hiện tại, ách, ở trường học sao?”

“... Không. Tôi ở bênngoài. Có chút việc cho nên.”

Chưa nói xong đã nghe đốiphương kích động kêu lên một tiếng, Tô Nhiên bị dọa đến còn chưa biếtphản ứng thế nào, vốn dĩ đại thần vẫn ngồi ở trên ghế cười màkhông nói gì đã bước tới, từ trên tay mình lấy điện thoại đưa lênnghe.

“Alo, không cần nói bóngnói gió, là tôi.”

“Gào khóc a tuy rằng đãmuốn đoán được nhưng mà... Lòng tôi bấn a, nó rung rẩy như sàng cám,nó hỗn độn như tóc rối, nó.”

“Cô cũng sắp như thếrồi.” Trì Quy thở dài hết cách.

“Đệt, ai bảo ông cả buổichiều đi ăn cơm cũng không có một chút tin tức! Bà đây còn không phảilo lắng Cho sự an toàn của Ngày nắng bảo bối nhà chúng ta hay sao,ngơ ngác như vậy ngốc nghếch như vậy, nếu bị người nào đó dụng tâmkín đáo rắp tâm bất lương khi dễ thì làm sao bây giờ.”

“Cô là đang nói mình sao?Ừ, Coi như cũng tự biết mình.”

“Bà nói ai trong lòng tựbiết, nói thừa.”

“Cô nếu không có chuyệnkhác, tôi cúp đây.”

“Đừng!! Đệt, Tiểu Trì ôngcòn dám làm thật sao!! Ông dám sao!! Thay ông ngàn dặm se mối nhânduyên quanh co trắc trở là ai, chính là kẻ bất tài Cửu cô nương tôiđược không!! Nếu tôi không có ánh mắt thông tuệ hơn người ông có thểnào được bảo bối nhà chúng tôi.”

“Kính nhờ cô có thểkhắc chế một chút không, người ở ngay bên cạnh tôi.”

“Tại sao? Cũng không bảicái gì bí mật - Ê ông đừng nói cho tôi biết ông còn chưa có cái gìkia với cậu ta a!”

“... ”

“Tôi nói ông sao có thểyếu như thế! Đây đã là mấy giờ rôi a ông bạn!! Ông nha nếu không đượcliền để tôi tự tới a! Tôi đều nhiệt huyết sôi trào rồi được chứ thânái!!”

“Này, cô ăn nói chú ýmột chút đi.”

“Mau mau đưa điện thoạitrả lại cho Ngày nắng nhà tôi! Tôi nói với cậu ấy! Thật đó!”

“Ừ, được, tôi cúp đây.”

“Đệt, ê ê, ông đừng - túttút tút tút... ”

Người nào đó còn chưakịp nói xong câu cuối cùng, trong điện thoại đã vang lên âm thanh kếtthúc cuộc gọi vô cùng quen thuộc.