Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 28-3: Hổ báo đắc tội sói đỏ



Lục Chi đứng bên ngoài cổng nhấn chuông liên tục, tới hơn năm phút cũng chẳng thấy ở bên trong có một chút động tĩnh nào, thấy kì lạ cô đưa mắt nhìn vào bên trong... Không ngoài dự đoán, ở cửa sổ của một căn phòng trên tầng hai cả căn biệt thự có thấp thoáng một bóng hồng...

Hôm nay tóc hồng mặc cả bộ màu hồng thì phải...


Lục Chi cười nhạt, không cần suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp nhấc chân, trèo qua cổng sắt màu vàng tinh tế này. Tiếp đất an toàn, Lục Chi phủi tay thản nhiên đi vào nhà, tự nhiên như nhà của mình vậy. Đi tới cửa gian nhà chính, tóc hồng đã từ đâu nhảy ra nghênh đón cô, mặt mày hặm họe chẳng có chút gì là khí chất của tiểu thư khuê các, con gái nhà có học thức cả.


"Cô được lắm!! Dám trèo qua cổng nhà tôi! Lại còn về trễ hơn so với quy định mà tôi đề ra, cô muốn làm căng sao?" Tóc hồng chỉ trích cô, đôi mắt xếch lên lườm.


Lục Chi im lặng nhìn cô ta, thực chất trong mắt cô đang có chút giễu cợt.


Tóc hồng lại coi bộ dạng của cô rất ngứa mắt, cô ta gào to: "Vốn dĩ định cho cô sống yên ổn vài ngày, nhưng xem ra cứ để vài ngày chắc tính ương bướng của cô lại phát tác, rồi không biết sẽ thành cái gì nữa. Đúng là đồ con hoang không có học thức, con nuôi vẫn chỉ là con nuôi, dù thế nào cũng là đứa ngu học mất nết. Đã như vậy thì tôi cũng chẳng cần nể mặt bố mẹ cô làm gì, muốn ương, tôi chiều." Dứt lời, cô ta gân cổ gào to: "Thắm!!!"


Vài giây sau một cô người làm bé bé nhỏ nhỏ trên mặt có vô số mụn cám ríu rít chạy tới, dè chừng nhìn hai người.


Có vẻ như tính tiểu thư của tóc hồng lại phát tác, cô ta bịt mũi lui ra phía sau vài bước, ném ánh mắt khinh thường về phía Lục Chi và cô bé người làm, cất giọng kênh kiệu:


"Cái xó xỉnh của mày còn chỗ không? Cho đứa này vào ở cùng, tiện thể mỗi ngày đều giám sát nó cọ nhà xí sạch sẽ mới cho nó ăn cơm, bắt đầu làm luôn từ lúc này đi, tao bảo bà vú quan sát, thấy chúng mày mà không làm như tao nói thì liệu hồn đấy, cẩn thận không chuồng lợn cũng không có mà ở đâu. Còn nữa, nếu như cô không làm, tôi nhất định sẽ không nể mặt bố mẹ cô." Nói xong cô ta quay phắt người nhanh chóng rời đi như thể ở chỗ này một giây nữa thì sẽ chết ngạt vậy.


Lục Chi không thèm để ý, quay sang nhìn cô bé kia, thấp hơn cô khoảng mười phân, mặt mũi lem nhem toàn mụn, người gầy quắt khô cong, da dẻ cũng không mấy hồng hào, có vẻ như đã vất vả lắm đây. Cô gái kia đang định mở miệng, Lục Chi đã cất tiếng, giọng nói của cô làm cho cô bé mặt mụn trong thâm tâm thật kinh ngạc.


"Chúng ta về phòng thôi."


Cô ta gật đầu dẫn đường.


...


Quả thực chật chội, Lục Chi chợt so sánh với hình ảnh nhà vệ sinh của Vương gia trước đây... Căn phòng này, còn không bằng một góc...


Nói quá thì là như vậy, tuy chật chội, nhưng hai người ở vẫn còn dư chỗ để một cái bàn nho nhỏ.


Có một cái cửa sổ và một cửa chính ngoài ra thì chính là tường, trần nhà và đất, đồ đạc trong này cũng không có nhiều, một cái ba lô để dưới gầm giường, hơi to nên có vẻ muốn chòi ra ngoài, chiếc giường bên trên thì to bằng hai phần ba chiếc giường bệnh, một mình bạn gái này ngủ chắc cũng lấp kín chỗ.


Lục Chi cái gì cũng chưa kịp hỏi, lần này bạn gái kia đã mở miệng trước, cô ta hỏi: "Cô không có đồ đạc gì sao?"


"Không có." Lục Chi đáp, giọng nói nhàn nhạt có mà như không.


"Vậy cũng tốt, thời tiết đang oi bức, thêm cô vào là đã đủ chết nóng rồi, nếu như cô còn mang theo đồ đạc đi nữa thì không biết nơi này biến thành cái lò gì đây." Cô ta nói xong, thấy Lục Chi cũng không quay lại bèn gõ gõ vào cửa: "Đi theo tôi, cô chủ kêu cô phải cọ nhà xí xong mới được ăn cơm, nhà xí cũng không lớn lắm, tầm hai chục mét vuông, cọ nhanh thôi, đi nào, tôi cũng đói lắm rồi."


Lục Chi quay lại, ánh mắt thờ ơ nhìn cô gái kia, cũng không chậm trễ, có chút bất đắc dĩ mà bước theo cô ta vào nhà xí.


...


Khung cảnh nhà tắm thì không ó gì để nói, cái đáng nói ở đây là hai con người trong này. Một người đang cúi đầu hì hục dọn vệ sinh, liên tục hất nước rồi lại lau, hất rồi lại lau. Một người khác đứng tựa cửa khoanh tay nhìn.


Lục Chi chẳng thèm để ý, ánh mắt cô lúc này lạnh lùng tới đáng sợ.


Dường như muốn gia tăng bầu không khí, cô gái mặt mụn ngượng ngùng mở miệng.


"Trước đây có một cô gái bị cô chủ mang về như cô vậy, cô chủ trước đây sai vặt rất nhẫn tâm, sai cô gái đó làm mọi việc bẩn thỉu nhất mà một tiểu thư nhà giàu đáng ra không nên làm. Sau rồi không chịu được sức ép liền bị thần kinh... Tất cả cũng chỉ vì đắc tội với cô chủ nhà này..chúng tôi cũng thấy thương cô ấy. Mong là cô có tâm lí mạnh mẽ, đừng để mai sau lại bị điên giống cô ấy..." Cô ta lí nhí nói.


Lục Chi chẳng để tâm, cô mạnh mẽ hất nước một chậu to lên sàn đá, khiến cho cô bé kia giật mình. Lục Chi bây giờ tâm trạng vô cùng không tốt, cái hắt nước mạnh mẽ kia ám chỉ đừng có làm phiền cô. Nhưng có vẻ cô gái này cũng là người thích nghĩ đơn giản, không hiểu hàm ý một cái hất nước kia, gan dạ nói tiếp:


"Nếu như gia cảnh nhà cô tốt hơn của nhà cô chủ, thì cô hẵng cướp cậu chủ Hứa của cô chủ, nếu gia cảnh không tốt, dựa vào bộ mặt của cô cũng đừng nên như vậy, ai cũng biết cậu chủ Hứa chính là trúc mã từ nhỏ của cô chủ, cũng chả ai dám động vào ngoài con gái nhà họ Trương cả, vậy mà cô, cả cô gái trước đây nữa, lại đi quyến rũ cậu ấy, đúng thật là muốn tự tìm tới cái chết. Nói cho cô biết, cô gái lần trước rất xinh, xinh hơn cả cô chủ, liền bị cỗ chủ lấy dao tàn nhẫn rạch mặt, nhưng tôi thấy cô còn xinh hơn cả cô ta, nhất định lần này không phải là lấy dao rạch mặt nữa, có khi còn nguy hiểm hơn cô, cô tốt nhất vẫn nên tự mình làm xấu đi, nếu không..."


Lục Chi đã ngừng động tác từ lâu, giữa lúc cô ta đang nghỉ ngơi nuốt nước bọt chuẩn bị nói tiếp, cô liền nhanh miệng hỏi: "Cậu chủ Hứa nào?" Đừng nói là cái người mà cô đang liên tưởng tới có liên quan tới tóc hồng kiêu ngạo kia nhé.


Cô gái mặt mụn đang nuốt nước bọt liền chuyển sang trợn tròn mắt, nhìn cô vọt miệng: "Cô...không biết cậu chủ Hứa ư? Lẽ nào cậu ấy giấu danh tính sau đó để mặc cô quyến rũ, trong khi đó cô lại cứ ngỡ mình đang quyến rũ một anh chàng thư sinh hèn mọn? Trời đất, tình tiết thật máu chó, thật đúng ngôn tình!!!"


Phiền phức, Lục Chi liền bê chậu nước trên tay dội thẳng vào chân cô ta, thành công khiến cô ta chú ý tới mình, cô mở giọng có chút không kiên nhẫn hỏi: "Cô nói ai quyến rũ? Tôi?"


Cô gái bị ánh mắt như tên bắn kia lườm, có chút lúng túng, lắp bắp hỏi: "Thế...thế cô là sao mà lại vào đây?"


Lục Chi hừ lạnh một tiếng, quay lưng, tiếp tục dội nước, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Tôi đánh cô ta."


"..."


Đột nhiên cô gái mặt mụn phi như ăn cướp giật lấy xô chậu cô đang cầm trên tay, cười hề hà nói: "Nghỉ ngơi, mau vào phòng nghỉ ngơi, tôi dọn xong cái này sẽ nhanh chóng mang cơm ra cho cô, mau mau vào phòng đi, mở cửa sổ ra cho thoáng, phòng ngột ngạt quá chắc cô cũng chẳng dễ chịu gì. Hề hề, ban nãy nếu tôi có cái gì quá đáng mong cô đừng chấp, dù sao tôi cũng chỉ là một đứa người ở không biết ăn nói, cô là tiểu thư nhà giàu, đừng chấp tôi, ha ha..."


"..." Người bình thường đương nhiên sẽ phải sững sờ, sửng sốt bởi thái độ quay ngoắt không biết mấy ngàn độ này, huống cho cô cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém...


Nhưng dù sao cũng có người làm hộ, có phúc không biết hưởng chính là thằng ngốc, nghĩ vậy Lục Chi nói một chút gọi là có lệ, cô hỏi: "Cô có làm được không vậy?"


Cô còn chưa dứt lời, đã nhận được câu trả lời tương đối hài lòng: "Được, được mà, tôi đã làm cái nghề này bao nhiêu năm rồi, nếu như không có cô thì hôm nay vẫn là tôi làm thôi, đằng nào cũng vậy mà, cô mau đi nghỉ đi, một lúc nữa tôi sẽ đem quạt tới."


"Vậy phiền cô rồi." Lục Chi nói cười rồi quay người bước đi. Cô gái kia cắm cúi cọ nhà xí một cách vô cùng chuyên nghiệp, miệng vẫn cười hô: "Không phiền, không phiền..."



...



Lục Chi nằm trên chiếc giường cứng có trải một tấm chiếu mỏng trong phòng của cô bé người làm kia, tuy chẳng có hương trà quế thơm ngát dễ đưa con người vào giấc ngủ như mọi ngày, nhưng dù sao hôm nay cũng đã mệt, Lục Chi nằm xuống vài phút liền có thể nhắm mắt ngủ một giấc.


Tuy vậy nhưng cũng không ngon giấc gì cả, nghe thấy tiếng động ở cửa cô liền tỉnh dậy ngay lập tức, mắt mơ mơ màng màng nhìn thấy cô gái người làm một tay bê quạt một tay bê khay cơm lật đật đi vào. Lục Chi liền đứng dậy giúp một tay.


"Cám ơn!" Cô gái kia cười tít mắt nói.


Cơm người làm vô cùng đạm bạc, chỉ bao gồm một đĩa rau, hai ba miếng thịt luộc, hai bát cơm trắng, Lục Chi ăn không quen liền gắp vài miếng rồi nhường luôn phần mình cho cô gái kia. Cô bé thấy vậy vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: "Tôi biết cô là tiểu thư nhà giàu có, bình thường ăn mấy thứ sơn hào hải vị quen rồi, tất nhiên không nuốt nổi mấy cái này. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cô một chút, sau này cô chủ sẽ làm phiền cô dài dài, vì vậy cô sẽ chẳng được ra ngoài mà mua mấy thứ ngoài kia để ăn đâu, tốt nhất vẫn phải tập làm quen với cơm canh đạm bạc này đi, người bình thường như chúng tôi đều ăn nó để sống, rồi còn phải làm việc, dần dần cũng quen, cô cũng vậy..."


Lục Chi dừng bước... Cô quay lại nhìn cơm canh dưới đất, vẻn vẹn hai đôi đũa, hai cái bát, một đĩa rau xanh đã ăn hết gần nửa, một vài vụn thịt lợn còn vương trên chiếc đĩa cuối cùng...


Lục Chi vẫn dứt khoát quay đầu. Cô đi vào nhà bếp, nhân lúc không có người mở tủ lạnh, nguyên liệu có rất nhiều, nhưng cô chỉ lấy hai quả trứng rồi một quả cà chua. Lục Chi bắt đầu vo gạo, nấu cháo.


Bốn mươi phút sau...


Cửa căn phòng chật chội cuối hành lang được mở ra, Lục Chi bước vào, đột nhiên thấy cô gái kia nằm cuộn người dưới đất, tiếng ngáy rõ to. Cô nhìn bát cháo trên tay...vẫn là nên gọi cô ta dậy. Cô đặt bát cháo lên bàn, tiến tới lay cô gái dậy: "Lan Hương? Lan hương? " ban nãy hai người đã trao đổi tên cho nhau, một chữ "Lan" trong tên cô ấy khiến cho cô bất giác nghĩ tới mẹ, cũng thật nhớ mẹ...


Lan Hương vục dậy mơ màng lau nước rãi: "Cái gì thế?"


"Cho cô cái này." Lục Chi bê bát cháo đưa cho cô ta. Ánh mắt lan Hương liền sáng ên, cô ngửi ngửi: "Thơm quá..."


Không quản nóng bỏng, cô ta cứ vậy cho lên miệng, ăn lấy ăn để, nhìn cô ta ăn ngon như vậy, cô lại bất giác nhớ tới Ngọc Ân, Rau cải, xa nhau cũng lâu, điện thoại của cô cũng đã thay mới, cũng không liên lạc được, mà nếu như có liên lạc được, cô cũng không thể nào...bởi vì mọi người thật sự đã nghĩ cô cùng bố đã mất tích. Bỗng trong tâm trí loáng thoáng hiện lên hình bóng anh...cô vẫn băn khoăn vì chuyện đó...anh thật sự...


"Cô nấu sao?"


"Hả?" Lần đầu tiên Lục Chi mất tập trung như vậy, cô nhìn Lan Hương, lại nghe cô ta hỏi lại: "Là cô nấu sao?"


"Đúng vậy."


"Tôi thật sự chưa từng ăn món cháo nào mà ngon như vậy, chỉ là trứng nấu với cà chua, tại sao cô có thể nấu ngon tới như vậy, mẹ tôi cũng không bằng nữa." Lan hương ngân ngấn nước mắt.


Lục Chi bật cười, cô gái này có chút đáng yêu.


"cô có quần áo tắm không? Tôi có thể cho cô mượn, hôm lấy lương tôi có đi mua vài bộ quần áo mới, còn chưa mặc..."


"Không sao, tôi đã tắm trước khi tới đây rồi. Cô nói cô có thể ra ngoài đúng không? Vậy ngày mai có thể mua giúp tôi vài bộ quần áo được không."


"Được!" Lan Hương đồng ý hào sảng.


...


Làm vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ xong, bước vào phòng, lại là hình ảnh đó, cô gái nhỏ nằm dưới đất cuộn tròn, tiếng ngáy vang cả căn phòng bé nhỏ. Cô nhẹ nhàng trèo lên giường, tay đặt sau gáy, ngẩng lên trời....


Đêm đó, có quá nhiều suy nghĩ chèn ép cô, Lcuj Chi không ngủ được, cô rất thèm mùi hương hoa trà thơm mát dịu nhẹ kia, ước gì có mẹ ở bên, ước gì bố có thể tỉnh lại...ước gì...Lâm Huy có thể trở về, cho cô một lời giải thích...


Giá mà...gia đình cô chỉ là một gia đình bình thường, hằng ngày có bố có mẹ, một nhà ba người ấm áp bên nhau, mỗi bữa ăn có cơm canh đạm bạc vẻn vẹn mấy đĩa, chỉ cần luôn luôn tràn ngập tiếng cười chân thành.


...



Sáng hôm sau...


Lục Chi mãi tới gần rạng sáng mới chợp mắt được, mới được nửa tiếng gì đó, cô đã bị đánh thức bởi tiếng động nhốn nháo bên ngoài. Lục Chi uể oải bước xuống giường, đang định đi qua phòng bếp làm vệ sinh cá nhân, bỗng nhìn thấy hơn hai mươi người làm xếp hàng đứng ngay ngắn trong phòng bếp.


"Gì vậy?" Cô mặc kệ ánh mắt của hơn hai mươi con người trong phòng bếp đang tập trung trên người cô, đứng đó nhìn thẳng Lan hương hỏi.


Lan Hương kiêng dè nhìn mọi người sau đó ra hiệu cho cô cùng xếp hàng. Lục Chi nhíu mày, chẳng những không ra mà còn đứng đó khoanh tay tựa cửa, đôi mày nhíu nhẹ môi hơi cong, ánh mắt có chút tò mò nhìn đám người này.


Đột nhiên, tất cả đều thẳng lưng như có một luồng điện chạy qua, tất cả ánh mắt đều tập trung sau lưng cô.


Lục Chi quay lưng lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt tràn đầy sinh khí của tóc hồng. Có vẻ như bóng tối bây giờ mới bắt đầu...