Ai Là Của Ai

Chương 43: Tiểu huy chặn đường tình địch



Lâm Thích được cử ra xemChu Vệ vì sao lâu như vậy còn chưa quay về, lại vừa hay bị Chu Vệ coi là trángđinh đem đi trưng dụng.

“Để ý tới cô ấy giúpmình.” Sau khi đem Triêu Huy gửi gắm cho Lâm Thích, Chu Vệ liền dẫn Vương tiểuthư đi vào một phòng làm việc.

“Em gái anh à?” Vươngtiểu thư thử hỏi, “Bộ dáng thực đáng yêu.”

“Tôi cũng cảm thấy nhưvậy.” Chu Vệ cười cười, không trả lời vấn đề của cô, anh cho rằng không cầnthiết phải cùng những người không liên quan bàn bạc chuyện riêng của mình, hơnnữa đối phương lại là khách hàng có dụng tâm kín đáo.

Mà bên này, Lâm Thíchtrợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh cửa đóng lại, ngây ngốc nhìn về phía Triêu Huyvẻ mặt đang ăn năn hối lỗi, sau một lúc lâu mới nói: “Anh là đồng nghiệp củaChu Vệ, tên là Lâm Thích, em…”

“Em là Trần Triêu Huy.”Triêu Huy chủ động nói tên mình.

“Trần, Triêu, Huy?” LâmThích trừng lớn hai mắt, cực kỳ kích động.

“Ách…” Triêu Huy khôngbiết nên dùng cái biểu cảm gì, vì sao anh ấy nghe tên mình lại giống như ngheđược nước nào đó sáng tạo lịch sử nhân loại?

“Em chính là Triêu Huy?Bạn gái của Chu Vệ?” Lâm Thích càng thêm kích động lặp lại, “Ha ha, rốt cụccũng được thấy em, ngưỡng mộ đã lâu ~~~~~ hóa ra chính là em à ~~~~~~ ha ha haha ~~~~” thật sự là không ngờ đây chính là tiểu sư muội có thể khiến cho tênChu Vệ quái thú phải toàn tâm toàn ý phục tùng không công trong truyền thuyết,đã vậy còn quá… Bình tĩnh…

Triêu Huy 囧… Côchưa bao giờ biết tên mình lại có năng lực thần bí có thể làm cho một ngườithoạt nhìn nhã nhặn như thế bị chấn động hoàn toàn.

Ngược lại, lão Trương chỉkinh ngạc một chút liền trở lại vẻ rất bình thường.

“Tiểu sư muội, em tới đâyđể giám sát sao?” Lão Trương rất vô lại nói, “Yên tâm đi, người đàn ông của emrất tuân thủ bổn phận, trong lòng cũng chỉ có một mình em thôi, đối với ngườicon gái khác căn bản nhìn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.”

Người đàn ông của em…Triêu Huy khóe mắt giật giật, nói: “Em rất tin tưởng anh ấy.”

Vốn định đánh chiêu bàian ủi, lão Trương nhìn thấy cô bình tĩnh như thế, ngược lại lại nổi lên ý xấu:“Rất tin tưởng thì cũng vô dụng thôi, cho dù Chu Vệ có là thánh nhân cũng vẫnlà một thằng đàn ông, căn bản cũng không thể cự tuyệt ôn hương nhuyễn ngọc[1] đượcđưa lên tận miệng.”

Lâm Thích cũng như nhữngngười khác: “…”

Lão Trương, anh thật làtam cô lục bà (thành ngữ chỉ kẻ lừa đảo)…

Ôn hương nhuyễn ngọc…Triêu Huy lại càng không nói gì, cô chỉ là một cô gái học ban tự nhiên, thật sựkhông hiểu đến nơi đến chốn ý nghĩa sâu xa của câu thành ngữ chỉ dùng để hìnhdung sự xinh đẹp… lúc này là đang ám chỉ cô, đem tường đập đi, miễn cho Chu Vệkhỏi leo tường?

Công việc bàn bạc xong,Chu Vệ đưa Vương tiểu thư đi ra: “Vấn đề cụ thể, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạclại lần cuối cùng.”

“Đều theo ý anh.” Vươngtiểu thư nói cười oanh oanh yến yến, chăm chú nhìn Chu Vệ.

Chu Vệ lại cùng cô nóivài câu, sau đó nhìn về phía Triêu Huy, mỉm cười.

Vương tiểu thư ánh mắtsâu kín cũng nhìn theo tầm mắt của anh.

Trong khoảnh khắc, TriêuHuy nghe được một thanh âm đang nảy mầm trong cơ thể mình. Trải qua hai mươimốt năm, cô chưa bao giờ có loại cảm giác này, chỉ cần liếc mắt một cái liềnđem một cái người xa lạ xem là kẻ địch. Có chút dồn dập, có chút bối rối, cònphần nổi trội hơn là động lực thôi thúc cô phải bảo vệ tất cả những gì thuộc vềmình, cô yên lặng nhìn người con gái cũng đang chăm chú nhìn mình, lập tức hạmi mắt, ở trong lòng bèn đưa ra một quyết định.

“Bàn chuyện xong rồi à?”Cô giương mắt, hỏi Chu Vệ.

Chu Vệ chưa kịp nói gì,vị Vương tiểu thư kia đã nhanh chân hơn, hỏi: “Lão Trương, đây là luật sư mớicủa công ty anh sao? Hình như còn rất trẻ.” Không biết năng lực có ra gì không?Cô ám chỉ.

“Cô ấy là…” Lão Trươngnhức đầu, không còn chút khí phách như khi truê đùa Chiêu Huy lúc nảy.

“Tôi không phải tới đâyđể làm việc.” Triêu Huy chủ động giải thích, cũng nhìn Chu Vệ nói, “Tôi là bạngái của Chu Vệ, tới đây tìm anh ấy.”

Hai người nhìn nhau cười.

Đột nhiên, một tiếng hítkhông khí rất lớn từ phía Vương tiểu thư phát ra, cô che miệng, có chút giậtmình: “Bạn gái? Thật sự là không thể nhìn ra mà…”

Tĩnh Tĩnh từng nói qua,con gái hít không khí là một môn nghệ thuật cao thâm, tiếng động quá nhỏ thìkhông đạt được mục đích, tiếng động quá lớn lại làm ra vẻ quá mức. TriêuHuy nghe không hiểu, hiện tại phải cám ơn Vương tiểu thư kia đã giúp cô, rốtcục cô cũng đã lý giải được cái tinh túy của loại nghệ thuật này —— một tiếngvừa rồi kia thật sự là làm quá.

Đang lúc mọi người khôngbiết nên đáp lời Vương tiểu thư như thế nào, Triêu Huy lại hỏi: “Vương tiểuthư, cô cảm thấy Chu Vệ thế nào?”

Vương tiểu thư sửng sốtmột chút, sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Vệ, nói: “Năng lực công tácrất tốt, làm việc rất có hiệu quả, là người rất đáng tin cậy.”

“Vậy cô thích anh ấysao?” Triêu Huy thốt ra câu khiến người khác phải kinh ngạc.

Lời vừa nói ra, mọi âmthanh đều im bặt.

OTZ! Lão Trương cùng LâmThích sợ hãi than, chiêu này thực sự là giáng thẳng vào điểm yếu của địch… Rấtmạnh mẽ…

Tự nhiên bị người ta trựctiếp hỏi như vậy, hơn nữa lại là trước mặt nam nhân vật chính… Thừa nhận, thìbị tình nghi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, mà phủ nhận, chẳngphải là rất thuận theo ý của cô sao? Vương tiểu thư khẽ cắn môi, miễn cưỡng tìmcách cười một cái, nói: “Người xuất sắc như vậy, ai lại không thích? Cũng khôngphải là ai cũng được may mắn như cô đâu.”

“Tôi cũng không phải maymắn như vậy, có rất nhiều người không xem trọng chúng tôi, cảm thấy tôi và anhấy không xứng.” Triêu Huy lại một lần nữa nhìn thẳng vào cô ta mà hỏi, “Cô cảmthấy chúng tôi rất xứng đôi sao?”

Lão Trương cùng Lâm Thíchlại lần nữa OTZ… Thật không ngờ tiểu sư muội khi xuống tay cũng không hề thuakém Chu Vệ chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém a…

Vương tiểu thư kia chấnđộng, liều mạng chống đỡ liền bị đánh tan chỉ còn chút phòng hộ yếu ớt, cườicàng thêm miễn cưỡng nói: “Tôi đối với hai vị không hiểu biết nhiều cho lắm,không dám kết luận bừa bãi.” Chết tiệt… Vừa rồi cô vì sao lại khơi mào chủ đềnày vậy? Hối hận a hối hận.

“Nói được như vậy thật sựlà quá đúng. Những người đó đối với tôi căn bản là không biết gì, dựa vào đâumà võ đoán nói tôi không xứng với Chu Vệ chứ.” Triêu Huy tiếp tục nói, “Bị loạingười này đố kỵ cuộc sống thật sự là không dễ chịu chút nào.”

Vương tiểu thư trong lònggiận đến sôi máu: “Lúc trước khi cô theo đuổi anh ấy cô chắc cũng có nghĩ đếntình cảnh đó.”

Triêu Huy nghĩ nghĩ, bấtđắc dĩ nói: “Là anh ấy theo đuổi tôi.”

Cuối cùng là chiêu hạnock out…

Tiễn khách xong, LâmThích vẻ mặt hoảng hốt theo lão Trương nói: “Đúng là chồng nào vợ nấy… Các anhkhông phải đều nói cô ấy điềm đạm, dịu dàng sao?” Hóa ra nói nữ sinh điềm đạmchặn đường địch tốt nhất là như vậy a… Thụ giáo.

Lão Trương ủy khuất, lúctrước tôi có nói là điềm đạm sao?

Đi theo Chu Vệ đến phòngnghỉ, Triêu Huy rốt cục chịu không nổi nụ cười đặc biệt chói mắt trên mặt anh,hỏi: “Anh đắc ý lắm đúng không?”

“Không, anh rất vui.” ChuVệ sửa lại cho đúng.

“Vui vì em giúp anh quétphiền toái?”

“Vui vì em chủ động tiêudiệt tình địch.” Chu Vệ xoa xoa đầu cô, “Điều này chứng tỏ em rất để ý đến anh,vi phu rất cao hứng, nương tử à nàng rốt cục cũng đã giác ngộ rồi.”

… Giác ngộ…

“Em vẫn đều rấtquan tâm anh mà.” Triêu Huy lầu bầu nói.

Đúng là quan tâm, nhưngkhông có đến mức ra sức thể hiện, Chu Vệ nghĩ thầm.

“Đúng rồi, em tìm anh cóchuyện gì?”

Triêu Huy mặt đỏ, lắp bắpnói: “Chính là chuyện kia… Nhị ca em nói …”

“Nói em và anh ta khôngcó quan hệ huyết thống, trong nhà kỳ thật hy vọng hai người trở thành một đôi?”Chu Vệ hảo tâm giúp cô nói xong.

“Sự thật không phải nhưvậy! Là nhị ca nói lung tung, em cho tới bây giờ vẫn không nghĩ chuyện đó…” Côvội vàng biện giải.

Chu Vệ thở dài: “Em khôngnghĩ như vậy, không có nghĩa là người nhà em không nghĩ như vậy.”

“Như vậy chẳng phải rấtkỳ quái sao, rõ ràng là ca ca…” Cô cực kỳ ủy khuất.

“Ai bảo em không chịunhắc đến anh với mọi người trong nhà, bọn họ cũng là lo lắng em ngốc ngếch,không tìm được bạn trai, mới để lại cho em một người dự phòng. Nếu bọn họ nhìnthấy anh, nhất định sẽ không băn khoăn…” Chu Vệ còn nói.

… Anh thế mà vẫn có tâmtình nói cười?

Triêu Huy ngẩng đầu, nhìnanh chăm chú: “Anh vốn không tin, đúng hay không?”

“Đúng vậy.” Chu Vệ thừanhận, “Anh nói rồi, người nhà vĩnh viễn là người nhà.” Cho dù không có huyếtthống thì đã sao? Anh nhất định sẽ không bao giờ buông cô ra, những người khácđừng có hòng mà chạm vào.

“Vậy thì em cứ thế gấpgáp chạy tới đây là vì cái gì?” Cô buồn bực.

Chu Vệcười, ôm ngang lấy eo cô, nói “Đương nhiên là vì chứng tỏ em yêu anha…” [Xí ai thèm yêu anh]

Nói bậy, cô mà yêu kẻtiểu nhân gian trá như anh sao, chỉ là có một chút để ý mà thôi.

[1] Nhuyễnngọc ôn hương [软玉温香]: “Nhuyễn” [软]: Dịu dàng; “Ngọc” [玉],“Hương” [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người congái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.