Ai Là Của Ai

Chương 17: Yêu nghiệt gặp phải yêu nghiệt



Trải qua vài ngày đượcmọi người luân phiên thăm nom, Triêu Huy cũng xuất viện.

Dương Cảnh cũng đến thăm,mang theo một bó hoa bách hợp cho cô. Cô vui vẻ tiếp nhận, lại không tìm thấybình hoa, đành để cho Tĩnh Tĩnh đem đến câu lạc bộ văn nghệ trang trí.

Dương Cảnh cũng không nóigì, còn giúp Tĩnh Tĩnh sắp xếp, chỉ là cười có chút chua chát.

Hai người hàn huyên vàicâu, cũng không biết nên nói gì nữa, có chút xấu hổ.

“Hai ngày nữa nhị ca sẽđến thăm em, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Triêu Huy đột nhiên nhớ tớichuyện này.

Dương Cảnh lập tức nhớtới một khuôn mặt khiến người ta phải run rẩy, bất giác lạnh hết cả sống lưng,sự tích anh dũng về Lý Mộ Thần anh từng nghe qua, nhưng những gì anh nghe đượccũng đủ khiến cho người ta phải… phát run. Thế nhưng đó là nhiều năm về trước,hiện tại anh tốt xấu cũng đã là thanh niên, không vì một người mà bị doạ đếnmức như vậy chứ.

Đại khái.

Lúc Triêu Huy nói vớiTĩnh Tĩnh và các bạn là nhị ca của cô muốn mời cơm, các cô chỉ nghĩ ăn cơm cùnganh trai của bạn học là chuyện rất bình thường, nên nhanh chóng đáp ứng. Sau đómới phát hiện bản thân sai lầm, quá sai lầm, sai lầm quá mức….

Khi đến nơi, Đông Yến,Tĩnh Tĩnh, Tiểu Khê, Mi Nhiễm cùng Dương Cảnh đều choáng váng: nhà hàng xa hoalộng lẫy khí khái phi phàm này là nơi tối nay bọn họ sẽ ăn cơm sao? Có lầmkhông vậy? Các cô ăn rất khỏe nhưng ăn xong cũng không muốn chính mình phải bánthân trả nợ đâu nha!!!

Không đợi bọn họ hoàn hồn,Triêu Huy đã đi vào, mọi người đành phải lục tục theo sau, nhân tiện lén xemlại bản thân mình đem bao nhiêu tiền, Mi Nhiễm thì lại hạ quyết tâm nhất địnhmình chỉ cần uống một ly nước lọc là đủ.

Càng dọa người là, tạisao lại là phòng vip! Mọi người ngay lập tức nghĩ đến cảnh tượng tiền đi từ vímình bay đi vù vù…

Hết thảy những bối rốinày sau khi nhìn thấy Lý Mộ Thần trong nháy mắt liền biến mất không còn tămhơi.

A ~~~~~~~ thế giới làmsao lại có người bộ dạng đẹp mắt đến như vậy chứ, cảnh đẹp ý vui như vậy,đầu độc tâm hồn như vậy? Ngũ quan tinh tế, đôi mắt biết cười, khí chất nho nhã,oh~~ trong lòng chúng nữ sinh rên rỉ kêu lên, cười đến khuynh quốc khuynh thànhnha, làm sao bây giờ? Đắm chìm… Ngay cả người lãnh cảm như Tĩnh Tĩnh cũng khôngngoại lệ.

“Xin chào mọi người, tôilà Lý Mộ Thần, bình thường Triêu Huy đều nhờ mọi người chiếu cố cả.” Lý Mộ Thầnmỉm cười tiếp đón mọi người ngồi xuống, ánh mắt lướt qua từng người như phóngđiện khiến cho mọi người choáng váng một trận (đương nhiên chỉ là với nữ sinh,Dương Cảnh thì như bị điện giật nổi hết cả da gà).

Tiểu Huy cùng người thanhniên như Phan An (Phan An: mỹ nam cổ đại của Trung Quốc) tái thế kia thật sự cóquan hệ với nhau sao? Một chút cũng không giống a… Ánh mắt mọi người đảo quađảo lại hết nhìn Triêu Huy rồi lại nhìn Lý Mộ Thần, tìm kiếm một chút manh mốigọi là giống nhau.

Trong đầu Triêu Huy mờmịt, mà Lý Mộ Thần thì lại đoán được tâm tư của mọi người, anh lại cười lầnnữa, nói: “Tiểu Huy quả thật không có quan hệ gì với tôi.” Anh là con trai củaem trai chồng của dì Triêu Huy, chỉ thế thôi.

Người này sao cứ cười nhưthế nhỉ? Khuynh quốc khuynh thành còn chưa đủ, chẳng lẽ muốn khuynh cả cái nhàhàng này luôn sao? Cũng may cũng may, Tiểu Huy không giống anh, nếu không tâmhồn các cô sẽ sớm bị tàn phá hết mất.

“Có lẽ các em chưa từngxem ảnh gia đình của chúng tôi phải không?” Lý Mộ Thần chậm rãi nói.

Không ngoài dự kiến, mọingười trong mắt tràn đầy chờ mong, muốn nhìn muốn nhìn! [ngoại trừ Dương Cảnhnhư kẻ ngoài cuộc, hỏi: Dương Cảnh, cậu tới đây làm gì? Một chút cũng khôngphối hợp. Dương: ăn cơm trắng . . . . . .]

“Tiểu muội.” Lý Mộ Thầnnhìn Triêu Huy, mọi người cũng nhìn cô, Triêu Huy không chịu nổi sức ép, đànhchầm chậm thò tay lấy ví tiền ra.

… … … … … . . . Thời gianđể mọi người bình tĩnh lại sau khi bị sét đánh … … … … . . .

Này! Này! Đây thật là ảnhgia đình chứ không phải các ngôi sao chụp chung? Sao lại như thế này, trong ảnhTriêu Huy đứng bên phải cười với mọi người, khiến cho bọn họ tin tưởng tuyệtđối đây đúng là ảnh gia đình, nhưng mà, ai có thể nói cho bọn họ, vì sao giađình nhà này toàn những người kinh động trời đất đến vậy? Yêu nghiệt Lý Mộ Thầncũng đứng ở bên trong dĩ nhiên như thế… Có vẻ thích hợp, ngược lại là Tiểu Huylại bình thường đến vậy. Bọn họ thật sự không phải hồ ly tinh chuyển thế haysao? Tiểu Huy có phải là con nuôi hay không? Hay là đầu thai nhầm chỗ….

Thì ra, đây là nguyênnhân mà Tiểu Huy miễn dịch đối với Chu Vệ, đổi là bọn họ, mỗi ngày đối mặt vớiđẳng cấp sắc đẹp như thế này, tâm hồn mênh mông cũng sẽ sớm chết lặng, không cógì đáng ngạc nhiên!!!

Không chống lạiđược sức hấp dẫn toát ra từ Lý Mộ Thần, trong lòng các cô vô cùng hối hận tạisao khi ra khỏi cửa lại không mang theo nhiều tiền, đều do Tiểu Huy trước đókhông báo trước, làm cho bọn họ thất lễ trước mặt mỹ nhân. Nhưng mà, người bìnhthường cũng sẽ không nói “Anh tớ bộ dạng như tiên nhân, các cậu hãy chuẩn bịcho tốt” lời nói động kinh như vậy, nói ra mọi người lại nghi ngờ Triêu Huychưa bình phục, không ai lại có thể nghĩ đến nhị ca của Triêu Huy lại đẹp đẽnhư một đóa Mạn Đà La [1] đến vậy. (Sa: khổ mấy bà chị nhìn thấy trai đẹp màquên mất việc là mình được mời cứ lo lắng tiền nong)

“Gọi đồ ăn đi,” Lý MộThần nhìn thời gian không còn sớm nữa.

“Còn thiếu một người.”Triêu Huy nhìn chỗ trống bên cạnh mình, “Các cậu cứ ăn trước đi, tớ đi ra ngoàigọi điện thoại.”

Còn thiếu ai chứ? TiểuKhê chớp mắt với Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh lắc đầu.

Hơn mười phút sau, đồ ăncũng mang lên đầy đủ, Triêu Huy rốt cuộc cũng đi vào, đi sau cô là một ngườinữa.

Nhìn thấy người tới, TiểuKhê đem một ngụm trà Thiết Quan Âm vừa uống phun ra, những người khác cũng trợnmắt há hốc mồm. Trời ạ! Dĩ nhiên là Chu Vệ! Lại thêm một người nữa, hôm nay làngày yêu nghiệt hoạt động hay sao?

Cho đến khi Chu Vệ ngồixuống, nói xin lỗi mọi người, ánh mắt mọi người mới từ ngây dại trở nên kíchđộng, Chu Vệ thật sự đến đây… Người trong truyền thuyết hiện rõ trước mặt, cònngồi cùng bàn ăn cơm, trái tim mọi người vì chịu đựng thụ sủng nhược kinh suýtchút nữa lên cơn đau.

Nhìn thấy Chu Vệ, vẻ mặtcủa Lý Mộ Thần cùng Dương Cảnh cũng thoáng thay đổi, người trước nghiền ngẫmnhìn, người sau có vẻ ảm đạm.

Mi Nhiễm và Tiểu Khê cóbiệt danh “không có gì là không biết” an vị ở vị trí đối diện Tiểu Huy, bàtám dò xét dây anten bát quái thăm dò từng người, yên lặng quan sát, để thuđược tin tức mắt thấy tai nghe.

Bên phải là gia trưởng,bên trái là bạn trai đương nhiệm, còn lại là bạn trai tiền nhiệm… Oa, đây khôngphải chuyện hay thì là cái gì?

“Chu sư huynh, nghe TiểuHuy nói gần đây anh chiếu cố nó rất nhiều, thật sự là rất cảm kích.” Lý Mộ Thầncười đến siêu cấp sáng lạng, nhìn Chu Vệ, “Anh quả là một tiền bối đáng để hậubối học tập.”

Triêu Huy cúi đầu ăn cơm,nụ cười này cô rất quen thuộc, kinh nghiệm báo cho cô biết để bảo toàn tínhmạng, cô nhất định phải tránh càng xa càng tốt.

Chu Vệ là loại người nào?Anh không chút hoang mang gắp cho Triêu Huy một miếng sườn, nói: “Đúng vậy.”

Không biết anh nói chiếucố Triêu Huy là với thân phận sư huynh, hay là ý khác… một câu chứa hai ýnghĩa.

Triêu Huy tiếp tục vùiđầu ăn cơm, cái gì cô cũng không nghe thấy, cái gì cũng không có nghe thấy.

Hừ! Nụ cười của Lý MộThần vẫn không thay đổi, cũng gắp cho Triêu Huy một miếng cá, dặn: “Tiểu muội,ăn nhiều cá đối với thân thể rất tốt. Lần này em bị bệnh, trong nhà lo lắng vôcùng, về sau nên rèn luyện thân thể kĩ một chút, đừng có lười biếng.” Dừng mộtchút, lại nói: “Chuyện trường học cơ bản đã thu xếp xong, từ nay về sau anh cóthời gian, em có chuyện gì cứ tới tìm anh, đừng đi làm phiền người khác, nhưvậy quá thất lễ. Dù sao không phải người nhà, phiền toái quá mức cũng khôngtốt, có đúng không — Chu sư huynh?”

Tất cả mọi người ngừng ăncơm, chờ Chu Vệ trả lời, mà Triêu Huy cũng ngẩng đầu, tò mò xem anh có bìnhthản được nữa hay không.

Chậm rãi đem đồ ăn trongmiệng nuốt vào xong, Chu Vệ mới trả lời: “Người nhà vĩnh viễn là người nhà.”

Người nhà vĩnh viễn làngười nhà, ngoài ra người nhà sẽ không là cái gì nữa, loại quan hệ này sẽ khôngthay đổi. Mà anh, tuy rằng hiện tại chỉ có thể xem như sư huynh, nhưng tươnglai còn rất nhiều không gian để phát triển, có thể biến thành người nhà, ngườiyêu, cha của mấy đứa trẻ, thậm chí là một nửa sinh mạng của cô, không nghi ngờvề lời nói khiêu khích này

Câu trả lời này thật kinhngười! Không khác tiếp nhận khiêu chiến của anh vợ, thật cảm động… Hình tượngcủa Chu Vệ trong lòng Mi Nhiễm càng thêm chói lọi vài phần.

Biểu hiện bình tĩnh chínchắn Chu Vệ cũng lấy được lòng Lý Mộ Thần, anh quyết định không đâm chọtnữa, chỉ nở nụ cười giảo hoạt mà quỷ dị. Người nhà vĩnh viễn chỉ có thể làngười nhà sao? Quá ngây thơ rồi…

Sau khi không đàm luận vềnhững chủ đề kích thích thần kinh này nữa, mọi người ăn thật sự vui vẻ, khônghổ là tiệm ăn nổi tiếng. Đến khi thanh toán, Triêu Huy nhìn Lý Mộ Thần, mà LýMộ Thần lại nhìn Triêu Huy chờ đợi.

“Nhị ca, không phải nóianh mời sao?” Triêu Huy thúc giục.

Lý Mộ Thần tứ lưỡng bátthiên cân [2] đáp: “Anh chỉ nói cùng mọi người ăn một bữa cơm thôi, đều là bạnhọc của em mà.”

Triêu Huy nhíu mày, khôngtình nguyện lấy thẻ tín dụng của mình ra.

“Chỉ là một chút tiền cơmmà thôi, không cần nhỏ mọn như vậy.” Lý Mộ Thần giễu cợt.

“Đây là tiền em kiếmđược, em đương nhiên phải tiếc.” Triêu Huy đau lòng nói.

Lý Mộ Thần bị bộ dáng nhưthần giữ của của cô làm cho bật cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Gần đây anh chitiêu rất nhiều, cho anh mượn một chút tiền đi.”

“Bao nhiêu?”

Lý Mộ Thần làm hình chữthập, Triêu Huy lập tức trừng lớn hai mắt, hai tay gắt gao nắm lấy ví tiền củamình: “Mười vạn!” Không cho mượn! Đánh chết cũng không cho mượn!

“Ngại ít sao? Vậy thì nămmươi vạn là được, nửa năm sau trả lại em.” Lý Mộ Thần giống như đang mượn nămmươi đồng vậy, “Anh biết bác cả cho em rất nhiều tiền, còn có tiền mừng tuổihằng năm…”

“Năm mươi vạn, nhiềulắm…” Triêu Huy đau lòng, đó là vốn liếng ban đầu của cô nha.

“Ba mươi vạn được rồi,thật sự có việc cần dùng gấp.”

Vẫn còn nhiều … Cô luyếntiếc lắm nha, tại sao anh không về nhà mượn kia chứ?

“Vậy mười vạn thôi.” (Sa:30 triệu đó nhaaaaaaa)

Triêu Huy tâm không camlòng không tình nguyện đưa tiền cho anh.

Lý Mộ Thần mở miệng cười,gian kế thành công! Chiêu lừa gạt này anh và Lý Vân Úy lúc nào sử dụng cũnghiệu quả, Tiểu Huy căn bản không phải ích kỉ, đúng là một cô em tốt, bảo anhlàm sao mà dễ dàng đem tặng cô cho người khác cơ chứ?

Mà bên này, mọi người đềungây người. Vừa rồi hai anh em nhà kia nói, đúng là nhân dân tệ, không phải lànam tệ [3] hay minh tệ chứ? Là nhân dân tệ thật sao… Quả thực là giá trên trờimà bọn họ có mơ cũng không được, Tiểu Huy lại là một con cá lớn thâm tàng bấtlộ, rất lớn rất lớn… Nhà cô không phải là nhà giàu nhất thành phố G đấy chứ?Nhưng trước kia bọn họ cũng từng xem qua lí lịch của cô, ông bà ngoại đã vềhưu, mồ côi cha, mẹ là bác sĩ quân y, chỉ thế thôi,làm sao có nhiều tiền nhưthế?

Dương Cảnh cũng bị dọatới, trước kia anh cũng từng nghe nói thân thích Triêu Huy là những nhân vật lớ, nhưng hình như là ở bộ giáo dục, không ngờ cũng có tài lực như thế.

Chỉ có vẻ mặt Chu Vệ làtrấn định, giống như đã quá quen thuộc. Bản thân gia thế lai lịch của anh cũngrất thần bí, nói vậy chắc có căn nguyên nên đối với chuyện này cũng không lấygì ngạc nhiên.

Đoàn người, khi đến chỉđơn thuần có ý niệm là ăn cơm, khi về thì lại đầy một bụng tâm tư.

Chú thích:

[1] Hoa Mạn Đà La:

Mạn Đà La. Lại xưng bỉngạn hoa

Tương truyền loài hoa nàynở trên đường tới hoàng tuyền, là loài hoa phổ biến nở ven bờ sông của Minhgiới, là loài hoa dẫn đường tới “Vong xuyên bỉ ngạn”, là loài hoa duy nhất củaMinh giới.

[2] Tứ lưỡng bát thiêncân: dùng bốn lạng hất bay ngàn cân.

[3] Nam tệ: (yuè nán) Việt Nam đồng mình đấy. Minh tệ không rõ (có khả năng là tiền tệ ở địa phủ vìchữ minh này trong u minh, Sa tỏ ra nguy hiểm tí chém bừa)