Ai Là Của Ai

Chương 10: Tiêu chuẩn kén vợ



Bạn bè đều nóicon mắt của anh rất tinh tường, nên một nửa của anh chắc cũng không phải loạitầm thường.

Mỗi khi nghe được nhậnxét như vậy, Chu Vệ chỉ cười không nói. Nói như vậy có lẽ là hơi quá đáng.Chuyện kén vợ, từ đầu anh cũng chỉ nói một câu “không có yêu cầu gì, nhìn thuậnmắt là được rồi”, căn bản không đề cập đến gia thế hiển hách hay vẻ ngoài nhưtiên nữ. Những lời này truyền đi truyền lại, rốt cuộc bay về tai anh lại thànhra như thế này: tiêu chuẩn tìm bạn gái đãbiến thành trưng cầu một người có đầy đủ công năng, đầy đủ phương vị, trình độcao, động lòng người, tính năng như một người bảo mẫu tiêu chuẩn mẫu mực,chuyện này trực tiếp làm cho anh đối với việc bạn gái từ đó không đề cập tới.

Lúc trước nói những lờinày, cảm thấy quả thật bản thân không có yêu cầu cao gì, chỉ cần có cảm giác làđược rồi, nhưng qua ba năm, anh không thể không nói, cái yêu cầu thuận mắtchính là yêu cầu cao nhất. Trong ba năm đại học, anh không phải không thử tiếpxúc với những cô gái, hy vọng sẽ gặp được người như ý, cho dù gặp sai người cònhơn là không lấp được chõ trống kia. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tìmđược ai cả. Từng có cô gái rất tốt thổ lộ với anh, gặp mặt hai lần anh đànhchia tay. Ít nhất phải tìm một người có thể đối mặt với anh một cách bìnhthường? Bằng không, về sau cứ mỗi lần gặp mặt lại thấy đối phương nhìn mình lạingẩn ngơ đến mức liên tục mắc những lỗi ngớ ngẩn nhất.

Không thể oán cha mẹ đãsinh ra anh có khuôn mặt yêu nghiệt như vậy. Cho nên, tiêu chuẩn chọn vợ đầutiên của Chu Vệ chính là có thể phản ứng bình thường với khuôn mặt của mình.Bình thường này là đừng quá kích động chứ không phải không hề có phản ứng ——người không có phản ứng chắc chắn là người lãnh cảm.

Tiêu chuẩn thứ hai là vềdiện mạo. Anh là một chàng thanh niên bình thường, tự nhiên đối với diện mạongười đồng hành tương lai có khao khát, nhưng đòi hỏi không cao, trên trungbình là được. Theo đuổi sắc đẹp, thì cứ trực tiếp tự ngắm mình trong gương cònhay hơn.

Tiêu chuẩn thứ ba, là hyvọng đối phương cũng giống mình là một người có nguyên tắc. Anh không thíchngười chỉ biết răm rắp nghe lời, anh thích những cô gái có tính độc lập tự chủ.Hơn nữa là, nguyên tắc của đối phương không được quá mạnh mẽ, đến thời điểmtranh cãi cũng có thể lắng nghe ý kiến của anh.

Sau một phen phân tích,Chu Vệ đột nhiên thấy mấy cái tiêu chuẩn của mình thật đáng đánh đòn, nếu thậtsự có thể tìm được người phù hợp với ba điều kiện này, khiến cho anh có cảmgiác quả thật đúng là kì tích.

Nhưng là hiện tại, cón vẻnhư kì tích đã xuất hiện, có một người ở rất gần anh, cô ấy tên là Triêu Huy.

Khi mới gặp cô, cô khôngbiết anh, yêu cầu anh áp đặt cô cũng không để ý, hoàn toàn đối xử với anh bìnhthường như một người xa lạ. Cô yên lặng, quan tâm, vui vẻ giúp đỡ người khác,có lẽ còn có chút thiện lương, từ đầu đến cuối kiên trì theo nguyên tắc của bảnthân. Ở thư viện, anh chỉ trích cô chơi game ảnh hưởng người khác học tập, côbị hiểu lầm thế mà vẫn xin lỗi, sau đó đến một nơi khác làm việc riêng của mìnhkhông để người khác bị ảnh hưởng. Sau đó là vấn đề tiền trả lại sách anh nợ, côcũng rất ngoan ngoãn tiếp nhận rồi còn tìm cách nói lời cảm ơn.

Vốn hết thảy đều đã kếtthúc, cô theo nguyên tắc của cô, anh theo nguyên tắc của anh, vốn không liênquan.

Một ngày nào đó anh lấythẻ cơm lâu ngày không dùng đến đi xuống canteen, phát hiện số tiền trong tàikhoản tăng lên không ít, sau một hồi nhớ lại, anh đi đến trung tâm quản lý,biết được số tiền gửi vào tài khoản là 58 tệ 2 đồng, thời gian là vào một buổichiều sau khi anh mời cô ăn. Anh chưa có ăn cơm không lẻ là cô trả lại tiềnthừa cho anh? May mắn có một bạn học trực ban ở đó anh quen, có thể xem đượctài khoản của cô, phát hiện cùng thời gian bên kia cũng thiếu một khoản đúng 58tệ 2 đồng.

Chuyện này khiến anh chorằng, đột nhập vào hệ thống của nhà trường sửa chữa số liệu, đối với một đệ tửở khoa máy tính chỉ đơn giản là vì một bữa ăn sáng.

Anh một bên đối với hànhđộng khiêu chiến pháp luật của cô mà lắc đầu, một bên cảm thấy buồn cười vớiphương thức của cô. Người bình thường, nếu đối phương đã nói không cần tiền thìsẽ quên đi, không ngờ còn có người như cô tình nguyện trả cho anh. Lúc trướcanh nhắn tin cho cô nói cô không trả lại, chính là hy vọng không cần để ýchuyện nhỏ ấy, không ngờ cô lại rõ ràng hơn cả anh.

Có thể bình thường mà đốidiện anh, diện mạo có thể coi là khả ái, có nguyên tắc nhưng không mạnh mẽ quámức, ba điều kiện cô đều phù hợp, còn thiếu một lý do là có thể làm cho anhrung động.

Nếu để cho người khácbiết anh cân nhắc về phương diện này, khẳng định sẽ cónhiều người không tán thành, thậm chí phỉ nhổ anh. Nhưng anh thực sự là mộtngười lý trí, chẳng mong cái gọi là nhất kiến chung tình hay là tim đập thìnhthịch, không bằng tự mình tìm kiếm đối tượng thích hợp rồi dần bồi dưỡng cảmtình là được. Thần Cupid trước khi phóng tên cũng phải xem đối tượng, huống hồmọi người đều nói “Bắn tên phải có đích” [1] sao?

Hiện tại, không biết giữaanh và cô có phải là duyên phận hay không. Nhưng anh cũng không phải loại ngườichờ vận mệnh sắp đặt trước, anh biết làm thế nào để tạo cơ hội cho mình, bảntin trên BBS khiến dư luận xôn xao không phải anh không biêt, nhưng anh lựachọn im lặng không nói gì. Thợ săn thông minh chính là biết cách làm cho conmồi tự đến nạp mạng.

Mấy ngày nay gặp đượcngười quen, ai cũng hỏi quan hệ của cô với Chu Vệ là như thế nào, quấy rầynhiều đến nỗi khiến cho cô phát điên, cô thật muốn hét lớn một tiếng “Ai cùnganh ta có quan hệ cơ chứ”, nhưng cô đều nhịn xuống, sau đó tâm bình khí hòagiải thích. Đợi đến khi Mi Nhiễm chạy đến hỏi cô, cùng với ánh mặt của TĩnhTĩnh và những người khác, cơn giận của cô thăng tới đỉnh điểm.

Sự việc nghiêm trọng vượtquá mức tưởng tượng của cô. Đi trên đường thường xuyên có người chỉ trỏ, khekhẽ thì thầm, đây chỉ là cấp độ bình thường, nghiêm trọng hơn chính là xa lánh,lại nghiêm trọng hơn một chút thì là công kích. Hiện tại Triêu Huy quả thậtgiống như chuột chạy qua đường [2], không phải chuyện bất đắc dĩ thì không xuấthiện ở nơi công cộng, ngay cả tiết học chuyên ngành cũng rất ít đi. Nhưng cónhững người cô không thể tránh nổi , thầy Trương Quân dạy môn Nguyên lý số liệuchính là một trong số đó, đừng nhìn thầy ấy bình thường trẻ tuổi, rất hài hước,rất gần gũi với sinh viên, nhưng đến lúc điểm danh với thi cuối kì tuyệt khôngnương tay, tương truyền các tiền bối hai phái các khóa trên có rất nhiều ngườiphải học lại, ngay cả các nữ sinh ra sức lấy lòng cũng không được ưu tiên, côđành phải mặt dày mày dạn đi học.

Đã thế ông thầy còn tómcổ cô lên làm bài, Triêu Huy một bên cảm tạ bản thân vận khí tốt may mà có đihọc, một bên ai oán vận khí xui xẻo khi bị gọi lên bảng. Cô rất nhanh liền làmxong bài, Trương Quân nhìn một chút, nói: “Cũng không tệ lắm, khá ngắn gọn.”Cầm lấy danh sách đánh dấu tích, còn nói, “Triêu Huy, nghe các thầy khác nóicác môn chuyên ngành của em thành tích đều trên 90 điểm, không biết vị trí nhấtkhoa lần này có về tay em không.”

Này không phải phóng đạiquá hay sao! Nghe nói vị này là thầy giáo trong truyền kỳ chuyên hoạnh họe sinhviên, hoặc là bị thầy làm khó dễ cho đến tiết cuối cùng, hoặc là bị tôi luyệncho đến khi đứng đầu bảng. Triêu Huy như con rùa đen rúc đầu không thèm để ýtới biểu hiện của những người khác, cúi đầu yên lặng chuẩn bị ca bài ca ngủyên. Thầy giáo Trương phiền thầy có thể đi tìm cây đại thụ nào khác mà chặtchém tàn phá được không, em chỉ là một bụi cỏ nho nhỏ, thân thể không cườngtráng một chút nào, cũng không muốn gây họa một chút nào.

“Thực nhìn không ra, côta lại lợi hại như vậy.” Chung quanh khe khẽ xì xào, làm cho thần kinh TriêuHuy đột nhiên căng thẳng, có đạo lý không vậy, ngay cả nam sinh cũng lắm chuyệnnhư thế.

“Không có chút bản lĩnh,làm sao có thể dụ dỗ được Chu Vệ và Dương Cảnh cơ chứ? Chắc chắn là dùng thủđoạn có hàm lượng kỹ thuật cao gì đó.” (Sa: sặc đúng là dân máy tính nói chuyệncó khác cũng không quên gắn công nghệ vào)

Tay phải bị nắm lại,Triêu Huy nhìn Tĩnh Tĩnh.

“Đừng nghe bọn cẩu nàysủa bậy.” Tĩnh Tĩnh nói ánh mắt vô cùng lợi hại. Cô cùng Tiểu Khê ngay từ đầuđã có thái độ bàng quan, ý đồ trợ giúp dụ dỗ Chu Vệ. Nhưng sự thật thì chuyệnnày đã quá mức tưởng tượng và phạm vi của cô, tính tình của tiểu Huy ngày càngkhông kìm chế được nữa. Đừng nhìn tiểu Huy bình thường bộ dáng rất dễ bắt nạt,một khi tức giận bộc phát ra, chắc chắn là khủng bố gấp ngàn lần.

“Cẩu sao có thể sánh bằnghồ ly tinh cơ chứ, chúng ta thực may mắn vì không phải là đồng loại với ngườinày.” Người đó đáp lời lại chỉ có hơn chứ không kém.

Bưng! Triêu Huy nghe đượcrõ ràng âm thanh dây thần kinh nhẫn nại của mình bị đứt. Cô đứng lên, rời khỏichỗ ngồi, không để ý tới đang trong giờ học. Nam sinh thấy cô đi đến trước mặt,ngây ngẩn cả người, không đề phòng đã bị cô đá một cước, từ trên chỗ ngồi bịbắn ra ngoài một cách rất oanh liệt.

“Thật ngượng quá.” TriêuHuy từ trên cao nhìn xuống, chìa tay kéo cậu ta đứng dậy.

Cảm xúc tinh tế của nữsinh, dễ làm cho nam sinh đỏ mặt, cậu ta thậm chí quên chính mình trước đó vừachâm chọc khiêu khích người ta.

Triêu Huy cầm lấy một câybút máy, giơ lên nói: “Làm người nhất định phải chính trực ngay thẳng, khôngđược ăn không nói có, cha mẹ cậu chưa dạy cậu à. Còn nữa, trong cuộc đời tôighét nhất, chính là cẩu.”

Răng rắc!Âm thanh thanhthúy vang lên trong phòng học yên tĩnh, khi mọi người lấy lại tinh thần, mớiphát giác đó là tiếng động từ trên tay Triêu Huy truyền đến —— Hơ!Cây bút máy cầm trên tay cô đã bị bẻ gãy thành hai đoạn! Ý tứ cảnh cáo quá rõràng: nếu cậu muốn giống như cảnh ngộ của cây bút này, thì cứ việc nói tiếp.

Mọi người há hốc mồm tođến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà.

Tĩnh Tĩnh cũng khiếp sợ,chẳng nhẽ… Đây là tiểu Huy sao? Quả thật là không nhận ra, mới nhìn có như vậyđã khiến tim cô bắn ra ngoài, nếu gặp vài lần như thế, chẳng phải là khiến côchết vì sợ mất?

Ra hiệu với thầy giáoTrương Quân một cái, Triêu Huy liền bước ra ngoài, tan học sớm. Thư viện côkhông dám tới, ký túc xá cũng không muốn về, hít sâu vài hơi, đem những buồnbực trong lòng thở ra, cô quyết định tìm chỗ ít người trong phòng tự học, cùng lắmthì lấy sách vở che đi cái mặt của mình là được. Vừa quyết định như thế, điệnthoại liền vang lên, là Dương Cảnh gọi tới.

“Tiểu Huy, em có rảnhkhông ?” Giọng nói của Dương Cảnh vẫn ấm áp như cũ, làm lòng cô cũng ấm áptheo.

“Vâng , anh tìm em cóchuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, anhchỉ là…” Dương Cảnh dừng một chút, nói, “Em dạo này có khoẻ không?”

Chờ đến khi tỉnh táo lại,Triêu Huy mới phát giác bản thân mình đột nhiên cúp điện thoại, cái gì cũngkhông nói. Ngay cả Dương Cảnh cũng đứng ngồi không yên lo lắng gọi điện thoạicho cô, cô thực sự muốn nhẫn cũng không được, ngón tay giật giật, nỗi xúc độngtrong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt.

“Em đang làm gì vậy?”Âmthanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai, tiếng bước chân trầm ổn dừnglại ở trước mặt cô.

Triêu Huy mở to mắt,khuôn mặt yêu nghiệt hại nước hại dân của Chu Vệ đang ở ngay trước mặt.

Chú thích:

[1] Bắn tên có đích: làmviệc gì cũng phải có mục tiêu rõ ràng.

[2] Chuột chạy qua đường:ví như người xấu bị mọi người căm ghét. Có câu là chuột chạy qua đường mọingười tới đánh.