Ai Là Ai Của Ai

Chương 14



Buối tối tan sở rồi về nhà, khoảnh khắc đẩy cửa ra,Viên Hỷ đột ngột nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ, trên bàn đã bày sẵn bát đũa,tuy nhìn từ cửa thì chẳng thấy rõ được trong đĩa là những món gì, nhưng mùithơm thức ăn vẫn tỏa ra, nói thực là cũng chẳng phải mùi vị hấp dẫn cho lắm,bay đến phía cửa cũng nhạt dần, chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp mà thôi.

Xuyên qua tấm cửa kính, máy hút khói trong nhà bếp vẫnđang kêu lách tách, bóng dáng cao to của Hà Thích đang tất bật trước kệ bếp.

Viên Hỷ đứng lặng ở cửa nhìn một lúc lâu rồi mới nhènhẹ thay giày đi về phía nhà bếp, vừa đẩy cửa kính ra, âm thanh của máy hútbỗng lớn hẳn, mùi cay nồng mũi cũng xộc thẳng vào mặt.

Hà Thích hình như đang xào ớt, nghe tiếng mở cửa saulưng thì nheo nheo mắt quay lại nhìn, nhìn thấy Viên Hỷ thì vội vã gọi: “Rangoài đi, mau ra ngoài, ở đây mùi lắm, sắp xong hết rồi, em ra ngoài đợi đi!”Nói xong lại quay người bận rộn đảo món ớt trong nồi, mới đảo được hai lần thìthấy eo mình thít lại, Viên Hỷ đã ôm chầm lấy anh từ phía sau rồi.

Người Hà Thích cứng lại, động tác tay khựng giữachừng, sau đó vẫn tiếp tục xào nấu, cười nói với vẻ tự nhiên: “Nói rồi đấy nhé,lát nữa cay quá rồi khóc thì đừng trách đấy!”

Viên Hỷ không nói gì, chỉ dán mặt vào lưng Hà Thích,mặc kệ anh vẫn tất bật với việc bếp núc.

Hà Thích tắt bếp, cả máy hút khói, rồi xúc thức ăn vàođĩa, vì sau lưng vẫn kéo theo Viên Hỷ nên động tác nào cũng có vẻ lóng ngóngrất buồn cười. Chính anh cũng cười, sau đó hỏi vẻ rất nghiêm túc: “Gấu nhóc ơi, em đã ôm đủ chưa?”

Viên Hỷ lúc này mới hỉnh mũi phản kích, nhưng ngườivẫn dính chặt sau lưng Hà Thích, “Anh mới là gấu nhóc thì có, ngốc muốn chết,nấu cơm mà như đánh trận ấy, anh nhìn mà xem, anh phá nhà bếp em tan hoang đếncỡ nào rồi?”

Hà Thích làm một bữa cơm mà nhà bếp đúng là thê thảmnhư bãi chiến trường, nồi bát đĩa dao bày khắp nơi, dầu ăn nước tương mắm muốicác loại ở đâu cũng có, có phần te tua đến không nỡ nhìn thêm.

Hà Thích cười hì hì, cố ý chuyển chủ đề, “Anh khôngphải là gấu nhóc, anh là gấu bự, em chưa thấy à? Gấu nhóc luôn dán trên lưnggấu bự, gấu nhóc rất lười, luôn thích gấu bự phải cõng.” Nói xong nhấc đĩa lên,hạ khẩu lệnh rất nghiêm túc: “Bây giờ gấu bự muốn cõng gấu nhóc ra ngoài kia,nghe khẩu lệnh của anh này, nhấc chân trái trước, chuẩn bị – - bắt đầu! Một haiba…”

Có phần trẻ con quá nhỉ, nhưng lại là trò chơi mà thờisinh viên hai người vẫn thích chơi nhất, hét số lên rồi cùng nhau sải bước tiếnvề phía trước, yêu cầu là phải tâm linh tương thông động tác nhất chí, tuy đơngiản thế thôi nhưng lần nào cũng chơi rất vui không mệt mỏi chút nào, đa phầnđều là Viên Hỷ đòi phải ở đằng sau, lúc mới bắt đầu còn đi rất nghiêm túc,nhưng thường thì chưa bước được là mấy thì cô đã nghịch ngợm, hoặc là cố ý đạpvào giày Hà Thích, hoặc là dùng đầu gối thúc vào hõm chân phía sau đầu gối HàThích, làm anh tức điên lên, rồi anh sẽ nắm cánh tay cô kéo lên vai mình, rồicứ thế nắm chặt lấy cánh tay cô rồi cõng cô chạy, cho đến khi cô nịnh nọt vannài mới chịu thả ra, thế nhưng, lần sau lại không nhớ gì mà vẫn để cô phá pháchở phía sau lưng anh.

Mấy món ăn thường ngày miễn cưỡng được gọi là tạm ổn,nhưng Viên Hỷ ăn vào lại thấy có mùi vị lạ lẫm, cay đắng ngọt mặn thật khó diễntả, mũi cũng cảm thấy cay cay, tự Viên Hỷ cũng thấy có phần mít ướt quá đáng,nên cúi đầu cố gắng mở to mắt, đè nén những giọt nước đang làm mờ nhòa mọi thứ,đến nỗi cổ họng cũng nghẹn lại.

Lúc ngẩng lên đã thấy Hà Thích đang nhìn mình chằmchằm, Viên Hỷ vội giả vờ lùa vào miệng hai đũa cơm, Hà Thích gắp thức ăn vàobát cô, cười nói: “Đừng vội thế, anh biết anh vẫn chưa nấu ngon được đến mức độnày đâu.”

“Ừ” Viên Hỷ đáp lại, trong lòng lại đang nghĩ xem phảinói với anh thế nào về quan hệ giữa mình và Bộ Hoài Vũ, cô thấy mình đã lựachọn rồi, trước khi hai người ở bên nhau thì nên nói rõ tất cả những hiểu lầm,mà Hà Thích cũng rất thẳng thắn với cô, trong suy nghĩ của Viên Hỷ, tin tưởnglà phải ở cả hai phía, và nền tảng của tín nhiệm là việc đối xử thành thật giữahai người với nhau.

“Hôm nay anh đã đi gặp bạn, gần đây anh ấy cũng vừatiếp nhận một hạng mục, đang phiền vì chưa tìm được người phù hợp, anh định đếnđó giúp đỡ trước.” Hà Thích nói, làm ra vẻ tự nhiên liếc nhìn Viên Hỷ một cái,rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa ở Lệ Đô anh ấy có một căn chung cư nhỏ còn trống,bảo rằng có thể để anh tạm ở đó.”

Viên Hỷ lặng lẽ nhìn vào mắt Hà Thích, muốn tìm mộtthoáng tình cảm trong đó, nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt anh chỉ có nụcười ấm áp, Viên Hỷ khẽ thở dài, nói: “Người hôm nay cho em quá giang xe để đilàm là…”

“Không cần giải thích, anh biết anh ấy chỉ là mộtngười bạn,” Hà Thích khẽ ngăn lại, ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Chỉ là mộtngười bạn bình thường.”

Thực sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Anhthật sự nghĩ như thế sao? Vậy hà cớ gì lại phải nhắc lại câu nói sau đó? ViênHỷ nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ đờ đẫn nhìn Hà Thích.

Nhìn thấy vẻ mặt của Viên Hỷ, Hà Thích nhếch môi lêncười với cô, “Được rồi, anh khai thật vậy, lúc sáng nay thực sự anh đã suýtnhào xuống dưới xem xem anh chàng ấy là ai, nhưng vừa nghĩ rằng nếu anh xuốngdưới rồi, vậy thì anh ta không chỉ là một người bạn bình thường của em thậtrồi, nên anh lựa chọn không xuống đó, anh tin rằng anh ta chỉ là một người bạnbình thường của em thôi.”

Hà Thích lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Hỷ, trêngương mặt tuấn tú tuy có nét cười nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại cothành nắm đấm một cách vô thức, sơ sót để lộ ra sự căng thẳng trong đáy lòngmình. Phải, anh đang chờ đợi, đợi một câu trả lời khẳng định của cô.

Khóe môi Viên Hỷ cong lên, phủ tay mình lên tay HàThích, nói: “Ừ, anh ấy chỉ là một — người bạn, bạn thôi.”

Hà Thích cũng cười, đặt tay lên ngực cố ý làm ra vẻthở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái và rạng rỡ, Viên Hỷ không kìm được cũngcười ngốc nghếch, trước mặt bỗng thoáng qua gương mặt nhoà nhạt của Bộ Hoài Vũ,nhớ rằng hình như anh chưa từng cười như thế bao giờ, trong lòng cô có phầnbàng hoàng, vội vã đè nén suy nghĩ hoang đường này xuống.

“Cô bé ngốc, em đang cười gì thế?” Hà Thích hỏi.

“Hửm?”

Hà Thích vừa cười vừa vươn tay ra sờ lấy hạt cơm dínhbên mép Viên Hỷ, đưa ngón tay dính cơm ấy lên trước mặt cô, cười hì hì bảo:“Anh cười em cái này nè, em cười gì vậy?”

Viên Hỷ len lén đưa tay lên bàn dính lấy một hạt cơm,vờ học theo Hà Thích sờ sờ lên mép anh, quệt hạt cơm lên đó, sau đó cũng chìatay ra: “Em cười anh cái này nè.”

“Hả?” Hà Thích nhìn ngón tay trơn láng của Viên Hỷ, cóvẻ ngờ vực, trên mặt chẳng có gì thì cười gì chứ? Anh nghi ngờ nhìn Viên Hỷ,rồi đưa tay lên sờ trên mặt mình, vừa đúng lúc mò thấy hạt cơm Viên Hỷ dínhlên, lúc này mới rõ tại sao Viên Hỷ lại cười gian xảo như thế, ngắm nụ cười nhưtrẻ con của cô, trái tim Hà Thích cũng cảm thấy bình ổn hẳn, anh cũng cười ngốcnghếch theo.

Lúc Bì Hối bước vào nhìn thấy cảnh Viên Hỷ và Hà Thíchđang nhìn nhau cười ngây ngô, trên mặt hai người đều dính rất nhiều cơm, mỗingười đang tự chùi đi nhưng cũng không quên lén quệt lên mặt đối phương mộtcái. Bì Hối ngẩn ra mấy phút, vẻ mặt cạu lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

Viên Hỷ và Hà Thích lúc này mới chú ý thấy Bì Hối,cùng cười nhìn về phía cô, Viên Hỷ hỏi: “Về rồi à?”

Bì Hối không đáp lại, thần sắc khó chịu đảo qua HàThích một cái, vứt tọt đôi giày cao gót sang bên rồi đến ghé ngồi xuống ghếsalon, sau đó bắt đầu kéo dài giọng bảo Viên Hỷ: “Chưa học cái gì là ‘hạt cơmlà hạt khổ’ à? Viên Hỷ, tớ thấy cậu có phải đã quên cảm giác lúc đói là thế nàorồi phải không? Cũng học cách chà đạp lương thực rồi hả? Nhà chúng ta chưa mởnhà hàng ở Mỹ đâu, đừng vì một phút cao hứng mà quên mất thân phận của mình,cậu có chơi nổi người ta không? Cậu…”

“Bì Hối!” Hà Thích quả thực không nghe thêm được nữa,đứng dậy khỏi bàn ăn, cau mày nhìn Bì Hối, “Em có ý gì thế? Có gì thì cứ nóithẳng ra, đừng đổ cho Viên Hỷ.”

“Hà Thích!” Viên Hỷ biết rõ tính khí của hai ngườinày, chỉ sợ họ sẽ gây chuyện với nhau thật thì vội vã can ngăn Hà Thích, “Bọnem đùa nhau đã quen rồi, Bì Hối không có ý gì đâu.”

Hà Thích mím mím môi, nhìn Viên Hỷ đang có vẻ luýnhquýnh, cũng không muốn khiến cô khó xử thêm, liền cố đè nén cơn giận trong lòngxuống, cúi đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn.

Bì Hối phớt lờ ám hiệu của Viên Hỷ, hằn học bực bộinói: “Ai nói tôi không có ý gì?”

“Em vậy là sao hả?” Gân xanh trêntrán Hà Thích hằn rõ, nhìn có vẻ thật sự nổi giận.

Bì Hối cười lạnh, “Tôi muốn hỏilà, Hà thiếu gia lần này về nước, tại sao không đưa vị hôn thê về đây cho chúngtôi gặp thử? Muốn giấu ai đây?”

Tiếng nói vừa dứt, Viên Hỷ lẫn HàThích hai người đều đờ ra.

Hà Thích khi có thể phản ứng trởlại thì lửa giận vừa nãy bị đè nén xuống lại lần nữa bùng nổ, xoay người lạiphẫn nộ trừng nhìn Bì Hối, đến giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Em tưởng anh vềđây là để đùa giỡn tình cảm của Viên Hỷ, phải thế không? Nên em mới muốn thaymặt bất bình, em muốn đề cao chính nghĩa, anh nói cho em biết, Bì Hối, đúngthế, anh đã từng có bạn gái ở Mỹ, đã từng đính hôn, nhưng lần này quay về cănbản không như em nghĩ, anh yêu Viên Hỷ, chính vì suýt nữa anh đã phải kết hônvới người con gái khác, cho nên anh mới biết được người mà anh yêu từ đầu đếncuối vẫn chỉ là Viên Hỷ, nên anh mới quay về đây, những chuyện này anh không hềgiấu Viên Hỷ, không tin em có thể hỏi cô ấy! Cho dù em là bạn của Viên Hỷ, emcũng đừng đặt mình vào vị trí của Nữ thần chính nghĩa, em có tư cách gì mà thamdự vào chuyện tình cảm của bọn anh? Nếu Viên Hỷ không còn yêu anh nữa, thì đócũng là chuyện riêng của anh, nếu Viên Hỷ vẫn còn yêu anh, vậy đó là chuyện củahai bọn anh, em dựa vào đâu mà quản đông quản tây hả? Hả? Bì Hối?”

Hà Thích nói ra một tràng ào ào,khiến Bì Hối bình thường giỏi hùng biện cũng kinh ngạc sững sờ, đờ ra trongphút chốc, gương mặt vốn trắng trẻo của cô thoắt đỏ bừng lên, đôi mắt cũng đỏđến nỗi như có thể phun ra lửa được, “huỵch” một tiếng đứng phắt dậy khỏi ghếsalon, hùng hổ hét lại bất chấp mọi thứ: “Tôi dựa vào đâu á? Là dựa vào chuyệntôi luôn luôn ở bên cô ấy, mẹ kiếp tôi có quyền quản đấy! Hà Thích, mẹ kiếp anhlà cái thá gì chứ? Anh muốn bỏ đi là đi luôn một nước, thấy yêu rồi thì quaylại nói một câu “anh yêu em” cái chết tiệt rồi cứ thế quay lại hả, mẹ kiếp anhbiết Viên Hỷ mấy năm nay đã sống thế nào không?”

Bì Hối quả thực đã rối lên, miệngcứ thế mà phun ra toàn là “mẹ kiếp”, vừa đưa tay chỉ Hà Thích vừa xông lại phíaanh, có vẻ như muốn động thủ với Hà Thích đến nơi vậy, Viên Hỷ thoắt chốc bừngtỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn, chồm lên mấy bước rồi kéo Bì Hối lại, cuống quýtnói: “Đủ rồi, Bì Hối, đừng nói nữa!”

Bì Hối gạt tay Viên Hỷ ra: “Tạisao không nói, không nói thì tên khốn này còn tưởng cậu cũng thoải mái được nhưanh ta cho xem! Tôi nói cho anh biết, Hà Thích, mẹ kiếp chính vì anh mà Viên Hỷđã gây chuyện náo loạn cả lên với nhà cô ấy, anh có biết không hả? Đã bốn nămrồi cô ấy không về nhà, mẹ kiếp anh có biết không? Cô ấy vì để kiếm tiền họcphí tiền sinh hoạt mà phải làm đến mấy công việc một lúc, mẹ kiếp anh có biếtkhông? Lúc ở trường một bữa ăn trưa của cô ấy chỉ có thể tiêu bao nhiêu tiền,anh biết không hả? Một tệ rưỡi! Một tệ rưỡi thì mua được gì, mẹ kiếp anh cóbiết không? Cô ấy mài mòn sức lực đến nỗi người không ra người quỷ không raquỷ, mẹ kiếp anh đã thấy chưa hả? Mẹ kiếp anh bây giờ đi mà nhìn tủ quần áo củacô ấy xem, xem thử cô ấy đã đi làm hơn hai năm rồi mà cô ấy đã thêm được vài bộđồ nào cho mình! Xem thử cô ấy có bộ quần áo nào cho ra hồn không? Tôi không cóquyền quản à? Mẹ kiếp tôi không có quyền à? Lúc cô ấy không gom đủ tiền họcphí, là tôi đã cùng làm việc với cô ấy để kiếm thêm chút tiền, lúc cô đói bụngphải đi ngủ, mẹ kiếp là tôi đã phần lại cho cô ấy ít cơm nóng, mẹ kiếp đến mức tôimua quần áo cũng cố ý mua nhỏ một số, mẹ kiếp cả thuê phòng mà tôi cũng sợ chỉmình cô ấy không gánh vác nổi nên mới đến ở chung, nhà tôi còn gần công ty hơncả ở đây nữa kìa! Còn anh, Hà Thích? Anh đã làm gì cho cô ấy? Hả? Mẹ kiếp anhnói to lên thử xem nào, nói đi…”

Hà Thích ngẩn ra, đờ đẫn để mặcBì Hối chỉ vào mũi mình mắng, chỉ buồn bã nhìn Viên Hỷ đang cố kéo Bì Hối ra,lửa giận ban đầu đã dần dần chuyển thành sự hổ thẹn trong sự chỉ trích của BìHối, cứ vướng mắc trong lòng, siết rất chặt vào trái tim anh, nghẹt cứng đếnmức không thể thở nổi.

“Đủ rồi!” Viên Hỷ đột ngột hétlớn.

Bì Hối cũng nghệch ra, dừng lại,đôi mắt mang vẻ thương xót nhìn Viên Hỷ.

Viên Hỷ ôm chặt lấy Bì Hối, nghẹnngào: “Đừng nói nữa, xin cậu, Bì Hối, mình rất đau khổ, đừng lôi nỗi khổ củamình ra nữa.”

Hà Thích lặng người, trong ánhmắt đong đầy quá nhiều tình cảm, bi thương, đau khổ, hổ thẹn, hối hận… Vào thờikhắc này, anh rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô gái gầy yếu này một chỗ dựa, muốnnói một câu xin lỗi cô, nói cho cô biết tim anh đang rất đau… Nhưng mà, anh bâygiờ chợt trở nên nhút nhát, đến can đảm để vươn tay ra cũng không còn nữa, taytrì nặng ngàn cân, không thể nhấc lên nổi.

“Hà Thích, tối nay anh tạm đến nhà bạn, có đượckhông?” Viên Hỷ hỏi, vẫn ôm lấy Bì Hối không buông.

Môi Hà Thích mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, lặnglẽ ra khỏi cửa, trước khi bước ra lại quay người lại, khẽ nói với Bì Hối: “BìHối, xin lỗi.”

Bì Hối quay đi, không nói tiếng nào.

Hà Thích nhìn Viên Hỷ, gắng cười nhẹ, trong nụ cườitoát ra chút khắc khoải, xoay người đóng cửa lại.

Trong phòng thoắt chốc tĩnh lặng hẳn, ngoài tiếng nấcnghẹn cố nén lại của Viên Hỷ thì chỉ còn tiếng thở nặng nhọc vì quá xúc độngcủa Bì Hối.

Rất lâu sau, Viên Hỷ mới khẽ khàng mở miệng: “Bì Hối,chúng ta quen nhau lâu rồi phải không? Giống như đã quen nhau từ khi mới sinhra ấy, bảy năm lúc nhỏ, rồi đại học sau này thêm bốn năm, lại thêm hai năm đilàm, chỉ riêng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng đã là mười ba năm rồi.”

Cổ họng Bì Hối cũng khàn lại, “Nhiều hơn nữa kìa, lúctớ đi học, mỗi kỳ nghỉ đông đều về quê sống, mỗi năm cũng gần ba tháng cơ mà!”

“Ừ,” Viên Hỷ cười khẽ, “Ừ, tính như vậy thì phải thêmba năm nữa rồi, Bì Hối, cậu có biết người từ nhỏ tớ ngưỡng mộ nhất là ai không?Là cậu, cậu có biết không? Có rất nhiều lúc ghen tức với cậu, ha ha, tuy tớchưa từng nói ra chuyện này, bố của cậu là Giám đốc Sở của một thành phố lớn,còn bố tớ đến công nhân cũng chẳng phải, ông chỉ là một người đẩy xe đưa hàng ởmột tỉnh nhỏ, mẹ của cậu cũng có sự nghiệp riêng, còn mẹ tớ lại là một phụ nữnội trợ đúng nghĩa.”

“Viên Hỷ!”

“Đừng ngắt lời tớ, để tớ nói hết đã,” Viên Hỷ vẫn chỉcười nhẹ, “Cậu là bạn tốt nhất, nhưng tớ chưa từng mở rộng trái tim thực sự đểcậu thấy được, nội tâm của tớ đen tối quá đúng không? Ha ha, tuy cậu oán tráchchị của cậu, nhưng tớ lại có thể cảm thấy sự tự hào trong giọng nói của cậu,chị ấy thông minh xinh đẹp, học tập tốt, còn biết múa, tớ cũng có một ngườianh, nhưng lại là một người thiểu năng, hại tớ không dám nói người khác biết tớcòn có một người anh, Bì Hối, cậu có biết không? Tớ đã từng ghen tị với cậubiết bao, ghen tị vì sao cậu lại có một gia đình tốt như thế, ghen tị vì saocậu luôn có những bộ quần áo xinh đẹp, đồ ăn thức uống ngon lành, tại sao tớlại chẳng có gì, ha ha, nội tâm của tớ có phải rất đen tối không? Có phải tớ hưvinh lắm không? Bì Hối, cậu có hối hận vì đã xem tớ là bạn thân nhất chưa?”

Bì Hối lắc đầu dứt khoát, “Tớ không hối hận, Viên Hỷ,đừng nói mình như thế, tớ biết cậu không phải thế. Những gì tớ nói vừa nãykhông có ý gì khác, tớ chỉ tức tên Hà Thích quá thôi.”

“Ừ, tớ biết mà, ha ha,” Viên Hỷ cười bảo, khóe mắt lạicó giọt lệ đang rơi, “Cậu đối xử tốt với tớ thế, tớ thật sự rất vui, thực ra córất nhiều chuyện cậu đối tốt với tớ mà cậu không nhắc đến, chúng ta không nóichuyện đó nữa, tớ vẫn nhớ đấy thôi. Cậu không hiểu tại sao tớ không buông HàThích được, có phải thế không? Rõ ràng mọi điều kiện của Bộ Hoài Vũ đều hơn anhấy nhiều, có phải không?”

Viên Hỷ lảm nhảm hỏi, không đợi Bì Hối trả lời đã tiếptục nói, “Bì Hối à, cậu nói xem lúc nhỏ tớ sống có khổ không? Nhà bọn tớ thậtsự là rất nghèo, hình như tớ chưa từng có bộ quần áo nào mới cả, đều là đồ cũcủa anh để lại, cậu biết không? Khi mừng năm mới thì bộ đồ đẹp nhất cũng là quầnáo của cậu mà bà nội cậu tặng cho.”

Bì Hối gật đầu, tuy lúc ấy cô vẫn còn là đứa trẻ,nhưng cũng biết cảnh khốn khó của gia đình Viên Hỷ.

“Nhưng mà cậu không biết tình hình về sau khi tớ đihọc đâu, lúc ấy điều tớ sợ nhất chính là thầy cô bắt phải nộp đủ thứ tiền linhtinh, hình như tớ luôn là người nộp sau cùng, tớ không hiểu, đã là thời đại nàorồi mà tại sao nhà tớ vẫn nghèo đến thế chứ? Thực ra nghèo cũng chẳng là gì, tớkhông sợ, tan học xong tớ có thể đi nhặt chai lọ, một chiếc 3 xu (chưabằng 100 đồng VNĐ) một buổi trưa có thể nhặtđược rất nhiều đấy! Nhưng tớ sợ các bạn gọi tớ là em thằng đần, bởi vì họ gọianh tớ là thằng đần, cho nên tớ là em thằng đần…”

Viên Hỷ chậm rãi nói, vô cùng bình tĩnh, nhưng cô lúcnày lại khiến Bì Hối bắt đầu thấy sợ hãi, cật lực lay lắc cô, bảo: “Viên Hỷ,chúng ta không nói nữa, chẳng phải đã qua rồi sao?”

“Ừ.” Viên Hỷ ngoan ngoãn cười, “Cậu có biết không? BìHối, trước năm mười tám tuổi tớ luôn bôn ba vì cuộc sống, tuy khổ sở nhưng tớlại không cảm nhận được thế, vì tớ chưa từng được nếm mùi vị ngọt ngào, nhưngvề sau thì đã khác, tớ vào đại học, một khung cảnh hoàn toàn mới, không ai biếtđược nhà tớ nghèo, không ai biết được tớ còn có một ông anh ngốc nghếch, HàThích yêu thương tớ, cưng chiều tớ, tớ thấy mình chưa từng vui như thế bao giờ.Bì Hối cậu có hiểu không? Hà Thích là viên kẹo đầu tiên mà tớ được nếm thử, tớmới biết được thì ra trong cuộc sống có thể có được sự ngọt ngào như thế, chonên Bì Hối à, tớ rất tỉnh táo, tớ hiểu rất rõ mình đang làm những gì, có lẽ đâylà ngộ nhận, nhưng nếu như không thử thì tớ mãi mãi chỉ biết nghĩ rằng chỉ cóviên kẹo đầu tiên mới là ngọt ngào nhất, cậu hiểu sự lựa chọn của tớ chứ?”