Ái Khuyển

Chương 50



Bởi cứ đau đáu chuyện Phương Mặc, hôm nay Phương Diệc Nhiên đặc biệt về đúng giờ, đánh

thức Lục Nhân đã ngủ cả chiều ở phòng làm việc, rồi hai người cùng xuống lầu.

Lục Nhân đứng trong thang máy duỗi chân duỗi tay, có lẽ là ngủ trên sô pha không thoải mái,

Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười khổ, hiếu kỳ hỏi: “Người kia làm nghề gì vậy?”

Lục Nhân biết Phương Diệc Nhiên đang hỏi về ai, đáp một câu: “Lưu manh chuyên nghiệp.”

Phương Diệc Nhiên chỉ coi là hắn nói đùa, có lẽ Lục Nhân là nói người đó suốt ngày bám lấy

hắn giở trò lưu mạnh, còn thầm nghĩ: Giở trò đùa giỡn với Lục Nhân? Vậy khác gì kẻ cắp gặp bà

già, còn chưa biết ai lưu manh hơn ai đâu, rồi cũng không nghĩ nhiều mà vẫn cười cợt: “Có cơ

hội thì dắt đi cùng nhau ăn một bữa nhé, để tôi nhìn xem rốt cuộc là lưu manh tới mức nào.”

“Lúc đấy rồi tính.” Đương nhiên Lục Nhân không quá bằng lòng, cũng không biết là sợ đưa theo

thì mất mặt, hay là quá giữ gìn muốn giấu kỹ.

“Nâng niu tới như thế sao?” Phương Diệc Nhiên đùa.

“Hờ, tôi đây là muốn tốt cho cậu thôi, đợi tới lúc đó hắn thấy cậu xong lại mê cậu rồi quấn quít

không buông thì đừng trách tôi.” Lục Nhân dùng đôi mắt hoa đào để liếc Phương Diệc Nhiên,

phong tình vô hạn khó tả.

Phương Diệc Nhiên thực sự không nhịn được phải bật cười, “Được thôi, như thế chẳng phải giải

quyết phiền phức giúp anh sao, coi như là tôi làm một việc thiện.”

Lục Nhân lườm Phương Diệc Nhiên, hừ một tiếng, sau đó là một tiếng ‘Ting’ vang lên, liền bước

ra khỏi thang máy trước. phongmy.wordpress.com Page 170

Phương Diệc Nhiên cười thầm: Giữ khư khư như thế, lại còn không chịu thừa nhận. Tuy vậy y



cũng không dây dưa hỏi sâu hơn nữa, chỉ nói: “Dù sao anh chú ý đúng mực chút, có việc cứ tìm

tôi đừng ngại.”

Lục Nhân phất tay như đuổi ruồi: “Tôi có khách khí bao giờ.” Phương Diệc Nhiên cũng không

để ý, vẫn cười cười.

“Nhưng có chuyện này, hôm nào cậu xuống bếp thì gọi tôi, tôi qua ăn trực, lâu lắm rồi không

được ăn đồ cậu làm.”

“Ừm, được thôi, lúc nào anh rảnh thì mang cả lưu manh nhà anh tới.” Phương Diệc Nhiên đáp

ứng, lại bị Lục Nhân lườm, đồng thời lẩm bẩm “Đã bảo không phải nhà tôi.” Đương nhiên là bị

Phương Diệc Nhiên lơ đi.

Phương Diệc Nhiên cố ý nhìn về nơi Phương Mặc thường hay ngồi chờ mình, không có ai, có lẽ

sáng nay không cho cậu đưa đi làm nên cậu cũng không dám chạy tới đón, sợ lại bị thái độ.

Phương Diệc Nhiên thở dài, vẫy tay tạm biệt Lục Nhân, mỗi người một hướng tự về nhà mình.

Phương Diệc Nhiên gấp gáp muốn về gặp Phương Mặc để nói chuyện rõ ràng với cậu, nên

không có tâm tình đi bộ thong thả như mọi hôm mà bắt xe chạy thẳng về nhà. Vội vã mở cửa,

nhưng lại phát hiện trong nhà tối om, không một ngọn đèn nào sáng.

Tim Phương Diệc Nhiên đột nhiên đập thình thịch, bật đèn nhìn khắp xung quanh, nhưng không

thấy Phương Mặc đâu, không bỏ giày mà chạy thẳng vào phòng ngủ, hy vọng tìm thấy cậu.

Thế nhưng trong phòng ngủ cũng không có ai, căn bản không có bóng dáng của Phương Mặc, lẽ

nào… cậu bỏ đi rồi?

Ý niệm vừa nảy sinh trong đầu, càng nghĩ lại càng thấy có khả năng, ngẫm lại chuyện này cũng

không hoàn toàn không thể xảy ra, vô duyên vô cớ bị mình lạnh nhạt, buổi trưa ôm hy vọng đưa

cơm tới cho mình, mình lại không xuống gặp cậu, nên chuyện cậu bỏ đi cũng không phải là

không thể, hơn nữa Phương Mặc cũng không phải sinh ra để làm osin cho Phương Diệc Nhiên,

một lòng vì Phương Diệc Nhiên mà lại bị đối xử như thế, có giận cũng là lẽ thường tình.

Có điều Phương Diệc Nhiên không sợ cậu giận vì chịu oan ức, vốn chính là do y không tốt, chỉ

sợ cậu cho rằng y không cần cậu nữa nên mới bỏ đi, như vậy là hiểu lầm lớn.

Y chạy quanh nhà tìm khắp một lượt, vẫn không thấy bóng người, toàn những chỗ nhìn sơ qua là

thấy hết, một người cao to như Phương Mặc cũng không có chỗ để trốn, thực sự là tìm không

thấy.

Phương Diệc Nhiên không nhịn được gọi lớn: “Phương Mặc!” Nhà Phương Diệc Nhiên tuy rộng,

thế nhưng không có chỗ nào đủ để người lớn như Phương Mặc trốn, trong lòng Phương Diệc

Nhiên hối hận vô cùng, lúc đầu là y sợ mất cậu nên mới gây ra chuyện này, giờ thì hay rồi, tới

khi y nghĩ thông suốt, thì người ta biến mất thật. phongmy.wordpress.com Page 171

Phương Diệc Nhiên đang định ra ngoài tìm, nhưng lại không biết phải tìm từ đâu, rồi nghĩ có khi



nào cũng giống lần trước đi Paris, cậu lại len lén theo y, thậm chí còn chạy ra hành lang tìm một

lượt, hy vọng vừa mở cửa sẽ thấy dáng vẻ tội nghiệp của Phương Mặc, có điều lại phải thất vọng.

Phương Diệc Nhiên vừa lo lắng vừa sốt ruột, chuyện duy nhất đáng mừng là, trên bàn ăn đã dọn

sẵn cơm tối, có thể thấy là Phương Mặc không giận y, chỉ cần tìm được cậu thì có thể giải thích.

Vấn đề là bây giờ y không thể tìm được người chứ đừng nói là giải thích.

Trong lòng Phương Diệc Nhiên có chút luống cuống, nếu cậu bỏ đi thật thì y cũng không biết

phải tìm kiểu gì, lại hối hận vì lúc trước không hỏi một chút xem trong nhà Phương Mặc còn ai

khác không, lúc trước ở đâu, nếu không thì giờ đã không phải chịu cảnh mất phương hướng này,

ít ra còn có một vài nơi có thể tìm.

Lấy di động ra gọi cho Phương Mặc, thực ra nếu Phương Mặc muốn trốn tránh y thật thì Phương

Diệc Nhiên có gọi cậu cũng không bắt máy, nhưng gọi điện thoại, cũng coi như là có việc để

làm, mà nhỡ đâu cậu bắt máy thì sao.

Vừa bấm nút gọi Phương Diệc Nhiên liền kinh ngạc, bởi vì tiếng chuông điện thoại của Phương

Mặc vang lên trong nhà, cậu không mang theo di động sao? Nếu vậy thật thì giống như Phương

Mặc muốn đoạn tuyệt quan hệ với y, ngay cả di động y mua cho cậu cũng không mang theo.

Nhưng nghe kỹ thì hình như tiếng chuông vang lên ở vườn hoa ngoài ban công, hơn nữa vừa

vang lên một tiếng đã bị ai đó luống cuống tay chân ấn tắt, đầu kia điện thoại truyền tới tiếng

ngắt máy, chứ không phải là tiếng hết thời gian chờ.

Phương Diệc Nhiên nghi hoặc mở cửa ra vườn, vừa nhìn liền thở phào nhẹ nhõm, rồi không khỏi

mỉm cười, bởi vì trong nhà cho chó mà Tiểu Bát chưa từng vào ở, đang có một cái đuôi xù lông

thò ra ngoài, về phần là của ai thì không cần hỏi cũng biết.

Cất di động đi, Phương Diệc Nhiên cũng không vội vàng, nếu người còn ở đây thì cũng không

chạy đi đâu được, lại nhìn dáng vẻ như đà điểu của cậu, cười cười đặt mông ngồi xuống ghế nằm

bên cạnh, gọi một tiếng: “Tiểu Bát.”

Đuôi Tiểu Bát lắc lắc, không lên tiếng, cũng không ra ngoài, vẫn quay mông về phía Phương

Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên có chút không rõ đây là đang giận y hay là đùa giỡn với y nữa,

hay là lại sợ bị y lạnh nhạt nên không dám gặp.

Phương Diệc Nhiên hạ giọng ngọt ngào gọi lần nữa: “Tiểu Bát ra đây nào, tôi có chuyện muốn

nói với em.”

Tiểu Bát không chỉ không ra, mà còn rụt nốt cả đuôi vào trong, từ bên ngoài đã hoàn toàn không

thấy được bóng dáng cậu nữa, Phương Diệc Nhiên sờ sờ mũi, muốn y phải nói gì đây, y vốn

muốn mặt đối mặt giải thích rõ ràng với cậu, hiển nhiên là Tiểu Bát không cho y cơ hội đó, bất

quá, không thể đối diện mà nói thì vẫn phải giải thích rõ ràng, ai bảo y tạo nghiệt, tự gây phiền

phức.

Phương Diệc Nhiên cũng không nhìn Tiểu Bát nằm trong ổ nữa, mà nằm xuống ghế dựa, nhìn

bầu trời tối đen thăm thẳm, chiếc ghế này vốn dùng để nằm phơi nắng, bây giờ là tối mùa đông, phongmy.wordpress.com Page 172

nên chỉ có tác dụng nằm hóng gió rét, Phương Diệc Nhiên cũng không ngại, mà bắt đầu nhỏ



giọng nói chuyện như là đang tự lẩm bẩm.

“Từ sau hôm mà chúng ta… ừm… lên giường.” ban đầu Phương Diệc Nhiên nói lộn xộn, như là

không biết bắt đầu thế nào, nhưng một khi nói ra thì càng lúc càng thông thuận hơn, liền tiếp,

“Kỳ thực tôi vẫn luôn mờ mịt, nên ở chung với em ra sao, sợ càng lúc càng thích em, càng lúc

càng lún sâu, rồi tới một ngày em bỗng nhiên rời xa tôi, tôi sợ tôi sẽ không chịu đựng nổi, cho

nên mới nghĩ không biết bây giờ mà tôi lạnh nhạt với em, thì tình cảm đó có phai nhạt bớt đi

không, nhân lúc còn chưa hãm quá sâu thì phải rút ra, đến lúc đó sẽ không quá khổ sở.”

Phương Diệc Nhiên cười tự giễu: “Con người mà, có đôi khi ích kỷ như thế, nhiều lúc muốn

được thanh tĩnh, tới khi thực sự thanh tĩnh lại thấy cô đơn, muốn có người ở bên, có lẽ khi tôi

còn trẻ sống quá trác táng, chưa bao giờ quan tâm tới mấy thứ như là tình cảm này nọ, lại chứng

kiến quá nhiều cuộc hợp rồi tan, lại còn cười những người quá lụy tình là thiếu phóng khoáng,

bây giờ tuổi lớn hơn, cũng giống với câu mà Lục Nhân nói kia, gặp báo ứng, bản thân thật đáng

chê cười, càng ngày càng sợ có cảm tình, càng ngày càng khó dứt bỏ với tình cảm, có lẽ nếu phải

chia tay người mình thích cũng không thể nào mà phóng khoáng nổi, có thể buông tay có lẽ là

người không thực sự thích, hoặc ít ra là không thích như vẫn bản thân vẫn nghĩ.

Hai người bạc đầu giai lão có lẽ không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên trong mắt người bình

thường, nhưng như chúng ta, thực sự u mê nhiều lắm, hai người có thể cùng nhau tới già chắc là

chuyện lãng mạn nhất trên đời rồi. Nhưng ai chẳng mong có người có thể bầu bạn suốt đời, dù

cuối cùng kết quả không được như ý thì vẫn muốn thử một lần, vì thử một lần như thế mà luôn lo

được lo mất, nói tới nói lui cũng là vì sợ bản thân nỗ lực mà không được đền đáp xứng đáng thôi.

Lúc trước khi tôi gặp em, khi đó là lúc ý niệm muốn tìm bạn đời đang càng lúc càng mãnh liệt,

rồi lại sợ không gặp đúng người, vừa may lại gặp được em, vậy nên mới mong lùi một bước để

tiến hai bước, có một chú chó vừa đần vừa ngố lại trung thành như em cũng không tệ, tôi chỉ

dùng một khoảng thời gian ở bên em, còn em thì dùng cả đời làm bạn với tôi, dù sao thì tuổi thọ

của chó cũng chỉ mười mấy hai mươi năm, tính toán thế nào thì tôi cũng lời mà, không ngờ ông

trời lại cho tôi một bài học rằng có một thứ gọi là tạo hóa trêu ngươi.

Ai có thể ngờ được một chú cún lang thang tôi nhặt được ven đường lại có thể biến thành người,

thế nhưng tình cảm đã bỏ ra thì không thể thu lại nữa, tôi cũng không thể lựa chọn, sự yêu chiều

bất giác biến thành yêu thích, càng lúc càng thích, một người sao lại có thể ngốc tới mức khiến

người ta yêu thương như vậy chứ, muốn thích người nọ cả đời, rồi lại không biết là người ta có

mang tình cảm như thế đối với mình không, tôi lại do dự lùi bước, vì vậy mới biến thành tình

trạng như bây giờ.

Em nói xem cậu ta có thích tôi không? Có phải là loại ‘thích’ mà tôi mong muốn không?” Ánh

mắt Phương Diệc Nhiên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tiểu Bát không biết đã chui ra khỏi ổ từ

lúc nào mà hỏi.

phongmy.wordpress.com Page 173