Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 8: Mập mờ này, không chơi nổi



Thủy Linh Ương ôm Lâm Tĩnh Dao với tư thế tương đối mập mờ, có lẽ nên nói là làm cho nàng rạng chân ở trên người mình, lấy bộ phận nào đó như có như không của mình ma sát Lâm Tĩnh Dao mấy cái, đúng là cứng rắn.

Em gái ngươi ấy!

(nguyên văn: Nhĩ muội a.. là một câu chửi nhưng mức độ tương đối nhẹ hơn nhĩ mụ)

Sĩ khả sát bất khả nhục, gậy của ngươi càng lúc càng cứng rồi kìa.

Lâm Tể Tướng ngay lập tức liền nổi giận, cũng mặc xác thân phận quân thần gì đó, một cái tát quất tới, Thủy Linh Ương vạn vạn không ngờ rằng nữ nhân này dám động thủ với mình, không kịp tránh mà chấp nhận lĩnh trọn.

Thủy Nguyệt Ngân sửng sốt không biết gì, ngại vì có người ngoài ở đây, không dám gọi thẳng"Hoàng thượng" , vì vậy nhỏ giọng nói: "Tĩnh Dao, khẩn trương nhận lỗi, ngươi điên rồi sao?"

"Ha ha." Thủy Linh Ương lại nở nụ cười, vuốt ve bên má yêu nghiệt sưng đỏ của mình , nói: "Tiểu Miêu cũng có thể cào người, thật là nguy hiểm." Nói xong, người ngửa về phía sau, thanh âm cũng lạnh đi một chút, nói: "Lắn khỏi người ta đi."

Lâm Tĩnh Dao vội vàng đào tẩu, thầm nghĩ đúng là gần vua như gần cọp, vừa rồi rút một sợi râu của hắn, cũng không biết khi trở về cung thằng nhãi này có trả thù cá nhân không, ban tặng mình tội chết.

Ngụy nương kia từ khi vào cửa đến bây giờ vẫn chưa được diễn, mí mắt nhảy nhảy vài cái nhìn trước mắt cùng mình không chút nào liên quan, the thé giọng hỏi: "Mấy vị gia, có cần ta hầu hạ ——"

Thủy Linh Ương liếc nhìn ngụy nương một bên bị lạnh nhạt, vẫy vẫy tay, nói: "Ngươi, đêm nay lưu lại, thị tẩm."

"Hả ——" Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Nguyệt Ngân đồng thời há mồm.

"Hoàng, thiếu gia, hắn là ——" hai người đều nhìn ra "Nữ nhân" trang điểm không ổn kia chính là nam nhân giả trang , vì vậy lên tiếng khuyên can.

"Nam nhân sao?" Thủy Linh Ương vẫn cười, nói: "Ta vốn không phải thích nam nhân sao." Nói xong, vỗ vỗ đùi mình, ý muốn để cho ngụy nương kia chủ động ngồi lên.

Vì vậy, một màn kỳ tích xảy ra.

Chỉ thấy nam nhân kia nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng thật sự tiến lên mấy bước, chuẩn bị ngồi lên.

Nhưng là, Thủy Linh Ương lại đột nhiên cười cười, xê dịch vị trí sang một bên, để ngụy nương kia ngồi xuống, sau đó cầm đũa gắp chút thức ăn cho hắn, nói: "Đến, đây là ta tự tay gắp cho ngươi, phải biết, người bình thường được trọng đãi như vậy, hơn phân nửa sẽ tổn thọ."

Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Nguyệt Ngân liếc nhau một cái, đều nhìn ra đêm nay Thủy Linh Ương này thủ đoạn đã nổi lên rồi, chỉ là nam nhân này chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, cũng không biết hắn đã có tính toán gì.

Ngụy nương kia mí mắt nhảy vài cái, cười duyên một tiếng, nói: "Vậy cũng thật đúng là làm giảm thọ ta đấy." Nói xong, gắp một miếng măng tây đặt trong miệng.

Thủy Linh Ương cười cười, nhìn Thủy Nguyệt Ngân cùng Lâm Tĩnh xa một cái, nói: "Hai người các ngươi có thể đi ra ngoài, tối nay ta sẽ giữ lại hắn thị tẩm ." Nói xong, nắm lấy cằm ngụy nương, hỏi: "Sao vậy, tối nay mỹ nhân thật có thể cùng ta một đêm vu sơn chứ?"

Nam nhân kia mí mắt liên tiếp co giật, đại khái là cố nén cái gì, nhưng giọng nói vẫn nhõng nhẽo ưỡn ẹo, cầm khăn tay phất một cái lên gương mặt tuấn tú của Thủy Linh Ương, nói: "Ghét, ngài đã nói như vậy, ta đương nhiên muốn ở lại."

Da gà nhất thời nổi lên, Thủy Nguyệt Ngân cùng Lâm Tĩnh Dao đồng thời nôn khan, sau đó tông cửa chạy.

Nhưng vừa đi ra chưa được vài bước, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng vỡ vụn "Răng rắc" ,tiếp theo là một tiếng mắng chói tai: "Thật dâm dục ghê tởm, ngươi là nam nhân sao?"

Sau đó là Thủy Linh Ương lười biếng đáp lại: "Rốt cuộc là ai lưỡng tính, bất nam bất nữ gì đó."

Tiếp theo, hai người tựa hồ động thủ.

Thị vệ bên ngoài thấy thế vội vàng vọt vào, một đám cao thủ ra trận, thuần thục tóm lấy ngụy nương kia, sau đó bắt đưa đến nước trước mặt Thủy Linh Ương, chờ xử lý.

"Nói đi, người nào phái ngươi theo dõi đồng thời ám sát ta?" Thủy Linh Ương vừa uống trà vừa nói, thần thái kia có vẻ không chút để ý, giống như người gặp nguy hiểm không phải là hắn.

Chẳng qua nói ra, phương thức ám sát tầm thường như vậy cũng thật không đủ để gây sợ đi.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ngụy nương kia lại hỏi ngược lại .

Ầm ——

Thật là nhân tài, giết người cũng không hỏi rõ thân phận đối phương sao?

Đôi nhãn tình dài mảnh của Thủy Linh Ương nheo hiện ra một đường cong nguy hiểm, môi mọng giật giật, hỏi: "Sai ngươi tới là một nữ nhân họ Lạc phải không?"

"Ô? Hừ." Ngụy nương đáp lại một tiếng, sau đó hơi giãy dụa một chút, nói: "Sớm biết ngươi ghê tởm như vậy, quỷ mới có thể nhận cuộc làm ăn này ."

"Hừ? Mẹ ta cũng thật là, muốn chơi đùa cũng không cần thuê cái thứ không chuyên nghiệp này như ngươi." Thủy Linh Ương nói xong ngáp một cái, nói: "Xéo đi, là người của nàng thì thôi."

"Thích khách" kia vừa nghe, vội vàng theo cửa sổ nhảy xuống, rút lui như một làn khói.

Lâm Tĩnh Dao dừng một chút, hỏi: "Hoàng thượng, đây là kẻ mà Thái hậu sai khiến sao?"

Thủy Linh Ương cười cười, nói: "Quay về phải chuyển Liên Nhi đi, lại dám cùng mẫu hậu thông đồng xem ta náo nhiệt, hừ, không phải nàng mật báo, mẫu hậu làm sao sẽ bắt được hành tung của ta, còn phái một người lưỡng tính như vậy tới đây."

"Ha ha, ha ha." Lâm Tĩnh Dao cười khan mấy tiếng, càng thêm nổi lên tò mò đối với Lạc Nhan Tịch trong truyền thuyết này.

"Xem ra từ nay trở đi sợ là sẽ không dễ chịu lắm, đoạn đường này cũng nên cảnh giác một chút, mẫu hậu này thường xuyên không lộ bài, sợ là còn có thể tiếp tục ra chiêu độc hơn." Thủy Linh Ương nói xong, mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, nói: "Đạo lý vịt đến miệng chẳng lẽ không ăn, ái khanh, trẫm sớm muộn gì cũng sẽ hạ gục ngươi."

Lâm Tĩnh Dao mặt không đổi tiễn bước vị Bồ tát này đi, sau đó nhún vai một cái, nói với Thủy Nguyệt Ngân: "Hoàng thượng này cái gì cũng tốt, nhưng tùy miệng, chỉ cần mình thống khoái."

Chạng vạng ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao cả ngày bụng đói nhất thời tham ăn, nhét xuống ba cái bánh bao, hai miếng bánh nướng cùng nửa con vịt quay, vì vậy đến hơn nửa đêm đột nhiên "Hừ hừ" thức dậy , chỉ cảm thấy bụng căng lợi hại, sau khi trằn trọc mấy vòng chợt ngồi dậy, sau đó chuẩn bị mở cửa ra ngoài tản bộ, có thể tiêu hóa chút nào hay chút ấy.

Nhưng vừa kéo cửa ra, đã nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đứng bên ngoài, trong lòng có chút hồi hộp, thấy người đến đúng là Thủy Nguyệt Ngân, lúc này mới thở ra một hơi, hỏi: "Vương Gia đã khuya sao chưa ngủ, đứng ở cửa nhà người ta làm Môn Thần sao?"

(môn thần: thần giữ cửa)

Nói xong, đột nhiên nhớ tới chính mình đầu tóc vẫn rối bù, mặc áo ngủ, lúc nãy lăn qua lăn lại sợ là sẽ bị lộ nguyên hình, vì vậy vội vàng giấu diếm vạt áo.

Nam tử nhu hòa cười một tiếng, làm như không thấy, nói: "Nghe thấy ngươi hình như không được khỏe, Bổn vương tới đây xem một chút."

Lâm Tĩnh Dao mất tự nhiên "Ừm" một tiếng, sau đó nghiêng nghiêng người, hỏi: "Muốn vào trong ngồi một lát không?"

Thủy Nguyệt Ngân ngẩn ra, nói: "Đêm đã khuya, có nhiều bất tiện."

Lâm Tĩnh Dao cũng tuỳ tiện mà đi tới bên bàn ngồi xuống, rót một chén nước sôi để nguội, nói: "Đều là nam nhân, có cái gì mà bất tiện."

Vì vậy, Thủy Nguyệt Ngân liền bước vào trong phòng, xoay người khép cửa lại.

Đại khái cảm thấy động tác này có chút đột ngột, cuối cùng lại mở cửa ra, hơn nữa lúng túng nói: "Hóng gió một chút đi."

Lâm Tĩnh Dao cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng sau một lúc lâu đột nhiên cảm thấy không đúng, vì vậy há miệng, hỏi: "Ngươi này, hẳn là đã sớm biết ——" dứt lời, lại một phen giấu giấu vạt áo.

Thủy Nguyệt Ngân chỉ mỉm cười, nói: "Từ sau khi Tĩnh Dao bị đâm đã thay đổi rất nhiều, ngày trước giữa ngươi và ta không có nhiều khoảng cách như vậy, vì sao Bổn vương cảm thấy gần đây ngươi cố tình trốn tránh ta đây?"

"Trước kia chúng ta rốt cuộc ——"

"Ta đợi ngươi nhiều năm như vậy, nhìn ngươi hợp ý triều đình, không đành lòng để tài hoa của ngươi lãng phí một cách vô ích, nhưng là, vì sao càng chờ ngươi lại càng dần dần xa lánh ta?"

"Ta ——"

"Tĩnh Dao, ngươi chung quy vẫn là nữ nhân, triều đình sẽ không phải là chốn dừng chân của ngươi, đừng do dự nữa, đến bên cạnh ta đi, ta sẽ không trói buộc ngươi, ngươi vẫn có thể làm tể tướng phía sau màn, ta sẽ đem tất cả ý tưởng của ngươi truyền tới cho Hoàng thượng nghe."

Đây chính là mấu chốt.

Hắn đã sớm biết mình là nữ nhân.

Vậy tên Hoàng đế biến thái kia thì sao? Chẳng lẽ cũng là cố ý xem mình náo nhiệt?

"Thừa dịp Hoàng thượng còn chưa phát hiện ngươi khi quân, khi có thể hãy toàn thân mà lui, đừng do dự nữa."

Ngay sau đó, Thủy Nguyệt Ngân lại trả lời cho nghi vấn của mình.

Rất tốt, Hoàng thượng kia quả nhiên vẫn chỉ là một tên biến thái.

Nhưng Vương Gia tuấn mỹ vô song trước mắt này nên an trí như thế nào đây? Đem đến làm bạn trai? Có vẻ như trước kia chính là loại quan hệ ấy.

Trái phải nghĩ nghĩ, vẫn là không muốn bắt chước lời người khác, huống chi mình lại không thích hắn.

Chợt ợ lên một cái, phá đi yên lặng trong lúc này, Lâm Tĩnh Dao nhếch miệng cười cười , nói: "Hình như đúng là ta đã ăn quá no, ha ha."

Thủy Nguyệt Ngân sắc mặt buồn bã, đứng dậy nói: "Vậy ngươi nghỉ cho khỏe đi, ta về phòng trước."

"Ừm, đi thong thả." Lâm Tĩnh Dao tiễn phía sau hắn, lắc lắc đầu, khoác lên áo ngoài, sau đó đẩy cửa phòng ra, một thân một mình tản bộ khắp nơi trong hậu viện, đêm nay không trăng không gió, như là một đêm để giết người.

Nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, tiếp theo cũng không thêm tiếng động nào.

Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, vội vàng quay người lại, nghĩ định lên lầu xem xét một phen, chỉ sợ Hoàng thượng bọn hắn gặp phải mai phục, nhưng mới đi được mấy bước, lại phát hiện Thủy Linh Ương tóc rối bù, áo trên ngực nửa lộ mà thẳng bước ra ngoài, một thân áo choàng đỏ rực giống như lấy máu nhuộm thành, hết sức xinh đẹp tuyệt diễm.

Thở ra một hơi, Lâm Tĩnh Dao khom người thi lễ, sau đó nhìn thấy con cú như mình ngồi xuống trên ghế đá, tự mình cũng ngồi xuống cùng.

"Đã trễ thế này, vì sao Hoàng thượng vẫn chưa nghỉ ngơi vậy?" Lâm Tĩnh Dao không chút để ý hỏi, ngửa đầu nhìn về phía vành trăng tàn giá lạnh mờ ảo kia.

"Trẫm mỗi đêm đều phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, thời gian để ngủ cũng ít đi." Thủy Linh Ương nói xong, nhếch môi cười cười, nhìn nữ nhân bên cạnh hỏi: " Vì sao ngươi còn chậm chạp chưa ngủ đây?"

"Ăn nhiều, bụng căng." Lâm Tĩnh Dao trả lời, xoa nhẹ bụng mấy cái.

"Ồ? Có muốn trẫm xoa cho ngươi không?" Thủy Linh Ương tính xấu không đổi, lại lên tiếng trêu đùa .

Lâm Tĩnh Dao sớm đã thành thói quen với tác phong tâm miệng không đồng nhất của hắn, ưỡn bụng, nói: "Được, vậy thì làm phiền Hoàng thượng."

Ai ngờ, Thủy Linh Ương đúng là thật sự đưa tay ra, nhưng vừa chạm cái bụng căng tròn của nàng lại đột nhiên thu hồi, đưa tay giấu kín vết máu trên cổ tay vào trong tay áo, nói: "Tự xoa đi, được trẫm hầu hạ, ngươi lại giảm phúc."

"Này cũng đúng." Lâm Tĩnh Dao đoán được cười cười, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn bụng của mình.

"Sau này ăn ít một chút, người không biết chuyện còn tưởng rằng quốc khố thiếu hụt, hẳn là để đường đường Tể Tướng một nước suýt nữa đói chết đấy." Thủy Linh Ương tức giận nói một câu sau đó đứng dậy, quay đầu lại cười cười với Lâm Tĩnh Dao, tuy chỉ vô tâm, nhưng lại phong lưu thanh nhã, yêu dã không kiềm chế được, có phần làm lòng người khiếp sợ.

"Ừhm." Lâm Tĩnh Dao đáp lại một tiếng, ánh mắt vội vàng chuyển đến nơi khác, chỉ cảm thấy vừa rồi mới nhìn đã kinh hồn, làm mình suýt nữa muốn rơi vào.

Thủy Linh Ương trở về phòng, phát hiện toàn bộ thi thể trên đất đã xử lý xong, sau đó đối với Thủy Nguyệt Ngân đang rửa tay nói: "Xem ra thực sự có người muốn ta chết đây."

"Hoàng thượng, lúc này hẳn là không phải trò đùa dai của Thái hậu an bài chứ?" Tuấn mỹ Vương Gia vừa rửa sạch máu tươi trên tay, vừa nói.

"Làm sao có thể, người mẫu hậu an bài chỉ là một đám xiếc giở trò bại hoại, biết bọn họ không thể thương tổn được ta, nhưng hôm nay nhóm người này lại ra tay tàn nhẫn, cố ý lấy mạng ta đây." Thủy Linh Ương nói xong, trong mắt thoáng qua một tia băng lãnh sắc nhọn.