Ái Hậu Dư Sinh

Chương 35



Đúng 9 giờ kết thúc tự học buổi tối, Tần Qua thu dọn xong đeo túi sách lên theo dòng người chậm rãi đi tới cửa trường học. Ở trước cổng nhìn qua lại, tựa hồ chưa thấy Chevrolet quen thuộc, Tần Qua liền đứng tại chỗ chờ. Đêm nay gió thổi thật lạnh, nhiệt độ không khí vốn đã hơi thấp, gió thổi thì càng lạnh hơn. Tần Qua đứng ở tại chỗ run run. Trước đây người nọ chưa bao giờ để cậu chờ, mỗi lần đều tới sớm, ngồi trong xe hút thuốc.

Tần Qua có chút lo lắng, lại có một chút chờ mong nam nhân tốt nhất là không đến. Từ buổi sáng thứ hai cậu đã lo lắng đề phòng. Người nọ nói  “Hôm nay còn lại một phần, cuối tuần gặp sẽ bổ sung” từng chữ từng chữ cậu đều nhớ rõ. Thắt lưng với mông vẫn còn hồng, cả ngày chủ nhật khắp người đều đau mỏi, nếu người nọ lại làm một lần như thế, cậu sợ ngay cả giường cậu cũng không xuống được…

Sáng nay thầy giáo còn ở trước mặt mọi người khen ngợi cậu, nói cậu làm bài tập đơn giản ngắn gọn hoàn toàn có thể làm đáp án tham khảo. Tần Qua ngồi xuống vuốt ve di động người nọ đưa, mặt xấu hổ hơi hơi phiếm hồng. Ở trong ý thức của cậu, cậu đã không còn là đứa bé ngoan ngoãn thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nào trước kia. Cậu cùng con riêng xã hội đen quan hệ thân thiết, còn làm tình với hắn, ở dưới thân hắn giãy giụa rên rỉ, còn bắn lên áo sơmi của hắn…

Tần Qua cảm thấy hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, cả người cũng hơi nóng lên, không dám nghĩ tiếp, lấy lại bình tĩnh nhìn đám người tới lui trước mắt, xe đạp cùng các loạn xe hơi sang trọng hỗn loạn qua lại.

Lại một trận gió phần phật thổi qua, cuốn theo giấy báo, chai nước ngọt, còn có bình trà sữa plastic. Dòng người đã thưa thớt hơn. Tần Qua nhìn theo chiếc xe tư gia cuối cùng đi qua, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi . Di động cậu nắm chặt trong tay đến ướt mồ hôi cũng vẫn không có động tĩnh gì. Tần Qua muốn gọi điện thoại, lại sợ người nọ đang có việc gấp. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thôi, xoay người đi về ký túc xá.

Nam nhân lần đầu tiên thất hứa làm cho cậu đã lo lắng nhưng lại không hiểu sao mà có chút cảm giác thoải mái. Ít nhất đêm nay, thân thể “Miệt mài quá độ” của cậu có thể nghỉ  ngơi một chút.

Tần Qua tìm được cái chìa khóa đã lâu không dùng mở cửa, chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng rên rỉ kịch liệt  “A! A! Nhanh một chút!”. Cậu lập tức đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lại lui ra ngoài. Vừa định xuống lầu đã bị gọi lại: “Này! Vào đây!”

Đàm Tấn đứng ở cửa ngoắc ngoắc cậu. Thấy bộ dáng do dự lại ấp a ấp úng của cậu, không kiên nhẫn mà nói: “Là phim cấp ba, xem cậu sợ tới mức nào kìa!”

“Các cậu… Các cậu cũng quá lớn mật đi…”

“Đây có là cái gì, ở ký túc xá nam sinh chuyện này thực bình thường a! May mắn hôm nay không thủ d*m, bằng không cậu đột nhiên đi vào, thế nào cũng dọa tôi sợ tới mức vô sinh.”

Tần Qua đập Đàm Tấn một chút, theo vào phòng ngủ.

Cánh cửa vừa mở, tiếng vang *** mỹ vừa rồi lại bắt đầu, phụ nữ thét chói tai rên rỉ, thanh âm hỗn loạn của thân thể va chạm, Tần Qua nghe mà da đầu run lên, hai người kia ngồi chồm hổm trước màn hình máy tính say mê xem. Tần Qua vội kiếm góc xa nhất mà ngồi, vừa ngẩng đầu chỉ  thấy Đàm Tấn từ trên cao nhìn xuống : “Cậu còn biết trở về?”

“À…”

“Hôm trước cha cậu còn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tình huống cậu ở trường học làm sao!”

“Vậy… Vậy cậu nói sao?” Tần Qua xanh mặt.

“Tôi đương nhiên là vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống ! Cậu không nên cùng tên kia lui tới, tôi trừ bỏ giúp cậu giấu diếm, chẳng lẽ có thể méc cho cha cậu sao?”

Thấy bộ dáng tức giận của Đàm Tấn, Tần Qua ngược lại lại yên lòng, máu cũng từng chút từng chút quay về “Cám ơn…”

“Thật không biết tên kia có cái gì mà cậu mê như thế… Hừ! Nếu thành tích thi giữa kỳ của cậu giảm xuống, cha cậu hỏi đến tôi cũng mặc kệ. Tự cậu cẩn thận một chút! Đừng chơi đến quên hết trời đất!”

“Tôi… Tôi biết… Tôi ở cùng hắn thật sự cũng không làm gì…” ( ̄▽ ̄)

Còn chưa nghe xong, Đàm Tấn đã không chịu nổi xua tay: “Cậu có làm gì với hắn thì kệ cậu, tôi mới lười quan tâm.”

Đang lúc hai người đều im lặng, máy tính bỗng nhiên phát ra hai tiếng thét cao vút  “Aaa! …”, nam nữ đều có. Tần Qua nhất thời đỏ mặt cúi đầu, Đàm Tấn bĩu môi: “Kêu thật giả tạo!”

“Cái… Cái này còn chia ra thật giả hay sao?”

“Đúng vậy a! Vừa rồi rõ ràng là không đủ nhập vai.” Đàm Tấn xoay xoay thắt lưng.

“Các cậu… Bình thường đều coi mấy cái đó?”

“Cũng không phải mỗi ngày đều xem, khi nào muốn coi thì coi, bình thường còn đánh bài, đi bar uống rượu tán gái nữa, kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn thôi.”

“Đàm Tấn! … Cậu vẫn nên chú ý thành tích của cậu một chút… Còn có, bên ngoài lộn xộn như vậy…”

“Biết rồi, sao cậu giống ba tôi vậy.”

Tần Qua đỏ mặt, một lúc lâu sau mới lại ấp úng nói: “Cái đó… Thật sự rất đẹp sao? …”

“Cậu ngốc à, đương nhiên là đẹp! Máy tính của thằng con trai nào mà không có một số AV GV (=))). Đến đây đến đây, cậu thông suốt không dễ dàng, cũng đến xem đi. Xem một chút cho biết.

Tần Qua bị nài ép lôi kéo đến trước máy tính, ánh vào mắt là một người đàn ông đang cưỡi lên một người phụ nữ, chuẩn bị đâm vào. Tần Qua liền cảm thấy có chút buồn nôn, lập tức nhắm mắt lại không xem nữa … Chuồn.

“Sao vậy, ” Đàm Tấn còn ở một bên ồn ào, “Cậu xem ngực cô gái này này, sờ lên chắc sẽ rất thích…”

Tần Qua xấu hổ đến không biết đứng đâu, bỗng nhiên áo túi áo rung rung lên. Như là cứu tinh xuất hiện, Tần Qua chạy nhanh mấy bước ra ban công, đóng cửa lại mới ấn nút nghe.

Nam nhân mới vào thì hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Ở ký túc xá… Anh… Anh hôm nay sao không tới?”

“Anh sẽ tới ngay, em xuống dưới đi.”

Tâm tình Tần Qua lập tức tốt lên, cúp điện thoại khoác túi sách lên lưng nói một tiếng “Tôi đi đây” thì chạy xuống lầu, Đàm Tấn tức giận mắng “Bạch nhãn lang”.

Chỗ này chính xác là bạch nhãn lang đó, nhưng mà thiệt khó hiểu T^T

Ra cửa trường, mượn ánh sáng đèn Tần Qua phát hiện vị trí ngồi lái không phải là Lâm Hi Liệt. Cậu có chút do dự, bỗng nhiên cửa ghế sau mở ra, Lâm Hi Liệt từ bên trong đi ra, tóc hỗn độn tay trái lại bó thạch cao, còn dùng vải bông trắng treo lên vai. Trên quần áo màu trắng còn có vết máu.

“Anh…” Tần Qua khiếp sợ nói không nên lời, bỗng nhiên mặt bị nam nhân chạm vào, hình như ẩm ướt .

“Em khóc cái gì.”

“Anh…” Tần Qua phát hiện tiếng nói của mình đều mang theo âm khóc nức nở, “Anh đây là xảy ra chuyện gì? …”

“Buổi tối có người gây sự trong khu của anh, vậy nên chiến một trận.”

Nam nhân nói thật nhẹ nhàng, làm cậu không biết quá trình khinh khủng đến thế nào. Nhưng chỉ tưởng tượng tình cảnh nam nhân tay không đánh nhau, lại bị người ta đâm bị thương, Tần Qua nhịn không được nức nở ra tiếng, muốn ôm nam nhân nhưng tay trái hắn lại treo ngang trước ngực.

Bỗng nhiên nước mắt trên mặt bị lau sạch sẽ: “Khóc cái gì, anh cũng không có việc gì. Được rồi, lên xe đi.”

Tần Qua ngồi vào xe rồi Lâm Hi Liệt mới giới thiệu nói: “Đây là trợ lý của anh, em gọi anh Văn Thanh.”

“Anh Văn Thanh.”

Người nọ quay lại gật đầu, một khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa, ngay cả râu cũng được cạo sạch sẽ, cả người toát ra khí chất trầm ổn hướng nội, hoàn toàn tương phản với Lâm Hi Liệt kiệt ngạo bất tuân (a.k.a hot boy nổi loạn =))), Tần Qua ở cái nhìn đầu tiên cũng rất ấn tượng.

Xe khởi động, Tần Qua mới thật cẩn thận mà nhìn cánh tay trái băng bó của nam nhân, hỏi: “Có nghiêm trọng không? Khi nào mới lành lại?”

“Không có gì. Đại khái nửa tháng mới có thể tháo băng.”

“A! Nghiêm trọng như thế!”

Nam nhân nhìn Tần Qua trợn tròn mắt còn phiếm ánh nước, nhịn không được cúi người ghé vào lỗ tai cậu ác ý nói nhỏ: “Đúng vậy a, là thực nghiêm trọng. Ít nhất hai tuần lễ không thể tận tình ‘yêu’ em… Tuần trước em còn thiếu nợ anh, lần này lại khất tiếp. Đến khi cánh tay anh có thể tự do di chuyển, nhất định phải làm cho em…”