Ai Gia, Có Hỉ

Chương 59



Lúc ta tỉnh lại bên tai nghe thấy tiếng xe ngựalộc cộc lộc cộc, ta lập tức kinh hoảng mở to hai mắt. Vừa mở mắt rađã doạ ta suýt nữa nhảy dựng đụng phải trần xe ngựa, lúc này mộtkhuôn mặt đang cười tủm tỉm nhìn ta phát hoảng, không phải ai khác màchính là Hoàng đế, người làm ta lo lắng căng thẳng bấy lâu nay.

Trong nháy mắt mặt ta biến thành trắng bệch.

Hoàng đế ngồi thẳng lưng, cười tủm tỉm nói: "Tavừa mới nghĩ nàng sắp tỉnh lại, thì ngay lập tức nàng mở mắt ra,thật là kỳ diệu."

Đã lâu không gặp Hoàng đế, hắn gầy đi không ít,giọng nói biến đổi đôi chút, cũng cao hơn rất nhiều. Từ trước đến giờta vẫn coi Hoàng đế là đệ đệ mà đối xử, lúc này thấy hắn như thế,nói trong lòng không khó chịu là giả dối, nhưng sợ hãi khẩn trương cũnglà thật. Ta giả bộ bình tĩnh ngồi dậy, ánh mắt Hoàng đế vẫn chưa từng rờikhỏi ta, trong lòng ta tính toán, đi thẳng vào vấn đề: "Thừa Văn,ngươi..."

Hoàng đế xoay xoay nhẫn ngọc ở ngón cái, ngắtlời ta, "Vừa rồi dùng thuốc làm nàng hôn mê là bất đắc dĩ, lầnđầu đi cướp người có chút không thành thạo."

Lời ta định nói bị nghẹn trong cổ họng nhấtthời không nói ra được.

Hoàng đế vén rèm nhìn ra cảnh sắc bên ngoài,"Phong cảnh Giang Nam đẹp vô cùng, trách sao Quán Quán lại lưu luyếnnhư thế. Dù sao cũng chỉ đến thế..." Hoàng đế buông rèm, trong mắttràn đầy ý cười nhìn ta, "Quán Quán chơi đùa bên ngoài mấy thángrồi, những gì muốn chơi cũng đã chơi đủ, đã đến lúc theo ta vềcung."

Ta nói: "Toàn bộ vương triều Đại Vinh đều biếtThái hậu đã hoăng thệ."

Hoàng đế xoa cằm, "Ồ, Quán Quán muốn lấy thânphận gì để hồi cung? Ta đều có thể đáp ứng nàng."

Ta nhìn chằm chằm hắn, "Giang thiếu phunhân."

Sắc mặt Hoàng đế lập tức biến đen, "Ngoạitrừ cái đó."

Ta buồn bã nói: "Thừa Văn, ta vẫn chỉ coingươi là đệ đệ thông thường, không có tình ý gì cả."

"Nhưng ta có." Ánh mắt Hoàng đế thâm trầmsâu lắng, hắn cố chấp nói: "Ta thích nàng, nàng là Giang thiếu phunhân cũng được, Ninh phu nhân cũng thế, nàng phải ở lại bên cạnhta."

Ta nhíu mày, vẻ mặt Hoàng đế lại mềm mỏng,"Quán Quán, không có nàng ở Hoàng cung đêm đêm ta đều không ngủđược, cứ sống ở trong cung không tốt sao? Nàng muốn gió được gió muốn mưađược mưa, cho dù là muốn nam hầu ta cũng đáp ứng nàng. Cho nên, theo tahồi cung, được không?"

Ta mím môi nói: "Ta chỉ muốn một mình GiangHằng."

"Không được."

Ta liếc mắt nhìn cửa xe ngựa, trong đầu đang suynghĩ hậu quả nhảy xuống, Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Nếu nàng dámnhảy xuống xe ngựa, ta lập tức hạ chỉ bắt Giang gia."

Ta run run thu lại ánh mắt, trong lòng nhẩm tínhthời gian, vừa rồi Hoàng đế kéo rèm lên bầu trời bên ngoài tờ mờsáng, lúc ta vào hỉ phòng là khoảng giờ Tuất, có lẽ ta đã ngủkhoảng bốn canh giờ. Bốn canh giờ nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắncũng không ngắn, tân nương không thấy đâu, đầu gỗ cùng Giang gia chắc chắn sẽđi tìm, mà đầu gỗ có lẽ cũng đoán được là ai bắt cóc ta.

Chỉ có điều vấn đề là, trong thiên hạ này aidám tranh cướp người với Hoàng đế? Cho dù đầu gỗ dám, nhưng đắc tộivới Hoàng đế hậu quả rất nặng nề, thật sự là tiến lùi đều khôngđược. Hiện giờ biện pháp tốt nhất là ta dùng tình cảm để cảm độnghoặc nói lý lẽ làm Hoàng đế động tâm, làm cho Hoàng đế thả ta trở vềcũng không truy cứu tội đầu gỗ, từ nay về sau ta cùng đầu gỗ ở Giang Namsong túc song tê, thật sự mỹ mãn.

(*Song túc song tê: túc là ở chungmột nơ, tê: cùng nhau bay lượn, dùng để so sánh những đôi năm nữ yêunhau không thể xa cách mà như hình với bóng*)

Ta và Hoàng đế đã sống với nhau nhiều năm nhưvậy, tính tình của hắn ta tất nhiên biết rõ. Tuy có lúc hắn rất cốchấp, nhưng từ trước đến giờ đều không miễn cưỡng ta. Đợi một thờigian, hắn nhất định sẽ chấp nhận làm theo ý ta.

Vì vậy, ta im lặng ngồi trong xe ngựa không nóichuyện nữa, Hoàng đế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hai người đều tĩnh lặng.

Ngày tiếp theo, ta nói với Hoàng đế: "Thật rangươi cũng không thích ta, thứ ngươi muốn là chứng cớ trên ngườita."

Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Lúc trước đã từngmuốn, hiện giờ ta lại không muốn nữa. Ngươi có cũng được mà không cócũng thế, là thật hay là giả cũng được, bất luận thế nào Hoàng đế ĐạiVinh chỉ có mình ta."

Khí chất Hoàng đế quả thật ta không học được,ta thở dài: "Thừa Văn, thật ra..."

Hắn nhìn ta.

Ta lại thở dài: "Không có gì."

Hoàng đế cười tủm tỉm nói: "Quán Quán muốn nóigì?"

"Ta có một bí mật muốn nói với ngươi, nhưngtrước khi nói ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện, quân vô híngôn." (*vua không nói chơi*)

Hoàng đế vẫn cười tủm tỉm , "Mấy tháng khônggặp Quán Quán, tính trẻ con của Quán Quán vẫn chưa mất đi, nàng biếtrõ là không thể."

Ta đã sớm biết sẽ bị Hoàng đế nhìn thấu, cho nêncũng không thấy thất vọng, nhếch môi cười, nói: "Mới trước đâyThừa Văn cũng thường nói như vậy với ta, bức ta đáp ứng không ítchuyện."

Hoàng đế híp mắt, "Quán Quán, ta không muốnnghe những chuyện không có liên quan."

Ta thấy Hoàng đế có chút tức giận thì lập tức dừnglại, nhỏ giọng nói: "Ta nói với ngươi là được chứ gì." Hoàngđế lại khôi phục nụ cười, ta nói: "Cho dù ngươi nói không muốn chứngcớ, nhưng ta biết, sau khi đăng cơ ngày ngày đêm đêm đều thấy bất an,đáy lòng ngươi chung quy vẫn còn khúc mắc. Mà khúc mắc này chỉ cóta mới giải được..."

Hoàng đế nhìn ta chăm chú, ánh mắt thâm sâu đầy phứctạp.

Ta cúi đầu nói: "Phụ thân ta đúng là đã đểlại chứng cớ cho ta, mới gần đây ta mới biết được. Nhưng mà ta đãtiêu huỷ chứng cớ rồi, Thừa Văn, ngươi chính là chân mệnh thiên tử củaĐại Vinh."

Chứng cớ đúng là có tồn tại, năm đó sau khi đínhhôn phụ thân viết một bức thư hôn ước gửi cho Giang Hằng trong đó cógiấu huyền cơ, ta rảnh rỗi không có việc gì làm quan sát rất lâu mớihiểu ra điều phụ thân để ta, theo bức thư ta tìm được chứng cớ vàchứng nhân.

Chứng nhân đã nằm trong mồ, chứng cớ ta cũng khôngxem, mà lập tức thiêu huỷ.

Thật ra Thừa Văn có phải là Hoàng đế chân chính haykhông, đều không can hệ đến ta. Hắn là một Hoàng đế tốt, đây mới là điềuquan trọng nhất. Để cho hắn an tâm, tính toán của ta mới thành được.

Trên mặt Hoàng đế không có biểu hiện vui mừng gì,hắn lạnh nhạt nói: "Quán Quán hiện tại có nói hết với ta, ta cũngsẽ không thả nàng."

Trong lòng ta chán nản. Nói bí mật này cho ThừaVăn nghe, ta đã khẳng định hắn không thích ta, nên cũng dùng bí mậtnày để Thừa Văn an tâm rồi thả ta về nhà.

"Quán Quán, ta cũng có một bí mật muốn nóinàng nghe..." Hoàng đế đột nhiên nói: "Thật ra..." Ta yênlặng lắng nghe, hắn lại cười tủm tỉm nhìn ta, ta chờ rất lâu, hắn mới nói:"Không có gì."

Khoé miệng ta giật giật, Hoàng đế nói: "Nếunàng đáp ứng với ta một điều kiện, ta sẽ nói cho nàng."

Ta không để ý đến hắn nữa, bắt đầu nhắm mắt nghỉngơi.

Ngày thứ ba ngày thứ tư ngày thứ năm... xe ngựa vẫnrong ruổi về phía Kinh thành, trên đường đi ta dùng đủ mọi cách, dùngtình cảm không động, nói lý cũng không nghe, mặt Hoàng đế vẫn khôngthay đổi ngồi uống trà, không hề có ý định buông tay.

Ta bắt đầu thấy sốt ruột, trong đầu cực kỳ nhớ đầugỗ, thế nên liên tiếp vài đêm đều mơ về đầu gỗ. Cũng không biết Hoàng đếdo thám thấy cảnh mộng của ta hay không, mà mỗi lần tỉnh lại đềunhìn thấy khuôn mặt hắc ám lạnh lùng của Hoàng đế đang nhìn ta.

Ta lấy tình để làm cảm động, dùng lý lẽ đểnói rõ ràng hình như càng không có hiệu lực.

Ngày thứ mười, xe ngựa sử vào đến Kinh thành rồichạy thẳng vào Hoàng cung, ta lo lắng đứng ngồi không yên, Hoàng đế chỉnhìn ta mà không nói chuyện, ta nói với Hoàng đế: "Ta không muốnở trong Hoàng cung, ta đến chỗ Thường Trữ ở."

Hoàng đế không có chút phản ứng nào tiếp tụcuống trà, vẫn không mở miệng nói chuyện.

Lúc này ta mới phát hiện trước mặt Hoàng đếta căn bản không có khả năng đấu tranh, chỉ có thể tùy ý để Hoàng đế đưata vào cung, sau đó ở lại trong tẩm cung hắn.

Hoàng đế cho vài cung nữ thái giám mới tới hầuhạ ta, nghe nói các vị đại thần trong triều biết được Hoàng đế bấylâu nay không gần nữ sắc đột nhiên đưa một vị cô nương hồi cung thìcực kỳ vui mừng, không quan tâm đến gia thế, tướng mạo hay tính tình,chỉ mong Hoàng đế thành thân ngay lập tức, mọi người đều sự Hoàngđế là đoạn tụ. (*đoạn tụ: boy love*)

Những lời này đều là do cung nữ Nhược Xuyênhầu hạ ta nói ra, lúc ta nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi.

Nhược Xuyên hâm mộ: "Bệ hạ lần đầu tiênđối xử tốt với nữ tử đấy, cô nương đúng là có phúc khí tốt."

Phúc khí tốt cái đầu ấy! Không nói đến chuyệnta trước kia là Thái hậu, chỉ riêng trong lòng ta đã thấy khó chấpnhận được rồi, nếu thật sự bị Hoàng đế cưỡng ép, đối với ta mànói chính là không theo luân thường đạo lý, không tuân theo tam tòngtức đức.

Lúc Hoàng đế cùng ăn tối với ta, ta không còntâm trạng để ăn nữa, cầm đũa gẩy gẩy bát cơm đặt trên bàn. Tronglòng thấy sầu khổ, thì một chút thèm ăn cũng không có. Hoàng đế bảoNgự trù (*nhà bếp trong cung*) đổimón ăn vài lần, mà ta chúng quy vẫn ăn không nổi. Ta nhìn Hoàng đế,Hoàng đế lạnh lùng nói: "Quán Quán, cả đời này nàng phải ở cùngta."

Ban đêm lúc đi ngủ, ta vẫn không chịu để Hoàngđế nằm cùng giường, mà nằm lên ghế quý phi mới đặt thêm đằng sautấm bình phong. Đến nửa đêm, ta nghĩ đã nửa tháng không được gặp đầugỗ, mũi cay cay, nhỏ giọng nức nở vài tiếng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, ta nghe thấy Nhược Xuyênnói Hoàng đế nổi trận lôi đình ở Ngự thư phòng, đám cung nữ hầu hạđều kinh hoảng.

Bữa trưa, Hoàng đế vẫn giống mọi hôm đến dùngbữa trưa cùng ta, sau đó vẻ mặt bình thản hắn nói: "Giang Hằnghiện giờ đang ở trong thiên lao."

"Cạch" một tiếng, chén trà trong tay tarơi xuống, vỡ tan dưới đất. Hoàng đế vẫn bình tĩnh nói: "Lầnđầu tiên Giang Hằng vì nàng chống lại ý ta."

Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại nói: "Hoàng tỷlần đầu tiên mắng ta vì nàng."

Hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, "Tacướp được nàng, nhưng tất cả mọi người đều không tán đồng." Tađang định mở miệng, thì hắn lại thản nhiên phân phó: "Nhược Xuyên,hầu hạ Tô cô nương cho tốt."

Sau khi Hoàng đế rời đi, trong lòng ta vừa lolắng lại hoảng sợ, lo lắng về thái độ của Hoàng đế hiện giờ, hoảngsợ là vì đầu gỗ đang ở trong thiên lao. Hoàng đế không nỡ mạnh tay vớita, nhưng với đầu gỗ thì chưa chắc đã không mạnh tay.

Ta suy nghĩ cẩn thận, thấy việc khẩn cấp cầnlàm trước mắt là đến thiên lao gặp mặt đầu gỗ.

Hoàng đế nhất định sẽ không đồng ý để ta đi gặpđầu gỗ, cho nên ta không thể đi một cách quang minh chính đại. Nhưng nếumuốn vào thiên lao, lệnh bài của Hoàng đế bắt buộc phải có. Ngay lúc tacòn đang buồn rầu nghĩ cách phải làm sao mới lấy được lệnh bàithông hài trên người Hoàng đế, thì Thường Trữ tiến cung.

Thời gian Thường Trữ về đến Kinh thành chậm hơnta nửa tháng, vừa về đến nơi ta đã nghe nói nàng ôm đau nằm trêngiường, ta muốn đến thăm nàng ấy, mà Hoàng đế lại không cho phép. Ta nghĩđại khái Thừa Văn biết chuyện gì đó mà ta không biết, mà chuyện ta khôngbiết khẳng định là có liên quan đến phò mã. Hiện giờ được gặp lạiThường Trữ, khuôn mặt trang điểm cẩn thận cũng khó che được sự tiềutuỵ, ta biết Thường Trữ không vui nếu ta can thiệp vào chuyện nhànàng, nhưng mà ta không nhẫn nhịn được.

Ta hỏi: "Thường Trữ, oa nhi trong bụng ngươi làcủa Phò mã hay của nam hầu?"

Thường Trữ cười cười, "Không biết."

Ta nghiêm túc nói: "Ngươi có biết."

"Quán Quán, ta không muốn nói."

Ta thở dài, "Tính ra, ngươi với Phò mã đãthành thân ba năm rồi, ba năm này, ta biết ngươi không hạnh phúc. Ngươiyêu Phò mã yêu quá cực khổ rồi, ta nhìn ra được, ngươi buồn ta cũngthấy buồn. Thường Trữ, cũng như vài ngày trước ngươi nói với ta lúccòn ở Giang gia, hơn bất kỳ ai ta muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc.” Tacầm tay Thường Trữ, “Thường Trữ, ngươi xứng đáng có được một nam nhântốt.”

Thường Trữ cũng nói: "Phu quân của ngươi còn ởtrong thiên lao kìa, ngươi vẫn còn tâm tư quản chuyện của ta cơ à.” Lúc nàynàng ấy lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài bằng ngọc, còn nói với ta: “Đâylà lệnh bài vào thiên lao. Cũng là mấy ngày trước ta mới biết Giang Hằng bịThừa Văn nhốt vào thiên lao, ngươi đừng quá lo lắng, lúc ta mới tiến cung đãđến gặp Thừa Văn, chung quy hắn vẫn rất thương ngươi, cứ theo tính tình ThừaVăn, hắn nhất định sẽ không làm gì Giang Hằng đâu.”

Nàng vỗ vỗ tay ta, "Quán Quán, chuyện giữa ta vớiPhò mã ta sẽ xử lý tốt, ta sẽ không để chính mình không hạnh phúc. Ngươi khôngphải lo lắng đâu."

Thường Trữ đã nói như thế, ta cũng an tâm.

Sau khi Thường Trữ rời đi, ta lập tức rời khỏi tẩmcung Hoàng đế chạy tới thiên lao. Ta vốn nghĩ cung nữ sẽ chặn ta lại, không ngờđi đường vô cùng thuận lợi, không một ai tới ngăn cản ta.

Ta giơ lệnh bài Thường Trữ cho, bước vào thiên lao.

Đầu lĩnh thiên lao đưa ta đến phòng giam Giang Hằng,hắn mở khóa, yên lặng lui sang ra ngoài. Ta vừa nhìn thấy Giang Hằng, cũngkhông cần cố kỵ có người ngoài, mắt đỏ lên nhào vào người hắn.

Giang Hằng hơi kháng cự, "Quán Quán, người ta bẩnlắm."

"Thiếp không ngại." Đột nhiên nghĩ đến gìđó, ta vội vàng lui về phía sau, mở to hai mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới,"Bệ hạ có truy cứu chàng thất trách không? Bệ hạ đã nói gì vớichàng?"

Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cònđọng lại trên má, khẽ nói: "Không có, Quán Quán đừng lo lắng."

Ta nói: "Thiếp sao có thể không lo lắngđược!"

Hắn sờ đầu ta, nhẹ nhàng nói: "Quán Quán, qua mộtthời gian nữa, ta sẽ đưa nàng xuất cung."

Ta hơi sững sờ, "Thật không?"

Hắn gật đầu, bàn tay dừng lại trên mặt ta, nhẹ nhàngchạm vào, "Thời gian này nàng phải chăm sóc mình thật tốt, gầy như vậy, tasẽ đau lòng."

Ta hỏi: "Chàng định đưa thiếp xuất cung bằng cáchnào?"

Giang Hằng trầm mặc một lúc, rồi nói: "Quán Quán,hãy tin ta."

Ta nhìn chàng thật lâu, rồi mới gật đầu nói:"Được, thiếp tin chàng."

Đầu gỗ có chỗ khác thường không phải ta không nhận ra,chỉ có điều đầu gỗ đã không muốn nói. Chàng đã không muốn nói, ta cũng sẽ khôngép chàng. Chàng đã nhớ lại những chuyện trước kia, cũng nguyện ý vì ta mà chốnglại Hoàng đế chàng vẫn nguyện trung thành, tâm tư chàng đều đặt ở chỗ ta, chàngsẽ chỉ làm những chuyện tốt với ta thôi.

Sau khi trở lại tẩm cung, đã là lúc mặt trời lặn,Hoàng đế ngồi cạnh bàn phê duyệt tấu chương, có lẽ nghe thấy tiếng bước châncủa ta nên ta vừa vào cửa hắn đã nâng mắt lên nhìn.

"Truyền thiện." (*Truyềncơm*)

Ta đứng yên ở cửa, nhất thời không biết nên vào haykhông. Lúc này Hoàng đế có vẻ hơi mất kiên nhẫn, hắn buông tấu chương trong tayxuống bàn, giọng điệu lộ ra sự không thoải mái, "Còn không mau lạiđây?"

Ta nuốt nước miếng, ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế. Cungnữ dọn tấu chương, mang bàn ăn lên, từng đĩa cao lương mỹ vị được cung nữ nốitiếp nhau bưng vào, bày ra bàn xong xuôi lại nối đuôi nhau đi ra, lại còn rấtcẩn thận đóng cửa lại cho Hoàng đế.

Trong điện chỉ còn lại hai người ta và Hoàng đế, Hoàngđế nhìn ta, "Dùng bữa đi."

Ta cúi đầu yên lặng dùng bữa, Hoàng đế cũng yên lặngdùng bữa. Hoàng đế không nói chuyện, ta cũng không nói, trong điện cực kỳ antĩnh. Ta biết Hoàng đế đã biết chuyện ta đến thăm Giang Hằng, hiện giờ hắnkhông có biểu hiện gì, nhưng trong lòng nhất định là thấy không vui.

Ngay lúc ta đang suy xét tâm tình của Hoàng đế, thìHoàng đế bỗng dưng cạch một tiếng đặt bát đũa xuống, trong lòng ta kinh hoảng,mặt không chút biểu hiện nhìn Hoàng đế.

"Quán Quán, nàng có biết Đại Vinh đã bao lâukhông có chiến sự?"

Ta nghĩ cẩn thận, "Mấy năm gần đây vẫn đều quốcthái dân an."

Hoàng đế gật đầu, nghiêm túc nói: "Gần đây biêncương có chiến sự."

Ta hơi sững sờ.

Hoàng đế lại nói: "Bình quốc hạ chiến thư với ĐạiVinh chúng ta, nhất quyết muốn phân trên dưới. À, đúng rồi, người lĩnh quânchính là thanh mai trúc mã của Quán Quán, Thẩm Khinh Ngôn."

Đã lâu không nghe thấy tên Thẩm Khinh Ngôn, không ngờlại nghe được từ miệng Hoàng đế với cách thức như vậy.

Hoàng đế cười tủm tỉm nói: "Ninh khanh tuy thấttrách, nhưng ta đã quyết định cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội. Lần này đểNinh khanh lĩnh binh đi nghênh chiến đi."

Ta hoảng sợ, gần như không cầm nổi đôi đũa trong tay.Chiến trường hung hiểm, chỉ cần hơi không chú ý là sinh tử trong nháy mắt. Đầugỗ đã nhiều năm không làm soái lĩnh, lần này cứ thế mang binh đi ứng chiến...

Ta bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi ở trongthiên lao, ta hỏi: "Nếu Giang Hằng khải hoàn, Thừa Văn có phải đã nguyện ýquên mọi chuyện trước kia?"

Hoàng đế gật đầu.

Ta nói: "Thừa Văn, ta chưa bao giờ cầu xin ngươi,lần này..."

Vẻ mặt Hoàng đế biến thành lãnh đạm, "Khôngđược."

"Ta..."

"Quán Quán, ta sẽ không để nàng đi theo Ninhkhanh."

Sao Hoàng đế chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩcủa ta thế này? Ta vội nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?"

Hoàng đế híp mắt nói: "Quán Quán đừng vội, đếnlúc đó nàng sẽ biết."

Hoàng đế giam lỏng ta trong tẩm cung hắn, nửa bướccũng không được ra, đến ngay cả Thường Trữ cũng không thể đến thăm ta. Thủ vệbên ngoài cung điện rất nghiêm ngặt, ta muốn chạy cũng chạy không được, ngay cảmuốn ngóng chút tin tức cũng không có khả năng.

Qua nửa tháng, tình trạng của ta vẫn như thế. Tronglòng ta thật sự thấy buồn nản, ngay cả đến lúc ngủ, ta vẫn nằm trên ghế quýphi, còn Hoàng đế nằm trên long ỷ cách đó ba thước, ta đắn đo nửa ngày, cuốicùng mới mở gọi "Thừa Văn".

Hoàng đế im lặng không nói gì.

Những lời ta định nói không muốn nuốt xuống nữa,"Mười hai tuổi ta vào cung, tính ra đã sống trong Hoàng cung gần mười nămrồi. Nhưng mà mười năm này ta không hề thấy vui vẻ, trước khi tiên đế băng hà,ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ ở Đông cung hầu hạ ngươi, trước sau không aithích ta, tất cả phi tần trong hậu cung đều coi ta là cái đinh trong mắt, tacực kỳ chú ý lời nói cử chỉ, chỉ sợ không cẩn thận bị người khác bắt lấy nhượcđiểm. Về sau ngươi đăng cơ, ta làm Thái hậu, mà ta vẫn thấy kinh hồn bạt vía,hai năm đầu ta chỉ sợ nhắm mắt lại đi ngủ thì sáng hôm sau không còn mở mắt rađược nữa. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã mặc vào xiêm y Thái hậu, quy củ cùngngươi lên triều, ta không hiểu gì về chuyện triều chính, cho dù có buông rèmchấp chính mấy năm ta vẫn như trước không hiểu chút nào, những điều ta ngheđược đều không hay ho, lúc nào cũng phải đề phòng những người muốn hại ta...Thường Trữ xuất giá, ngươi cũng bắt đầu kiêng kị ta, ta ở trong cung thấy thậttịch mịch, mỗi lần nhìn thấy chim chóc bay ra bên ngoài ta đều cực kỳ hâm mộ,trong lòng ta không thấy vui vẻ, nhưng mà ngày nào ta cũng phải tỏ ra mình đangrất vui vẻ. Thừa Văn, ta thấy thật khổ sở, chỉ cần một ngày sống trong Hoàngcung thì ta không bao giờ có được hạnh phúc."

Nói đến đây, Hoàng đế vẫn không mở miệng. Mũi ta bắtđầu thấy cay cay, "Rồi về sau ngươi cùng thái y bắt tay giả bộ ta có hỉmạch... Ta biết ngươi có lý của ngươi, ta biết ngươi kiêng kị ta cũng kiêng kịThẩm Khinh Ngôn, lúc ấy ta đã nghĩ bất luận thế nào, vở diễn này ngươi muốndiễn thế nào ta sẽ cùng diễn thế đó, ta chỉ muốn giữ được tính mạng mà thôi. Nhưngmà về sau ta mới biết được Thẩm Khinh Ngôn tính kế mình, dường như ai cũng đangtính kế ta, ta muốn kể khổ với Thường Trữ, nhưng Thường Trữ là hoàng tỷ củangươi, thời gian này nàng cùng Phò mã lại bất hòa, ta không muốn làm nàng ấy đãbuồn lại càng thêm phiền, chỉ có thể giữ kín trong lòng. Lần đầu ta cảm thấyđau lòng như vậy, là Giang Hằng đã chữa được những tổn thương trong lòng ta. Tathích Giang Hằng, bởi vì hắn sẽ không tính kế ta, cho dù có hơi ngốc nhiều lúccũng hại ta tức đến nuốt không trôi cơm, nhưng ta vẫn thích hắn. Những ngườitrong cung đều có tâm kế sâu xa, Thẩm Khinh Ngôn cũng thế ngươi cũng thế mànhững cung nữ hầu hạ cũng vậy, chỉ có Giang Hằng toàn tâm toàn ý đối xử với ta.Hắn có thể vì ta mà đi học âm luật, thứ hắn không am hiểu nhất, cũng cam nguyệnvì ta mà rời khỏi người thân vừa mới sum họp, còn có thể vì ta mà lao vào chỗchết không chút ngần ngừ. Giang Hằng như vậy, ta không thể buông tay cũng khôngnguyện buông tay. Thừa Văn, trong lòng ta ngươi là người thân, giống như ThườngTrữ vậy, cho dù ngươi có tính kế ta, quấy phá ngày thành thân của ta, ta cũngkhông hề trách ngươi."

Hoàng đế vẫn không nói gì, nhưng ta biết những lời nàyhắn đều nghe hiểu, chỉ là hắn không muốn nói ra. Cứ theo tính tình Thừa Văn,qua vài ngày nữa có thể hắn sẽ nghĩ thông suốt. Ta im lặng một lúc lâu, nhắmmắt không nói gì nữa.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ta vừa mở mắt đã nhìn thấyHoàng đế, trong mắt hắn có tơ máu có lẽ đêm qua ngủ không ngon, hắn nhìn ta,"Quán Quán, nếu không có Thẩm Khinh Ngôn cũng không có Ninh Hằng, nàng cólựa chọn ta không?"

Ta không cần suy nghĩ đã lập tức lắc đầu.

Án diệt môn Tô gia không luận đến Thẩm Khinh Ngôn cótham dự hay không, thì tiên đế cũng ngầm đồng ý. Sự nghi kỵ của Hoàng đế, ở cáctriều đại trước cũng không hiếm thấy, nhưng thân là người Tô gia bị diệt môn,ta hận tiên đế cũng oán ông ta. Cũng may hoạ không theo đến đời sau, ta nghĩthoáng hơn một chút sẽ nhận ra được, ta chẳng hề oán Thừa Văn, nhưng muốn talựa chọn chung sống cùng con trai kẻ thù diệt môn nhà ta thì ta chắc chắn khônglàm được.

Hắn nhắm hai mắt lại, cả người ngả lên đệm ghế ở phíasau, "Những lời nàng nói tối qua, cũng chỉ để cược sự nhẫn tâm của tathôi."

Ta mím mím môi, hỏi: "Vậy... ta cược thắngkhông?"

Hoàng đế trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói: "Bìnhquốc đại bại trước quân ta, tuy là thắng trận, nhưng lại mất đi một đạitướng." Hắn chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt như một đứa nhỏ đã làm sai chuyệngì đó, "Quán Quán, Ninh khanh... đã chết trên sa trường."

Trong nháy mắt đầu ta trở nên trống rỗng, ta run runđứng lên, môi run đến không nói nên lời, "Ngươi... nói... nói... nói cáigì?"

"Quán Quán, Ninh Hằng đã chết."

Ninh Hằng... đã chết?

Không... không có khả năng! Trước đây không lâu đầu gỗcòn nói sẽ đưa ta về nhà, chàng không thể chết được. Ta trừng mắt hung dữ nhìnHoàng đế, "Ngươi gạt ta!"

Hoàng đế nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, ta nhìn thẳnghắn, muốn từ trên mặt hắn tìm ra chút gì đó không bình thường, nhưng mà khôngcó, một điểm không bình thường cũng không có.

Bỗng dưng Hoàng đế nói: "Quán Quán, Ninh Hằng đãchết, nàng hiện giờ chỉ còn lại ta."

Ta đưa tay hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất, tứcgiận nói: "Cho dù người trên thế gian chết hết, ta cũng sẽ không thíchngươi! Ta chỉ cần một mình đầu gỗ."

Chén sứ rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ thanh thuý. Tatự nói với mình phải tỉnh táo lại, đầu gỗ đã đáp ứng dẫn ta rời khỏi Hoàngcung, chàng nhất định sẽ không nuốt lời.

Hoàng đế nói đầu gỗ đã chết, nhất định là gạt ta .

Ta hít sâu một hơi, nhìn Hoàng đế, nói: "Ta muốnđến biên cương."

Con ngươi đen láy của hắn càng thêm thâm trầm, qua mộtlúc lâu, Hoàng đế vẫn không đáp lời ta, hắn chỉ yên lặng nhìn ta, mắt cũngkhông chớp một lần.

Ta lặp lại câu trên một lần nữa.

Hắn cúi đầu, "Trẫm cầm lên được thì cũng buôngxuống được, người ta thua chính là nàng." Dứt lời, chợt có một thái giámtiến vào, Hoàng đế nói: "Ta đã sai người đem thi thể Ninh hằng đưa vềGiang gia, Tô Cán, sau khi nàng rời khỏi Kinh thành thì không cần trở vềnữa."

Ta nói: "Cả đời này ta sẽ không bước vào kinhthành nửa bước."

Ta xoay người không chút do dự, đi theo thái giám rakhỏi cung đầu cũng không quay lại, rời khỏi Hoàng cung đã vây hãm ta hai mươinăm này. Trên đường quay về Giang gia, ta nhìn cảnh sắc không ngừng lui lạiphía sau, trong lòng nghĩ: Hoá ra Tô Cán ta sống lâu như vậy, cuối cùng vẫnphải lẻ loi một mình, không có đầu gỗ, chẳng có một cái gì, cũng chỉ có mộtmình ta.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính văn đến đây làkết thúc... Tiếp theo là phiên ngoại...