Ai Gia, Có Hỉ

Chương 58



Mấy đêm nay đầu gỗ rất chủ động, mỗi khi đèn vừatắt, cả người hắn đã tiến sát lại gần, tất nhiên là bắt đầu cánước thân mật. Tuy rằng cảm giác rất thích, nhưng xương cốt của tathật sự đau nhức, hôm sau lúc đi bộ thì nghiêng ngả lảo đảo, tinh thầnkhông tốt. Mẫu thân đầu gỗ thấy thế, khuyên nhủ một cách kín đáo tavới đầu gỗ —— có một số việc nên dừng ở mức vừa phải.

Ta và Giang Hằng nghe xong, cả hai khuôn mặt lậptức đỏ bừng.

Giang Hằng nói: "Mẫu thân, con sẽ chú ý."

Ta ho nhẹ một tiếng, "Quán Quán cũng đãbiết."

Sau khi mẫu thân đầu gỗ rời đi, hắn áy náy nắm tayta nói: "Quán Quán, chúng ta mấy ngày tới nghỉ ngơi, ta đã bảo hạnhân hầm canh bổ dưỡng, đợi hầm xong, nàng uống một ít đi."

"Được." Ta thấy trên mặt đầu gỗ vẫncòn vẻ xấu hổ, thì an ủi: "Thật ra cũng không sao, là do thiếpthân thể hơi hư nhược, không liên quan đến chàng. Chàng đừng để tronglòng, ngày mai thiếp sẽ khoẻ lại thôi. Với lại... mấy đêm nay chàngtận tâm tận lực, thiếp cũng... thích." Đến chữ cuối cùng, ta nóirất nhỏ nhẹ.

Giang Hằng nắm chặt tay ta, nói: "Hai ngày tớita không ra các cửa hàng, ở nhà cùng nàng."

"Không có vấn đề chứ?"

"Ừ, hôm qua ta đã bàn giao công việc mấyngày tới rồi, không vấn đề gì."

Trong lòng ta vui mừng, cười tủm tỉm đáp"Ừ". Sau đó, hạ nhân bưng bát canh lên, đầu gỗ múc một muỗngnhỏ, thổi thổi rồi mới đưa đến bên môi ta, ta nở nụ cười rồi mở miệngăn canh.

Ăn xong chén canh, bụng ta no căng, ta nhìn khắpxung quanh, rồi nói với đầu gỗ: "Chúng ta xuất phủ đi, thiếp muốnra ngoài hít thở không khí."

Mưa xuân vừa tạnh, trên mặt đất ẩm ướt trơntrượt, đầu gỗ cầm dù trúc đỡ ta ra khỏi Giang phủ. Có lẽ là vì vừamưa xong, nên nơi nơi đều có vẻ tươi mới như vừa được tẩy rửa qua, chỉngửi thôi cũng làm ta thấy thoải mái.

Ta cùng đầu gỗ cười nói đi trên đường, ta vui vẻnói chuyện, không ngờ tâm tư đầu gỗ lại không đặt ở đây, ta gọi đầu gỗmấy câu mà cũng không phản ứng.

Ta nhíu mày nói: "Đầu gỗ, nếu chàng lo lắngchuyện cửa hàng, thì chàng cứ đi xem đi. Không cần phải đi cùng thiếpđâu."

Giang Hằng hoàn hồn nói: "Không phải ta đang lolắng chuyện cửa hàng, ta đang nghĩ chúng ta chỉ còn hai ngày nữa làthành thân, nhất thời cảm thấy có chút không thật nên mới suy nghĩnhiều."

Ta bật cười: "Sao lại không thật chứ? Khôngphải thiếp đang ở đây sao? Huống hồ nói không chừng trong bụng thiếp lúcnày đã có oa nhi rồi."

Giang Hằng khẩn trương nhìn bụng phẳng lì của ta,"Quán Quán, vừa hay lúc nãy đi qua hẻm Sơ Vũ có vị Chu đại phu,chúng ta đến đó bắt mạch."

Ta nói: "Mới có vài ngày, cho dù có hỉ mạchcũng không bắt được."

Giang Hằng nói: "Dù sao cũng chỉ vài bướcchân, chúng ta đến xem một lát. Mà gần đây thân thể nàng hơi hư nhược,cho dù không chẩn ra hỉ mạch thì cũng để đại phu xem điều dưỡng thânthể thế nào."

Đầu gỗ nói cũng không phải vô lý, cho nên ta thuậntheo đi đến hẻm Sơ Vũ.

Chu đại phu sau khi bắt mạch cho ta, Giang Hằng vộihỏi: "Đại phu, nương tử của ta có hỉ mạch không?"

Chu đại phu liếc nhìn Giang Hằng, lắc đầu, đầu gỗhơi thất vọng. Ta đã sớm biết kết quả này, cho nên cũng không để ý nhiều.Lúc này Chu đại phu sờ cằm, "Nhưng mạch tượng của vị phu nhân đâyrất yếu, rất dễ bị cảm lạnh, không biết có phải trước đây đã từngbị bệnh nặng hoặc rơi xuống nước?"

Ta còn chưa kịp đáp, Giang Hằng đã mở miệng:"Từng rơi xuống hồ."

Ta sửng sốt, ta nhớ chưa nói với đầu gỗ ta từngbị rơi xuống hồ, ta nhìn Giang Hằng, vẻ mặt hắn cũng không biến đổigì, chẳng lẽ là Nhạn Nhi nói với hắn? Khả năng này cũng có thể, NhạnNhi chỉ hận không thể buộc chặt ta với đại ca của nàng ngày ngày đêmđêm đều dính lấy nhau, nói một số chuyện trước kia của ta tất nhiêncũng không sao.

Rời khỏi hẻm Sơ Vũ, ta cùng Giang Hằng đi mộtđoạn ngắn, ta hỏi: "Sao chàng biết thiếp từng rơi xuống hồ? LàNhạn Nhi nói chàng biết?"

Giang Hằng nhìn lại, gật đầu.

Ta thấy thế thì cũng cười, "Muội của chàngđúng là chẳng có chuyện gì không nói cho chàng hết, ngay cả chuyệnthiếp rơi xuống hồ cũng nói luôn."

Giang Hằng cười một tiếng, nắm tay ta tiếp tục điđường. Không ngờ một lát sau cơn mưa lại kéo đến, ta nhìn thấy phíatrước có một tiệm trang sức liền kéo Giang Hằng đi tới tránh mưathuận tiện nhìn xem có trang sức gì đẹp không.

Tuy ta đã có vô số trang sức quý giá đếm khôngxuể, nhưng những đồ đẹp thì con người tất nhiên sẽ không chê ít.

Ta nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên thấy mộtkhối dương chi bạch ngọc, ta chỉ vào miếng ngọc nói với đầu gỗ:"Trước kia mẫu thân thiếp tặng thiếp một khối ngọc bội như thếkia, về sau ta tặng lại cho chàng, có lẽ bây giờ vẫn còn để lại phủtướng quân của chàng, cũng chẳng biết chàng có đánh mất hay chưanữa."

Giang Hằng nói: "Nhất định không, Quán Quántặng ta, chắc chắn ta cất rất kĩ."

Bỗng dưng ta lại nhớ đến trước đây đầu gỗ tặngta cây trâm gỗ, tiêu tốn bổng lộc hai tháng liền, chỉ tiếc về sau bị taném vào hồ Hàm Quang. Ta khẽ thở dài: "Trước kia chàng cũng đãtặng tín vật định tình cho thiếp, là một cây trâm gỗ, còn tốn khôngít bạc."

Giang Hằng nhìn khắp xung quanh, ta cười nói:"Chỗ này không bán trâm gỗ."

Hắn trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên nói: "QuánQuán, nàng ở đây chờ ta một lát." Dứt lời, hắn vội vàng bước vàomàn mưa, ta ngẩn người. Lúc đầu gỗ quay về, mưa đã tạnh, ta đã chọn khôngít đồ trang sức để lão bản đưa đến Giang phủ.

Đầu gỗ thở dốc đứng trước mặt ta, đầu đầy mồ hôi,ta lấy khăn tay màu xanh lá thêu hoa lau mồ hôi trên trán hắn, hỏi:"Chàng vừa đi đâu thế?"

Đầu gỗ lấy ra một cây trâm từ trong vạt áo,cầm bằng hai tay. Ta cúi đầu nhìn, đúng là một cây trâm gỗ, làm bằng gỗtử đàn loại tốt nhất, trên trâm có khắc một bông hoa lan, kỹ thuậtkhắc cực kỳ tinh xảo.

"Chàng đi mua trâm gỗ?"

"Ừ, mua ở Trân phẩm các."

Ta chạm vào trâm gỗ, cảm giác rất tuyệt, ta vuivẻ nhận lấy, "Thiếp thích, rất thích..." Ta lại khẽ vuốt mộtlượt, "Trước kia chàng còn khắc chữ 'Tô' ở đuôi trâm."

Giang Hằng cười nói: "Nàng nhớ lầm rồi, là chữ'Quán'."

Ta híp mắt cười, "Giang Hằng, chàng nhớ lạichuyện trước kia từ lúc nào?" Vừa rồi ta chỉ thuận miệng thửmột lần, không ngờ lại thử ra, "Đừng có nói với thiếp Nhạn Nhi nóicho chàng, Nhạn Nhi căn bản không biết đuôi trâm có khắc chữ. Nếu hôm naythiếp không hỏi, thì chàng định gạt thiếp đến lúc nào?"

Giang Hằng hơi mở miệng, "Quán Quán,ta..."

Ta gạt tay hắn ra, trả trâm gỗ lại cho hắn, hắn thậtcẩn thận nắm chặt, ta tức giận: "Ta không muốn nghe chàng giảithích." Ta định xoay người rời đi, thì Giang Hằng cầm lấy cổ tayta, thuận thế kéo ta vào trong lòng hắn, ôm thật chặt.

"Quán Quán, ta nhớ lại những chuyện hèn mạtta làm trước kia, thì chỉ mong ta và nàng mới quen nhau ở ngõ nhỏthành Nam, sau đó chúng ta nhất kiến chung tình (*vừagặp đã yêu*), chưa từng có những chuyện đau lòng..."

Tuy tức giận đầu gỗ gạt ta, nhưng ta lại dễ mềm lòng,hơn nữa lúc này lão bản tiệm trang sức đang nhìn chằm chằm ta và GiangHằng, chắc hẳn trong lòng đang chờ xem chuyện hay. Ta dù có tức giậnđến mức nào cũng không muốn mất thể diện trước mặt người ngoài, chonên ta kéo đầu gỗ ra ngoài.

Giang Hằng lật tay nắm lấy tay ta, nắm thậtchặt, dường như chỉ sợ ta sẽ chạy mất. Hắn vừa định mở miệng, ta đãtrừng mắt, "Hiện tại ngậm miệng, về phủ rồi nói tiếp."

Vừa về đến Giang phủ, hắn vừa định mở miệng,ta lại trừng mắt, "Chàng muốn mất mặt trước mặt hạ nhânchắc?"

Giang Hằng yên lặng cùng ta trở về phòng, vừa vềđến phòng, ta lập tức giật tay ra khỏi tay Giang Hằng, Giang Hằng hiềnhoà tay đặt lên vai ta, nhỏ giọng nói: "Quán Quán..."

Ta im lặng không nói gì, hắn tiếp tục nói:"Quán Quán, ta không muốn làm nàng lo lắng, cho nên mới không nói vớinàng." Hắn từ sau lưng đi đến trước mặt ta, nắm tay ta thật chặt,"Quán Quán còn đang giận sao?"

Ta nhìn hắn rất lâu, cho đến khi hai mắt hắnbiến thành ảm đảm, thì ta mới mở miệng hỏi: "Chàng nhớ lại từlúc nào?"

Hắn lập tức nói: "Mấy ngày trước, chính là lầnđầu ta và nàng…" Hắn dừng lại, "Lúc hành lễ với Chucông."

"Lúc ấy đã nhớ ra toàn bộ?"

"Lúc ấy nhớ lại một ít, hôm sau tỉnh lại thìnhớ ra toàn bộ."

Ta nở nụ cười nhưng trong lòng không vui:"Hiện giờ chàng rất thành thật." Ta nhớ lại lúc trước đầugỗ đã từng hai tay dâng ta cho Hoàng đế, sắc mặt ta lập tức biếnthành lạnh lùng, ta rút tay lại, gạt tóc trên trán, lạnh lùng nói:"Bệ hạ chuẩn bị đến Giang Nam, chàng quyết định lúc nào mới đưa tacho hắn?"

Vẻ mặt Giang Hằng đau khổ, "Quán Quán, trướckia ta xin lỗi nàng, nàng muốn mắng ta đánh ta giận ta cũng được, nhưngđừng nói những lời tổn thương thế kia." Hắn thật cẩn thận đưa tay,dường như muốn chạm vào tay ta, do dự một lát, cuối cùng lại hạ tayxuống.

Giây lát sau, hắn nâng mắt nhìn ta, "Trong hốctối ở thư phòng có một lọ Hạc đỉnh hồng, nếu nàng thực sự nghĩ tacó tâm tư đưa nàng cho bệ hạ, ta lập tức uống."

Ta không nói gì, cuối cùng hắn lấy hết dũngkhí cầm lấy tay ta, "Quán Quán, nàng tin ta. Hiện giờ ta chính làGiang Hằng."

Lời của đầu gỗ đã làm ta động tâm, cuối cùngta cũng buông lỏng, nhìn hắn một lúc lâu, "Ninh Hằng thì sao?"

Hắn nói: "Ta chỉ là Giang Hằng."

"Theo thiếp được biết, trong kinh thành bệ hạvẫn còn giữ lại chức quan của chàng, mà còn không nói đến chuyệnchàng vô cớ mất tích, chàng thất trách rời khỏi kinh thành mấytháng, nếu bệ hạ hỏi tội chàng, thì chàng làm sao đây?"

Hắn chậm rãi nói: "Việc này ta sẽ giải quyết,Quán Quán đừng lo lắng."

Lúc này trong lòng ta đã không còn giận Giang Hằngnữa, thấy vẻ mặt chân thành của hắn ta cũng giận không nổi. Huống chi quahai ngày nữa là ngày đại hỉ của chúng ta, ta cũng không muốn vìchuyện này mà mất vui, ta cắn môi hắn một cái coi như không còn tứcgiận nữa.

Giang Hằng đang ngây ngốc bị cắn môi, lập tức tinhthần dâng cao.

Ta cười cười, bắt đầu chờ mong ngày thành thânđến gần.

Mùng mười tháng ba, ta mặc lên bộ áo cưới đỏhồng, đội khăn voan đỏ, cầm dải lụa đỏ cùng Giang Hằng bái đườngtrước mặt mọi người. Trong lòng ta cực kỳ căng thẳng, sợ chưa làm xonglễ đã có người đi đến hô một tiếng "Khoan đã".

Lúc ta cùng đầu gỗ hành lễ bái thứ hai, thìquả thật có người hét một tiếng "Khoan đã". Lụa đỏ rung lên,nghe thấy giọng nói quen thuộc đi từ xa đến gần, "Giang Hằng vạnlần không thể thành thân với nữ nhân này."

Ta cẩn thận lắng nghe, lúc này mới nhận ra giọngnói này là Tam nương Giang Hằng, ta thấy hơi yên tâm. Nghe thấy bà tanói: "Lão gia, người không biết nữ nhân này là ai. Nàng talà..."

Giọng nói Giang lão gia tràn đầy tức giận,"Người đâu, kéo bà ta xuống. Con trai ta thành thân sao có thể đểngươi nháo loạn?"

Nghe thấy Giang lão gia nói thế, ta hoàn toànyên tâm. Tam nương Giang Hằng có lẽ đã biết được thân phận trước kiacủa ta, muốn học Nhạn Nhi vạch trần trước mặt mọi người, nhưng mà lạikhông đoán được Giang lão gia đã sớm biết rồi, hơn nữa còn ngầm đồng ý.

Giang lão gia tức giận, lời ông nói còn chưadứt, ta đã nghe thấy tiếng a a ưmưm của Tam nương Giang Hằng, có lẽ là bị người khác bịt mồm. Xem rađến lúc này ta đã an toàn.

Ta hít sâu một hơi, Giang lão gia trầm giọng nói:"Tiếp tục đi."

Sau đó ta cùng Giang Hằng bái đường rất thuận lợi,sau khi phu thê giao bái, cuối cùng ta cũng an tâm, ta buông dải lụa đỏra, dải lụa đỏ đã ướt một khoảng, trong lòng bàn tay ta đầy mồ hôi.

Hỉ nương đỡ ta về hỉ phòng, Giang Hằng cúi đầukhẽ nói với ta "Ta sẽ nhanh về phòng", ta cúi đầu nở nụ cười.Lúc đi qua hành lang, hỉ nương lại dừng bước.

Ta ngây người, vừa định xốc khăn voan đỏ lên, thìgiọng nói Thường Trữ đã vang lên phía trước, "Nếu ngươi tự mìnhxốc khăn voan lên, thì thành điềm xấu đó."

Ta buông tay xuống, mỉm cười nói: "ThườngTrữ."

Hỉ nương đứng bên cạnh đã tự động lùi sang mộtbước, xem ra hỉ nương này đã sớm bị Thường Trữ thu mua rồi, Thường Trữthay hỉ nương đỡ ta, "Quán Quán, ta đưa ngươi về hỉ phòng."

Ta khẽ nói: "Được."

Tay Thường Trữ trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõràng, chạm vào có cảm giác mát lạnh. Ta nhớ lại lúc mới vào cungsống bị bệnh nặng, sốt đến mức hôn mê, miệng vẫn không ngừng gọimẫu thân phụ thân, là Thường Trữ đã dùng bàn tay mang theo cảm giác lạnhnày đặt lên trán sốt nóng của ta, cũng là hai tay này của Thường Trữ đãche chở bảo hộ ta giữa cung cấm phức tạp, dù cho ta đã làm Thái hậu,bất luận ta làm chuyện hoang đường đến mức nào, Thường Trữ vẫn đứngbên cạnh ta như trước, bên nhau như lúc trước.

Mắt ta ươn ướt, nghĩ đến sau này chẳng biếtđến lúc nào mới được gặp Thường Trữ, thì mũi ta đỏ lên. Ta muốn mởmiệng nói với Thường Trữ gì đó, thậm chí muốn xốc khăn voan đỏ lên đểnhìn Thường Trữ, nhưng mà cổ họng như có gì đó chặn lại. Ta sợ ta khócsẽ làm Thường Trữ khóc theo, Thường Trữ đang mang bầu, khóc không tốt cho oanhi trong bụng.

Thường Trữ đỡ ta đi rất chậm, lúc này ta lạichỉ mong đường đến hỉ phòng dài một chút, lại dài một chút. Nhưng màđường có dài đến đâu cũng có điểm kết thúc, Thường Trữ dừng bước,"Quán Quán, đến rồi."

Ta khụt khịt mũi, Thường Trữ nắm lấy tay ta,"Quán Quán, hơn bất cứ ai ta thật sự mong ngươi được gả cho mộtlang quân như ý. Ta chúc ngươi cùng Ninh... Giang Hằng bạch đầu giai lão vĩnhviễn bên nhau."

Ta gật đầu, trong giọng nói Thường Trữ còn mangtheo tiếng khóc, "Quán Quán, nếu hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ quayvề kinh thành ta sẽ thay ngươi xử lý hắn. Cửa phủ Công chúa vĩnhviễn vì ngươi mà mở."

Nhẫn nhịn suốt cả dọc đường thế mà vừa nghelời này cuối cùng lại rớt xuống, ta thật cẩn thận tránh bụng ThườngTrữ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, "Thường Trữ, ta nhất định sẽ nhưvậy."

Thường Trữ cáo biệt với ta, trong lòng ta nghĩcuộc đời này có Thường Trữ làm tri kỷ, có đầu gỗ làm phu quân, ta đãthấy quá đủ rồi. Hỉ phòng cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài khua chiêng gõtrống thật là náo nhiệt, ta nhớ Thường Trữ, nhớ đầu gỗ, lúc này cảm thấyvạn phần may mắn là Hoàng đế đã không tới phá rối.

Ta đầu đội khăn voan ngồi trên giường, kiên nhẫnchờ Giang Hằng.

Cứ chờ mãi chờ mãi, mí mắt lại chỉ muốn khép vào,ta cố gắng mở to mắt, cuối cùng không chịu nổi nữa nhắm mắt lại ngãxuống giường.