Ai Gia, Có Hỉ

Chương 43



Ngay vừa nãy mới miệng lưỡi quấn lấy nhay, vậy mà lúcnày hắn lại dùng ánh mắt xa lạ để nhìn ta, hỏi ta là ai. Chuyển biến nhanh nhưvậy làm ta không phản ứng kịp, trong lòng thấy hơi khó chịu.

Dù sao lúc trước đó những lúc chăm sóc Ninh Hằng, tađã nghĩ hết các phản ứng khi Ninh Hằng tỉnh lại. Cho nên lúc này, ta nhanh đứngthẳng người dậy, nở nụ cười nói: "Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta đi gọi đạiphu tới."

Ninh Hằng không nhớ nổi ta là ai, như vậy hắn nhất địnhcũng không nhớ ta sao lại rời khỏi Hoàng cung. Cho nên, đối với ta mà nói, nếulúc này có thể rời khỏi Ninh Hằng, thì về sau chẳng còn gì phải lo lắng nữa.Chỉ có điều, theo tính tình cố chấp của Nhạn Nhi, nàng ta nhất định sẽ khôngrời bỏ Ninh Hằng. Ta muốn xuống Nam, phải cần một người có thân thủ tốt đitheo. Nếu không có Ninh Hằng, Nhạn Nhi là lựa chọn tốt nhất của ta.

Chỉ tiếc...

Trong lòng ta buông tiếng thở dài, đẩy cửa phòng ragọi Nhạn Nhi đến. Nhạn Nhi nhìn thấy Ninh Hằng đã tỉnh lại, trên mặt khó nénđược sự vui mừng. Ta nhỏ giọng nói với nàng: "Hắn không còn nhớ ta là ai,có lẽ hiện tại hắn chuyện gì cũng không nhớ. Muội vào xem hắn đi, ta đi tìmTống đại phu đến."

Ta vừa quay người định rời đi, Nhạn Nhi lại kéo ốngtay áo ta lại, nàng ấy vui mừng phấn khởi nói: "Tỷ tỷ, nếu đầu gỗ tướngquân chuyện gì cũng không nhớ, thì chúng ta cùng rời đi sẽ dễ dàng hơnrồi."

Vẻ mặt ta chứa ý cười gật đầu. Ta vỗ tay Nhạn Nhi,"Ta đi gọi Tống đại phu đến."

Dứt lời, ta cầm lấy mũ rồi vội vàng đi ra ngoài. Trênđường đến ngõ hẻm ở đông thành trong lòng ta đầy tâm sự, suy nghĩ của Nhạn Nhivới ta hoàn toàn khác nhau, hiện giờ Ninh Hằng tuy không nhớ nổi ta, nhưng khónói sau này sẽ không nhớ lại.

Ta không muốn quay về Hoàng cung, cho nên Ninh Hằngcùng Nhạn Nhi ta đều phải bỏ lại.

Sau khi đến ngõ hẻm ở đông thành, ta nói với Tống đạiphu tình trạng của Ninh Hằng, Tống đại phu trầm ngâm một lát rồi cầm hòm thuốctheo ta về hẻm nhỏ ở nam thành. Trên đường đi, ta giả bộ lơ đãng nói với Tốngđại phu rằng ta muốn đi xa, nhưng mà đi một mình thì hơi nguy hiểm.

Tống đại phu nói ta biết ở tây thành có không ít ngườicao lớn khôi ngô khoẻ mạnh võ công cũng tốt tụ tập lại, cũng có người tốt, chỉcần ta đưa ra ít bạc, thì có thể chọn được người cùng đi xa rồi, tránh được bịbọn sơn tặc cướp bóc.

Ta nghe xong, trong lòng mừng thầm.

Tống đại phu bắt mạch cho Ninh Hằng xong, hỏi NinhHằng một số vấn đề, rồi mới nói với ta và Nhạn Nhi: "Thể chất hắn khôngtệ, người bình thường mà bị thương thế này, ít nhất cần hơn nửa tháng mới cóthể khỏi hẳn. Mà hắn chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, mà thương thế đã tốt rồi."

Ta vội vàng hỏi: "Lúc nào hắn mới nhớ lại nhữngchuyện trước kia?"

Tống đại phu nói: "Y thuật ở phương diện này takhông tinh thông lắm, dù sao thương thế này, ít thì vài ngày, nhiều thì vàinăm, đều phụ thuộc vào biến số của hắn thôi. Hiện giờ thân thể hắn vẫn còn hưnhược, ta viết một đơn thuốc để hắn điều hoà thân thể." Viết đơn thuốcxong, hắn lại nói: "Ở huyện Nam Hoa ta có một vị cố hữu (bằnghữu từ xưa), họ Ôn tên Hàn, chuyên nghiên cứu thương tổn thế này,Tô cô nương có thể đến đó hỏi xem."

Ta nhìn Ninh Hằng đang ngồi trên giường, vẻ mặt hắn cóchút mờ mịt, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng mà từ lúc ta bước vào phòng, ánhmắt của hắn chưa từng rời khỏi người ta. Ta vừa nhìn hắn, hắn lại càng nhìnchằm chằm vào ta.

Ta nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói lời cảm tạ vớiTống đại phu.

Sau khi Tống đại phu rời đi, Nhạn Nhi cũng tới tiệmdược mua thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai người ta và Ninh Hằng. Ánh mắt NinhHằng vẫn nhìn chăm chú ta, nhìn nhiều đến mức ta cảm thấy không được tự nhiên.Ta hắng giọng, nói: "Ngươi đã mấy ngày không ăn uống rồi, ta xuống phòngbếp lấy cho ngươi ít thức ăn."

Dứt lời, còn không đợi hắn mở miệng ta đã vội vàngchạy trốn khỏi tầm mắt của Ninh Hằng. Sau khi đóng cửa lại, ta lập tức thở phàomột hơi. Ta xoa xoa ngực, nghĩ thầm Ninh Hằng không nhớ lại chuyện trước kia màánh mắt lại càng khó nắm bắt. Chuyện này chẳng biết rốt cuộc là chuyện tốt haychuyện xấu đây.

Cũng may Nhạn Nhi để lại trong phòng bếp một nồi cháo,vẫn đang nóng hôi hổi, có lẽ Nhạn Nhi vừa mới nấu xong. Ta múc ra một chén lớnrồi đem vào phòng Ninh Hằng.

Ninh Hằng vẫn đang ngồi trên giường, ánh mắt nhìn vàohư không, chẳng biết hắn đang suy nghĩ gì. Vừa thấy ta vào, ánh mắt lại lập tứcchiếu vào người ta. Ta cười khan một tiếng, đặt chén cháo nóng hôi hổi lên bàngỗ, nói với hắn: "Ngươi ăn đi, nếu không đủ ta sẽ đi lấy thêm, ở phòng bếpvẫn còn nữa."

Ninh Hằng bước xuống giường, hắn đi rất chậm, cứ bướcđược vài bước lại nâng mắt nhìn ta, dường như là sợ ta biến mất vào không khívậy. Ta lại cười gượng một tiếng, nói: "Ngươi mau ăn đi, không nguộimất."

Cuối cùng Ninh Hằng cũng ngồi xuống, hắn cầm lấy thìasau khi ăn một ngụm cháo, mày hắn nhíu lại, hắn lại ăn thìa thứ hai, mày nhíulại càng lúc càng chặt. Cho đến thìa thứ ba, hắn buông thìa xuống, ánh mắt mờmịt nhìn ta, nói: "Quán Quán, hương vị cháo này không đúng."

Ta thấy hắn gọi ta Quán Quán, trong lòng lập tức kinhhoảng, hỏi vội: "Ngươi nhớ lại rồi?"

Ninh Hằng lắc đầu, " Nhạn Nhi nói cho tabiết."

Ta nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay sau đó ta lại thấylo lắng. Nhạn Nhi không biết giữ miệng, chuyện gì cũng nói với Ninh Hằng, vạnnhất Ninh Hằng hỏi thêm vài câu, Nhạn Nhi chắc chắn sẽ nói rõ ràng hơn bất cứngười nào.

Lòng ta không yên, nhìn Ninh Hằng, cuối cùng nhịnkhông được hỏi: "Nhạn Nhi còn nói gì với ngươi nữa không?"

Ninh Hằng nói: "Chúng ta bị người khác đuổi giết,qua mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi đây. Nhạn Nhi nói nàng họ Tô tên Cán, tên hồinhỏ là Quán Quán. Bình thường ta đều gọi nàng là Quán Quán." Dừng lại mộtlúc, hai má hắn lại sáng rực lên, "Nàng ấy còn nói Quán Quán là ngườitrong lòng ta, là nương tử chưa xuất giá của ta."

Nhạn Nhi này đúng là nói loạn hết rồi, có lẽ phải đưanàng ta tới Nhất Phẩm lầu để nàng ta phân tài cao thấp với tiên sinh kể chuyệnmất. Ta giải thích: "Câu sau là giả đấy, ta không phải là người trong lòngngươi, cũng không phải nương tử chưa xuất giá của ngươi, đều là Nhạn Nhi tự suyđoán lung tung."

Ninh Hằng nhíu mày, "Nhưng mà lúc ta tỉnh lạinàng đang hôn ta."

Mặt ta nháy mắt đã đỏ bừng lên, ta vội vàng nói:"Lúc đó ngươi đang hôn mê không uống thuốc được, ta đành phải giúp ngươiuống thuốc."

Ninh Hằng trầm mặc, ta cũng chẳng biết nói gì chophải, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng bừng. Không dùng phương pháp này thì NinhHằng không uống thuốc được là thật, nhưng ta mượn lý do này để khinh bạc NinhHằng cũng là thật.

Giây lát sau, Ninh Hằng lại nói: "Lúc ta hôn mê,đều là nàng giúp ta ăn cháo sao?"

Ta khụ khụ vài tiếng, "Đúng."

Ánh mắt Ninh Hằng như vô tình mà có ý đảo qua môi ta,"Trách không được hương vị cháo thay đổi, hoá ra là như thế."

Lời này của hắn lại làm mặt ta đỏ thêm vài lần, tanhìn Ninh Hằng, sắc mặt hắn bình thường tiếp tục ăn cháo. Ta nghĩ thầm thế đạođúng là thay đổi rồi, lúc trước toàn là Ninh Hằng mặt đỏ, hôm nay hắn chỉ nóimấy câu đơn giản mà mặt ta đã đỏ bừng.

Đầu gỗ không đỏ mặt, cảnh tượng như này làm ta thấykhó thích ứng được.

Ninh Hằng ăn cháo xong, hắn đột nhiên hỏi ta một câu:"Quán Quán, nàng thật sự không phải là nương tử chưa xuất giá củata?"

Đầu tiên ta sửng sốt, rồi sau đó gật đầu khẳng định.

Ninh Hằng hình như đang suy nghĩ gì đó nhìn ta, bỗngdưng, hắn nghiêm túc nói: "Quán Quán không chịu thừa nhận, nhất định là tađã làm sai chuyện gì đó làm nàng tức giận. Sau này ta sẽ không bao giờ làm nàngtức giận nữa, Quán Quán nàng đừng giận ta nữa."

Ninh Hằng nói như vậy, làm ta chẳng biết phản ứng rasao.

Hắn chẳng biết từ lúc nào đã chạm vào tay ta trên bàngỗ, năm ngón tay nắm thật chặt, hắn nhìn chằm chằm ta, lại nói: "QuánQuán, đừng tức giận nữa."

Ta dở khóc dở cười, "Ngươi nhìn chỗ nào thấy tatức giận?"

"Nàng không chịu thừa nhận là nương tử chưa xuấtgiá của ta."

Ta thở dài: "Ta thật sự không phải là nương tửchưa xuất giá của ngươi."

Ninh Hằng cố chấp nói: "Nàng là nương tử chưaxuất giá của ta."

Ta nhíu mày, "Ta nói ta không phải."

Ninh Hằng nắm tay ta thật chặt, "Quán Quán đừnggiận nữa."

"Ta không giận."

Hắn lại nói: "Nàng không chịu thừa nhận..."

Ta ngắt lời hắn, "Đừng nói nữa." Cứ nói đinói lại như vậy không biết phải nói đến năm nào tháng nào nữa mất, ta không biếtNinh Hằng cứ cố chấp như vậy là vì sao, nhưng ta không muốn tiếp tục dây dưavới Ninh Hằng nữa.

Hiện giờ cứ dây dưa càng sâu, chờ đến lúc hắn nhớ lạichuyện trước kia sẽ càng thấy đau. Đau dài không bằng đau ngắn, ta vẫn nên sớmrời khỏi Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi thì tốt hơn. Nghĩ xong, ta cũng không muốn nóinhiều với Ninh Hằng nữa, chuyển sang ngồi ở ghế xa hơn.

Ninh Hằng thấy ta không nói gì, hắn cũng bắt đầu trầmmặc, nhưng mà ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Ta càng nghĩ, lại càngthấy kỳ quái, theo lý mà nói, Ninh Hằng không nhớ ta, nên hiện giờ đối với hắn,ta hẳn là người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên. Vì sao hắn chỉ vì một câu nói củaNhạn Nhi mà đã nhận định ta là nương tử chưa xuất giá của hắn, mà lại còn là bộdáng ta không phải là chuyện không thể? Chẳng lẽ hắn yêu ta nhiều đến mức dùkhông nhớ được những chuyện trước kia nhưng trong đầu vẫn giữ lại chút tìnhcảm?

Nhạn Nhi thật lâu sau vẫn chưa trở về, cuối cùng tanhịn không được, thử hỏi: "Thật sự chuyện gì ngươi cũng không nhớ?"

Ninh Hằng gật đầu.

Ta nói: "Vậy vì sao ngươi lại nhận định ta lànương tử chưa xuất giá của ngươi? Chuyện gì ngươi cũng không nhớ, hiện giờ đốivới ngươi ta chỉ là một cô nương xa lạ, ngươi cũng không hề có tình ý vớita..."

Ninh Hằng vội nói: "Không phải."

"Hả? Sao lại nói thế?"

Ninh Hằng hai tai đã đỏ hồng, "Ta vừa tỉnh lại đãthấy nàng đang hôn ta, mà cảm giác này rất quen thuộc, ta nghĩ ta đối với nànglà có tình ý."

Ta nói: "Nhưng mà ngươi không nhớ ta. Nếu ngươimở mắt thấy Nhạn Nhi đang thân mật với ngươi, vậy chẳng phải ngươi cũng có tìnhý với Nhạn Nhi sao?"

"Không giống nhau."

"Sao lại không giống nhau?"

Ninh Hằng nghĩ ngợi, rồi mới nghiêm túc nói: "Tachỉ muốn thân mật với nàng, không muốn thân mật với Nhạn Nhi."

Đầu gỗ này mất trí nhớ rồi nói lời tình tứ lại càngtrôi chảy hơn trước kia, nghe xong mà tim ta đập loạn, suýt nữa đã định nhàotới ôm lấy hắn. Nhưng ta nhớ lại Ninh Hằng đã từng nói muốn dẫn ta hồi cunggiao ta cho Hoàng đế, trong lòng lập tức nguội lạnh như cơn gió lạnh thángchạp.

Đúng lúc này Nhạn Nhi trở về, lúc này ta đứng dậy...chạy trối chết.

Ta biết ta không thể tiếp tục nữa, bằng không ta cùngNinh Hằng đều rơi vào kết cục đã được báo trước đó. Cho nên, sáng hôm sau tadậy thật sớm đi ra ngoài nhân lúc Nhạn Nhi và Ninh Hằng còn chưa dậy.

Hiện giờ tình hình của ta rất kỳ lạ. Trong cung vẫnchưa có tin tức Thái hậu băng hà, nhất thời ta không nghĩ ra ý đồ của Hoàng đế,mà đến giờ vẫn chưa biết là ai phái sát thủ tới giết ta. Mà Ninh Hằng hiện giờlại như thế...

Ta đúng là vẫn sớm rời khỏi Kinh thành thì tốt hơn.

Nghe theo lời Tống đại phu đến phía tây thành, rấtthuận lợi chọn được một tráng sĩ dáng người vạm vỡ thoạt nhìn có sức có võ bảovệ ta xuôi nam, ta hỏi tên vị tráng sĩ rồi đưa tiền đặt cọc, dặn hắn đêm maigiờ Thìn sáu khắc chuẩn bị xe ngựa đợi ta dưới cây liễu ở đông thành.

Lúc ta quay về hẻm nhỏ nam thành, nhân tiện mua chođầu gỗ và Nhạn Nhi hai chén đậu hũ cùng mấy chiếc màn thầu (bánhbao). Lúc Ninh Hằng ăn bánh bao, trước mặt hắn ta khiểntrách Nhạn Nhi một lượt, bảo nàng không được nói lung tung, Nhạn Nhi vẫn cúiđầu không nói lời nào.

Sau đó ta nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng ở chung vớiNinh Hằng và Nhạn Nhi, nên vẻ mặt cũng dịu dàng lại.

Lúc này, Ninh Hằng đột nhiên nói: "Quán Quán,sáng nay nàng đi đâu thế?"

Tim ta đập mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn như trước: "Đitìm Tống đại phu."

Ninh Hằng nói: "Lần sau ta đi cùng nàng."

"Ngươi không được ra ngoài, tất cả mọi người bênngoài đều đang tìm ngươi." Ta liếc mắt nhìn Nhạn Nhi, hỏi: "Muội cónói cho hắn biết nguyên nhân chưa?" Ta thấy Nhạn Nhi lắc đầu, nghĩ thầm dùsao ta cũng sắp rời đi, nói cho Ninh Hằng biết cũng không sao, nói: "Trướckia ngươi là..."

Nhạn Nhi đột nhiên nói: "Trước kia người là phuquân được đính hôn với tỷ tỷ."

Ta suýt nữa đã phun sạch nước trong miệng, ta trừngmắt nhìn Nhạn Nhi. Nhạn Nhi bắt đầu ấp úng, bộ dáng như thể ta ép buộc nàng ấykhông được nói ra sự thật. Ta thật bất đắc dĩ, quét mắt nhìn Ninh Hằng, hắn lạinghiêm túc nhìn ta nói: "Chuyện trước kia như thế nào ta đều không muốnbiết."

Ta giật mình.

Nhạn Nhi cười rạng rỡ, "Ninh đại ca nói rất đúng,trước kia xảy ra chuyện gì đều không quan trọng, chuyện sau này mới là quantrọng."