Ai Gia, Có Hỉ

Chương 34



Ta nghĩ mãi cũng chẳngnghĩ ra Hoàng đế vì sao lại tối sầm mặt như thế, dù sao tâm tư của Hoàng đếkhông phải người bình thường nào cũng có thể đoán được, cho nên ta cũng chẳngnghĩ nữa, cứ thế cho qua thôi.

Đêm trước yến tiệc mùađông, ở trong tẩm cung, ta đang chọn xiêm y để mặc vào yến hội, ta đang làmThái hậu, đương nhiên là phải mặc long trọng một chút. Nhưng mà Như Ca Như Hoạchọn xiêm y hết bộ này đến bộ khác, ta chung quy vẫn không thấy hài lòng. Canhba giờ Hợi, Ninh Hằng lại tới hẹn hò với ta.

Ta hỏi hắn ta nên mặc gìcho đẹp, hắn không cần nghĩ ngợi đã nói luôn: "Quán Quán mặc gì cũng đẹphết."

Ta nhìn hắn, phát hiệnhắn đeo dương chi ngọc bội ta tặng ở đai lưng, ta mỉm cười, trong nội tâm cócảm giác vui vẻ tràn đầy, giống như từ nay về sau Ninh Hằng đã có ấn ký (đóngdấu) của Tô Hoán ta.

Ta buông mấy bộ xiêm ytrong tay xuống giường, bước tới gần ôm chặt cổ hắn, sau khi cùng hắn thân mậtmột lúc lâu, ta cảm khái nói: "Đầu gỗ, nếu như có ngày ta không làm Tháihậu nữa, chàng cũng không làm tướng quân, chúng ta đi tìm một nơi non nước hữutình ẩn cư, chàng thấy sao?"

Ninh Hằng nói:"Được."

"Haizz, tuy là đêmnào cũng hẹn hò lén lút rất thú vị, nhưng mà về lâu về dài lại thấy khó chịu.Tiếc là chuyện của chúng ta không thể để Bệ hạ biết được." Dừng lại mộtchút, ta nhìn Ninh Hằng, lúc này trong lòng ta có đấu tranh tư tưởng. Ta vốncũng không muốn nói cho Ninh Hằng biết, nhưng mà chuyện Hoàng đế thích NinhHằng, vẫn nên cho Ninh Hằng biết thì tốt hơn. Bằng không một ngày nào đó Hoàngđế gọi hắn đi, hắn lại cứ ngốc nghếch để Hoàng đế làm...

Ta thật sự không thểtượng tượng ra được cảnh hương diễm đó, ta nghiêm túc lại, nói: "Đầu gỗ,ta muốn nói với chàng một chuyện. Chàng có biết Bệ hạ vì sao vẫn chần chừ chưalập hậu không?"

Ninh Hằng suy nghĩ, nói:"Bệ hạ tuổi còn trẻ, mà lấy quốc sự làm trọng, cho nên đến giờ vẫn chưalập hậu."

Ta nói: "Cũng không phải.Bệ hạ có người trong lòng rồi."

Ninh hằng sững sờ.

Ta nghiêm túc nhìn hắn,"Chàng có biết là ai không?"

Ninh Hằng lắc đầu.

Ta thở dài, "Đầu gỗngốc, chính là chàng đấy." Ninh Hằng biến sắc, ta tiếp tục cảm khái:"Chàng không biết đó thôi, ánh mắt Bệ hạ nhìn chàng hoàn toàn khác với khinhìn những người khác, mà mỗi lần nhìn thấy chàng và ta thân mật hơn một chút,hắn sẽ mất hứng. Mấy người trong cung nói, chàng với Bệ hạ dùng tư thế cưỡingựa..."

Sắc mặt hắn lập tức xanhmét.

"Ta với Bệ hạ chỉ làtình cảm quân thần, mà Bệ hạ lại..." Ninh Hằng nắm chặt tay ta, "QuánQuán, Bệ hạ thích nữ nhân, chắc chắn là nàng hiểu lầm rồi."

Đây là lần đầu tiên tathấy Ninh Hằng có vẻ mặt nghiêm trọng như thế, nhất thời không biết phải nóigì. Chẳng lẽ từ trước đến giờ ta đã hiểu lầm? Thế nhưng mỗi lần Hoàng đế thấyta với Ninh Hằng thân mật, cả khuôn mặt sẽ biến thành màu đen. Nếu nói tronglòng Hoàng đế không phải Ninh Hằng, như vậy chẳng lẽ là... ta?

Ta rùng mình.

Hoàng đế tuyệt đối khôngcó khả năng thích ta, ta là mẫu hậu của hắn, hắn là nhi tử của ta, mặc dù khôngphải ruột thịt. Không bàn tới tình cảm, bất kể thế nào ta cũng không tiếp nhậnđược. Cho nên, Hoàng đế dù không thích Ninh Hằng, thì cũng tuyệt đối không phảilà ta.

Yến tiệc mùa đông được tổchức ở Noãn điện, đến dự tiệc đều là những triều thần từ tam phẩm trở lên,Thường Trữ đến từ sớm, nàng mặc một váy màu vàng nhạt như màu khói sương cheđi vòng eo to, búi tóc vấn cao, thêm bụng bầu cũng không chút ảnh hưởng tới sựxinh đẹp của nàng. Hôm qua ta chọn tới chọn lui, cuối cùng hôm nay chọn bộ váyáo màu đỏ thẫm thêu mây, viền váy thêu chỉ vàng, trên búi tóc cao là trâmPhượng tôn lên sự sang trọng rạng rỡ.

Ta vừa mới bước vào Noãnđiện, mọi người hành lễ, sau lưng vang lên tiếng hô của thái giám——

Bệ hạ đến ——

Vương quân điện hạ Bìnhquốc đến ——

Ta quay đầu, chạm phảiánh mắt của Hoàng đế, Hoàng đế mỉm cười nhìn ta, phía sau lại vang lên tiếngchúng thần hành lễ. Lúc này một giọng nói trong trẻo truyền đến, "Vươngquân Bình quốc Cơ An Bình bái kiến Thái hậu."

Ta nhìn sang.

Một đại mỹ nhân, không phấn son trang điểm đã khuynhquốc thế này, Vương quân Bình quốc so với Thường Trữ đúng là mỗi người một vẻ,một chín một mười.

Ta lại cười nói:"Vương quân An Bình hữu lễ."

Sau khi chào hỏi ngắngọn, mọi người ngồi xuống. Hoàng đế ngồi cao nhất, ta ngồi bên phải Hoàng đế,Thường Trữ ngồi bên trái, Vương quân An Bình ngồi đầu tiên hàng bên trái. Võtướng bên phải, văn thần bên trái, ta lơ đãng nhìn xuống dưới, Thẩm KhinhNgôn ngồi sát bên cạnh Vương quân An Bình.

Thoáng cảm nhận thấy ánhmắt của ta, Thẩm Khinh Ngôn nâng mắt mỉm cười. Ta nhớ lại những lời Thẩm KhinhNgôn nói đêm hôm đó, ánh mắt lập tức dời đi, ta buông mắt xuống giả bộ như chưatừng nhìn thấy.

Yến tiệc diễn ra như bìnhthường, Hoàng đế mở miệng nói mấy câu chúc cát tường cũ rích, rồi sau đó cungnữ bưng vào đủ loại món ăn cùng rượu ngon, đặt lên bàn từng khách mời. Đợi saukhi các cung nữ lui hết, một đám vũ kỹ(vũ nữ) chânđeo chuông bạc tươi đẹp như những đoá sen, chân nhẹ nhàng như lông vũ, lướt quagiữa đám đại thần.

Như Ca và Như Hoạ hầu hạta dùng bữa, ta nâng chén rượu nhấp một ngụm, cũng nhân lúc này liếc nhìn NinhHằng. Bên cạnh Ninh Hằng có một vũ kỹ, ánh mắt như làn nước mùa thu eo thonnhỏ, đang rót rượu cho Ninh Hằng. Ta híp mắt, Ninh Hằng tự giác tăng khoảngcách với vũ kỹ kia, ta vui vẻ thu lại ánh mắt, lại uống một ngụm rượu.

Lúc này, lại nghe thấyVương quân An Bình kia cười nói cởi mở: "Thái hậu sao lại cứ nhìn chằmchằm Ninh đại tướng quân thế kia?"

Ta suýt nữa thì sặc, nuốtxuống ngụm rượu trong miệng, ra vẻ tỉnh bơ nói: "Ai gia thấy vũ kỹ sát bêncạnh Ninh khanh tươi đẹp như hoa như ngọc, nên mới nhìn thêm vài lần."

Hoàng đế cười nói:"Thái hậu có tâm yêu cái đẹp không phân biệt nam nữ, đã như thế, ngươi quahầu hạ Thái hậu đi." Hoàng đế lại bảo vũ kỹ bên cạnh Ninh Hằng qua đây,nàng ta thu lại ánh mắt trong như nước, nũng nịu hành lễ với ta.

Từ trước đến giờ ta ghétnhất là những nữ nhân nũng nịu, thấy nàng ta đã rời khỏi Ninh Hằng, ta lạnhnhạt khoát tay, để nàng ta hầu hạ một bên. Như Ca Như Hoạ theo ta nhiều năm, ítnhiều cũng hiểu được tính nết ta, sau đó hai người không biết lấy lý do gì màđuổi vũ kỹ này đi chỗ khác.

Thường Trữ nhìn ta, nháymắt cười cười, có lẽ là cũng hiểu được tâm tư của ta, ta cũng quay sang cườivới nàng ấy. Lúc này Thường Trữ nói với Vương quân An Bình: "An Bình VươngQuân ở kinh thành đã hơn nửa tháng, không biết đã chọn được lang quân nào như ýchưa?"

Ta nhớ lại mấy ngày trướcHoàng đế có nói mấy điều kiện của An Bình Vương Quân để chọn lang quân, ta nhìnVương quân An Bình, lại nhìn Hoàng đế đang cười nhẹ uống rượu, càng nhìn càngthấy bọn họ hai người cực kỳ xứng đôi. Bọn họ mà ở cùng một chỗ, thì Ninh Hằngsẽ an toàn, ta sau này cũng đỡ phải lo âu.

Cho nên, ta khụ mộttiếng, mở miệng nói: "Nghe nói Vương quân An Bình thích nam nhân môi hồngrăng trắng, mắt đẹp mày ngài?"

Vương quân An Bình vui vẻđáp lời, "Đúng vậy."

Ta vừa định nói đùa là Bệhạ vương triều Đại Vinh chúng ta rất thích hợp với điều kiện của nàng, thìVương quân An Bình lại nói thêm một câu, "Nhưng mà, gần đây ta đổi khẩuvị."

Ta sững sờ, Vương quân AnBình nhìn Ninh Hằng nói: "Gần đây ta rất thích võ tướng, tốt nhất giốngnhư Ninh đại tướng quân đây."

Hoàng đế cười tủm tỉmnói: "Ninh khanh đúng là trụ cột của triều đình ta."

Có thâm ý, tất cả mọingười đều hiểu. Ninh Hằng là tướng quân giỏi Đại Vinh, sao có thể hứa cho Vươngquân nước láng giềng đem về làm lang quân, mà lại còn không phải là chính phu.Nếu mà truyền ra ngoài, chẳng phải là làm cho người khác cười đến rụng răngsao. Huống hồ, Ninh Hằng là của ta, Vương quân hám sắc này muốn chết sao màtranh đoạt với ta.

"... Nhưng mà nếuNinh khanh nguyện ý, trẫm cũng không thể nói gì."

Ta vừa nghe xong, lập tứccất lời: "Không được! Vạn lần không được!"

Câu này của ta nói ra hơikích động, ánh mặt mọi người đồng loạt chiếu đến, sau đó lại đồng loạt thu hồilại. Ninh Hằng nhìn ta muốn nói gì đó lại thôi, ta nhìn hắn thật sâu, Hoàng đếnhẹ hỏi: "Ồ? Thái hậu nói xem?"

Lúc này sắc mặt Hoàng đếnhìn qua có chút không tốt lắm, ta ở chung với Hoàng đế nhiều năm như vậy, lúcnày tâm tình hắn không vui ta tất nhiên cảm nhận được. Nhưng mà ta làm Thái hậulâu năm như vậy, trường hợp thế này vẫn dễ dàng ứng phó.

Ta hờ hững nói: "Bệhạ vừa rồi cũng nói, Ninh khanh là trụ cột triều đình ta, sao lại có thể hứacho Vương quân An Bình đơn giản như vậy? Huống hồ, theo ai gia biết, Đông Cungcủa Vương quân An Bình đã có không ít lang quân. Nếu Vương quân An Bình thậtsự thành tâm thành ý thích Ninh khanh, dù sao cũng nên giải tán hết lang quân ởĐông Cung, mà phải đối xử như chính phu mới không phụ thanh danh của Ninhkhanh. Mà Bệ hạ đã từng nhận lời ai gia..."

Ta nâng mắt lên nhìnHoàng đế, "Không biết Bệ hạ có còn nhớ không?"

Hoàng đế đã từng nói NinhHằng là nam hầu của ta, điều này, Hoàng đế dù diễn kịch thế này chắc cũng khôngquên được chứ.

Hoàng đế nói: "Trẫmtất nhiên là nhớ."

Lúc này ta có dự cảmkhông tốt lắm, vừa rồi không nên xuất đầu vội vã như thế. Mặc kệ Ninh Hằng cóphải người trong lòng Hoàng đế hay không, thì Hoàng đế nhất định cũng không đểVương quân An Bình mang Ninh Hằng đi.

Ta đúng là hấp tấp vộivàng quá rồi.

Trong lòng ta có chút oántrách Vương quân An Bình.

Nữ nhân dị quốc đúng làphiền toái, không có việc gì tới Đại Vinh chọn lang quân làm chi, hại ta suýtnữa thì lỡ lời.

Sau đó, ta có ý niệm nóinhiều tất sẽ nói hớ, nên trong yến tiệc, một mực yên lặng lặng yên ăn món ngonuống rượu ngon, thỉnh thoảng mới nhàn nhạt mở miệng đáp lời.

Sau khi yên tiệc kếtthúc, ta thấy hơi chóng mặt. Cũng chẳng biết có phải do uống nhiều rượu quá haykhông, mà chân đi cũng không vững, vừa đứng dậy là thấy bay bổng, nếu không vịnvào Như Ca Như Hoạ, thì có khi ta đã lăn xuống hồ Hàm Quang luôn rồi.

Đường ra tới xe kéo cũngdài hơn, ta mơ mơ màng màng, trong đầu bỗng dưng nhớ lại thật lâu trước kia lúcta mời các đại thần tới nghe hát xướng ở Sướng Thính các sau đó Ninh Hằng nửađường chặn xe ta, lúc ấy không để ý Ninh Hằng nhiều, hôm nay để ý rồi, nên nhớkỹ lúc đó Ninh Hằng đã thổ lộ với ta.

Ta vén rèm nhìn ra bênngoài, ngay lúc đi qua lương đình (đình nghỉchân), gió mát thổi qua, rượu cũng tán đi tám phần, ta nói:"Dừng lại."

Như Ca đỡ ta xuống xe, taxốc lại áo khoác trên người, đứng thẳng lại, thấp giọng nói: "Các ngươi cứđứng chờ ở đây." Nói xong, ta thản nhiên đi tới lương đình.

Tối nay trở lại chỗ cũ,nhớ lại những lời thổ lộ của Ninh Hằng, trong lòng tự dưng mềm mại ấm áp thêmvài phần, mà ngay cả gió lạnh thổi xung quanh cũng không thể ngăn được sự ấm áptrong lòng ta.

Không biết qua bao lâu,chợt nghe thấy tiếng gọi nhỏ —— "Quán Quán."

Ta quay đầu, là NinhHằng. Ta mừng rỡ nói: "Trí Viễn, sao chàng lại ở đây? Không lẽ chúng tatâm linh tương thông sao?"

Ninh Hằng nói khẽ:"Vừa nãy đi ta nhìn thấy xe kéo của nàng, nên mới đi tới. Không ngờ, nàngở đây thật." Ta thấy hắn đưa tay ra, dường như muốn nắm tay ta, nhưng lạirụt về rất nhanh.

Ta biết là hắn sợ bịngười khác nhìn thấy, bật cười, "Chàng đừng lo, Như Ca bọn họ cách xachúng ta lắm. Kể cả chúng ta ở đây gặm cắn vài lần, có khi bọn họ cũng chẳngbiết được."

Ninh Hằng mặt đỏ lên.

Ta thích nhất là bộ dángxấu hổ này của Ninh Hằng, ta nhìn khắp bốn phía xung quanh, xác định không cóai, mới kiễng chân chạm tới môi hắn, Ninh Hằng run lên, đưa tay nắm lấy tay ta,"Tay của nàng lạnh quá."

"Ừ."

Hắn nắm chặt lấy, nhẹnhàng ma sát, ta thoải mái hưởng thụ, sáp lại gần hắn hơn, quay đầu lại nhìnmột đoá hoa sen trong hồ, ta nói: "Ta nhớ chàng ở đây đã nói là nhất kiếnchung tình (vừa nhìn thấy đã yêu) vớita."

Ta quay đầu lại, hai taiNinh Hằng cũng đỏ lên, ta cười khẽ một tiếng, "Đầu gỗ, có thậtkhông?"

Hắn gật đầu.

Ta lại hỏi: "Chàngthích gì ở ta?"

Ninh Hằng nắm chặt haitay ta, nói: "Ta cũng không biết, ngay từ lần đầu ta tiến cung nàng miễntrách phạt ta, mà cũng có thể là lúc trên triều thấy nàng nắm tay Bệ hạ từngbước từng bước đi đến vị trí kia..."

Ta không vừa lòng nói:"Chàng gạt ta, ta làm Thái hậu lâu như vậy, chàng có hành lễ với ta mấyđâu, mà mỗi lần mở yến tiệc, chàng có chịu tới đâu."

Ninh Hằng mặt lại đỏ hơn,"Ta... Ta sợ nàng phát hiện ra ta... ta thích nàng."

Ta PHỤT một tiếng bậtcười.

Dù ta có nghĩ thế nào,cũng thật sự không thể nghĩ ra vì nguyên nhân này mà Ninh Hằng không nhận thiếpmời của ta.

Ta nói: "Vậy sao sauđó chàng lại đi?"

Ninh Hằng trầm mặc.

Lúc này ta mới nhận ramình hỏi sai vấn đề, sở dĩ sau đó Ninh Hằng đến tham dự chắc chắn là Hoàng đếbày mưu tính kế, bởi vì Hoàng đế bày mưu tính kế, nên đầu gỗ này mới bằng lòngtiến thêm một bước với ta. Nếu không nhờ Hoàng đế, có lẽ cả đời này ta cũngkhông biết hắn có tình ý với ta.

Nhưng mà liên quan đếnHoàng đế, trong lòng ta lại thấy không thoải mái.

Ninh Hằng không nói racũng làm ta rầu rĩ, tuy ta biết nguyên nhân, nhưng mà Ninh Hằng không muốn nóivới ta, Ninh Hằng là người của Hoàng đế, hai điểm này vẫn canh cánh trong lòngta.

Ta vẫn thích đầu gỗ dễxấu hổ hơn.

Ta kiễng chân, cũng chẳngquan tâm sẽ bị cung nữ nhìn thấy, môi chạm vào môi Ninh Hằng. Ninh Hằng dườngnhư không ngờ ta sẽ làm hành động táo bạo thế ở ngay chỗ này, nên cả người cứngđờ, nhưng sau đó miệng hắn rất phối hợp, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa ra quấn lấy đầulưỡi ta.

Trong mắt ta ánh lên sựvui vẻ.

Trong khoảnh khắc, chânta nhũn ra, ta rút bàn tay đang bị Ninh Hằng nắm chặt lại, vươn tay ôm lấy cổNinh Hằng, cả người tựa lên người hắn. Không thể không nói, đứng hôn môi bênngoài so với hôn trong phòng, tư vị lại càng mất hồn hơn.

Đợi đến lúc ta và Ninh Hằng thở dốc không ngừng, chúngta mới ngừng lại.

Ngay lúc ta cảm thấy mỹmãn đang định khiêu khích Ninh hằng lần nữa, thì thoáng thấy cách đó không xaxuất hiện một bóng người. Bóng người kia biến mất rất nhanh, nhưng từ ánh sángđèn cung đình treo gần đó, ta có thể nhận ra bóng người kia chợt lóe lên mộtgóc áo bào có thêu rồng.

Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình:

NGAO NGAO NGAO ~~~ hômnay đêm thất tịch ~~~ mọi người đêm thất tịch vui vẻ ~~~~~

Tiểu Ninh Tử xấu hổnói: "Các ngươi đừng Bá Vương, Bá Vương ta sẽ không được gặm Quán Quánnữa..."