Ai Gia, Có Hỉ

Chương 30



Ta cũng thật vô dụng, chỉ uống rượu nếp, mà uống đếnnỗi say khướt. Hôm sau lúc mở mắt ra, đầu đau nhức, ta ấn ấn thái dương, bỗngdưng nhớ lại truyện xảy ra đêm qua.

Ta bật dậy khỏi giường, nhanh chóng nhìn xung quanh,cũng may cũng may, chỗ này không phải là đại sảnh, mà là phòng hằng ngày tangủ.

Ta sờ sờ môi mình, hơi sưng, mặt ta tự dưng như đượcbôi phấn hồng, đêm qua ta mượn rượu cắn môi Ninh Hằng, về sau cũng chẳng biếtrốt cuộc là ai say, ta với hắn hình như còn cắn rất hăng say, đến giờ vẫn còncảm thấy đầu lưỡi tê tê, còn có hương vị rượu nếp đọng lại.

Hai tay để lên má, tim đập thình thịch. Ta không thểkhông thừa nhận, môi của Ninh Hằng, thật sự là thứ có vị ngon nhất từ trước đếngiờ ta được thưởng thức qua. Có lẽ cả đời này chỉ cần nhìn thấy rượu nếp, sẽlập tức nhớ tới sự kiều diễm của Ninh Hằng đêm đó.

Đợi mặt hết đỏ, mới kêu Nhạn Nhi đi vào. Lúc Nhạn Nhitiến vào, mày cong cong lên, bưng canh đặt lên trên bàn. Nàng cười mỉm nói:"Nhìn Thái hậu, ta lại nhớ tới một câu thơ."

Ta nhìn nàng, "Hở? Thơ gì?"

Nàng cười hắc một tiếng, "Nhân diện đào hoa tươngánh hồng."

(Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắchồng - Trích Đề Đô Thành Nam Trang)

Ta biết Nhạn Nhi đang trêu ghẹo ta, nhưng trong lòngchẳng có chút không vui nào. Dù sao đêm qua ta cũng hơi điên cuồng, cũng chẳngbiết có bị Như Ca Như Họa các nàng nhìn thấy không nữa. Nếu bị Hoàng đế biết,việc này khó kết thúc đây.

Hoàng đế tuy đã nói rõ đưa Ninh Hằng tới cho ta, nhưngnếu ta thật sự thích Ninh Hằng, Hoàng đế chắc chắn sẽ gây khó dễ.

Ta hỏi: "Đêm qua ngoài đại sảnh chỉ có mình ngươitrông coi?"

Nhạn Nhi gật đầu, "Thái hậu cứ yên tâm, đêm quangoại trừ ta đứng ngoài, những cung nữ khác đã sớm đi ngủ rồi. Chuyện Thái hậuvới tướng quân đầu gỗ đêm qua, không ai biết." Dừng lại một chút, nàng lénlút liếc mắt nhìn ta, cười trộm nói: "Đêm qua ta cũng không nhìn thấytướng quân đầu gỗ ôm Thái hậu vào phòng đâu."

Hoá ra là Ninh Hằng ôm ta về phòng, ta còn tưởng mìnhsay khướt lảo đảo về phòng.

Nhạn Nhi lại nói: "Nhưng mà tướng quân đầu gỗ saukhi rời khỏi đây, lại sai người đến giếng nước bên cạnh múc về một thùng nướclạnh."

Ta sửng sốt, chốc lát mặt đã biến đỏ.

Nhạn Nhi chớp mắt mấy cái, "Thái hậu sao mặt tựdưng đỏ thế kia?"

Ta tuy rằng chưa trải qua chuyện đó, nhưng mà nóichuyện với Thường Trữ nhiều, coi như mưa dầm thấm lâu, tất nhiên là biết vì saoNinh Hằng ngay đầu tháng chạp hơi hơi rét lại đi tắm nước lạnh. Nhạn Nhi tuổicòn nhỏ, không hiểu cũng là chuyện bình thường.

"Không có gì" ta khụ khụ, chuyển đề tài,"Ngươi bưng cái gì vào đó?"

"Canh tỉnh rượu, sáng nay tướng quân đầu gỗ saita chuẩn bị đấy, nói nương nương người đêm qua uống nhiều rượu như vậy, sángnay tỉnh lại chắc chắn sẽ đau đầu."

Ninh Hằng này đúng là tri kỷ, trong lòng thấy ngọtngào. Đột nhiên nhớ lại đêm qua đã nói với hắn—— Trí Viễn, bắt đầu từ hôm nayta sẽ thử thích ngươi, ngươi đừng có phụ ta.

Ta là dạng người nói là làm, ta đã nói sẽ thử thíchNinh Hằng, thì ngay bây giờ phải bồi dưỡng tình cảm. Ta nhìn bát canh trên bàn,"Nhạn Nhi, đi gọi Ninh Hằng tới đây, ai gia có chuyện muốn nói vớihắn."

Lúc Ninh Hằng đi vào, ta đã rửa mặt xong, ngồi cạnhbàn, chậm rãi múc từng thìa nước canh cho vào miệng. Nghe thấy tiếng bước chân,ta ngẩng đầu, cười dịu dàng nói với Ninh Hằng: "Trí Viễn, tới đây ngồixuống."

Ninh Hằng ngồi xuống, ta cười mỉm nói: "Trí Viễncòn nhớ lời tối qua ta nói không?" Đã quyết định thử thích hắn, ta đâycũng không muốn tự xưng là ai gia nữa. Hai chữ ai gia này, mỗi lần nói ra khỏimiệng, trong lòng trong đầu đều thấy nặng nề.

Ninh Hằng nhìn ta, chậm rãi gật đầu.

"Đêm qua những lời chàng nói với ta, đều xuấtphát từ nội tâm?"

Hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Đúng."

Ta nở nụ cười, "Được rồi. Đêm qua uống chút rượu,lời nói đều là rượu nói, chắc chàng cũng không để trong lòng. Lúc này ta đãtỉnh hoàn toàn rồi, ta phải nói rõ ràng với chàng." Ta nâng mắt nhìn hắn,"Ta thích Thẩm Khinh Ngôn chuyện này không phải là giả, nhưng đó đã làchuyện quá khứ rồi. Bất kể ta đã thích Thẩm Khinh Ngôn bao nhiêu đi chăng nữa,nhưng giờ ta nghĩ người trong lòng ta là chàng. Ta một khi đã thích chàng, chỉcần chàng không phụ ta, ta sẽ vẫn thích chàng."

Thật ra những lời đêm qua nói, ít nhiều cũng có chútkhông công bằng với Ninh Hằng. Ta đơn giản chỉ muốn dời tình cảm của mình tớingười khác, vừa đúng lúc có Ninh Hằng ở đây. Nhưng mà sáng nay sau khi tỉnhlại, ta nghĩ trái nghĩ phải cũng cảm thấy không ổn, nhưng mà nghĩ kĩ lại, lại cảmthấy nếu ta thật sự thích Ninh Hằng, đó cũng là một chuyện không tồi.

Ta lại nói: "Trí Viễn, chàng đã nghe rõchưa?"

Ninh Hằng chỉ yên lặng nhìn ta, thật lâu không nói lờinào, cho đến khi ta nhẹ giọng gọi một tiếng, hắn mới ngây ngô nói: "Mấy...mấy lời nàng vừa nói, có thể nói lại lần nữa được không?"

Ta nói: "Chàng đầu gỗ này, vừa rồi suy nghĩ gìthế?"

Hắn thấp giọng nói: "Nghĩ lời nói của nàng."

Ta ngẩn người, lập tức hiểu ra, ta dở khóc dở cườinói: "Ta chỉ lặp lại lần cuối cùng, chàng nghe không rõ, cũng đừng mongđược nghe lại lần nữa. Ta vừa rồi nói, ta thích Thẩm Khinh Ngôn đã là chuyệnquá khứ, lúc này ta nghĩ người trong lòng ta là chàng, nhưng mà chàng phải nhớkỹ, chàng không được phụ ta, một khi phụ ta, ta sẽ hận chàng cả đời."

Ninh Hằng nói: "Nàng hình như chưa nói câu cuốicùng."

Ta nói: "Ý tứ không khác nhau lắm."

Hắn cười nhẹ ra tiếng, "Ừ, ta đã nghe rõ."

"Đã hiểu?"

"Ừ."

Ta nhìn canh tỉnh rượu trên bàn, lại nhìn vào mắt NinhHằng, nhớ lại sự kiều diễm đêm qua, lòng thầm nghĩ, Ninh Hằng là một người đầugỗ, sau khi hồi cung muốn cắn hắn đoán chừng cũng chẳng có cơ hội, không bằngnhân dịp lúc này cô nam quả nữ cắn hắn nhiều một chút mới được.

Ta lại phát huy tinh thần nghĩ là làm, bưng bát canhtỉnh rượu uống một ngụm, mắt loé sáng nhìn Ninh Hằng, rồi sau đó rướn người vềphía trước, ngậm lấy môi Ninh Hằng.

Ninh Hằng dường như không ngờ ta sẽ làm thế, nhưng màphản ứng của hắn so với hôm qua lại nhanh hơn. Ta cùng lắm mới chỉ chạm vàomôi, đầu lưỡi của hắn đã nhẹ nhàng tiến vào, canh tỉnh rượu trong miệng ta cuốicùng cũng chẳng biết vào bụng ai nữa. Ninh Hằng đảo ngược vị trí thành chủ độngrất nhanh, vừa uống hết canh tỉnh rượu, hắn nhanh buông lỏng ta ra, uống mộtngụm canh tỉnh rượu, lại hôn lên môi ta, dường như là sợ ta bị sặc, hắn mới đểnước canh chậm rãi chậm rãi tiến vào, cực kỳ dịu dàng, thỉnh thoảng hai đầulưỡi chạm nhau, trong mắt ta hiện lên ý cười, quấn lấy đầu lưỡi của hắn, khôngbuông tha.

Hai má của ta nóng phừng phừng, rõ ràng tháng chạp selạnh, ta lúc này lại nóng như giữa mùa hè. Bát canh tỉnh rượu rất nhanh đã cạn,hai mắt của ta như nhiễm một tầng sương mù, dựa vào lồng ngực Ninh Hằng thởgấp.

Tay Ninh Hằng vòng qua eo ta, ta nghe thấy nhịp timcủa hắn đập nhanh mãnh liệt.

Ta ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau với Ninh Hằng, tim tađập như hươu chạy, lập tức quay đầu nhìn chỗ khác, ta cảm giác vòng tay đặt ởeo ta siết chặt hơn, ta nghe Ninh Hằng nói: "Thái hậu..."

Ta nhíu mày, nắm vạt áo của hắn, nói: "Về sau lúckhông có người lạ, gọi tên hồi nhỏ của ta. Nếu chàng lại gọi ta là Thái hậu, tasẽ tức giận."

Vòng tay ở eo lại siết chặt hơn, tiếng tim đập bên taicũng mạnh hơn vài phần, "... Quán Quán."

“Ừm."

Ta đáp lại, sau khi mắt quét khắp phòng một lượt, tamới ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hằng nói: "Đầu gỗ, ở đây còn có nước, chúngta... tiếp tục..."

Ninh Hằng nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, ta rấttự nhiên dính chặt vào người Ninh Hằng, lại bắt đầu cùng hắn thân mật khó cáchxa. Môi Ninh Hằng, gần như làm người ta thấy nghiện. Chúng ta rất nhanh đã giảiquyết xong cốc nước, Ninh Hằng nói: "Chỗ kia... còn có mấy cái bánhbao."

...

"Trong tủ còn có lương khô..."

...

"Còn có chén trà đêm qua..."

...

Ta cũng chẳng biết rốt cuộc tình huống phát triển thếnào, nhưng tất cả những gì có thể ăn được đều bị ta với Ninh Hằng túm lấy, talúc đầu là ngồi với Ninh Hằng ở ghế, cuối cùng chẳng biết tại sao lại lêngiường rồi.

Quần áo của ta đã bị tung ra, quần áo của hắn cũng lộnxộn, thân thể của hắn nóng rực, giống như đang phát sốt vậy. Cho đến khi ta cảmgiác dưới chân có vật cứng lên, thì ta mới tỉnh táo lại, mắt nhìn xuống đất.

Ninh Hằng nháy mắt đã rời khỏi ta, cả người dán lênvách tường, đầu cúi gằm, không dám nhìn ta. Ta căn bản cũng thấy xấu hổ, nhưngnhìn bộ dáng này của Ninh Hằng, ta lại bật cười, "Nghe nói chàng đêm quasai người lấy một thùng nước lạnh để tắm?"

Ninh Hằng không trả lời, nhưng ta thoáng nhìn thấy taihắn đã đỏ hồng.

Haizz, mấy thứ tập quán thanh danh ở trong cung, mà tacũng đã chuẩn bị tinh thần để tiếng xấu muôn đời, lúc này trong đầu ta lại nghĩthực sự ở đây với người trên danh nghĩ là nam hầu, ta cũng không phản đối.

Ta sống đã hai mươi năm, lần đầu tiên gặp được ngườithú vị thế này, ta thật sự không muốn buông tay. Nếu ở đây cá nước thân mật vớiNinh Hằng, có lẽ Ninh Hằng sẽ hoàn toàn thuận theo ta. Nghĩ như thế, miệng cũngnói luôn.

Ta nói: "Ai, đầu gỗ, chàng đã ăn mặn chưa?"

Ninh Hằng cả khuôn mặt hồng lên, trầm mặc, trầm mặc,lại trầm mặc.

Ta cười ra tiếng, bước về phía trước, "Nếu chưa,ta sẽ không ngại làm người đầu tiên."

Bỗng chốc Ninh Hằng ngẩng đầu, ta thấy trong mắt hắncó một tia sáng, cuối cùng cũng mở miệng, "Không được."

Ta nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.

Hắn chua xót nói: "Quán Quán, nàng không nên vìThẩm Tướng không thích nàng, mà đã cam chịu."

Ta lạnh mặt, "Ninh Hằng, vừa rồi ta đã nói gì vớichàng? Ta nói Thẩm Khinh Ngôn là chuyện đã qua, người duy nhất ta muốn ghitrong lòng chính là chàng. Huống hồ, hiện giờ ta đối với chàng cũng có tìnhý."

Trời đất minh giám! Ta với hắn dây dưa hôn môi lâu nhưvậy, trong lòng trong đầu ngay cả đầu ngón tay cũng không nhớ tới Thẩm KhinhNgôn, trong đầu chỉ có đầu gỗ này! Sao mà hắn vẫn không rõ!

Hắn nhìn ta, nói: "Quán Quán, ta vẫn hy vọng nàngnghĩ kĩ lại, ta không muốn sau này nàng sẽ hối hận."

Ta muốn nắm lấy tay hắn, hắn lại tránh được, ta liêntục bị cự tuyệt, trong lòng không dễ chịu chút nào. Ngay lúc ta định nói nặngvới hắn, bên ngoài lại vang lên tiếng Nhạn Nhi——

"Thái hậu, bệ hạ phái người đến thúc giục ngườivới Ninh đại tướng quân hồi cung."

Ta lạnh lùng nói: "Ai gia biết rồi."