Ai Gia, Có Hỉ

Chương 28



Cũng may thang đá này không dài, tuy bị lăn xuống cũngđau ê ẩm cả người, nhưng cuối cùng cũng chỉ bị xước da vài chỗ. Ta đứng lên,xoa xoa cái trán bị đỏ ửng, bắt đầu đánh giá bốn phía xung quanh.

Nhưng mà xung quanh tối đen như mực, đưa tay ra khôngnhìn được cả năm ngón. Cũng may ta đã chuẩn bị kĩ, từ trong vạt áo lấy ra mộtviên Dạ minh châu to bằng quả trứng gà, ánh sáng màu lục lập tức chiếu sángtoàn bộ chỗ tối đen như mực này, ta quan sát xung quanh, hoá ra đây là một đầumật đạo, nhìn qua có vẻ rất dài, cũng không biết có bao nhiêu thông đạo.

Ta xem xét thang đá phía trên, Nhạn Nhi có lẽ cũngkhông nhanh tỉnh lại, ta do dự trong chốc lát, rồi quyết định tự mình đi thămdò mật đạo này, có khi lại phát hiện ra gì đó.

Ra quyết định xong, ta bước về phía trước. Mật đạo nàyquanh co khúc khuỷu , cũng không biết đã đi qua bao nhiêu lối ngoặt, rốt cuộccũng tới điểm cuối. Điểm cuối cũng là một thang đá không dài lắm, nhưng kiểudáng chất liệu giống hệt thang đá vừa rồi ta lăn xuống. Ta cầm Dạ minh châuchiếu xung quanh, dường như người tạo ra mật đạo này chưa từng nghĩ sẽ có ngườitiến vào đây, nên chốt mở thang đá cũng rất nổi bật. Ta vừa lướt qua đã nhậnra, trên tường có một khối đá lồi ra, trên tường đá nhẵn nhụi đúng là có chútdư thừa, có lẽ ta chỉ cần dùng sức nhấn một cái, cửa mật đạo sẽ mở ra.

Ta đang do dự có nên thử ấn hay không, thì đột nhiênphía trên truyền đến tiếng nói chuyện, ta cẩn thận nghe, có hai giọng nói, màtrong đó có một giọng nói ta quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, là ThẩmKhinh Ngôn.

Ta lúc này mới nhận ra, mật đạo dưới từ đường Tô phủthông tới chỗ này ngoại trừ Thẩm phủ thì là chỗ ở riêng của hắn.

Ta ngừng thở mạnh, nhẹ nhàng bước lên thang đá, chỉbước từng bước nhỏ, ta ngồi xuống, tập trung lắng nghe. Ta có dự cảm, quá nửađêm mà không ngủ, khẳng định là nói chuyện cơ mật. Có khi còn có liên hệ vớicái chết của Triệu Thất.

"... Nghe nói Vương quân Bình quốc rất thích namsắc, chi bằng chúng ta tuyển vài nam nhân dung mạo tuấn tú khí chất tuyệt mỹ,như thế, nói đến chuyện mượn binh với Vương quân Bình quốc, chắc là sẽ dễ dànghơn."

Giọng nói người này ta chưa từng nghe qua, rất xa lạ,có lẽ là tâm phúc của Thẩm Khinh Ngôn.

"Việc này không nên, Vương quân Bình quốc binhquyền nắm trong tay không lớn, có mượn cũng vô dụng. Ngược lại chúng ta nên tạoquan hệ tốt với Vương quân, nếu sau này đến lúc tiến hành bức vua thoái vị phátsinh chuyện xấu, thì Bình quốc có thể dùng như một con đường lui."

Thẩm Khinh Ngôn nghĩ rất chu toàn, chỉ có điều dungmạo của Thẩm Khinh Ngôn như vậy, đến Bình quốc có lẽ rất nhanh sẽ bị Vương quânBình quốc đưa vào hậu cung.

"Tương gia thấy Bình Trữ thân vương thếnào?"

“Tính đa nghi trời sinh, cũng không có tài trị quốc.Nếu chúng ta mưu phản thành công , nhất định không thể thiếu một phen đẫm máu,chúng ta nhất định sẽ phải đứng mũi chịu sào..." Thật ra ngẫm kỹ lại, lờinày của Thẩm Khinh Ngôn cũng không phải là vô lý, mưu phản thành công, trongtriều chắc chắn có một phen đẫm máu."... Chỉ có điều, Bình Trữ thân vươngmuốn đẫm máu cũng phải xem ta có cho hắn cơ hội hay không."

Ta sững sờ.

"Tương gia nói rất đúng, Bình Trữ thân vương cũngchỉ là quân cờ của chúng ta, muốn đi như thế nào, cũng phải dựa vào cách chơicủa người đánh cờ. Hiện nay đối thủ của Tương gia chỉ có Hoàng đế, Hoàng đếchết đi, thiên hạ này sẽ là của Tương gia, cuối cùng cũng không để họ Lý độcchiếm thiên hạ."

Ta thật sự chưa từng nghĩ tới Thẩm Khinh Ngôn lại muốnlàm Hoàng đế! Mấy đời tứ đại danh gia vọng tộc của Kinh thành đều trung thànhvới Hoàng gia, hơn nữa Thẩm gia lại càng là trung thần, từ thời tổ tiên Thẩmgia, đã bao nhiêu thế hệ góp sức tạo nên giang sơn tươi đẹp này của Đại Vinh.Nhưng hôm nay... Thẩm Khinh Ngôn lại muốn làm Hoàng đế...

Lúc này, Thẩm Khinh Ngôn nở nụ cười hừ một tiếng, nói:"Thiên hạ của Lý gia đã sớm diệt vong, Hoàng đế hiện nay cũng không phảilà dòng máu thiên tử." Dừng lại một lúc, ta thấy Thẩm Khinh Ngôn hít mộthơi sâu, "Chỉ tiếc hiện giờ vẫn chưa lấy được chỗ giấu chứng cứ từ miệngThái hậu... Nếu có chứng cứ, lại càng có thể danh chính ngôn thuận bức vuathoái vị."

"Tương gia không phải đã dùng biện pháp kia trênngười Thái hậu sao? Chẳng lẽ Thôi hương không có tác dụng?"

Thôi hương? Sao lại là Thôi hương? Ta có chút giậtmình đơ người, Thẩm Khinh Ngôn lại nói: "Cũng không phải là không có tácdụng, nhưng mà dùng hai lần, cũng chỉ moi được chút thông tin vớ vẩn. Mà lầnthứ nhất, lại bị tên sai vặt của Tô phủ nghe thấy không ít."

"Tương gia nói tên sai vặt họ Triệu kia?"

"Đúng."

"Nghe nói Lâm Nhất không xử lý sạch sẽ, để hắnchạy thoát, còn chạy tới trước mặt Thái hậu."

"Nửa đường ta chặn lại được, nhưng mà tên sai vặtnày rất khôn khéo, bị bắt lại chạy thoát, sau đó rơi xuống núi. Mấy ngày trướcLâm Nhất đã mang thi thể hắn về đây."

Ta lúc này đã căng thẳng tới cực điểm, đành phải cắnchặt môi mình chỉ sợ căng thẳng sợ hãi quá mà ngất đi, Thường Trữ nói đúng,Thẩm Khinh Ngôn tuổi còn trẻ chức quan đã tới tướng quốc, sao có thể không cótâm cơ, sao có thể không có dã tâm?

"Cũng may Thái hậu chưa gặp tên sai vặt kia, bằngkhông nếu Thái hậu biết được mục đích của Tương gia, sợ là sẽ vô cùng bất lợivới kế hoạch của chúng ta." Bỗng dưng, ta thấy hắn cười một tiếng,"Nhưng mà Thái hậu vẫn nhất kiến chung tình với Tương gia như thế, sợ làbiết được cũng vẫn gắng sức giúp Tương gia thôi. Tương gia lúc trước đúng làthông minh, biết mượn đao giết người, dù sao tiên đế cũng là một lão già hồ đồ,người trung thành nhất với Hoàng gia trong tứ đại gia tộc không ai sánh đượcchính là Tô gia."

"Có trung với Hoàng gia cũng vô dụng, Tô gia bịdiệt môn là vì biết được bí mật lớn mà tiên đế không muốn lộ ra nhất. Mà ngườidiệt Tô gia đích xác là Tiên đế, Thẩm gia chúng ta cùng lắm cũng chỉ tác độngthúc đẩy thêm thôi. Chỉ tiếc, diệt xong Tô gia, chứng cớ vẫn ở trong tay Tháihậu. Thái hậu dù sao cũng là người Tô gia, giỏi nhất chính là giả bộ hồ đồ. Bấtkể ta nói bóng nói gió thế nào, mặc dù dùng cả Thôi hương, nhưng vẫn không trara được chứng cứ ở đau." Dừng lại một chút, Thẩm Khinh Ngôn lại nói:"Dù sao cũng chẳng có gì đáng lo, chúng ta có thể tạo chứng cứ giả, trênđời này, là thật hay là giả cũng chẳng sao, chỉ cần quyền lực có thật làđược."

Ta không nghe nổi nữa, ta thật sự không nghe nổi nữa.

Thẩm Khinh Ngôn không thích ta, ta không thèm để ý.Thẩm Khinh Ngôn muốn moi chứng cứ từ trong miệng ta, ta cũng không thèm để ý.Điều duy nhất ta để ý chỉ có Tô gia bị diệt môn, Thẩm gia có tham dự.

Ta cắn chặt môi, dùng toàn bộ sức lực trong người đứngdậy, nghiêng ngả lảo đảo đi dọc theo đường cũ trở về. Về tới từ đường Tô gia,Nhạn Nhi đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, nàng nhìn thấy ta,trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, vội vàng chạy lại đỡ ta, "Phu nhân, ngườilàm sao vậy?"

Ta cảm thấy như mình vừa mơ một ác mộng, sau lưng mồhôi lạnh chảy ròng ròng, ta mệt mỏi nói: "Không sao, ngươi khôi phụcnguyên dạng căn phòng này, chúng ta trở về thôi."

Nhạn Nhi đỡ ta ngồi lên bồ đoàn (đệm), rồi sauđó nàng nhanh nhẹn sắp xếp lại mọi thứ, ngay cả chốt mở cơ quan cũng tìm thấy.Nàng lo lắng nhìn ta, "Phu nhân, đã thu dọn xong rồi."

Ta cùng Nhạn Nhi thuận lợi ra khỏi Tô phủ, an toàn rakhỏi thành. Chẳng biết có phải sức lực đã dùng hết khi nghe lén Thẩm Khinh Ngônhay không, mà lúc vừa nhìn thấy núi Trọng Quang, đã đặt lưng xuống ngủ luôn. Vềsau Nhạn Nhi phải cõng ta, từng bước một trở về chùa miếu.

Sau đó, ta đã mơ rất nhiều giấc mộng.

Ta mộng Thẩm Khinh Ngôn áo trắng nhẹ bay, tay cầm quạtngọc, tao nhã nho nhã, mắt chứa ý cười, đứng trong gió ở trên lầu các cao cao,làm say không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Ta còn mơ thấy thời thơ ấu Thẩm Khinh Ngôn, đứng tronghẻm nhỏ giữa Tô phủ và Thẩm phủ, cầm xâu kẹo hồ lô nói với ta: "Tô muộimuội, cho muội ăn, đừng khóc nữa."

Ta cũng mơ thấy hôm đầu tiên buông rèm nhiếp chính,lúc rèm chậm rãi buông xuống, Thẩm Khinh Ngôn một thân áo bào tím đai lưng bằngngọc, đứng đầu hàng bên trái mỉm cười dịu dàng với ta, giải vây cho ta khi bịvăn võ bá quan bắt nạt.

Còn cả lúc sinh thần (sinhnhật) của ta, lúc hắn tặng ta túi Như ý dịu dàng đầy tìnhcảm, hắn nguyện làm mọi chuyện vì ta. Rồi từng tiếng gọi tên của ta thâm tìnhchân thành trong rừng đào, mùi hương đào tràn ngập, cũng không bằng được haichữ “Quán Quán”.

...

Ta đã quên mình mơ thấy những gì, chỉ nhớ rằng ThẩmKhinh Ngôn trong mộng hoàn mỹ như một dòng suối tuyết. Chỉ tiếc mộng càng đẹp,biến mất càng nhanh, trong khoảnh khắc, cảnh trong mơ tựa như bông tuyết vỡ tankhi chạm xuống đất.

Ta ngây ngốc đưa tay ra đỡ lấy, lại thấy hai tay đaunhói, máu chảy ròng ròng, nóng bỏng như lửa.

Ta đã không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, cảngười lúc thì như đang bị lửa thiêu đốt, lúc thì như đang nằm trong hầm băng,ta đau đớn cất tiếng rên rỉ, nhưng không có một tiếng động nào đáp lại từ bốnphương tám hướng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng kêu của ta.

Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, cũng chẳng biết là ảogiác hay gì đó, ta lại nhìn thấy một người đã lâu không mơ, Ninh Hằng. Ta nhắmmắt lại, một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán ta, ta bị cái lạnh này đánhthức dậy.

"Thái hậu."

Ta mở mắt ra, giật mình ngây ngốc.

Ninh Hằng thu tay về, nhỏ giọng nói: "Thái hậu,cuối cùng người cũng tỉnh lại."

Ta lại ngây ngốc.

Ninh Hằng lại nói: "Người bị sốt hôn mê suốt haingày."

Lúc này ta mới xác định được người trước mặt không phảilà ảo giác, đúng là Ninh Hằng. Ta há mồm định nói chuyện, lại phát hiện giọngkhàn khàn, "Sao ngươi lại ở đây?"

Ninh Hằng rót một chén nước cho ta, ta nhận lấy nhấpmột ngụm nhỏ, làn nước ấm trôi qua cổ họng khô khốc. Ta lại uống thêm mấy ngụm,Ninh Hằng lúc này mới nói: "Trí Viễn nhận ý chỉ của bệ hạ tới đón Thái hậuhồi cung, không ngờ Thái hậu lại bị sốt cao. Trí Viễn đành phải lưu lại chămsóc Thái hậu."

Ta nhíu mày, "Ngươi không phải đi đón tiếp Vươngquân Bình quốc sao?"

"Đón xong rồi, Vương quân Bình quốc hiện giờ đã ởtrong Hoàng cung."

Ta thật sự không ngờ ngay lúc này lại nhìn thấy NinhHằng, hiện giờ tâm rất loạn, ta nâng mắt nhìn Ninh Hằng, hắn cũng nhìn ta, lòngta lại càng phiền chán, nhất thời không biết phải nói gì, ta xoa xoa tháidương, nói: "Ai gia biết rồi, ngươi lui ra ngoài đi, ai gia muốn yên tĩnhmột mình."

Ninh Hằng nhìn ta, mắt chợt loé sáng, cuối cùng vẫnnói "Được".

Trong phòng lập tức yên tĩnh, đêm hôm đó cảm xúc lúcnghe lén trong mật đạo như thuỷ triều lại dâng lên một lần nữa, lúc này tronglòng ta cảm xúc đan xe lẫn lộn. Trên thế gian này, đả kích lớn nhất chính làngười trong mộng của mình trở thành người đối đầu, dễ dàng làm mình toàn thânđầy thương tích, còn dẫn đến sốt cao, mơ vô số giấc mộng lung tung rối loạn.

Nhạn Nhi bưng thuốc vào phòng, nàng ấy đặt bát thuốclên bàn, thật cẩn thận nói với ta: "Thái hậu, người khá hơn chút nàokhông?"

Ta vẫy tay, gọi nàng tới gần, Nhạn Nhi nghe lời ngồixuống bên cạnh. Cũng không biết có phải là vừa sốt cao tỉnh dậy hay không, lúcnày toàn thân chẳng có chút sức lực, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ yếu ớt.

Ta hỏi: "Ninh Hằng đến đây lúc nào?"

Nhạn Nhi nhìn khắp bốn phía, nói: "Hôm qua. Tháihậu sau khi từ Tô phủ trở về, thì bắt đầu sốt cao, cũng may chúng ta đưa cảThái y đến, bằng không nửa đêm chẳng biết phải đi đâu tìm đại phu. Ninh đạitướng quân sau khi đến đây, biết Thái hậu sốt cao không hạ, hắn so với Thái ycòn sốt ruột hơn. Đêm qua vốn là nô tỳ phải chăm sóc Thái hậu, nhưng Ninh đại tướngquân len lén đi vào bảo nô tỳ đi nghỉ ngơi, sau đó hắn chăm sóc Thái hậu cả mộtđêm." Dừng lại một chút, Nhạn Nhi lại nói: "Nô tỳ nghĩ Ninh đại tướngquân là nam hầu của Thái hậu, để hắn chăm sóc Thái hậu chắc là không có vấn đềgì. Cho nên nô tỳ mới..."

"Cho nên ngươi mới để Ninh Hằng đến chăm sóc aigia hả?"

Nhạn Nhi gật đầu.

Ta đã biết Nhạn Nhi từ đáy lòng đã nghiêng về phíaNinh Hằng,chỉ hận không thể đem ta buộc lên người Ninh Hằng.

Bỗng nhiên, Nhạn Nhi nuốt nước bọt, bộ dáng muốn nóigì đó lại thôi. Trong lòng ta biết chắc chắn không phải là chuyện tốt, khoáttay, nói: "Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng."

Nhạn Nhi mím môi, nói: "Thái hậu đêm qua ngườiluôn gọi..." Nàng lén liếc ta một cái, "luôn gọi tên ThẩmTướng."

Ta kinh ngạc, "Cái gì?"

Nhạn Nhi nói lại lần nữa, còn nói: "Mà lúc Tháihậu gọi tên Thẩm Tướng thì vẫn đang nắm tay Ninh đại tướng quân, sáng nay lúcnô tỳ đi vào, nhìn thấy tay Ninh đại tướng quân cũng đỏ lừ rồi."

Lần này đúng là cả thể diện cũng mất sạch luôn rồi, talại hỏi: "Đêm qua còn ai nghe được nữa không?"

Nhạn Nhi thấp giọng nói: "Thái hậu yên tâm, chỉcó nô tỳ và Ninh đại tướng quân."

Ta xoa xoa thái dương, bị Ninh Hằng nghe thấy, ta yêntâm làm sao được!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ các bằng hữuđã kiên trì tới chương này...

Chương này thực sự là rất khó viết. . .

Mắt của ta lúc này cũng không mở nổi nữa rồi . . . .Đặt lưng cái là ngủ luôn, sau khi tỉnh lại mới tiếp tục sự nghiệp sáng tác...

Chúccho tất cả các Bá vương của ta mỗi ngày đều được ngủ đến lúc tự tỉnh lại! !